_ Nhóc!!
Tiếng gọi từ đằng sau đánh thức Nhan Thất đang thất thần, và đương nhiên là cả đôi nam nữ dưới ánh trăng. Ken giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên đã thấy Nhan Thất đứng phía xa, không chút do dự đẩy Rie trong lòng ra, sải bước về phía Nhan Thất. Sắc mặt anh có chút khó coi, giọng cũng có chút ấp úng
_ Tiểu Thất... Anh
Nhưng mà Ken chưa đi được vài bước đã bị Rie cầm tay anh giữ anh lại. Đôi mắt Rie tràn ngập thất vọng khi nhìn thấy vẻ vội vã của Ken , cặp mắt to khi đảo qua Nhan Thất lại xẹt qua một tia âm trầm sắc bén nhưng giọng nói lại dịu dàng đáng thương.
_ Ken,đừng đi.
Nhan Thất đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, miệng nở nụ cười nhẹ, chỉ là trong mắt lại không hề có ý cười.
_ Ken, em chỉ đến nói tiếng cảm ơn thôi. Lúc nãy vội quá nên quên mất, quả thật là đáng trách. Tiểu thư Rie, hôm nay thật sư cảm ơn cô. Cô đã giúp tôi một việc lớn như vậy, sau này có việc gì, có thể đến Mộ Dung gia tìm tôi, tôi sẽ cố hết sức giúp cô.
_Không có gì. Tôi cũng là vì Ken thôi- Rie khẽ đáp, tay vẫn nắm chặt tay Ken không buông.
_ Vậy được, tôi có việc, xin phép về trước.
Nói rồi, cô quay mặt đi, nụ cười trên môi cũng chợt tắt.
_ Đi thôi.
Cô nói với Lãnh Dạ đang đứng phía sau một tiếng rồi nhanh chóng đi về phía trước, bước chân có chút vội vã. Ken có chút rối rắm, muốn đuổi theo nhưng Rie không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, giữ chặt lấy tay anh, đôi môi còn bật ra một câu khiến anh đứng lại
_Ken, anh còn nhớ điều kiện của chúng ta không.
Điều kiện. Sao anh không nhớ được chứ. Ken thở dài trong lòng một hơi. Khi anh đến tìm Rie nhờ cậy, cô đã đồng ý sẽ giúp anh, nhưng với điều kiện anh phải làm bạn trai cô trong vòng một tuần, hơn nữa.... không được từ chối nụ hôn của cô. Ken là một người thông minh,sao lại không hiểu tình cảm của Rie dành ình chứ, nhưng lòng của anh từ 7 năm trước đã bị một cô bé cướp đi mất, không còn chỗ cho người khác nữa. Thật ra, lúc đầu anh cũng không đồng ý, nhưng Rie đã cam đoan rằng, sẽ không yêu cầu anh làm gì trái với lương tâm của mình; hơn nữa,tiểu Thất đang ngày ngày sống trong nguy hiểm rình rập, anh lại không thể giúp gì cho cô, anh làm gì còn tâm trí để nghĩ nhiều như vậy chứ. Đêm nay,Tiểu Thất có khi đã hiểu lầm anh rồi. Nhưng mà, bộ dáng cô không vui như vậy, có phải trong lòng cô cũng có anh hay không?? Ken trong lòng rối rắm phức tạp, lại xen lẫn một tia hi vọng chờ mong, càng ngày càng mãnh liệt khiến cho anh chỉ muốn bay đến bên cạnh cô ngay lập tức, tỏ rõ tình cảm của mình.
Lãnh Dạ thu hết mọi thứ vào trong tầm mắt, lạnh lùng quay đầu đi theo Nhan Thất. Anh vốn là muốn tìm cô nói chuyện một chút, không ngờ lại bắt gặp Ken và cái cô Rie gì đó đang tình tứ. Nhóc con kia có vẻ tâm trạng không tốt, cả tên Ken kia nữa, nhưng mà không sao, đối với anh việc này chỉ có lợi chứ không có hại. Anh còn mong sao hai người họ yêu nhau luôn đi để cái tên Ken đó đừng có ảo tưởng dòm ngó đến nhóc con nhà anh( Shi:" Nhà anh"?? Tôi nói này Lãnh thiếu gia,ai là đang ảo tưởng đây -_-)
Lãnh Dạ nhanh chân đuổi theo Nhan Thất.
_ Anh đưa em về.
_ Không cần đâu. Em đi với Hàn được rồi.
_ Vân Hàn và mấy người bọn họ có chuyện về trước rồi. Em đang bệnh, không đi xe một mình được. Đợi một chút, anh đi lấy xe.
Lãnh Dạ giọng điệu kiên quyết, không cho Nhan Thất từ chối. Ba người Minh, Hàn , Phong lúc nãy đã bị Mộ Dung lão gia gọi đi có việc gấp cần phải xử lí. Lúc đầu Vân Hàn muốn đợi Nhan Thất cùng về, nhưng Mộ Dung lão gia biết Nhan Thất đang ở Lãnh gia liền nhắn với Vân Hàn bảo Lãnh Dạ đưa cô về.Nhiều khi Lãnh Dạ rất là cảm kích Mộ Dung lão gia này, luôn có mặt rất đúng lúc,hơn nữa còn tạo điều kiện cho anh ở bên cạnh nhóc con.
...
_ Tâm trạng không tốt sao??
Hai người ngồi trên xe im lặng một lúc lâu cũng không ai mở miệng. Nhan Thất nghe Lãnh Dạ hỏi, lắc lắc đầu rồi tiếp tục im lặng. Đôi bàn tay trắng nõn không dấu vết lướt qua vị trí trái tim bên ngực trái, ở đó cảm giác khó chịu còn vấn vít rất rõ ràng. Nhan Thất nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ về tâm tư của mình . Lúc nhìn thấy Ken và Rie hôn nhau dưới ánh trăng, cô thừa nhận bản thân mình lại cảm thấy có chút khó chịu,tim cũng có chút đau, dù là chỉ một chút. Một người bẩm sinh đã lãnh đạm lạnh nhạt như cô, vậy mà trông thấy hình ảnh ấy lại không biết phải làm gì, chỉ biết đứng nguyên một chỗ, đôi chân cứng ngắc không thể dịch chuyển. Rốt cuộc là từ lúc nào, từ lúc nnhững chuyện như thế này lại có thể tác động đến cảm xúc của cô như thế. Nhan Thất không biết rõ rốt cuộc cảm giác ấy là từ đâu mà đến, nhưng nó giống như sự khó chịu của một đứa trẻ nhỏ bị cướp đi đồ chơi, giống như hơi ấm tưởng như thuộc về mình lại đột nhiên thuộc về một người khác, giống như.... Nhan Thất mỉm cười tự giễu,cô đúng là tham lam mà.
Két..
Lãnh Dạ đột nhiên phanh kít một tiếng, nhanh chóng tạt xe vào lề đường. Nhan Thất không có sự chuẩn bị nên suýt nữa bổ nhào về phía trước, may mà có dây an toàn ngăn lại. Cô giương đôi mắt khó hiểu quay sang nhìn Lãnh Dạ, cũng không có xe nào ngán đường, anh ta đang làm cái quái gì thế.
Lãnh Dạ đang không vui, rất không vui. Vốn anh còn tưởng rằng chuyện Ken và người phụ nữ Rie đó hôn nhau sẽ giúp mình đến gần nhóc con hơn, khiến cho tên Ken đó không còn cơ hội. Nhưng anh thật sự không ngờ, cái tên Ken đó lại có thể khiến cho cảm xúc của cô dao động đến như vậy. Anh tuyệt đối không chịu thừa nhận rằng bản thân mình cảm thấy có chút... ghen tị cho nên mới làm hành động có phần trẻ con này để thu hút sự chú ý của cô
_ Nhóc. Chứng kiến cảnh đó, em cảm thấy khó chịu lắm sao. Em... thích cậu ta sao??
Anh thật sự không muốn hỏi điều này, nhưng chứng kiến cô cứ vì một người đàn ông khác, anh cảm thấy rất bức bối, rất mờ mịt
_ Em không có. Mà em thích ai, liên quan gì đến anh chứ.
Nhan Thất do tâm trạng không tốt nên giọng nói cũng rất lạnh lùng bất mãn, không được hòa nhã cho lắm. Hành động của cô trong mắt Lãnh Dạ lại được hiểu theo một nghĩa khác, chính là có tật giật mình; không khí xung quanh chợt lạnh xuống vài độ, đôi mắt Lãnh Dạ lại càng thêm thâm trầm, tối đen như một cái hố sâu không thấy đáy. Anh khẽ nhếch mép, đột nhiên tiến gần về phía Nhan Thất cho đến khi lưng của cô chạm phải ô cửa kính ô tô, giọng điệu từ tính mới chậm rãi vang lên bên tai
_ Đương nhiên là có liên quan. Em vì một người đàn ông khác mà bất ổn như thế, em nói anh phải làm sao đây.
Hơi thở nóng rực nam tính phủ vào vành tai cô khiến ặt cô đỏ bừng. Nhan Thất mờ mịt nhìn Lãnh Dạ, anh phải làm sao,anh phải làm sao cái gì chứ.
Khuôn mặt Lãnh Dạ chợt hạ xuống, tiến gần tới khuôn mặt của Nhan Thất,bàn tay to hữu lực giữ chặt cánh tay cô không cho cô cử động. Cho đến khi Nhan Thất tưởng anh ta muốn phi lễ mình, tức giận định đạp cho anh ta một nhát thì Lãnh Dạ lại nhanh như chớp đặt một nụ hôn phớt lên vầng trán non mịn của cô rồi lại nhanh chóng lùi về ghế lái, khởi động xe như chưa có chuyện gì xảy ra. Đến khi Nhan Thất định thần lại còn nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của anh
_ Đừng vì người đàn ông khác bất an như thế, anh... sẽ ghen tị !!!
Lời tác giả: Nhân vật rối rắm, tác giả cũng rối rắm theo ahhhh @@