Nụ hôn phớt nhẹ cùng với những lời mờ ám trên xe đêm hôm đó đã dấy lên trong lòng Nhan Thất một đợt sóng cảm xúc không hề nhẹ, thậm chí trong vô tình còn khiến cô quên đi sự khó chịu đang thường trực trong người. Nhưng mà điều đó không kéo dài lâu khi Nhan Thất vùi đầu vào cuộc tập huấn khốc liệt chuẩn bị cho cuộc tập kích mang tính quyết định vào ngày rằm sắp tới. Hơn nữa không chỉ có Nhan Thất mà người nhà Mộ Dung gia, Lãnh gia cùng với một số người thuộc Lotus cũng đã được điều động đến để chuẩn bị cho kế hoạch. 3 ngày, không dài, không ngắn nhưng cũng đã hao tổn không ít khí lực và tâm lực của tất cả mọi người.
3 ngày sau, 8h tối, tại căn nhà bỏ hoang ở phía Bắc.
Căn nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu, xung quanh lại là đồi núi vắng vẻ hoang sơ, giống như được cách biệt với thế giới bên ngoài. Hơn nữa vào ban đêm ở đây cực kì tối tăm lạnh lẽo, nên quanh năm chẳng có ai dám đặt chân đến đây.
Trời mùa đông gió lạnh thấu xương, rít gào lên từng hồi như báo hiệu một trận chiến khốc liệt sắp sửa diễn ra. Bóng tối cũng đã dần bao trùm, vươn bàn tay to lớn che khuất những bóng người đang ẩn nấp trong đêm.
Im lặng. Chỉ còn tiếng gió ngày một lớn.
Căn nhà tối om đột nhiên ẩn hiện những vầng sáng mờ mờ rồi dần dần sáng rực cả một vùng.* Rè rè*. Là tiếng động cơ xe chạy chậm trên nền đất cùng với tiếng bước chân đều đặn nối tiếp nhau.
Bên trong căn nhà tưởng như mục nát không có một bóng người lúc này xuất hiện ba người đàn ông, một người ngồi trên chiếc ghế gỗ , người hơi khuỵa xuống, hai bàn tay để trên đầu gối đan chéo vào nhau; hai người đàn ông còn lại cung kính đứng ở hai bên. Chỉ thấy người đàn ông ngồi trên ghế chỉ mặc độc một chiếc áo gió phong phanh giữa trời đông giá rét, mặt cúi gằm xuống đất như đang chăm chú quan sát điều gì. Tiếng bước chân từ ngoài vang lên ngày một nhiều, nhưng lại phi thường nhẹ nhàng, chỉn chu và đều đặn; rõ ràng là bước chân của người tập võ. Chỉ một thoáng trước mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế đã xuất hiện mấy chục hàng người , người nào người nấy đứng lưng thẳng tắp, vẻ mặt cung kính cúi đầu trước người trước mặt, thấp giọng hô một tiếng.
" Anh Bảo". Người đàn ông được gọi là anh Bảo đi nhẹ ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt hẹp dài híp lại như một loài báo săn nguy hiểm. Mày kiếm đen rậm, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, tầm 35 36 tuổi. Người đàn ông này hồi trẻ cũng có vẻ là một người ưa nhìn, thân hình rắn chắn cứng cỏi của người tập võ lâu năm, chỉ là bên má trái ông ta lại có một vết sẹo kéo dài đến tận khóe mắt,không chỉ làm mất đi mĩ cảm lại còn tăng thêm một phần tàn ác dữ tợn. Anh Bảo từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt đoàn người, mở miệng, giọng nói ồm ồm lại cực kì vang vọng trong đêm
_ Từng đội trưởng của từng nhóm lên báo cáo nhiệm vụ với A Hứa đi.
A Hứa có vẻ là tên của một trong hai người đàn ông đứng cạnh Anh Bảo lúc ban này. Chỉ thấy anh ta mặt lạnh như tiền, cầm trên tay một bản danh sách rồi cứ chờ từng người đứng đầu từng hàng lên báo cáo. Chợt, có một người đàn ông ở trong hàng mặt tái mét bước lên trước mặt Anh Bảo, cả người run run rồi từ rừ quỳ xuống, hai đầu gối chạm với nền đất tạo nên tiếng vang thật kêu. Hai tay anh ta bám chặt lấy ống quần của anh Bảo,giọng nói lắp bắp sợ sệt:
_ Anh Bảo... Lô hàng Bk1 có chút trục trặc bị kiểm tra... anh cho em 2 ngày... không.. 1 ngày nữa thôi...em nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa... xin anh... cho em một cơ hội nữa..
Anh Bảo nghe người kia quỳ dưới đất như một con chó mà van xin, chỉ thiếu nước dập đầu thì mí mắt cũng chả thèm nâng lên. Anh ta từ tốn rút chiếc bật lửa trong túi quần, châm một điếu thuốc rồi để lên miệng hít một hơi sâu. Lúc này, anh ta mới từ từ ngồi xuống trước mặt người kia, một tay nhanh như chớp giữ chặt đầu hắn, một tay còn lại cầm điếu thuốc còn đang cháy dở đâm thẳng vào một bên mắt của hắn, giữa con ngươi. Người đang quỳ dưới đất do quá đau đớn mà không ngừng giãy giụa, nhưng lực tay của Anh Bảo cũng không giảm bớt đi phân nào. Anh ta phủi phủi tay đứng lên, rồi rút một khẩu súng của tên thuộc hạ bên cạnh bắn thẳng vào mi tâm của người đàn ông đang quỳ dưới đất. Chết không kịp nhắm mắt. Anh Bảo lại ném khẩu súng cho thuộc hạ, quét ánh mắt nguy hiểm quanh một vòng, cất giọng lanhh lùng
_ Nhìn mà nhớ. Chủ nhân không nuôi kẻ vô dụng. Thắng là thắng, thua là thua, không có chuyện sơ sót, nghe rõ chưa.
_Đã rõ.
Mọi người đứng trong hàng trả lời dứt khoát, nhưng sắc mặt cũng không tốt cho lắm. Cũng phải, còn điều gì đáng sợ hơn khi biết rằng mạng sống của mình có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào, đơn giản như thế,rẻ mạt như thế, giống như giết một con kiến chứ không phải là một mạng người.
_Tiếp tục đi
Người đàn ông tên A Hứa đó cung kính gật gật đầu rồi tiếp tục hoàn thành nốt công việc của mình, không quên ra hiệu ột tên thuộc hạ gần đó lôi cái xác ra ngoài. Dù sao cũng chỉ là một tên phế vật, không hoàn thành được nhiệm vụ của chủ nhân, chết không hết tội.Bọn họ không biết rằng tất cả những gì mà bọn họ nói đều lọt vào tai của đám người Nhan Thất đang ẩn núp phía ngoài, yên lặng chờ đợi thời cơ.
_ Anh Bảo, số 8 vắng mặt.
Người đàn ông tên A Hứa đó rốt cuộc cũng kiểm tra xong bản danh sách đang cầm trên tay,duy chỉ có một người vắng mặt và tất nhiên là một kẻ mới chết cách đây không lâu.
_ Vắng mặt. Số 8 cậu ta không phải là đi " thăm hỏi " con nhóc đó sao,còn chưa có trở về.
Anh Bảo nghe thấy thuộc hạ báo cáo lại thì nhíu mày thắc mắc. Số 8 đó là kẻ có tài nhất trong nhóm 5,làm việc đủ nhanh, đủ ác, là một trong những kẻ anh hết sức coi trọng. Cũng vì thế mà chuyện liên quan đến " con nhóc" đó mới giao cho hắn đi làm,vậy mà bây giờ lại còn chưa trở về. Chẳng lẽ là đã có vấn đề gì,bứt dây động rừng??
Shi: Chương ngắn :(( . Tối nay hoặc sáng mai sẽ có chương mới nhé