Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)

Nam Cung gia, chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều liên quan đến Nam Cung gia... ???
Đám người Nhan Thất tụ tập đầy đủ tại sảnh của Mộ Dung gia,tất cả đều đồn sự chú ý vào thiết bị ngay trước mặt . Đây chính là một đầu của thiết bị theo dõi mà Nhan Thất đã gắn lên người tên Anh Bảo kia, vị trí chấm đỏ trên màn hình mà vị trí mà tên đó đang đứng,còn có hình ảnh mờ mờ thu được từ vệ tinh. Tên Anh Bảo kia từ từ đi vào nhà Nam Cung gia từ một cửa khác, thuần thục như thể đã đi cả trăm ngàn lần mà không gặp bất cứ ai trên đường đi. Thiết bị vệ tinh có thể tải lên hình ảnh của phía ngoài ngôi nhà, còn khi mà tên Anh Bảo kia đi vào bên trong căn nhà, đám người Nhan Thất chỉ có thể dõi theo dấu chấm đỏ trên màn hình. Cũng may thiết bị theo dõi này còn được cài đặt thêm cả thiết bị nghe lén, nếu không cũng chẳng thể biết rõ được tên kia làm gì trong căn nhà, gặp những ai. Vừa mới nhắc tới đã thấy giọng nói khàn khàn của Anh Bảo vang lên:
_ Chủ nhân.
Sau một hồi im lặng không có tiếng hồi đáp, trong căn phòng chợt vang lên thanh âm trong trẻo của một người phụ nữ.
_Bảo, sao lại đến đây.
Cộp
Giống như tiếng đồ vật đập xuống sàn , có lẽ là tên Anh Bảo kia đã quỳ xuống, đầu gối đập mạnh xuống sàn.
_Chủ nhân, thuộc hạ vô dụng
_ Hửm... có chuyện gì, nói đi.

_ Chúng thuộc hạ bị người khác tập kích. Người của chúng ta thiệt hại hơn một nửa.
_... Tiếp tục đi.
Giọng người phụ nữ dù thập phần nhẹ nhàng nhưng người đàn ông tên Bảo kia lại cảm thấy lạnh toát cả sống lưng. Đến kẻ ngu cũng nhận thấy trong lời nói của bà ta, ý tứ không vui bộc lộ rất rõ ràng. Tên kia chỉ còn biết nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói thật chi tiết hi vọng có thể lấy công chuộc tội.
_ Chuyện là thế này thưa chủ nhân....
Kể lại tường tận câu chuyện hôm đó, còn không quên thêm mắm thêm muối là bọn người Nhan Thất đông đến mức nào, rồi bọn họ bị lừa ra sao; tên A Bảo mới kết thúc bằng một câu:
_ Xác của số 8 được người ta thần không biết quỷ không hay đưa vào trong xe của thuộc hạ,hơn nữa từ trong ra ngoài không một chỗ nào lành lặn( Tiểu Tước của tôi -_-)
Nhưng mà theo thuộc hạ nghĩ, lần tập kích lần này đến 90% là do con nhóc kia cùng với đám bạn của nó gây ra.
Dứt lời, đầu hắn ta cúi gằm xuống tỏ vẻ hối lối, không dám ngẩng mặt nhìn người bên trên. Kể cũng thật lạ, lúc ở trước mặt bọn thuộc hạ, tên này giết người như ngóe, giọng nói sang sảng có vẻ hung tợn, uy phong lắm; vậy là giờ đây,đứng trước mặt một người đàn bà lại ngoan ngoãn như một con mèo, đến cả thở mạnh cũng không dám. Đúng thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lại nói đến người đàn bà kia, nghe thấy tên A Bảo nói xong cũng không có nổi giận đùng đùng, hay giận dữ chửi mắng mà chỉ trầm ngâm một chỗ, khẽ nghịch ngợm hai bàn tay trắng noãn của mình. Nhưng mà, sóng ngầm mới là sóng mạnh, anh Bảo coi như theo bà ta đã lâu, ít nhất đủ lâu để hiểu rõ rằng đằng sau vẻ ngoài ưu nhã, lạnh nhạt là sự tức giận đến tột đỉnh. Chỉ là, người đàn bà đó đột nhiên dừng động tác trên tay lại, nở một nụ cười nhẹ
_ Nhan Thất... cũng tốt. Phản kháng như vậy mới càng vui hơn không phải sao. Hừ.., muốn đấu với ta sao,vọng tưởng. A Bảo
_ Có thuộc hạ.
_ Ngươi đang bị thương, trở về dưỡng thương trước đi. Kiểm tra xem tổng thiệt hại có bao nhiêu người rồi báo cáo lại. Dám giết một người của ta thì ta sẽ giết lại một người của ả, cho ả sống không bằng chết.
_ Thuộc hạ đã rõ, chủ nhân.
_ Mấy lô hàng lần này nhớ vận chuyển cẩn thận, nhất là mấy lô loại mới nhất. Đừng có để con nhóc đó có được chút thông tin nào, nghe rõ chưa. Còn nữa, nhiệm vụ cụ thể ta sẽ gửi cho ngươi sau, bây giờ thì trở về đi.
_ Thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận, không để xảy ra sơ sót. Thuộc hạ xin phép được cáo lui

_Đi đi...
Tên Anh Bảo kia men theo lối cũ mà ra ngoài, trở lại một căn nhà phía sau núi nơi hắn dưỡng thương hai ngày trước. Đám người Nhan Thất nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, sắc mặt đặc biệt nghiêm trọng, nhất là Nhan Thất. Cô đang tức giận, đặc biệt tức giận, xen vào đó chính là nồng đậm lo lắng. Động đến cô chưa nói, bây giờ lại còn dám đánh chủ ý lên ngươi thân của cô nữa. Thật sự coi cô như con mèo bệnh chờ người xử lý phải không. Nhan Thất cô từ nhỏ tính tình lãnh đạm lạnh nhạt, không đặc biệt quan tâm điều gì,duy chỉ có người thân của cô, bạn bè cô, những người đối xử rất tốt với cô, quan tâm cô là điều tối kị của cô, không ai được phép động đến họ. Nếu không, dù cô có phải liều mạng cũng phải đem kẻ đó chôn cùng....
_Khoan đã....
Đột nhiên, Ken vốn đang im lặng trầm tư lại mở miệng. Đoạn đối thoại giữa người đàn bà kia và tên A Bảo được chiếu lại, càng nghe hai hàng lông mày của Ken càng nhíu chặt hơn, giống như thắc mắc, lại giống như đang suy nghĩ điều gì.
_Anh nghĩ ra gì sao.
Nhan Thất nhanh chóng hỏi. Tuy rằng sau buổi tối hôm đó( hôm Ken và Rie kiss ấy :3), cô cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng mà hai ngày trước, trong cuộc công kích ấy đòi hỏi phải hợp tác chặt chẽ nên cô cũng quăng luôn sự ngượng nghịu, khó chịu ấy ra sau đầu, nói chuyện với anh như chưa có chuyện gì xảy ra. Ken nghe thấy Nhan Thất hỏi mình, nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời:
_Anh không rõ nữa... nhưng mà giọng nói của người phụ nữ này thật sự rất quen thuộc,rõ ràng là đã nghe ở đâu rồi.
_ Thật sao. Là của ai. Ken. Anh cố nhớ lại xem- Nhan Thất kích động. Nếu như thật sự như vậy thì thật là quá tốt.
_ Chắc chắn. Trí nhớ của anh khá tốt đó, chỉ là hiện tại không nhớ ra là ai thôi.
_ Anh cứ bình tĩnh,cố nhớ lại xem. Việc này sẽ giúp ích rất nhiều nếu như anh nhớ ra.

_ Anh biết, tiểu Thất. Anh nhất định sẽ nhớ ra.
_Thế này đi, chuyện này không thể thúc ép được. Mọi người ở lại đây dùng cơm đã, có gì để cho Ken từ từ nhớ lại.
Vân Hàn lấy tư cách là chủ nhà mời tất cả ở lại Mộ Dung gia dùng cơm. Anh cũng rất sốt sắng, hi vọng Ken có thể mau chóng nhớ ra, giúp cho nha đầu thoát khỏi kiếp nạn này.
Những người khác cũng không khách sáo,ăn cơm, trò chuyện coi như vui vẻ. Khỏi phải nói, từ sau khi ở chung với Nhan Thất, bọn họ dường như càng ngày càng gần gũi, gắn bó với nhau hơn, trở thành bạn bè, bằng hữu.Đến cả Lãnh Dạ mặt như tảng băng ngàn năm,trước mặt bọn họ cũng ôn hòa đi rất nhiều. Dù sao, thì bọn họ cũng đều sống vì một mục đích, chính là bảo vệ tiểu Thất, đem lại điều tốt nhất cho cô..
Ken vừa dùng bữa, nhưng đầu óc không ngừng nghĩ về giọng nói trong đoạn băng đối thoại kia. Kí ức về nó rất mờ nhạt, có lẽ cũng phải mấy năm rồi.... thanh âm nhẹ nhàng lại nhiều khi sắc bén.... người phụ nữ kia.... khoan đã!!! Không!! Không thể nào là cô ta được!!. Chẳng lẽ....
Cánh cửa kí ức một khi đã mở lại tràn về như vũ bão. Ken chìm trong sự ngạc nhiên tột độ, không ngừng lắc đầu mà không biết rằng hành động của mình lại thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
_ Sao vậy, nhớ ra điều gì sao.
Nhan Thất vội vàng hỏi. Cô có cảm giác như anh đã nhớ ra điều gì đó. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của anh, có vẻ như đó cũng không phải là thứ gì đó tốt đẹp cho lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận