Vài dòng luyên thuyên :
_ Đầu tiên: Có bạn hỏi mình tại sao nam chính và nữ chính chưa yêu nhau? Mình nghĩ rằng Nhan Thất vốn là người EQ thấp, quý trọng tình thân nhưng lại lạnh nhạt với tình yêu. Bản thân mình nghĩ tình cảm không phải là tự nhiên hình thành, như kiểu chớp mắt đã có; nó phải trải qua một quá trình bồi đắp mới có thể sâu sắc và lâu dài, hơn nữa là bắt nguồn từ những rung động nhỏ nhất. Thật ra thì trong lòg nữ chính có thể đã có tc, chỉ là chưa nhận ra mà thôi...... ^^
_ Thứ 2: M mới thi xong nên tgian này sẽ bắt đầu tập trug vào viết. Truyện sẽ đều đặn hơn ahh ^^
Cảm ơn các bạn đã nghe vài dòng luyên thuyên của m và giờ là chap mới :"> ✌✌✌✌
Ánh nắng hiếm hoi của ngày đông vuốt nhẹ lên tấm kính lớn , nhẹ nhàng xen lẫn với những cơn gió mát lạnh khiến người ta thư thái , dễ chịu. Trên tầng cao nhất của tòa nhà lớn , một người đàn ông tuấn mĩ đang ngồi bên chiếc bàn làm việc, một tay cầm chiếc bút đắt tiền không ngừng viết như bay trên giấy. Chỉ thấy người đàn ông hơi cúi mặt xuống, một đầu tóc bạch kim khẽ rủ xuống lòa xòa trước trán làm tôn lên khí chất lạnh lùng, ưu nhã lại cao quý. Đôi mắt màu xám bạc chăm chú nhìn những tài liệu trước mặt bằng sự tập trung tuyệt đối, dường như chìm vào một thế giới của riêng mình mà không để ý đến hết thảy những sự việc diễn ra xung quanh. Người ta luôn nói bộ dáng người đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp nhất, quyến rũ nhất, Nhan Thất cho đến nay vẫn không tin. Chỉ là cho đến giờ phút này,cô mới cảm thấy điều đó đúng là không sai một chút nào. Nhìn người đàn ông dù đang cúi đầu không lộ rõ ngũ quan, chỉ để lộ đường nét khuôn mặt cương nghị, xương gò má tinh xảo cùng với khí chất lạnh lùng cuồng dã cũng đã có thể đẹp đến như vậy, khiến cho người ta không thể nào dời mắt. Nhan Thất thừa nhận là mình đã nhìn anh đến thất thần, trong lòng lại có sự rung động nhẹ nhàng. Con người vốn ai cũng yêu thích cái đẹp, Nhan Thất cũng không ngoại lệ, huống chi là người đàn ông này lại đẹp đến mức dụ hoặc thế nhân như thế. Tất nhiên, đó không phải là thứ duy nhất tạo nên ấn tượng của anh trong lòng cô. Thực chất, Nhan Thất cũng không biết từ khi nào vị trí của người đàn ông này trong lòng cô đã thay đổi, trở nên ... quan trọng như thế. Lần đầu tiên gặp nhau, hai người đều không để đối phương vào mắt, cô thậm chí còn chán ghét khí tức nguy hiểm âm trầm trên người anh. Lần thứ hai cùng nhau hợp tác, cùng nhau gặp nạn, khi anh vì bảo vệ cô mà bị thương hết lần này đến lần khác, cô đã từng nghĩ rằng " xem ra, người này cũng không xấu như cô tưởng". Rồi lần thứ 3 anh xuyên qua làn lửa lớn mà ôm cô vào lòng, lần thứ 4 anh dịu dàng hôn cô, lần thứ 5... lần thứ 6 .... Giữa hai người xa lạ , trải qua một thời gian dài tiếp xúc, khoảng cách vốn xa vời vợi lại dần dần rút ngắn, những kỉ niệm cũng ngày một nhiều. Cảm kích, vui vẻ, bất ngờ, cảm động , thấu hiểu và hơn hết lại là đồng cảm, những cản xúc không ngừng lấp đầy trong hồi ức. Ngoại công nói rất đúng. Cô và anh có lẽ đều là một loại người, bên ngoài lạnh nhạt bất cần nhưng tận sâu trong xương tủy là là sự cô độc đến vô hạn, thèm khát sự ấm áp từ đối phương. Nhan Thất không biết rằng trên đời này có những người chỉ đi lướt qua nhau, có những người lại tình cờ gắn chặt, chậm rãi, gần gũi mà vấn vít, tất cả, âu cũng là một chữ " Duyên" .
..
"Nhìn tốt không?."
" Ân"
Một tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên khe khẽ, đánh thức Nhan Thất đang nhìn người nào đó đến thất thần, khiến cho cô liền theo bản năng mà gật đầu. Đối diện với một đôi mắt màu xám bạc tràn đầy ý cười, khuôn mặt cô không khỏi nóng lên, cơ hồ cảm thấy cả vành tai cũng theo đó mà tăng nhiệt độ. Từ bao giờ cô lại dễ đỏ mặt như vậy cơ chứ.
"Khụ... khụ . Anh tìm em có việc gì không?"
Ho khan hai tiếng che đi sự xâu hổ, Nhan Thất liền đánh trống lảng sang chuyện khác. Lãnh Dạ thấy thế, cũng không nỡ trêu chọc cô thêm nữa, chỉ là nội tâm thật sự vui vẻ. Hơn nữa hôm nay anh gọi cô đến là thật sự có việc gấp
'Em xem cái này đi"
Nhan Thất nhận lấy tài liệu Lãnh Dạ đưa cho, ngồi xuống một chiếc ghế cạnh đó rồi từ từ mở ra xem. Càng xem, hai hàng lông mày thanh tú càng nhíu chặt lại,không ngừng cắn môi dưới, trong mắt suy tư. Đến khi xem hết tập tài liệu cô mới ngẩng đầu lên, khẽ mở miệng
" Cái này, có đáng tin không "
Lãnh Dạ từ phía sau bàn làm việc đứng dậy, đi đến trước mặt cô rồi kéo một chiếc ghế ngồi xuống .
" Ưh. Tài liệu này là tin tức mới nhất có được từ người của mình thâm nhập trong nội bộ, tuyệt đối đáng tin "
Nhan Thất im lặng không nói gì. Thực chất, cô không phải là nghi ngờ năng lực làm việc của anh, chỉ là tin tức đưa đến không thể không khiến cô suy nghĩ cẩn thận.
Tập tài liệu đó ghi rất rõ, đứng sau cái nơi kinh tởm ở Las Vegas mà cô bị bắt đến lần trước là danh nghĩa của Nam Cung gia mà cũng không hẳn là Nam Cung gia. Nam Cung gia gần đây vốn có biến động ngầm. Một phần ba toàn bộ thế lực ngầm của Nam Cung gia trong thời gian gần đây lại liên kết với một thế lực bí ẩn khác, một tổ chức lấy tên là Thiên Minh đột nhiên xuất hiện và không ngừng mở rộng địa bàn. Tin tức này nếu như lọt ra ngoài chắc chắn có thể gây nên một hồi gió tanh mưa máu. Một phần ba thế lực cua một trong bốn tổ chức hắc đạo lớn nhất, đó là một thế lực quan trọng đến như thế nào. Ngoài mặt hiện nay các thế lực dường như đang cân bằng, chẳng qua chính là e ngại nhau mà tiến tới, nói cách khác chính là chờ đợi thời cơ chín muồi mà thôi. Sự chia cắt trong nội bộ Nam Cung gia,dù có hay không cũng dễ dàng làm ảnh hưởng đến cục diện hiện tại. Bên cạnh đó,cô cũng cảm thấy ngạc nhiên không thôi trước khả năng của Lãnh Dạ. Việc gài người của mình vào các thế lực khác là điều rất bình thường nhưng tuyệt đối không phải điều đơn giản,thậm chí có thể là tự mình hại mình bất cứ lúc nào...
"Dạ,anh cảm thấy như thế nào"
" Lão già Nam Cung này không phải người ngu ngốc, nhưng mà chuyện này cũng không thể xảy ra. Nếu như có người không ngừng bòn rút thế lực từ bên trong..."
Cả hai đều là người thông minh, đương nhiên không phải nói mọi thứ ra quá rõ ràng. Chỉ là điều khiến Nhan Thất cảm thấy kinh ngạc, thậm chí có chút lo sợ đó là nếu như kẻ chiếm lấy một phần ba quyền lực kia, cùng với cả tổ chức Thiên Minh kia nữa lại là người đàn bà luôn muốn giết cô, như vậy chuyện này sẽ không còn đơn giản như vậy nữa. Nếu như thật sự là như vậy... nếu như người bà ta muốn hại không chỉ là cô mà là tất cả người thân của cô. Chỉ cần nghĩ đến việc đó là máu nóng của cô đã toàn bộ kích động sôi trào
" Thật ra cũng chưa có gì chắc chắn là bà ta làm cả. Rất có thể là một người khác".
Đúng vậy. Có thể. Nhưng tỉ lệ là người đàn bà đó làm chiếm một phần rất lớn. Chỉ cần dựa vào thủ đoạn và cả tập hợp nhưngc thuộc hạ của bà ta mà cô đã gặp lúc trước, cô càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý.
"Còn nữa Thất nhi,em nghe cái này đi"
Lãnh Dạ nói xong liền mang một chiếc máy mp3 nhỏ tinh xảo đưa ra trước mặt Nhan Thất, khẽ bấm xuống nút nghe. Chỉ một lúc,từ chiếc máy bắt đầu vang lên giọng nói quen thuộc của hai người
" Choang"
_Vô dụng, một lũ vô dụng.
.....
_ Là như vậy sao. Xem ra ta phải hàn huyên với cô con gái này một chút mới được"
Đây không gì khác chính là cuộc nói chuyện của người đàn bà kia và tên thuộc hạ A Bảo của bà ta. Nhan Thất chăm chú nghe không sót một chữ nào,cho đến khi cô tưởng đã hết,từ trong chiếc mp3 lại vang lên
" _ A Bảo, đợt hàng lần này đã liên hệ lại chưa.
_Thuộc hạ đã liên lạc với phía bên kia chủ nhân. Hai ngày sau sẽ xuất phát. Chỉ là...
_ Lại sao nữa.
_ Theo thuộc hạ,đơn hàng này thật sự quá lớn. Nếu như... sẽ tổn thất không bù đắp được . Quả thật là có chút mạo hiểm.
_ Hừ. Đồ nhát gan. Từ trước đến nay mọi lần đều suôn sẻ, đâu có chuyện gì. Hơn nữa nếu đơn hàng này trót lọt, lợi ích sẽ là gấp 10, gấp trăm nghe chưa. Bên đó đang có bạo động,không lợi dụng cơ hội này thì còn đợi đến bao giờ nữa.
_ Thuộc hạ hiểu rồi,chủ nhân.
_ Lần này tuyệt không có sai sót. Giờ vẫn là quá sớm để ta ra mặt... bất quá... cũng không lâu nữa đâu.
_Thuộc hạ xin phép lui về chuẩn bị.
_Đi đi "
Tít tít.
"Chuyện này"...
" Đây có lẽ là một cơ hội tốt".
Lãnh Dạ tựa lưng vào ghế, khí tức nguy hiểm không ngừng tỏa ra. Thiết bị theo dõi còn dùng được 3 ngày nữa, lần này anh nhất định phải hảo hảo chuẩn bị cho bà ta một lễ vật thật tốt!!!