Mình đang trong quá trình beta lại truyện nên bạn nào có BẤT KỲ ý kiến đóng góp gì về lỗi chính tả, lỗi diễn đạt,ngôi xưng hô( Mình đang định đổi ngôi xh giữa LD và TT là Tôi-em) hay bất cứ điều gì thì ình biết nhé. Ý kiến của các bạn thật sự sẽ giúp mình rất nhiều. Cảm ơn các bạn và đây là chương mới :) ( viết chương này mà vừa viết vừa cười)
" Thất nhi. Chúng ta thử xem sao đi!"
" Thử xem?"
Nhan Thất thều thào hai tiếng, nhẹ nhàng lặp lại hai từ này như vẫn còn chìm trong mê man.
"Anh biết em hiểu ý anh"
Lãnh Dạ dịu dàng giúp cô vén một lọn tóc ra sau, đôi mắt màu bạc tràn đầy nhu tình khiến cho người ta chìm đắm. Vốn là băng tuyết lạnh lẽo, một khi đã tan chảy, lại là nhu tình như nước khiến cho người ta mê say.
Nhan Thất hiểu. Cô đương nhiên hiểu ý của anh. Cô cũng không phải dạng con gái có thể giả bộ ngây thơ đỏ mặt mà hỏi lại " Ý anh là gì?"hay là loại giả bộ thanh cao đứng lên tát cho anh một cái rồi ôm mặt chạy ra ngoài.
Chỉ là... cho đến giờ phút này, Nhan Thất thật sự không có cách nào mở lời, tâm của cô thật sự rất rối, rất rối. Cô vốn nghĩ rằng quan hệ của bọn họ vẫn sẽ như trước, vượt quá tình bạn nhưng lại chưa là tình yêu, mập mờ không rõ. Không ngờ, cho đến cuối cùng, cái giới hạn mỏng manh ấy vẫn cần phải được phá vỡ.
"Em..."
Nhan Thất khẽ mở miệng nhưng lại không thể phát ra câu nào, lần đầu tiên lúng túng cúi gằm mặt xuống, hai hàng lông mày xoắn chặt vào nhau.Lãnh Dạ nhìn thấy cô ngập ngừng, ánh mắt lạnh xuống, nhanh chóng bế thốc cô lên rồi đặt cô ngồi trên đùi mình. Nhan Thất vì đang mất tập trung nên giật mình "A" lên một tiếng, thấy mình đang ngồi trên đùi anh, một vòng tay của anh còn vòng qua eo lưng cô liền giãy giụa muốn nhảy xuống.
"Đừng động. Em có muốn anh ở chỗ này muốn em không"
Nhan Thất nhìn con mắt màu xám của anh càng ngày càng đậm, thấp thoáng ngọn lửa dục vọng đang đè nén liền ngồi yên, không dám nhúc nhích chút nào nữa. Cô vẫn chưa quên anh là loại người tùy hứng, dám nói dám làm.
"Anh có thể xem như đó là sự từ chối không"
Giữ cô ngẩng đầu lên đối diện với mình, Lãnh Dạ gằn từng chữ một, trong giọng nói mang theo một chút tức giận,một chút u ám và cả sự thất vọng nhàn nhạt.
Nhan Thất nhìn thấy một chút thất vọng trong mắt anh, không hiểu sao tim liền nhói lên một cái, nhẹ giọng mà bộc lộ tâm trạng mình lúc này
" Dạ...em không biết... thật sự em không biết"
Lãnh Dạ nhìn thấy cô rối rắm không thôi, trong lòng thở dài một hơi. Sao anh lại quên mất nhóc là loại người IQ à EQ thấp chứ, bên cạnh nhóc có nhiều người để ý như vậy mà vẫn không hề biết, không chút phòng bị. Lãnh Dạ trầm tư, anh cứ nghĩ như thế trong khi quên mất rằng EQ của anh cũng chẳng cao hơn người ta là bao.
Lãnh Dạ nhẹ nhàng siết chặt vòng tay hơn, để cô dựa sát vào người mình.
" Lúc anh ôm em, em có cảm thấy chán ghét hay không"
Nhan Thất rất thành thật mà lắc lắc đầu. Cô vốn là rất ghét người khác đụng chạm vào mình, nhưng mà đối với người thân thì lại là chuyện khác.
"Như vậy thì sao"
Lãnh Dạ nhanh chóng hôn phớt nhẹ lên vầng trán non mịn của cô rồi lại nhanh chóng tách ra đợi cô trả lời.
" Hình như.... là không"- Người nào đó bị động trả lời.
Lãnh Dạ tiếp tục mổ hai cái lên hai bên má của cô
" Thế này?"
Câu hỏi cũ đổi lại một cái lắc đầu nhẹ nhàng. Người nào đó quên mất rằng mình đang liên tục bị người ta ăn đậu hũ hết lần này đến lần khác mà không có phản kháng.
"Như vậy..."
Lãnh Dạ chưa nói hết câu đã nhanh chóng ép đôi môi có chút lạnh của mình lên hai cánh môi mềm mại của cô, không chừa ra một khe hở nào. Vốn là muốn chạm nhẹ một chút để kiểm chứng, nhưng mà ngay khi nếm thử hương vị ngọt ngào quen miệng thì Lãnh Dạ lại không kìm nén được mà hôn càng sâu. Hai tay vòng qua ôm lấy eo cô đã chuyển thành một tay nâng cằm, một tay giữ chặt lấy cái ót của cô cho nụ hôn thêm sâu. Lưỡi của anh không hề kiêng kị mà khuấy đảo trong khoang miệng cô, như muốn khảm cô vào thân thể mình.
Nhan Thất đương nhiên phản kháng, hai tay dùng sức đẩy mạnh ở đầu vai anh nhưng sức lực hai người làm sao có thể so bì, hơn nữa cô còn mới khôi phục thể lực không lâu. Bên cạnh đó,còn có một chuyện khiến cho cô dừng lại chuyện phản kháng..
Nhan Thất mở đôi mắt to tròn, mặc cho Lãnh Dạ công thành chiếm đất. Ở góc độ như vậy cô có thể thấy được hai hàng mi vừa dài vừa dày như cánh quạt đang cụp xuống, che đi đôi mắt vừa ngông cuồng lạnh lẽo lại bá đạo, một làn da khỏe mạnh với lỗ chân lông rất nhỏ,cơ hồ như không thấy. Vốn dĩ, cô có thể sử dụng những chiêu trò của mình để tránh thoát nhưng cô lại không làm thế bởi trong lúc anh hôn cô, trong đầu cô chợt hiện lên một câu hỏi
"Chán ghét. Nhan Thất, mày thực sự chán ghét sao?"
Câu hỏi ấy cứ hiện lên trong đầu khiến cô bối rối, rồi lại sợ hãi câu trả lời. Lãnh Dạ thấy người nào đó không tập trung liền không hài lòng cắn nhẹ vào môi cô một cái, nói nhẹ mà chả nhẹ chút nào rồi hài lòng khiến cô giật mình vì đau. Chiếc tay sau ót dùng thêm chút lực đạo kéo cô lại gần hơn để rồi hôn càng thêm sâu, càng thêm mãnh liệt, cho đến lúc cả hai đều không thở nổi mới lưu luyến mà tách ra. Một bên má của anh vẫn áp vào má cô, hơi thở nam tính nóng rực phun lên cổ cô từng đợt khiến cho cô run rẩy. Anh cất giọng khàn khàn
" Như vậy... như thế này thì sao?"
Nhan Thất vì thiếu dưỡng khí mà hít lấy hít để không khí trong lành, đôi mắt có chút mơ hồ nhưng đầu óc lại cực kì tỉnh táo.
"Nhóc. Nói cho anh biết. Anh muốn biết"
Kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, kiên nhẫn đợi câu trả lời,tuy nhiên trong lòng anh không tránh khỏi một chút khẩn trương mà chính anh cũng không nhận ra.
" Không chán ghét... cũng không bài xích..."
Nhan Thất nhỏ nhẹ nói, không đợi ánh sáng vui mừng sung sướng trong mắt Lãnh Dạ tồn tại lâu liền nhanh chóng bổ sung một câu
"Nhưng mà... nhưng mà... chỉ là một nụ hôn thôi mà. Không chứng minh được gì cả"
Hậu quả của việc nói không suy nghĩ là khiến cho người nào đó tức giận, cực kì tức giận. Lãnh Dạ khuôn mặt lạnh xuống, nét mặt còn có chút trào phúng tự giễu
" Vậy ra đối với em chỉ là một nụ hôn mà thôi"
Lãnh Dạ buông lỏng tay để Nhan Thất đứng xuống sau đó cũng từ từ đứng lên. Giọng anh lạnh nhạt lại có chút xa lạ
"Tôi có một cuộc họp. Em về trước đi. Tôi sẽ gửi cho em kế hoạch cụ thể"
Anh nhìn cũng không nhìn cô thêm một cái, bước ra cửa, có chút vội vã. Chỉ là bước được hai bước, anh chợt dừng lại nhưng không quay lại, giọng nói nhàn nhạt lại lạnh lùng vang lên khiến cho Nhan Thất cả người như đóng băng
"Nhan Thất, đối với người tôi không thích, tôi sẽ không bao giờ động vào"
Anh nói xong liền sải bước đi để lại một bóng lưng cao lớn lại cô độc. Nhan Thất. Anh lại gọi cả họ cả tên cô , chắc chắnlà cô đã thực sự khiến anh tức giận rồi. Thật ra, ngay khi nói xong câu đó Nhan Thất rất hối hận, thật sự rất hối hận. Cô không hề có ý như anh nghĩ. Chính xác thì cô cũng không biết là cô đang định nói gì nữa.
Lãnh Dạ bước ra khỏi phòng, bước chân vội vã,anh thật sự sợ ở lại sẽ không nhịn được mà bổ đầu cô ra xem ở trong đó rốt cuộc là chứa cái gì nữa. Lửa giận hừng hực bùng trong ngực nhưng bước chân lại cố ý thả chậm tốc độ lại. Quay mặt nhìn hành lang trống vắng sau lưng, lửa giận càng cao, thậm chí lại có phần giống như... hờn dỗi(@@). Cô ấy thế nhưng lại không có đuổi theo,thật sự là không quan tâm sao. Lãnh thiếu gia của chúng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm thấy khó chịu đến vậy,vừa tức lại vừa bức bối khó chịu. Sao nhóc con đó có thể đần đến vậy chứ. Giờ này là giờ ăn trưa, mọi người đều xuống nhà ăn hết rồi còn có ai ở đây đâu mà họp hành gì chứ. Lại còn cái gì mà chỉ có một nụ hôn thôi chứ. Chẳng lẽ còn có kẻ khác hôn cô sao.
Cho đến khi Lãnh Dạ thực sự một bụng tức giận hết hi vọng quay mặt đi bước tiếp thì sau lưng chợt vang lên tiếng giày va trên nền đất, càng lúc càng lớn cũng càng lúc càng rõ ràng.
Người chạy đến nhanh chóng túm lấy một mép áo của anh, anh không quay mặt lại, thế nhưng anh lại nghe thấy tiếng nói hòa trong hơi thở dồn dập của cô
"Anh.. ý em không phải như vậy. Tin em. Em thật sự không có ý như vậy đâu. Em chỉ là.... chỉ là.... nói tóm lại là em nhất định cũng sẽ không để cho người mình ghét chạm vào... đúng vậy... chính là như thế. Đừng tức giận có được không. Em...xin lỗi "
Nhan Thất nói trong vội vã. Nhìn thấy anh bỏ đi, cô chỉ biết rằng mình thật sự không muốn thấy anh tức giận như vậy liền ngây ngốc một lúc rồi đuổi theo, ngay cả giải thích như thế nào cũng không biết. Dù sao lời nói ra như bát nước đổ đi cũng không thể lấy lại được.
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, khóe miệng ai đó dần dần cong lên một vòng cung rất mờ và ngày càng có xu hướng kéo ra đến tận mang tai. Dù thế, khuôn mặt anh vẫn là một bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng, giọng nói cũng như đông lạnh
" Xin lỗi? Ý của em vốn là như vậy. Em vốn là không có thành ý".
Nói xong còn một bộ dáng dứt áo muốn đi tiếp. Nhan Thất luống cuống. Cô luôn là người không biết cách ăn nói, lại không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, không biết làm cách nào để anh hết giận. Bí quá hóa liều, Nhan Thất từ phía sau nhanh chóng chạy lên phía trước cản đường, trong lúc Lãnh Dạ tròn mắt ngạc nhiên liền tiến đến gần, hai tay nắm lấy hai cổ áo của anh mạnh mẽ kéo xuống, kiễng chân lên. Bốn cánh môi nhẹ nhàng áp chặt vào nhau, hơi thở ấm áp hòa quyện nhưng lại chỉ trong chốc lát. Lãnh Dạ nhìn đôi mắt nhắm chặt của Nhan Thất vẫn chưa kịp hồi hồn, cho đến khi anh tỉnh táo lại thì cô đã tách ra, cắn cắn môi dưới
"Như vậy... đã đủ thành ý chưa"
Cô nhìn anh. Anh nhìn cô. Hai người không biết rằng lúc này trông họ không còn dáng vẻ của những con người quyền lực cao cao tại thượng, máu lạnh vô tình mà giống như một cặp yêu nhau, giận dỗi lại làm lành , hài hòa lại cực kì ấm áp.