Tác phẩm mới: " Đợi em nói yêu anh" đã lên sóng rồi nhaa. Mọi người cùng đón đọc ủng hộ và cho ý kiến nhé ^^
Chương mới
Ai Cập, nổi bật và quyến rũ với những bãi cát vàng mênh mông bạt ngàn , có chút bí ẩn, có chút hoang dại. Suốt chặng đường dài ngồi trên máy bay, Nhan Thất đã hỏi Thanh Long nhiều lần về lí do mà họ đến đây, đương nhiên ban đầu cô chỉ định hỏi để chuẩn bị trước công việc mà mình phải làm. Thế nhưng sau khi Thanh Long cứ ấp úng không nói rõ, Nhan Thất lại bắt đầu cảm thấy tò mò. Tò mò thì tò mò, cô cũng không cố gắng gặng hỏi Thanh Long nữa, đương nhiên cô cũng không dại mà đi hỏi người nào đó bởi từ lúc lên máy bay đến nay, anh vẫn giữ một bộ mặt cương thi viết to bốn chữ "cấm người lại gần" giống như có thể đóng băng người khác. Cô chỉ biết yên lặng ngồi chờ đến khi tới nơi mà thôi.
Lãnh Dạ đương nhiên cũng nhìn thấy bộ dáng muốn hỏi lại thôi của Nhan Thất,chỉ là trong lòng quả thực rất mệt mỏi, cũng không muốn trả lời cô.
" Lãnh thiếu, ngài đã đến rồi"
Máy bay của Lãnh gia là máy bay tư nhân nên không hạ xuống sân bay chính thống mà đáp trực tiếp xuống vùng sa mạc mênh mông. Ở đây đã có người chờ đợi từ trước. Đó là một người ăn mặc đúng theo đạo hồi ở Trung Đông, khi nhìn thấy đoàn người Lãnh Dạ thì kính cẩn bước lên phía trước chào hỏi. Lãnh Dạ nhìn thấy ông ta thì chỉ gật đầu nhẹ, lạnh lùng đi về phía mấy chiếc xe mà ông ta đã chuẩn bị ở phía sau. Tất cả đều là loại xe jeep thể thao địa hình đã được cải tiến; Ở vùng sa mạc hoang dã này,dù là cadillac hay ferrari cũng không thể so với loại xe jeep với độ bền cao, hơn nữa còn thích hợp với địa hình trắc trở gồ ghề của sa mạc. Mấy người nhanh chóng tiến vào xe, người Ai Cập kia cũng ngồi vào phía trước bên cạnh ghế lái, Lãnh Dạ và Nhan Thất ngồi vào đằng sau chiếc xe đầu tiên còn ba người Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước cùng với đoàn người Lãnh gia đều ngồi vào hai chiếc xe sau.
_ Lãnh thiếu, sáng nay có một người dân báo rằng đã tình cờ nhìn thấy người kia ở xung quanh khu vực sa mạc trắng cùng với một nhóm người khác. Nhưng mà...
"Nói kết quả." Lãnh Dạ cau mày. Anh ghét nhất là ấp a ấp úng không rõ ràng.
"Sau đó liền mất dấu... theo như một người đi cùng thì là bị một nhóm người bắt đi" Ayman vẫn rất ngập ngừng. Ai cập này chính là khu vực địa bàn của anh, vậy mà chỉ một người cũng không thể tìm được, quả thật là quá mức mất mặt.
Lãnh Dạ không nói gì, đôi mày nhíu chặt lại, trong mắt tràn đầy sự tức giận, suy tư một chút rồi thấp giọng ra lệnh
" Đến sa mạc trắng ngay lập tức"
Lãnh Dạ nắm chặt tay, hi vọng không phải là như anh nghĩ. Nếu như anh thật sự đến muộn thì mọi chuyện sẽ trở nên thật sự rắc rối.
Người Ai Cập kia tên là Ayman, nói tiếng Trung hơi khó nghe nhưng rất thành thạo, có vẻ là người dân địa phương nên cực kì hiểu rõ địa hình ở đây. Người lái xe không chọn đường cao tốc mà đi theo những cung đường lòng vòng chỉ mình anh biết. Rải khắp xung quanh là những đỉnh núi phủ một lớp sỏi đá đen, hoàn toàn không bóng muông thú hay cây cỏ, chỉ một màu đen nhức mắt vây quanh. Chiếc xe cứ thế lao đi trên sa mạc mênh mông, để lại phía sau một luồng khói bụi mù mịt. Đáng ghét nhất là thiết bị định vị hay thiết bị liên lạc đều không dùng được ở đây, chỉ cần một trận gió sa mạc thổi qua thì ngay cả những thiết bị tiên tiến nhất cũng trở nên vô dụng .
Mọi người khởi hành suốt từ trưa nhưng con đường đến sa mạc trắng kéo dài đến 130 km nên dự kiến cũng phải đến sáng sớm mai mới có thể tới nơi, thậm chí đêm nay có lẽ phải dựng lều nghỉ ngơi bên ngoài.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng càng thêm trở nên mờ ảo huyễn hoặc. Những người Lãnh Gia nhanh nhẹn lấy xuống những chiếc lều đã được Ayman chuẩn bị sẵn đồng thời nhóm lửa và phân chia thức ăn ọi người. Nếu không phải di chuyển vào buổi đêm hết sức khó khăn thì có lẽ bọn họ đã không để lãng phí bất kì một giây phút nào.
Để lại một vài người canh gác bên ngoài, tất cả đều vào lều nghỉ ngơi một chút, tất nhiên là vẫn phải luôn duy trì tình trạng cảnh giác cao nhất. Nhan Thất cũng dùng chút thức ăn nhẹ rồi chui vào trong lều. Ban đêm ở sa mạc rất lạnh, cô vì quá vội vã nên không mang theo quần áo ấm, chỉ có tấm chăn mỏng mà Ayman chuẩn bị cho. Lăn lộn một lúc vẫn không tài nào ngủ được, Nhan Thất quyết định quấn chăn đi ra ngoài hít thở không khí một lúc, không ngờ rằng lại bắt gặp Lãnh Dạ ngồi ở một góc, trên người chỉ có một chiếc áo mỏng. Ánh trăng mờ nhạt yếu ớt cùng với ánh lửa bập bùng phản chiếu bóng lưng cao lớn, kiêu ngạo lại có chút cô độc của anh . Nhan Thất không hiểu sao trong lòng thắt lại, bước chân không tự chủ bước về phía anh, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
"Không ngủ được sao"
Lãnh Dạ không quay đầu sang, giọng nói trầm thấp vang lên giữa bóng đêm lạnh lẽo.
" Còn anh thì sao. Không nghỉ ngơi một chút"
Nhan Thất nhẹ giọng hỏi, thực chất nhìn bộ dáng của anh lúc này cô cũng biết là anh đang có chuyện gì đó suy tư. Lãnh Dạ trầm ngâm một chút, im lặng không nói. Nhan Thất thấy anh không trả lời thì cũng không hỏi thêm nữa. Gió đêm lạnh lẽo không ngừng thổi qua càng khiến cho lòng người trống vắng thổn thức, Nhan Thất cảm thấy có chút lạnh liền co người lại, kéo chặt chiếc chăn đang phủ kín người. Từ nhỏ Nhan Thất đã theo thể chất thiên hàn, hai tay hai chân luôn lạnh lẽo, cả người cũng chịu lạnh rất kém, ngay cả khi không ngừng tập luyện vẫn không thể cải thiện được nhiều.
Cô chỉ mới xuýt xoa nhè nhẹ liền cảm thấy một lực mạnh kéo cô về một phía, sau một khắc hoàn hồn đã thấy mình an vị trong lòng anh, lưng giống như được tiếp xúc với một cái lò sưởi vô cùng ấm áp, hơi thở nam tính vây quanh. Nhan Thất muốn thoát ra ngoài lại nghe thấy tiếng anh vang lên trên đầu như một tiếng thở dài
"Biết tại sao lại đến đây không"
Nhan Thất lắc lắc đầu. Cô vẫn luôn muốn biết nhưng nghĩ anh không muốn nói nên cũng không tiện hỏi
" Anh đến đây là để tìm người"
Nhan Thất có chút ngạc nhiên, chậm hỏi lại
" Tìm người? Tìm ai"
Cằm của Lãnh Dạ tựa lên một bên vai cô, má của hai người áp vào nhau, hơi thở vấn vít, nóng rực. Nhan Thất tinh tế nhận ra khi cô hỏi câu đó thì cả người anh cứng lại một chút, nhưng lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, nhanh đến mức nếu không để ý kĩ sẽ không thể phát hiện ra.
"Tìm em gái của anh"
Em gái!!. Nhan Thất thật sự giật mình , từ trước đến giờ tất cả mọi người đều biết anh là con một, ở đâu lại nhảy ra một cô em gái thế chứ. Hơn nữa hai tiếng em gái kia thật là chế giễu làm sao, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng cười nhạo trong lời nói của anh.
Nhan Thất quay ngoắt đầu ra sau, hai con mắt mở lớn nhìn thẳng vào mắt anh, chờ đợi anh nói tiếp. Sau một tiếng hừ lạnh, Lãnh Dạ quay đầu cô lại tư thế cũ để cho cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh rồi mới nhàn nhạt mở miệng, giọng nói có chút xa xăm.
"Nói chính xác là em gái cùng mẹ khác cha"
Lãnh Dạ dừng một lúc như nhớ lại chuyện gì đó, tiếp tục nói
"Chuyện của gia đình anh, chắc em cũng nghe phong thanh rồi đúng không"
Nhan Thất im lặng không nói, cũng giống như là thừa nhận. Cô thật sự cũng không biết nói gì nữa, dù gì đó cũng là quá khứ chẳng mấy vui vẻ. Lãnh Dạ nhận ra sự ngập ngừng của cô, cũng hiểu rõ tại sao cô lại ngập ngừng như vậy, cười nhẹ một tiếng trấn an
"Không có gì đâu. Bây giờ nó cũng không còn quan trọng nữa rồi"
Mặc dù là cười, nhưng không hiểu sao Nhan Thất cảm thấy lòng mình thắt lại, có chút thê lương. Vòng tay anh ôm cô xiết chặt hơn, hơi thở ấm nóng của anh xẹt qua bên tai cô cùng với giọng nói trầm thấp như thì thầm
"Đúng như em nghĩ, cô ta là con của bà ta với người đàn ông kia"
"Em biết không, sau khi bà ta bỏ ba con anh đi mất, việc đầu tiên sau khi anh lớn lên chính là giết chết người đàn ông kia. Anh còn nhớ rất rõ ánh mắt hận thù của bà ta lúc đó... ánh mắt hận thù như muốn giết con ruột của mình"
" Bà ta bảo anh là đồ máu lạnh tàn nhẫn.. hừ. Tàn nhẫn. Lúc ba khó khăn nhất, bà ta bỏ đi với người tình mới, thì tính là cái gì. Bà ta bỏ anh một mình bơ vơ, mặc cho anh gào khóc, thì tính là cái gì... tàn nhẫn. Rốt cuộc là ai mới kẻ tàn nhẫn nhất"
"Anh không chỉ muốn giết người đàn ông kia, anh còn muốn giết cả con gái của bà ta. Nực cười, con bé đó chỉ kém anh có 4 tuổi, tức là gì em biết không... bà ta đã có con với người khác ngay cả khi đã có chồng. Bà ta nói muốn ra nước ngoài du lịch hai năm, ba không hề ngăn cản, thật không ngờ..."
"Em có biết tại sao ngày hôm nay anh lại phải ở đây tìm kiếm con bé đó không. Đó là bởi anh đã hứa với ba, đã hứa sẽ bảo toàn tính mạng cho con bé đó"
"Ba yêu bà ta hơn cả mạng sống, sau khi biết tất cả mọi chuyện vẫn mong muốn bà ta quay trở về, đồng ý tha thứ tất cả. Rồi thì sao. Bà ta vẫn ngựa quen đường cũ."
"Cho đến khi bà ta chết, bà ta khóc lóc van xin ba giữ lại mạng cho con bé kia, chỉ cần như vậy mà ba đã mủi lòng lập lời thề, lấy danh nghĩa ra thề bảo toàn mạng cho con riêng của bà ta"
Một người nói, một người nghe. Lãnh Dạ nói rất chậm rãi, rất từ tốn, trong đó bao hàm không biết bao nhiêu lần tự giễu cho số phận bản thân mình. Từng câu từng chữ như đánh thẳng vào trái tim người trong lòng, đau buốt. Ai có thể ngờ rằng đằng sau một ôm trùm trong giới hắc đạo lại là một quá khứ đau buồn như vậy. Có lẽ, bây giờ cô đã hiểu vì sao trong lòng anh luôn bài xích với phụ nữ như vậy, tất cả đều là do vết thương trong lòng anh quá sâu, cũng quá mức ám ảnh day dứt.
Anh nói không còn quan tâm nữa, nhưng cô biết, sao có thể không quan tâm. Tổn thương một khi đã tạo thành sẽ để lại một vết sẹo lớn, dù muốn xóa, muốn quên cũng sẽ lực bất tòng tâm. Có lẽ cô còn hạnh phúc hơn anh một chút, cho đến khi ba mẹ mất đi, trong lòng hai người vẫn không còn chỗ cho người khác, cô cũng không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc cảm giác bị chính mẹ ruột mình ruồng bỏ, hận thù là cảm giác đau đớn thống khổ đến nhường nào.
Nhan Thất im lặng một chút rồi từ từ quay người ra sau,đối mặt với anh, mặc cho tấm chăn trên người rơi xuống đất. Hai cánh tay của cô nhẹ vươn ra ôm lấy anh, để cho anh tựa sát vào người mình. Áp mặt vào vòm ngực rộng lớn, nghe từng tiếng từng tiếng tim đập đều đều mà hữu lực, Nhan Thất nhắm hai mắt lại. Lãnh Dạ không hề yếu đuối. Cô biết. Anh còn mạnh mẽ hơn bất kì một người nào cô từng gặp. Chỉ là giờ phút này, cô muốn chia sẻ sự ấm áp của mình cho anh một chút, muốn dùng sự hiện hữu của mình để chứng minh rằng, từ bây giờ trở đi, anh sẽ không còn cô đơn nữa, ít nhất, cô sẽ luôn ở bên anh giống như anh đã từng ở bên cô lúc trước, không rời.