Sa mạc mênh mông, hai người ngồi ôm nhau giữa trời đêm lạnh lẽo. Gió ngày một lớn, thổi bay cả mái tóc dài của Nhan Thất, kèm theo những luồng cát nhỏ đập vào da rát ngứa. Lãnh Dạ nhận thấy gió lớn hơn, không có dấu hiệu ngừng lại, trong lòng dự cảm không lành nên vội vàng gọi Ayman dậy. Ayman từ trong lều chui ra, nhìn theo phương hướng gió thổi đến, sắc mặt nghiêm túc, dần dần trở nên thật khó coi.
" Không xong rồi. Gọi tất cả mọi người dậy, lấy chăn che kín mặt, ngồi theo hướng ngược gió, tìm chỗ kín nấp vào, nhanh lên"
Hai người Lãnh Dạ và Nhan Thất là người thông minh, lập tức hiểu Ayman muốn ám chỉ điều gì và tầm quan trọng của vấn đề liền nhanh chóng đi gọi mọi người dậy.
Thứ mà Ayman ám chỉ không phải gì khác mà chính là cơn ác mộng của bất kì du khách nào khi ở trên sa mạc, bão cát. Cơn bão cát bất ngờ đến nhanh hơn Ayman dự tính, hai người Lãnh-Nhan còn chưa kịp chuẩn bị đã cảm thấy lực gió khổng lồ từ một phương đến, mạnh đến mức dường như muốn thổi bay bọn họ. Lãnh Dạ không suy nghĩ nhiều, vội vàng kéo Nhan Thất bên cạnh vào ngực, lấy thân mình che cho cô. Hai người nấp vào trong một chiếc lều được dựng sẵn, cảm nhận gió quần quật từng hồi vào bên ngoài chiếc lều vải, dường như có thể thổi bay cả chiếc lều đi mất.
Gió ngày một lớn, cát vàng phủ khắp bốn phương như giăng một chiếc lưới bụi lớn bắt trọn người phía dưới. Mấy chiếc đinh lều đã được đóng chặt rung lên dữ dội, từ từ chui ra khỏi nền cát theo từng cú quật mạnh của gió, chiếc lều không còn được cố định chặt cũng từ từ văng ra ngoài. Nhan Thất ôm chặt lấy Lãnh Dạ, nhanh nhẹn từ bến hông lấy ra thanh chủy thủ của mình cắm mạnh xuống nền cát, cố hạ thấp trọng tâm xuống, ổn định thân thể để hai người không bị gió lớn cuốn đi. Hai mắt nhắm chặt để cát không chui vào, chiếc khăn bao quanh tai gần như kín mít nhưng vẫn cảm nhận được từng tiếng xé gió rít gào kề sát, thậm chí còn mơ hồ kèm theo cả những tiếng người và vật va đập vào nhau.
Chiếc lều hai người nấp đã bị cuốn đi từ lúc nào, bão cát không những không dừng lại, mà còn dữ dội hơn. Nhan Thất cảm thấy tay nắm dao của mình tê buốt, dường như phải dùng hết sức mình mới có thể giữ cho bản thân không dịch chuyển. Điều cô lo nhất là Dạ ở trên, trên người anh chỉ có một lớp áo mỏng, với cường độ bão như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho da thịt bị thương, hơn nữa anh còn che chắn hết cho cô.
Sức người yếu ớt vốn không địch lại sức mạnh của thiên nhiên, nhất là khi chúng cố ý hãm hại con người. Nhan Thất cảm thấy bản thân bị kéo lê về một phía, Lãnh Dạ ôm chặt cô, hai người ôm nhau lăn không biết bao nhiêu vòng trên nền đất. Cũng không biết đã qua bao lâu, gió bắt đầu nhẹ dần đi rồi tắt hẳn, trả lại cho sa mạc rộng lớn một không gian yên bình. Bão cát đến và đi như một cơn gió, lạnh lùng và kiên nhẫn khiến cho tất cả mọi người không kịp phòng bị, thậm chí còn để lại hậu quả nghiêm trọng.
Đợi đến khi bão cát qua đi hai người Lãnh Nhan mới từ từ đứng dậy, nói đúng hơn là chui ra bởi bọn họ gần như bị một lớp cát mỏng vùi lấp, cẩn thận xem xét xung quanh. Trời không còn tối đen như mực, dù đã hửng sáng một chút nhưng vẫn chưa đủ để nhìn rõ mọi thứ. Nhan Thất chui từ trong lòng của Lãnh Dạ ra, mắt của cô do không cẩn thận để cát chui vào vừa đau vừa rát. Nhan Thất đang định đưa tay lên dụi mắt thì có hai bàn tay khác giữ chặt lấy tay cô, Lãnh Dạ ở bên cạnh cất giọng trầm trầm
" Đừng dụi, khóc ra đi"
Khóc. Đang yên đang lành bảo cô khóc sao cô khóc được chứ. Lãnh Dạ cũng biết thế, ở phía hông của cô nhéo mạnh một cái, đau điếng. Nhan Thất cảm thấy một hồi đau buốt từ phía bên hông trào lên, nước mắt chực trào ra, kèm theo những hạt cát nhỏ li ti. Lãnh Dạ chưa bao giờ thấy cô khóc, trong lòng cực kì rối rắm khó chịu, vội vàng xoa xoa bên hông của cô giúp cho cô bớt đau
"Còn đau không"
"Đau, tất nhiên là đau. Sao anh nhéo mà không báo trước chứ"
Đợi cho cát chui ra hết, vành mắt vẫn còn hồng hồng, Nhan Thất hướng Lãnh Dạ lầu bầu, cái miệng cong lên rất đáng yêu. Nhớ tới chuyện gì đó, đôi lông mày cô nhíu lại, vội vàng chạy ra sau lưng anh kiểm tra. Quả nhiên cô đoán không sai, tà áo sau lưng anh đã rách bợt từng mảnh, để lộ làn da màu đồng là từng vết xước sâu hoắm trên lưng nhìn rất ghê người. Hơn nữa trên lưng của anh còn có bao nhiêu những vết sẹo ngắn dài do những lần bị thương lúc trước, cô còn nhớ rõ vết dài nhất giữa lưng chính là do một lần cứu cô mà có. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy vết sẹo ngang dọc, lòng nhói đau. Tại sao lần nào ở bên cạnh cô anh cũng đều bị thương như vậy, hơn nữa lần nào cũng là do anh bảo vệ cô mà bị thương.
Lãnh Dạ cảm thấy Nhan Thất trầm mặc, quay mặt ra sau. Nhìn thấy ánh mắt của cô, anh lập tức biết được cô đang nghĩ gì, mắt xám xẹt qua một tia giảo hoạt. Như vậy cũng tốt, để cho cô đau lòng một chút, cô mới nghĩ đến anh nhiều hơn (-.- vô sỉ) . Nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt anh vẫn bình thản nói:
" Đừng nghĩ nhiều, không phải là do em. Lần này là anh kéo em đi"
Nhan Thất không để ý tia giảo hoạt trong mắt anh, nghe anh nói vậy thì càng áy náy hơn. Đúng là anh kéo cô đi, nhưng lần này nếu như không phải anh lấy thân mình che cho cô thì người bị thương vốn phải là cô. Bão cát lớn như vậy, nếu như không cẩn thận mà bị thương thì cũng dễ dàng bị vùi lấp xuống tận sâu. Phải rồi. Còn những người khác nữa.
Nhan Thất nhanh chóng đứng lên nhìn khắp bốn xung quanh. Chỉ là điều khiến cho cô lo sợ chính là khắp nơi ngoài hai người bọn cô thì không có một bóng người, chỉ có tiếng gió hun hút thổi bên tai. Hai người Lãnh-Nhan nhìn nhau rồi chia nhau ra đi khắp bốn chung quanh, có vẻ bọn họ đã bị bão cát cuốn đi một quãng khá xa, mất dấu với những người còn lại. Hai người đi tìm kiếm một lúc lâu thì trở về chỗ cũ, nhìn thấy đối phương lắc lắc đầu thì mày càng nhíu chặt hơn. Bọn họ đã đi một khoảng xa như vậy mà vẫn không thấy dấu tích của những người còn lại, rất dễ là mỗi người bị cuốn đi một nơi. Điều mà bọn họ lo lắng nhất cũng đã tới, giữa sa mạc mênh mông như vậy, bọn họ không biết đường, quan trọng nhất vẫn là không có nước , nếu như liều mạng mà di chuyển cũng không biết có thể cầm cự được bao lâu. Chỉ là hiện tại cũng không có cách nào khác, hai người đợi cho trời sáng lên một chút rồi bắt đầu di chuyển, dựa theo trí nhớ hướng họ bị cuốn đi mà di chuyển.
Đêm ở sa mạc rất ngắn, chẳng mấy chốc mà trời dần sáng lên rồi sáng hẳn, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng cao. Lãnh Dạ và Nhan Thất sóng vai đi về một phía, Lãnh Dạ vừa đi vừa cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh, sau đó mới từ từ di chuyển.
Di chuyển trong sa mạc mà không rõ phương hướng cũng giống như di chuyển trong mê cung, càng đi càng loạn. Hai người đi được một quãng dài, chân cũng có chút nhức mỏi, sức lực cạn dần mà phía trước vẫn là một màu vàng dày đặc. Nhan Thất quay sang nhìn Lãnh Dạ. Cô đã xé tạm mảnh chăn để băng bó cho anh nhưng máu vẫn chưa được cầm hẳn, thấm ra bên ngoài một chút. Bờ môi của anh vốn đã rất nhạt màu bây giờ do mất máu lại càng tái hơn.
Đi thêm một khoảng nữa, bỗng mắt Nhan Thất sáng lên, cô vội vàng kéo Lãnh Dạ đi đến phía trước. Thứ mà Nhan Thất nhìn thấy không phải thứ gì khác, chính là cây chà, cây chà trong sa mạc, thứ mà bất kì người nào cũng muốn nhìn thấy trên sa mạc. Nhan Thất ngồi xuống, lấy từ bên chân ra một chiếc chủy thủ khác, nhanh nhẹn đào. Lãnh Dạ thấy như vậy cũng giúp cô đào một tay, chẳng mấy chốc đã đào xuống một hố sâu. Nhan Thất sờ sờ xuống dưới, cực kì vui vẻ, bàn tay cô cảm nhận được hơi mát cùng với thứ gì đó ươn ướt, ít nhưng lại cực kì rõ ràng. Quả nhiên đào sâu xuống một chút bên dưới cây chà chính là nguồn nước ngầm, có vẻ như cực kì nhiều, bọn họ đúng là gặp may rồi.
Nhan Thất phủi sạch đôi tay toàn cát, cẩn thận vục một ít nước vào hai lòng bàn tay đưa lên trước miệng người nào đó, tươi cười đến vui vẻ. Cô còn đang không biết phải kiếm nước ở đâu thì lại gặp được nguồn nước ngầm, sao có thể không vui vẻ chứ. Lãnh Dạ cũng không khách khí cúi xuống uống một hớp nước trên tay cô, mát lạnh. Đợi cho anh uống xong, Nhan Thất cũng lấy ình ít nước, chầm chậm uống, quả thật vừa ngọt vừa mát. Hai người chia nhau uống chỗ nước còn lại, Nhan Thất còn dùng một ít rửa lại vết thương cho anh, nếu như để nhiễm trùng thì không tốt.
Đột nhiên, cả hai người nghe thấy tiếng xe ô tô, hai người nhìn nhau, mắt sáng lên, cho rằng là đám người Thanh Long liền đứng dậy nhìn thẳng về một hướng. Chỉ là dường như không may mắn như bọn họ mong đợi, người đến cũng không phải là người bọn họ chờ mà là những người hoàn toàn lạ mặt. Nhan Thất ở xa không nhìn rõ mặt họ, chỉ thấy họ dùng ống nhòm nhìn về bên này. Nếu như bọn họ có thể cho hai người đi nhờ thì tốt biết bao. Chỉ là Nhan Thất ngàn lần không nghĩ tới khi cô vừa định đến gần thì đột nhiên thấy bọn họ lấy súng ra, chĩa thẳng về bên này. Trong lòng cô chợt căng thẳng, chẳng lẽ...đây chính là thứ mà Ayman từng nhắc đến trên đường đi, cướp sa mạc...?