Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)

Một năm sau đó, Nhan Hoàng mất do bệnh nặng. Cả nhà Mộ dung đều lo lắng sợ rằng Nhan Thất sẽ không chịu đựng được thêm một cú sốc nào nữa. Trái với sự lo lắng của họ, trong ngày đưa tang Nhan Hoàng, Nhan Thất không hề rơi một giọt nước mắt nào. Dù thế, không một ai cho rằng cô bé không đau buồn bởi vì họ rõ hơn ai hết trong số bọn họ cô bé mới là người thương tâm nhất; chỉ có điều là cô bé lại chôn nỗi đau đó vào trong tim, tự mình chịu đựng, tự mình gặm nhấm.
3 ngày 3 đêm
Nhan Thất quỳ trước mộ của Nhan Hoàng ba ngày ba đêm dù mọi người có khuyên thế nào cũng không chịu đứng lên. Nhan Thất rất nhu thuận, rất nghe lời nhưng một khi cô đã quyết định điều gì thì ai cũng không thay đổi được. Nhưng Nhan Thất không biết, khi cô quỳ ở đó, bất kể nắng mưa, đều có ba người con trai lặng lẽ đứng ở một nơi gần đó, đau lòng dõi mắt theo cô, không rời,..
Nhan Thất ngẩn người nhìn ba ngôi mộ ngay cạnh nhau, trái tim như thắt lại.
'' Ba..mẹ..Ông nội ..Mọi người đều đi hết rồi.. Bỏ tiểu Thất mà đi sao.. Con thật sự rất sợ rất sợ..khi hàng đêm vẫn nhìn thấy ba mẹ đến rồi đi..khi thấy hình ảnh chiếc váy trắng thấm đầy máu...Mọi người đều đi rồi.. tiểu Thất phải làm sao đây..''
Nhan Thất khẽ để tay lên trái tim mình..đau quá..thật sự rất đau.. rất đau
''Tiểu Thất, ba mẹ con đi rồi, con đừng bỏ ông mà đi''
''Tiểu Thất ngoan, con thật xinh đẹp, càng lớn càng đẹp, giống hệt Y Y vậy''
''Bảo bối,nếu về sau ông nội biến mất,hứa với ông, con nhất định phải biết chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, nếu không ông có chết cũng không nhắm mắt''

''Tiểu Thất ngoan , mau lại đây ngồi với ông''
''Tiểu Thất''
''Tiểu Thất''...
Từng câu nói vang lên từ hồi ức xa xôi kéo Nhan Thất trở về với thực tại.
_Ông nội, ba mẹ, mọi người nhất định phải sống thật tốt. Con cũng sẽ sống thật tốt thật tốt , sẽ không để mọi người phải lo lắng đâu.
_ Ông nội, tiểu Thất xin lỗi người, thời gian qua con đã giấu người rất nhiều chuyện. Con chỉ muốn bảo vệ người
_Ba..mẹ hai người không cần lo lắng..tiểu Thất rất ngoan,cũng rất mạnh mẽ..
Ngày cuối cùng, sau khi nhìn thật sâu cả ba bia mộ như thể ba người mình yêu thương nhất đang đứng ngay trước mặt mình. Nghĩ đến những lời hứa của mình, trên khuôn mặt tiều tụy hiện lên một nụ cười mỉm.
Quay trở lại nhà Mộ dung , thấy gương mặt lo lắng của mọi người , Nhan Thất khẽ nở một nụ cười an tâm
_Mọi người, con xin lỗi. Đã làm mọi người lo lắng rồi
_ Nha đầu này,nói gì vậy chứ,trở về là tốt rồi-Hứa Đồng (vợ của Mộ Dung Kiên) vội chạy đến ôm Nhan Thất vào lòng,nước mắt không ngừng chảy
Hai cha con Mộ Dung Xung, Mộ Dung Kiên nhìn thấy Nhan Thất trở về khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Mộ Dung Xung cũng bước lên vỗ nhẹ vào vai Nhan Thất
_ Tiểu thất. Ngoại công biết con có thể làm được mà. Chào mừng con trở về
_ Ngoại công, ba nuôi, mẹ nuôi .. Cảm ơn mọi người.
..................................................................................................................................................................

Sau khi Nhan Hoàng mất, Nhan Thất tiếp tục cuộc huấn luyện của mình, chỉ là với tần số gấp đôi ban đầu. Buổi sáng Nhan Thất dậy từ rất sớm, chạy 20 vòng quanh sân huấn luyện. Sau đó sẽ là buổi tập bắn súng và đến chiều sẽ luyện thân thủ. Không thể không nói Nhan Thất kế thừa toàn bộ trí nhớ kinh người của ba Nhan và sự nhanh nhạy, khéo léo của mẹ. Chỉ cần Mộ Dung Kiên hướng dẫn một lần việc lắp và tháo bất kì khẩu súng nào , Nhan thất cũng có thể làm lại y hệt và sau một lần luyện tập thậm chí còn có thể lắp nhanh hơn. Lúc luyện thân thủ, dù không có sức bền như ba người Minh, Hàn,Phong nhưng Nhan Thất lại có tốc độ rất tốt và cả sự linh hoạt, quan sát nhạy bén khiến cho Mộ Dung Xung cười không khép miệng lại được, càng cảm thấy quyết định của mình là đúng.Ba người kia nhìn thấy Nhan Thất như vậy rất vui mừng nhưng cũng tràn đầy kinh sợ, càng cố gắng hết mình để không tụt sau cô.
Ba người Minh, Hàn, Phong đều là những đứa trẻ mồ côi được Mộ Dung Kiên nhận về để huấn luyện. Cả ba đều có tư chất tốt nhưng đứng trước tư chất có chút ''biến thái'' cùng với sự liều mạng của Nhan Thất thì đều chỉ biết nhìn trời mà thôi.
...............................
_ 58 giây. Tốt lắm tiểu Thất.. Con lại tiến bộ rồi-Mộ Dung Kiên cười nói, trong mắt không giấu nổi sự hưng phấn
_ 58 giây lại là 58 giây. rõ ràng 5 phút trước em còn làm chậm hơn anh mà. Tiểu Thất ah rốt cuộc em có phải người không vậy..em có để cho anh sống không đây..Tiểu thất ah thực sự là em...- tên lắm mồm Lâm Phong không ngừng lải nhải khiến Nhan thất điên hết cả đầu. Cô không do dự rút ra khẩu súng vừa mới lắp bắn thẳng một phát xẹt qua tai Lâm Phong làm cậu ta nhảy dựng cả lên
_ Im miệng
_AH AH- Lâm phong hét lên như heo bị chọc tiết - sao em lại bắn anh chứ. Anh chỉ quan tâm em thôi mà..tiểu Thất ah em không thể đối xử với anh như vậy được
_ Cũng tại cậu thôi. Cậu biết em ấy ghét ồn ào mà lại còn xoen xoét như thế cơ. Đáng đời
Một giọng nói nói trêu tức từ miệng Daniel phát ra khiến cho Lâm Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi. Daniel cùng với Vân Hàn Nhanh chóng đi đến bên cạnh Nhan Thất,một cánh tay của Daniel rất tự nhiên mà gác lên vai Nhan Thất. Mà điều kì lạ là Nhan Thất lại chỉ tiếp tục tháo lắp súng chứ không hất cánh tay ấy ra. Daniel thấy thế thì sướng phát điên rồi còn Vân Hàn không nói gì chỉ chăm chăm nhìn tiểu nha đầu đang say sưa với ánh mắt cưng chiều. Lâm Phong thấy vậy vội tiến đến hất tay của Daniel ra.
_ Cái tên con lai chết tiệt tay của cậu để ở đâu vậy hả?/
_ Liên quan gì đến cậu cái đồ trẻ con trẻ mỏ không nên xen vào nghe chưa

Trên đời này Lâm Phong ghét nhất là người ta chê bai khuôn mặt búng ra sữa của mình . Mặc dù cậu biết rằng gương mặt mình có chút.. không thì là hơi đáng yêu hơn một tí..trắng hơn một tí thôi. Vậy mà tên chó má kia suốt ngày lôi cái này ra nhai đi nha lại khiến cho cậu tức đến mức chỉ muốn đạp vào mặt hắn một phát. Và thực tế là cậu đã thử làm như vậy một lần nhưng không thành.
Nhan Thất thấy cuộc chiến quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn lại diễn ra liền kéo tay Vân Hàn ra chỗ khác. Vân Hàn nhìn thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn lôi kéo bàn tay to của mình thì đôi mắt khẽ híp lại, khuôn mặt lạnh như băng nhu hòa đi rất nhiều
_ Hàn, anh giúp em một chuyện được không-Nhan Thất khẽ mở miệng
_ Nha đầu, có chuyện gì sao
_Hàn, anh dạy em lái xe được không??
_Em mới 11 tuổi mà học lái xe làm gì. Đi đâu đã có tài xế đưa đi
_Như thế thật phiền ah. Mỗi lần đi đâu cũng mất tự do. Hơn nữa Hàn, anh bảo một đứa bé 11 tuổi không đi tập xe mà lại đi luyện súng ống à
Vân Hàn á khẩu, nghĩ rằng Nhan Thất nói cũng có lý nên đành phải đồng ý với cô. Hơn nữa trên mặt của Nhan Thất hiện giờ không phải là vẻ mặt lãnh đạm hàng ngày mà là vẻ tinh nghịch, làm nũng hiếm thấy khiến cho Vân hàn nhìn thấy mà tâm cũng nhũn ra rồi chứ đừng nói đến việc từ chối....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận