Chương 3: Phi vụ hấp dẫn
“Thật không?” Cô cảm thấy có gì đó khác thường.
“Thật.” Trình Mục Dương nở nụ cười vô hại.
Trông bộ dạng hắn lúc này, cho dù cô cảm thấy có gì đó bất thường, cũng không hỏi được nguyên nhân. Nam Bắc đành bỏ cuộc, tiếp tục chơi với mèo. Trên ngón giữa và ngón áp út của cô có hình xăm rất đặc biệt, mèo con không biết đó là cái gì, nó tò mò ngắm nghía hồi lâu, rồi thè chiếc lưỡi xinh xinh màu hồng nhạt ra, nhẹ nhàng liếm mấy cái.
Mèo con liếm làm cô thấy ngứa ngứa, liền rụt tay lại, bất giác cười hì hì.
Hai con người vô công rồi nghề tán gẫu vô vàn chuyện suốt cả buổi chiều. Nếu không phải vết sẹo do súng vẫn hằn rõ trên cơ thể cô, cô thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải mình thật sự từng quen biết người đàn ông này – người đàn ông mang dòng máu lai quen ngả vào ghế mây cao khi nói chuyện, ánh mắt lúc thì lạnh lùng, lúc lại sâu thẳm.
Người nhà nhà họ Nam đều thường vắn số.
Trong ấn tượng của cô, ngay đến gương mặt của cha mẹ cũng quá mờ nhạt, vậy nên khi Trình Mục Dương kể chuyện hồi nhỏ sống cùng ông ngoại, cô lắng nghe hết sức chăm chú.
“Có lẽ lúc anh mới từ Bỉ về nước, ông ngoại vẫn còn sống, nhưng ông cũng đã chín mươi tư tuổi rồi.” Hắn mỉm cười, bản thân cũng cảm thấy hào hứng, “Vậy mà trong một buổi tối nào đó, ông lén lút kéo tay anh, bảo anh cùng đi chọn một món quà tặng cho bạn gái bé nhỏ của ông.”
Nam Bắc cười khúc khích: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à? Anh đặc biệt đến nhà thăm hỏi, tặng quà cho ‘bạn gái bé nhỏ’ mà ông kể, hóa ra cũng là một phụ nữ bảy mươi tuổi.”
“Bảy mươi tuổi?” Cô nghĩ một lát, “Đối với ông ngoại anh mà nói, kể ra cũng ‘bé nhỏ’ thật. Có điều, tuổi tác ông đã à vẫn quen bạn gái, họ làm nổi chuyện gì đây?”
Trình Mục Dương ngầm hiểu ý tứ trong lời nói của cô, buồn cười nhưng không dám cười, liếc nhìn: “Chắc không làm nổi chuyện gì, có lẽ chỉ tìm người trò chuyện thôi, khi rảnh rỗi thì cùng nhau nghe nhạc, tán gẫu chuyện ngày xưa ở Thượng Hải.”
Cô ừ một tiếng, tỏ ý tán thành: “Nếu ông ngoại anh còn sống thì hay biết mấy, em cũng có cơ hội gặp mặt quý ông lịch lãm của Bến Thượng Hải ngày xưa.” Hai ngày nay cô đã nghe các dì kể không ít về ông ngoại của Trình Mục Dương, ông là chủ ngân hàng của Thượng Hải xưa, từng mở nhà hàng Tây chính cống đầu tiên giữa lòng Thượng Hải vì sở thích. Và rồi tuy ông dần dần già đi, nhưng vẫn nhớ tặng những món quà bất ngờ cho bạn gái bé nhỏ khiến “nàng” ngạc nhiên vui mừng.
Quả là người thú vị.
“Còn có người thú vị hơn, ở Cáp Nhĩ Tân.” Trình Mục Dương như cố tình khơi gợi hứng thú của cô, “Những năm Quang Tự(1), người Nga xây dựng trạm tàu hỏa ở một nơi, sau này nơi đó mới được gọi là Cáp Nhĩ Tân. Cho nên đấy giống như Thượng Hải xưa, đều có một lượng lớn người Trung Quốc bị ‘Nga hóa’.”
(1) Quang Tự là một vị vua thời Thanh, sau Quang Tự là vua Phổ Nghi – vị vua cuối cùng của Trung Hoa. Những năm Quang Tự xảy ra nhiều biến cố trong đất nước Trung Quốc nên được lấy làm mốc thời gian.
Cô sống ở vùng biên giới phía Nam, trước giờ chẳng có khái niệm gì về những quốc gia phía Bắc trời đông tuyết phủ.
Song, nghe Trình Mục Dương nói vậy, cô bỗng liên tưởng tới gia tộc của hắn, gia tộc họ Trình đã tồn tại từ hơn một thế kỉ trước: “Vậy có phải bắt đầu từ hồi đó, khi mà Liên Bang Nga vẫn còn gọi là Liên Xô, gia tộc anh đã tồn tại rồi không?”
“Là gia tộc của cha anh.” Hắn đính chính lại.
“Tiếc rằng em không chịu được nơi giá lạnh, bằng không nhất định sẽ đến gặp những người mà anh kể.”
Cô ngồi lâu mỏi chân, liền đứng dậy vươn vai ngắm màn mưa trước nhà.
Bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói của Trình Mục Dương: “Sớm muộn gì cũng có ngày em phải đến đó thôi.”
Thật là…
Cô nhìn nước mưa không ngừng rơi xuống từ trên mái hiên kiểu xưa, chẳng buồn đáp lại.
Lúc chạng vạng, mưa chẳng hề báo trước bỗng chốc ngừng rơi, hồ trữ nước trước nhà đã ngập đầy.
Bữa cơm tối, hai người ăn vài món nhẹ nhàng ở trong sân, Trình Mục Dương cương quyết đòi cô nếm thử rượu lâu năm của nơi này. Ban đầu cô còn khước từ, nhưng sau khi nếm thử mùi vị, cô liền rót ình đầy một cốc. Quả nhiên là nguồn nước khác nhau, thật đáng để nhâm nhi một chút.
Đến khi đặt đũa xuống, Trình Mục Dương mới đột nhiên nói, đêm nay khởi hành lên tàu.
Theo sự sắp xếp, hắn chỉ cho cô nửa tiếng thu dọn. Nam Bắc trở về phòng ngủ, nhìn thấy trên giường có một cái tráp màu ngà.
Trong tráp, một tấm thiệp mời đang nằm bình thản.
Cô cầm lên mới nhận ra sự đặc biệt của tấm thiệp này.
Nhìn nét bút và hoa văn, hình như là được in lồng màu bằng bản gỗ. Thật kỳ công, vì làm một tấm thiệp mà đi khắc riêng bản gỗ.
Cô mơ hồ dự cảm chắc có liên quan tới “lộ trình lần này của nhà họ Thẩm” mà anh trai cô nói.
Cô mở ra xem, bên trong toàn là tên các dòng họ.
Đọc từng hàng, có những dòng họ nghe nhiều nên quen tai, có những dòng họ chưa bao giờ nghe thấy. Nhưng rõ ràng bốn dòng họ lớn nhất chính là những gia tộc nắm giữ vùng tuyến biên giới trải khắp Trung Quốc đều xuất hiện ở đây, có lẽ những dòng họ chưa từng nghe thấy đều là nhân tài mới nổi của các tỉnh thành nội địa.
Châu Sinh, Thẩm, Trình, Nam.
Quan trọng nhất chính là chữ “Nam” sau cùng này.
Nghe ngữ khí của anh trai, chắc hoàn toàn không có ý định tham dự vào chuyện lần này, nhưng tại sao trên đây lại có họ Nam? Cô cầm tấm thiệp kia lên, nhẹ nhàng quạt quạt trong tay, không thể lường trước sự việc lần này sâu bao nhiêu. Nhưng nếu đã là ông Thẩm bảo mình theo Trình Mục Dương lên thuyền, chắc sẽ không xảy ra sự cố gì lớn lắm.
Khi rời khỏi hồ Thiên Đảo vẫn là hoàng hôn, trên sóng nước xanh biếc dài hàng trăm dặm như phủ một lớp sương dày đặc.
Trình Mục Dương để ý thấy cô không nỡ rời mắt khỏi cảnh vật nơi này, liền mở cửa sổ xe: “Lần này đến thời gian gấp rút, lần sau nhờ hai dì dẫn em đi chơi nhé. Ở đây có rất nhiều cổ mộ, vô số di chỉ từ thời Xuân Thu đến thời Tấn.”
Nam Bắc thờ ơ “ừm” một tiếng: “Tấm thiệp kia, anh đã chuẩn bị sẵn cho em từ trước rồi?”
“Là sáng sớm hôm nay gửi đến.” Hắn bình thản nói, “Chắc tin đồn rộ lên từ chỗ ông Thẩm, gần mấy ngày nay có người khắc bản in lại từ đầu, cố gắng thêm họ Nam vào.”
“Rốt cuộc là phi vụ làm ăn hấp dẫn tới mức nào mà người ta phải thận trọng đến vậy?”
“Người vì tham tiền mà liều chết, chim vì miếng ăn mà bỏ mạng.” Hắn làm vẻ hồi hộp, “Chắc chắn là phi vụ vô cùng hấp dẫn.”
Thái độ của Trình Mục Dương làm Nam Bắc hiếu kỳ, cô dùng gót giày mảnh mai của đôi giày cao gót đang đi gõ nhè nhẹ lên chân hắn: “Em cảnh cáo anh, không được kéo em vào. Ngày trước không biết anh là ai nên em vẫn không cảm thấy có gì kì lạ, bây giờ nhớ lại trận đọ súng hồi ở Bỉ, có khi chính tại anh mà em bị liên lụy.”
Trình Mục Dương mỉm cười, liếc nhìn tấm lưng hờ hững lộ ra ngoài một nửa của cô, vết cháy nắng vẫn đập vào mắt.
Tiến sâu vào phạm vi bến cảng tư nhân, Trình Mục Dương cuối cùng nói cho cô biết, bây giờ còn đang ở trong địa phận Chiết Giang, bọn họ sẽ ngồi du thuyền rời bến cảng, sau khi ra biển sẽ lên tàu du lịch.
Cô tưởng Trình Mục Dương phải xuống xe chỗ lối vào con đê dài, không ngờ bốn mươi chiếc Mercedes S600 lại tiến thẳng một mạch từ bờ sông chạy thẳng vào đường đê. Qua cửa sổ xe, cô có thể nhìn thấy bốn mươi mấy du thuyền phía xa.
Khi xe gần dừng lại, có người mở cửa cho Trình Mục Dương.
Trình Mục Dương sau khi xuống xe liền đi đến phía cô mở cửa xe. Cô ngồi trong, ngẩng đầu nhìn ý cười ẩn trong ánh mắt hắn, bỗng cảm giác như đang quay lại những năm tháng tươi đẹp ở Bỉ, mỗi lần đi taxi hắn luôn có thói quen rất lịch lãm: Chăm sóc cho từng cô gái.
Cô nhắm chặt tay hắn, cố tình siết nhẹ, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Ván gỗ kê bấp bênh chỗ bến tàu, giày cao gót không thích hợp bước đi trên đó, vậy nên hành động dìu đỡ của Trình Mục Dương giúp cô khá nhiều. Sau khi cô đứng vững, tầm mắt ngay lập tức được trải rộng, nhưng đồng thời cô bỗng chú ý một cảnh tượng kì lạ.
Cuối con đường chính có hai mươi mấy người bị bịt mắt phân ra quỳ hai bên, quay đầu về phía mặt nước, bên cạnh mỗi người đều có một tay súng đứng canh. Không phải cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng như thế này, chỉ là không biết ai đã làm, tại sao phải làm vậy, bắt buộc thủ tiêu trong hôm nay sao?
Ánh đèn hòa lẫn màn đêm, phủ lên chiếc du thuyền đang lẳng lặng cập bến một lớp nền sáng hư ảo, tô vẽ thêm những quầng sáng mơ hồ quanh hai mươi mấy người đang quỳ này.
Trên những chiếc du thuyền xa gần, trên những con đường, có không ít người đang quan sát, nhưng hình như tất cả họ đều tỏ vẻ thờ ơ. Cô chú ý đến du thuyền phía tay phải, trên đó có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài cổ điển, cũng đang thích thú nhìn qua đây. Tóc mai người đó đã bạc trắng, nhưng phần tóc còn lại thì đen nhánh không lẫn sợi bạc nào, trông hết sức bắt mắt.
Theo sau người đàn ông trung niên kia toàn là nữ gia quyến.
Có hai, ba mỹ nhân luống tuổi, một thiếu nữ đôi mắt long lanh, còn có hai đứa bé.
Nam Bắc nhếch miệng cười, trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy trên du thuyền xa nhất rõ ràng là Thẩm Gia Minh, hình như anh đang tươi cười vẫy vẫy tay với mình. Cô chưa kịp phản ứng lại đã có tiếng khởi động máy vang lên, con tàu chở Thẩm Gia Minh đã rời bến.
“Em và Tiểu Phong qua đó, lên du thuyền của anh trước đi.” Trình Mục Dương cúi đầu nói bên tai cô, hơi thở ấm áp khẽ lướt qua, “Anh sẽ theo sau ngay.” Không hiểu tại sao hình như hắn cố tình kề sát cô, gần vô cùng.
Cô nhíu mày, không có gì.
Đúng lúc cô cùng Tiểu Phong rời đi, người đàn ông trung niên kia cũng bắt đầu nói chuyện với gia quyến đứng đằng sau, Rất nhanh, có hai người phụ nữ bế hai đứa nhỏ, sau đó tất cả bọn họ đều quay người tiến vào khoang tàu.
Đường chính bấp bênh, cô khó lòng đi nhanh nổi, Tiểu Phong đi trước mười mấy bước rồi dừng lại đợi cô, cứ như vậy lặp đi lặp lại hai lần, cuối cùng cậu ta đành chịu thua, quay người đưa tay cho cô.
Ý tứ của cậu ta rất rõ ràng: Vị đại tiểu thư này, cô chậm quá rồi đấy nhé.
Đột nhiên, có tiếng rơi xuống nước. Sau đó lại tiếp tục có tiếng vật nặng rơi xuống nước.
Nam Bắc vừa mới lên du thuyền, còn chưa kịp vào trong khoang, không nhịn được liền ngoái đầu nhìn.
Chỉ còn lại ba, bốn người quỳ hai bên đường chính, còn những người còn lại chắc đều đã chìm dưới lòng sông.
Ánh đèn hai bên rực rỡ như sao, chẳng chút nể nang rọi thẳng vào những người còn sót lại, khiến cô nhớ đến một cụm từ: Ngày phán xét cuối cùng[2].
[2] Ngày phán xét cuối cùng: Ngày Chúa Trời phán xét lần cuối cùng về công và tội của toàn thể nhân loại. Thiên Chúa giáo tin rằng sẽ có một ngày “tận thế”, Trái Đất và muôn loài bị tiêu diệt hoàn toàn. Ngày đó, Thiên Chúa sẽ căn cứ vào hành vi, ý nghĩ hoặc mức độ chuộc tội (nếu có) của mỗi linh hồn để phán xử công khai về công và tội của họ. Những linh hồn phạm trọng tội phải đày đọa vĩnh viễn trong hỏa ngục, không còn có cơ hội để chuộc tội nữa.
Không chỉ mình cô đang quan sát, các khách quý khắp du thuyền hình như đều không muốn bỏ lỡ cảnh tượng này, có người thì thầm trò chuyện, thậm chí có người đang cười. Còn Trình Mục Dương vẫn đứng cạnh xe, dưới ánh đèn trong đêm đen, nước da trắng của hắn càng nổi bật, có lẽ hắn cảm nhận được Nam Bắc dừng bước, liền nhìn qua đây rồi ra dấu tay bảo cô vào trong.
Đến bây giờ, cuối cùng cô đã biết cảnh tượng trên bến cảng này là do Trình Mục Dương sắp đặt.
Hắn rời mắt khỏi Nam Bắc, nhích người khỏi chiếc xe, đi đến sau lưng người gần mình nhất, hơi cúi xuống: “Trình Mục Vân ở đâu? Hả?” Người kia vẫn trầm mặc, trầm mặc đến cực điểm.
Trình Mục Dương chỉ mỉm cười, đè tay lên vài người đó, vỗ nhè nhẹ.
Người quỳ trên đất chỉ vì một hành động ấy của hắn, cả cơ thể bắt đầu kháng cự.
Trình Mục Dương thở dài: “Giang sơn đổi chủ, kẻ đáng thương chính là những người cũ như bọn mày.” Hắn đứng thẳng người, hình như không định hỏi gì thêm, chỉ mỉm cười lắc đầu.
Bốn xạ thủ đồng thời lên đạn, ngắm trúng sau ót của những người còn sót lại.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng có người hét lên: “Ông chủ.”
Trình Mục Dương cho ngừng lại.
Một người vóc dáng gầy nhỏ định đứng dậy, nhưng vì phần chân tê buốt do tuần hoàn máu không lưu thông, gắng gượng mấy lần đều vô ích. Cuối cùng chỉ có thể hoảng hốt quay về hướng tự mình phán đoán, hét to: “Trình Mục Vân đang ở Moscow!”
Người đó nói xong câu này, cơ thể vẫn cứng đờ.
Nhưng không ngờ, bầu không khí xung quanh càng thêm tĩnh lặng.
“Đối với tao, những lời này đã vô tác dụng rồi.” Trình Mục Dương nhét một tay vào túi quần, quay người rời khỏi.
Sau khi đi được mười mấy bước, hắn vẫn quay lưng về phía các xạ thủ, nhẹ nhàng vung tay phải.
Như ngầm tuyên bố với tất cả mọi người, đây chính là phán xét cuối cùng: Tuyệt đối không khoan nhượng.
Nam Bắc chưa nhìn thấy cảnh cuối cùng đó đã quay người xuống khoang tàu.
Khi du thuyền sắp áp sát tàu du lịch thì họ không còn ở trong hải phận Trung Quốc nữa rồi.
Hai người bước ra từ khoang tàu, tà váy của cô bị gió biển thổi bay lên loạt xoạt.
Trình Mục Dương đặt tay lên lan can, từ đầu đến giờ chỉ mải nói chuyện với ống nghe điện thoại.
Hắn nói tiếng Pháp, may mà mấy năm ở Bỉ nên cô vẫn có thể nghe hiểu.
“Những đội du kích phản chính phủ này rất nhiều tiền, cứ tăng thêm 10% nữa.” Hắn vẫy tay với cô, ra hiệu bảo cô đến cạnh mình, “Đối với bạn làm ăn, chúng ta phải thân thiện một chút. Nói với họ, nếu không chấp nhận giá này, ngày mai sẽ có người tiếp tế vũ khí cho đối thủ của họ ở trong rừng. Phải, mười hai giờ trưa mai, sau mười hai giờ, giá của chúng ta sẽ tăng thêm 30%.”
Đúng là tên gian thương.
Nam Bắc lại gần, không nhịn nổi liền bật cười.
Trình Mục Dương vỗ vỗ lên trán cô, ra hiệu cô không được lên tiếng: “Chỗ chúng ta có tám mươi tên lửa đạn đạo và súng phóng tên lửa xuyên thiết giáp, năm nghìn khẩu AK-47 và C4, bốn triệu viên đạn, giá hôm nay là bảy triệu đô, có hiệu lực đến trước mười hai giờ trưa mai.” Dứt lời, hắn lạnh lùng bổ sung một câu, “Bảo với họ, ý tôi nói là giờ Bắc Kinh. Làm ăn với Trình Mục Dương phải chuẩn bị sẵn một chiếc đồng hồ khác.”
Câu tiếp theo đó đã toàn là tiếng Nga.
Cô không hiểu gì nữa.
Trình Mục Dương dặn dò ngắn gọn mấy câu, cuối cùng cúp máy.
“Người ta không mua vũ khí của anh, anh lại tặng miễn phí cho đối thủ của họ?” Cô đứng cạnh hắn tránh gió, “Gian thương trăm phần trăm.”
“Không phải miễn phí, sau khi anh tiếp tế vũ khí, tất cả sẽ tăng giá 30%.” Hắn nói với cô cách thức tính toán của mình, “Cũng có nghĩa là, giá thành những vũ khí này cũng cần họ thanh toán, còn cả hao mòn máy bay và tiêu hao xăng dầu.”
Nam Bắc nghe xong, dở khóc dở cười: “Anh đúng là không chịu thiệt bao giờ.”
Trình Mục Dương khẽ run khóe miệng, như thể hắn đang cười: “Đương nhiên không thể chịu thiệt rồi. Phải phát lương cho công nhân viên, cuối năm còn phải có thưởng. Quan trọng nhất là, tất cả công nhân viên của bọn anh đều có bảo hiểm trợ cấp trọn đời, nếu họ gặp chuyện gì bất trắc, còn phải nuôi con cái họ đến mười tám tuổi.”
Cô nghĩ một lát, cảm thấy cũng khá có lý.
Bước lên con đường này thì mãi mãi không thể quay trở lại, khoản tiền bán mạng mới có, sao chịu thua thiệt được.
Huống hồ vũ khí mà nhà họ Trình cung cấp luôn thuộc loại thượng đẳng trong giới. Xưa nay chưa bao giờ khiến người mua phải thất vọng.
Không giống với các nước buôn lậu vũ khí lớn như Việt Nam và Nga, hoàn cảnh buôn bán quyết định tất cả. Ngày xưa vũ khí tốt nhất thế giới chủ yếu tập trung ở Nga. Nhưng nay vũ khí của Nga thường giao dịch trong nước, vì vậy giới buôn bán vũ khí chỉ có nhà họ Trình nổi lên.
Đến cả Nam Hoài cũng buộc phải thừa nhận, bọn họ xứng danh “Vua chiến tranh”.
Phía xa là tàu du lịch ánh đèn rực rỡ, bóng người mờ ảo không rõ ràng lắm.
Sắp áp sát tàu rồi.
“Anh có từng muốn thoát khỏi cuộc sống kiểu này?” Cô đột nhiên hỏi hắn.
Trình Mục Dương lấy ra chai rượu nhỏ bằng bạc của mình, uống từng ngụm rượu nhỏ, dường như thứ này đối với hắn chỉ là nước giải khát. Hắn mải mê quan sát con tàu du lịch đằng xa, đang nghĩ ngợi gì đó, mãi lâu sau mới nói với cô: “Em biết không, Trung Quốc có không ít người đi đãi vàng ở Nga, chỉ một chợ người Hoa mà có tới chục ngàn quầy hàng, hằng năm có gần trăm tỷ đô ‘tiền bẩn’ nộp cho xã hội đen.”
Nam Bắc khẽ gật đầu.
Cô thích nhìn Trình Mục Dương của lúc này.
Thần thái thiếu đứng đắn, chủ đề nói chuyện lại nghiêm túc đến bất ngờ.
“Nhưng chất lượng cuộc sống của họ rất thấp, thông thường mấy cặp vợ chồng cùng sống trong một phòng, tính mạng cũng không được đảm bảo, lúc nào cũng có thể bị người khác ép bỏ mạng.” Hắn mỉm cười, tiếp tục nói, “Trong số thanh niên Nga có bọn Đảng Đầu Trọc chuyên giết người Hoa. Với những loại này, chính phủ can thiệp cũng không thể giải quyết, người thật sự có thể đảm bảo an toàn cho họ chỉ có bọn anh.”
Nam Bắc khẽ nhướng mày, nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin.
Nhưng trong đôi mắt đen láy của cô, có thứ gì đó từ từ tan chảy, tràn vào cả cảnh đêm trên biển.
Giây phút này, những lời hắn nói sao mà quen thuộc đến vậy.
Bốn năm trước, Nam Hoài thống trị khu chợ đen Trung Việt bằng vũ lực cũng từng nói…
Anh nói: Bắc Bắc, gia tộc của chúng ta ra đời cũng vì muốn bảo vệ người thân và quê hương của mình. Cho dù chiến tranh đói nghèo, triều đại đổi thay, nhất định phải bảo vệ được người dân nơi này.
Gió biển càng ngày càng lớn, thổi mái tóc cô bay loạn trước tầm mắt.
Nhìn từ góc độ này, có thể thấy trời sao mênh mông sau lưng hắn, cả những ngọn sóng biển càng ngày càng rõ rệt. Hắn vẫn tựa lên lan can kim loại, mắt hướng về phía cô. Mái tóc hắn cũng bị thổi rối tung che khuất gương mặt, nhưng ánh mắt lấp lánh sáng ngời.
“Một lý do hết sức chính đáng, phải không?” Trình Mục Dương mỉm cười, vén lọn tóc dài bay phấp phới của cô vào sau tai.
“Ừ.” Giọng cô trầm xuống, “Hơn nữa, rất có sức thuyết phục.”
Trong trận báo tuyết làm tắc đường 900 km, cô chưa từng rung động. Lúc ở đất nước Bỉ mưa quanh năm suốt tháng, đã bao lần cùng nhau trên thư viện, trong giảng đường, cô cũng cảm giác khuyết thiếu một chút gì đó. Nhưng hiện tại, khi hai người sắp bước lên con tàu du lịch này, cô bỗng nhận ra, đối với mình Trình Mục Dương đã là một cái tên khác trước.
Người đàn ông này, chỉ riêng sự tồn tại của bản thân hắn đã là thứ cám dỗ. Còn cô, không cách nào cưỡng lại.
Lúc hai người lên tàu, dường như thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.
Dù nhìn từ phía nào cũng có người đang nhỏ tiếng thì thầm, bàn tán xôn xao. Cô trông thấy ông Thẩm cách đó không xa, rồi liếc nhìn Trình Mục Dương. Trình Mục Dương mỉm cười với cô, gật đầu: “Đi đi, cũng phải trả em về địa phương rồi.”
Câu nói này trở thành câu nói cuối cùng giữa cô và hắn trong suốt ba ngày tiếp theo.
Cô tưởng đây là cuộc gặp gỡ phô trương thanh thế lẫy lừng, nhưng có vẻ ngoài việc mỗi người trên con tàu này đều có thân phận đặc biệt ra, thì họ chẳng khác gì đang đi hưởng thụ kì nghỉ bình thường. Phần lớn thời gian ban ngày cô đều ở cạnh ông Thẩm, cùng ông nghe kịch thưởng trà, buổi tối thỉnh thoảng đến bơi ở hồ bơi trên boong tàu tầng năm.
Nước hồ bơi xanh biếc bập bềnh, chỉ có cô và Thẩm Gia Minh.
Cả tầng này đều thuộc về nhà họ Thẩm, đương nhiên rất yên tĩnh thoải mái.
Thậm chí còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc ở tầng dưới, tiếng cười đùa của cả nam lẫn nữ, cứ như một thế giới khác hẳn.
Cô bơi một vòng rồi quay trở lại, Thẩm Gia Minh đã lên bờ hút thuốc.
“Trình Mục Dương mà anh biết là người như thế nào?”
Tay cô vịn thành hồ, hỏi người trên bờ.
“Em muốn nghe điều gì?” Thẩm Gia Minh ngẫm nghĩ một hồi, “Anh không rõ lắm chuyện ở Nga, nhưng lúc hắn hoạt động bên này, anh có nắm được chút tài liệu điều tra về hắn.”
“Trong đó nói gì?” Cô bồng bềnh trên mặt nước, ngửa cổ nhìn người đang nửa đứng nửa ngồi bên hồ.
“Tài liệu tận những bốn trăm trang, điều làm anh ấn tượng sâu sắc chỉ có ba điểm. Thức nhất, tên này chỉ số IQ rất cao, là thiên tài ngôn ngữ, tinh thông sáu thứ tiếng, nếu sống ở một nơi trên nửa năm hắn có thể nắm vững ngôn ngữ bản địa vùng đó.” Thẩm Gia Minh mỉm cười, “Thứ hai, hắn là một đại gian thương, câu hắn thường nói nhất là ‘Chỉ cần anh ra giá, muốn mua vũ khí gì, chỉ cần trên thế giới có, tôi sẽ bán cho anh’.”
Nam Bắc nhớ lại cuộc đối thoại cùng hắn trên du thuyền mấy ngày trước, bất giác tủm tỉm cười.
Hắn đích xác là gian thương.
“Tách” một tiếng, Thẩm Gai Minh gạt bật lửa: “Nhắc đến chuyện làm ăn, hắn quả là có khả năng thiên phú. Nhà họ Trình có hệ thống máy bay vận chuyển hàng hóa lớn nhất toàn thế giới, trong các cuộc xung đột đẫm máu ở châu Phi, Nam Mỹ, thậm chí Trung Đông, cả hai phe đều có nhu cầu mua vũ khí từ hắn, tiền tài đổ vào túi hắn như trăm sông đổ ra biển.”
Cô khẽ ừ: “Còn một điểm nữa?”
“Em không tưởng tượng nổi đâu.” Thẩm Gia Minh ngậm điếu thuốc, mập mờ nói, “Hắn thường xuyên tham gia các chương trình cứu trợ nhân đạo của Liên Hợp Quốc, trong vài cuộc chiến tranh cục bộ, hắn từng hỗ trợ vật tư, thậm chí là binh sĩ cho lực lượng gìn giữ hòa bình.”
Cô suýt sặc nước.
Ngay giây sau đó, cô nhìn thấy có người đi xuống từ cầu thang.
Thì ra là Trình Mục Dương bặt vô âm tín ba ngày trên tàu. Hắn mặc chiếc quần đơn giản màu trắng, nửa thân trên để trần, hiển nhiên là đến bơi. Đúng lúc cô nhìn thấy hắn, ánh mắt hắn cũng chạm đến cô.
Thành thực mà nói, quá dễ trông thấy vì giữa hồ nước xanh biếc này, chỉ có mình cô.
Thẩm Gia Minh thấy ánh mắt cô thay đổi liền quay đầu xem thử, cười khẽ: “Bắc Bắc, em phải coi chừng, hắn dẫn em đi vẫy vùng ở hồ Thiên Đảo, trừng phạt nội gián trên bến cảng ngay trước mặt mọi người, lại tự mình đưa em lên tàu. Tất cả những chuyện này đều rất cường điệu, anh luôn cảm giác bên trong có gì đó đáng ngờ.”
Cô nhẹ nhàng đạp nước, mỉm cười: “Thật à? Đừng có quên là ông Thẩm bảo em đi cùng hắn đó.”
“Anh cũng lấy làm lạ vì chuyện này, có điều ông nội anh thật sự rất quý hắn.”
Thẩm Gia Minh đứng dậy, bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, tươi cười gật đầu với Trình Mục Dương coi như chào hỏi. Hai người đi lướt qua nhau, một người càng ngày càng xa cô, người còn lại dừng ngay bên hồ.
Trình Mục Dương bắt đầu cởi chiếc quần trắng, vứt lên ghế dựa ở một bên, trên người chỉ còn lại chiếc quần bơi màu đen. Hắn sở hữu thân hình khá đẹp do thường xuyên luyện tập, dưới ánh đèn pha bên hồ bơi, trên phần bụng hiện rõ vài vết thương đã mờ.
Trái tim Nam Bắc hơi loạn nhịp, lúc cô định bơi đi, bỗng nhiên hắn khom lưng, vươn tay túm chặt cổ tay cô: “Sao mặt em đỏ thế? Có phải ngâm nước lâu quá nên thiếu oxy?”
Cô ngước mắt nhìn lên, đúng lúc đó, ngón tay Trình Mục Dương trượt xuống mạch đập ở cổ tay, nhẹ nhàng nói: “Tim đập cũng rất nhanh.”
Đột nhiên, từ tầng bốn vọng tới tiếng cười đùa ầm ĩ của các cô gái.
Nơi đó ồn ào náo nhiệt càng làm nổi bật sự yên tĩnh của nơi này.
“Em nên lên bờ thôi.” Cô định rụt tay lại.
Trình Mục Dương không chịu thả cô ra, cơ thể hắn đã ngập trong nước, tay phải chầm chậm luồn vào mái tóc dài, nâng đầu cô lên.
Hắn quan sát đôi mắt cô như đang kiếm tìm điều gì đó. Tối nay hắn có chút kì lạ. Đôi mắt trước mặt hắn kia tỏa ra màu đen lấp lánh mà chỉ các cô gái phương Đông mới có, khóe mắt vẽ nên độ cong nhè nhẹ hiếm thấy, vô cùng xinh đẹp.
“Hồi nhỏ, người lớn trong nhà thường bảo anh có Phật duyên, thường kể những câu chuyện Phật giáo cho anh nghe. Hồi đó anh không quá tín ngưỡng, những vẫn nhớ đến một điển cố: “Người muốn thành Phật phải trải qua một trăm linh tám kiếp nạn.” Hắn cúi đầu, bắt đầu từ khóe mắt, thuận đường hôn sang tai cô, “Cả đời anh không thể hướng thiện, chính là vì em. Chỉ mình em, đối với Trình Mục Dương đã là một trăm linh tám kiếp nạn rồi.”
Lời lẽ khó hiểu, giọng điệu mơ hồ.
Nhưng trái tim cô đã yếu mềm từ khi nào mất rồi.
Lời nói còn lại đều bị hắn ép giữa môi và răng.
Nụ hôn kiểu này đúng là độc nhất vô nhị, lại hết sức chuyên tâm, hệt như chàng trai mới biết yêu đang hôn cô gái mà mình thầm thương trộm nhớ từ lâu.
Không một người phụ nữ nào có thể thoát khỏi người đàn ông cư xử dịu dàng đến vậy.
Trình Mục Dương đưa cô về phòng.
Cửa phòng mở ra, nhưng cô quay người, lùi lại hai bước, chặn hắn ngoài cửa.
“Em phải đi tắm nước nóng.” Cô nhỏ nhẹ nói.
“Đi đi.” Trình Mục Dương hơi buồn cười, cánh tay chống lên khung cửa, “Anh đợi em.”
“Không phải đợi ở đây.” Cô đẩy đẩy hắn, “Lời ra tiếng vào.”
“Được.” Giọng hắn thản nhiên, “Anh đến phòng ông Thẩm đợi em.”
Họ cách nhau rất gần, thậm chí cô cảm thấy, chỉ cần nói thêm một từ nữa thôi, môi hai người sẽ chạm phải nhau. Cô không lập tức trả lời, chỉ đặt tay lên bờ vai trần trụi của hắn, dịu dàng nói: “Xuống quầy bar ở tầng ba đợi, em tắm xong sẽ tới tìm anh.”
Lưng hắn quay về phía đèn hành lang, gương mặt bị ánh sáng phía sau hắt xuống, phác họa nên những đường nét sắc sảo, đôi mắt nâu kia như được phủ lớp sương mù, giống hệt màu hổ phách: “Được, anh đợi em.”
Khoảnh khắc phòng đóng lại, ánh sáng xuyên qua khe cửa, cô vẫn có thể thấy hắn nhìn mình không chớp mắt.
“Cạch” một tiếng, cuối cùng cô đã cách biệt với mọi thứ bên ngoài.
Trong phòng không bật đèn, cô quay người lại, chỉ cầm chiếc khăn sạch từ phòng tắm vừa lau tóc vừa gọi một cuộc điện thoại. “Alo” Giọng nói đầu bên kia không chút biểu cảm.
“Ba Đông Cáp.”
“Tư Nhân?”
“Không, tôi là Nam Bắc.”
Nhân viên trực điện thoại bên kia đầu dây đổi giọng điệu, lễ độ nói với cô tiên sinh Ba Đông Cáp đang có điện thoại trực tuyến, nội trong mười giây anh ta sẽ cúp máy và nhận điện thoại của cô ngay. Thực tế không cần đến mười giây, dường như cùng lúc đó, điện thoại của nhân viên trực liền bị ngắt đoạn.
“Đại tiểu thư, nghe nói bây giờ cô đang ở trên biển.” Tiếng cười bên kia rất phóng khoáng.
“Đúng, tôi đang ở vùng biển quốc tế, ngay sát eo biển Bashi[3].” Cô trầm giọng, nhấc chiếc gối ôm bên cạnh tay qua, nói: “Giúp tôi một việc, tôi phải tìm chút tài liệu, nhưng không thể để Nam Hoài biết.”
[3] Eo biển Bashi hay eo biển Ba Sĩ là một eo biển ở giữa đảo Y’Ami ở cực Bắc của Philippin và đảo Lan của Đài Loan. Đây là một trong các eo biển nối biển Đông với Thái Bình Dương.
Đối phương im lặng một lát, nhưng vẫn đồng ý với cô.
Nam Bắc chỉ đề cập hai vấn đề, một là lộ trình lần này của nhà họ Thẩm có mục đích gì, hai là những việc từng trải của Trình Mục Dương, phải chính xác từng mốc thời gian.
“Bảy giờ sáng mai, tôi đợi tin của anh.”
Lúc ngắt điện thoại đã là mười giờ rưỡi.
Cô chỉ cần năm phút tắm nước nóng, dưới dòng nước từ vòi hoa sen, trong đầu cô đầy rẫy những mẩu chuyện chồng chất. Khung cảnh từ khi quen biết cho đến lần gặp mặt này, và cả nụ hôn không thể né tránh vừa rồi. Ngón tay Nam Bắc chạm lên môi, cô vẫn có thể nhớ rõ từng cử chỉ dịu dàng của Trình Mục Dương đối với mình ban nãy.
Vì bản thân quá say sưa, tay phải cô vô tình gạt sang bên nước nóng.
Nhiệt độ bỗng chốc tăng vọt khiến cô như bị bỏng.
Bắt đầu từ khi Nam Hoài chấm dứt những rối loạn kéo dài suốt nửa thế kỉ của gia tộc và cô từ Bỉ quay trở về Uyển Đình, cô đã không còn là một cá thể đơn độc. Trình Mục Dương là người như thế nào, ở bên hắn sẽ phải hi sinh ra sao, cô cần phải có sự chuẩn bị đầy đủ.
Nam Bắc thay bộ váy liền màu xanh rêu đi đến quầy bar.
Trong bar tầng ba toàn thanh niên, đa số là tiểu bối. Ngoài người trẻ tuổi và người vai vế thấp ra, những người còn lại đều không thể nào xuất hiện tại đây ngay lúc này, vậy nên cô và hắn gặp nhau bây giờ tạm coi như đang hẹn hò kín đáo.
Cô không cố tình đi tìm hắn, chỉ ngồi tít trong góc lật xem menu rượu.
Ngay sau đó liền có hai cánh tay áp sát hai bên cô, chống lên mép bàn tròn: “Anh cứ tưởng phải đợi đến trời sáng cơ đấy.”
Giọng nói của Trình Mục Dương hiếm khi quyến rũ phóng đãng thế này.
Cô cúi đầu cười, tiếp tục liếc nhìn từng hàng chữ một cách chậm rãi không chủ đích, hai ngón tay trượt xuống cứ như đang nghiêm túc xem xét thứ gì đó. Cho đến khi Trình Mục Dương nắm chặt hai ngón tay kia của cô, cô mới chịu ngẩng đầu.
Hắn kề sát ngón tay cô bên khóe môi, khẽ chạm vào đó: “Còn nhớ câu nói anh dạy em không?”
Nam Bắc ngẩn người, ngay lập tức nhớ đến vụ cá cược không công bằng kia. Cô tuy không có tư chất ngôn ngữ thiên phú bằng hắn, nhưng trí nhớ của cô xưa nay không tồi.
Lúc đó cô chăm chỉ học theo Trình Mục Dương nói câu tiếng Nga đó, sau khi lặp đi lặp lại ba, bốn lần, cơ bản đã nhớ rõ cách phát âm của từng từ. Vậy nên giờ hắn hỏi cô, cô vẫn có thể thuật lại dễ dàng.
Nhưng chỗ này quả thực quá ồn ào.
Nam Bắc đành kéo vạt áo sơ mi của hắn, sáp đến bên tai hắn, nói cho hắn nghe.
Phát âm không chuẩn xác lắm, không hay bằng hắn nói.
Dứt lời, cuối cùng cô lại hỏi: “Bây giờ anh có thể nói cho em biết ý nghĩa thực sự của câu này chưa?”
“Từ đầu tiên ‘Cолнце’, là tên của anh.” Hắn cố ý lặp lại lời nói lần trước.
Cô phối hợp theo hắn, “ồ” một tiếng.
Cолнце, Cолнце. Lúc này cô ghi nhớ lại lần nữa, quả là có sự khác biệt lớn.
“Ý nghĩa thực sự của câu này là…” Hắn cũng áp sát bên tai cô, nói, “Trình Mục Dương là người đàn ông của tôi.”
Nam Bắc há hốc miệng, chẳng nói chẳng rằng, dưới gầm bàn, cô tàn nhẫn véo thật mạnh cánh tay còn lại của hắn. Ban đầu chỉ là để trút giận, nào ngờ hắn không hề phản ứng, cuối cùng cô cảm thấy mình quá đáng, liền buông tay ra, khi ấy trên cánh tay trắng trẻo của hắn đã hiện vết tím bầm.
“Đau không?” Cô tự nhiên thấy thương, lấy ngón tay xoa xoa cho hắn.
Hắn ừ một tiếng, ôm chặt bờ vai cô, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đem đến rượu vang đỏ.
Sau đó hai người đều uống chút rượu. Ở đây chẳng ai nhận ra họ, ánh đèn mập mờ biến ảo liên tục, âm nhạc buổi đêm không còn dữ dội khiến người ta kinh hãi, mà dần dần trở nên mềm mại nhẹ nhàng. Cô và hắn ở giáp ranh đám người trong sàn nhảy, họ bắt đầu chậm bước khiêu vũ, khi có người đi qua từ phía sau, hắn lập tức kéo cô vào lòng.
“Nam Bắc?”
“Ừ?” Ánh đèn hơi chói, cô nheo mắt nhìn hắn.
Tiết tấu nhạc dồn dập hơn, cơ thể hai người càng ngày càng kề sát nhau, làn da trên cánh tay thỉnh thoảng cọ vào đối phương, như bao đôi tình nhân khác trong sàn nhảy. Trình Mục Dương chẳng nói chẳng rằng, cúi người xuống nhìn cô: “Em có tin không, anh đối với em thật lòng?”
Tay cô đặt lên thắt lưng hắn, chạm lên cơ thể hắn, không trả lời câu hỏi này.
Họ nhảy rất lâu, lâu tới nỗi dường như trong sàn nhảy chẳng còn ai, tới nỗi có người nói với họ, trời sắp sáng rồi. Trình Mục Dương nhỏ tiếng nói với nhân viên câu gì đó. Rất nhanh, nhân viên liền khom mình lui đi, nơi này đã hoàn toàn vắng vẻ.
Không gian chỉ của hai người họ.
Tất cả mọi thứ đều khiến người ta ngây ngất. Cô mệt mỏi vì suốt đêm không ngủ, dưới sự khơi gợi của hơi men, ngay đến ánh mắt cô cũng trở nên mơ màng. Trình Mục Dương quan sát cô nãy giờ, từng động tác, từng nét mặt, thậm chí cả dáng vẻ đang khép mắt mệt mỏi kia của cô cũng không lọt khỏi đôi mắt hắn.
Tiếng nhạc lẳng lặng chuyển sang bài khác, là một giai điệu chỉ có hai người họ biết.
Cô liền nở nụ cười, khẽ hỏi hắn: “Anh vẫn nhớ à?”
“Trí nhớ của anh xưa nay rất tốt, đặc biệt là chuyện liên quan đến em.”
Cô mỉm cười không nói gì, cọ nhẹ má mình lên sơ mi của hắn. Cô hơi mệt vì suốt đêm không ngủ, cảm thấy đầu óc có chút mơ màng. Buộc phải thừa nhận, có những lúc Trình Mục Dương là người đàn ông cực kỳ dịu dàng.
Lần đầu tiên nghe bài hát này là vào Tết Âm Lịch của một năm nào đó.
Họ dùng bữa tại quảng trường chính phủ thành phố Huy cách thủ đô Brussels 80 km. Vì không phải ngày lễ nơi đây nên người cũng vắng, họ dẫn theo cô bạn Kachiusa người Nga, cuối cùng chọn một nhà hàng Trung Hoa tên là “Cao lương đỏ”.
Trong nhà hàng có ba, bốn bàn đều là người Trung Quốc.
Sau đó họ cùng ghép bàn lại, cười nói vui vẻ, thoắt cái đã tới nửa đêm.
Lúc hết giờ kinh doanh, chủ nhà hàng đã mở ca khúc này, thậm chí còn rất nhập tâm ngân nga theo. Cô mặc áo khoác dày cộm lên, lắng nghe ca khúc Tây Ban Nha đậm chất phong tình ấy.
Khi đó, cô khẽ hỏi Trình Mục Dương, đây là bài hát của ai, tại sao trước giờ chưa từng nghe qua.
Trình Mục Dương bảo cô, đây là bài hát của Madonna từ năm 1986.
Cô đứng trước cửa nhà hàng, nghe ông chủ hát đến tận lúc ngừng lại.
Cô hỏi tên ca khúc, hắn nói tên tiếng Tây Ban Nha, là “La Isla Bonita”, còn nói cho cô nghĩa là “Hòn đảo xinh đẹp”, Kachiusa đặc biệt thích chữ “đảo” này, trên xe taxi, cô không ngừng kể về ước mơ của mình, chính là kết hôn với người nào sở hữu một hòn đảo.
Cô nghe mà cười ra nước mắt, nào ngờ Kachiusa còn lau mắt cho cô, nói, cô có ước mơ gì, muốn trở thành người như thế nào. Cô hết sức vui vẻ: “Được, ước mơ thì phải cao xa một chút, chúng ta nhất định phải kết hôn với người nào sở hữu một hòn đảo!”
Kachiusa nghe xong, lập tức kéo tay Trình Mục Dương: “Nghe thấy chưa, cố gắng phấn đấu vì mục tiêu kia nhé.”
Cô nhớ Trình Mục Dương lúc đó chỉ chiếu ánh mắt về phía cô, nửa đùa nửa thật nói: “Hòn đảo này không có dân cư, cấm du khách dạo chơi, còn nữa, bắt buộc phải có cảnh vệ bờ biển phòng người ngoài xâm nhập. Trên đảo tốt nhất nên xây căn nhà màu hồng phấn, đồng thời phải có cả biệt thự, sân quần vợt và vườn hoa tráng lệ cho đồng bộ. Còn nữa…” Hắn dừng lại một lát, kể tiếp như đang hồi tưởng, “Hòn đảo này thật sự tồn tại ở Hy Lạp, trị giá khoảng hai trăm triệu bảng Anh, người nắm giữ là Athina Onassis[4].”
[4] Athina Onassis là một trong những người thừa kế giàu nhất hành tinh do mẹ cô là bà Christina Onassis – con gái “rượu” và cũng là người con duy nhất còn lại khi “vua tàu biển” Aristotle Onassis tạ thế năm 1975.
Kachiusa hào hứng lắng nghe, liên tục che miệng kêu lên.
Cô cũng cúi đầu cười khúc khích, chỉ xem như Trình Mục Dương nói đùa. Hồi đó cô vẫn đang sống lưu vong, những khung cảnh ấy, hòn đảo trị giá mấy trăm triệu bảng Anh ấy, chỉ có thể là câu nói đùa giữa những du học sinh nghèo với nhau…
Nam Bắc nhớ lại câu nói khi xưa, biếng nhác tựa lên người hắn, điệu nhảy không thành bước.
Trình Mục Dương ôm cô, liếc nhìn đồng hồ trên tay mình: “Hay là về phòng ngủ một lát?”
Cô ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Bàn tay Trình Mục Dương từ sống lưng trượt xuống, đỡ lấy eo cô, giúp cô đứng thoải mái. Chóp mũi hai người khẽ chạm, đôi môi cọ nhẹ vào nhau, rất thân mật, nhưng không có hành động nào quá trớn.
Một lát sau, cô mới nhỏ tiếng hỏi hắn: “Hòn đảo mà anh nói có phải chỉ là lời hứa suông?”
Hắn cười: “Mọi lúc mọi nơi, sẵn sàng thực hiện.”