Chương 7: Canh bạc cuối cùng
Cô không trả lời hắn.
Trình Mục Dương hạ thấp tầm mắt, nhìn thấy hết biểu cảm của cô, hắn càng ngày càng tiến sâu hơn, dường như đang dùng toàn bộ sức lực. Có giọt mồ hôi chảy xuống từ má hắn, rớt lên lưng cô. Nam Bắc không kìm được, cuối cùng đã mở miệng gọi tên hắn, nhưng bị Trình Mục Dương vươn tay nâng cằm lên, lưỡi hắn ngang tàng đi vào miệng cô, buộc cô phải hôn sâu mình.
Khi hắn rời khỏi đôi môi cô bèn cất giọng khàn khàn: “Em vẫn ổn chứ?”
Nam Bắc bị hắn giày vò tới mức sức cùng lực kiệt, chỉ nghiêng đầu qua, dịu dàng cọ má mình lên má hắn.
Từ khi bắt đầu đến giờ, nếu không có canh bạc và vụ giết người kia, cứ như hai người dính với nhau từ sáng cho tới hoàng hôn rồi đến tận đêm khuya vậy. Cả một ngày ngắn ngủi, cô đều vất vả cung phụng bên dưới người hắn như chưa từng ngơi nghỉ.
Cô không biết tại sao hắn lại cố chấp với mình đến thế.
Cố chấp đến nỗi khiến người ta khó lòng vãy vùng trốn thoát.
Quá nửa đêm, Trình Mục Dương mặc quần dài, cởi trần đi đến bên cửa sổ kéo tất cả rèm lên, trong phòng không có bất kì tia sáng nào. Cô nằm trên, cảm giác thấy giường hơi rung rung, sau đó liền bị hắn kéo vào lòng: “Khó chịu không?” Bàn tay hắn men theo đùi cô trượt vào mặt trong, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Khó chịu.” Cô như bị lửa thiêu đốt, đau đớn tưởng chừng không dứt.
Cô lật người lại, nhìn vào mắt hắn: “Trình Mục Dương, có phải em mắc nợ anh cái gì không?”
Trong bóng tối, không thể rõ ràng màu sắc đối phương, chỉ thấy màu trong mắt hắn nhạt hơn cô đôi chút.
“Là anh mắc nợ em. Xưa nay chưa từng có ai dám cầm dao kề lên cổ anh, hơn nữa còn là vì một người đàn ông khác.” Trình Mục Dương mỉm cười, im lặng một lát mới tiếp tục nói, “Hồi nhỏ anh thường nghe trưởng bối nói, con người ta sa ngã chỉ vì dục vọng trong ‘tâm’ quá mãnh liệt. Họ rất thích dùng một câu…” Giọng hắn ngừng lại đôi chút, “Tâm niệm thành ma.”(1)
(1) Tâm niệm thành ma: Ma quỷ từ trong ‘tâm’ mà thành.
“Tâm niệm thành ma.” Cô lẩm bẩm, “Một câu rất ý nghĩa.”
Trình Mục Dương hay nói những câu khiến người khác cảm thấy thật ra hắn không hoàn toàn giống như vẻ bề ngoài. Người đàn ông này, tuy rằng cầm dao sát sinh, nhưng miệng vẫn thản nhiên kể chuyện Phật giáo.
“Có ý nghĩa à?” Hắn cười, “Từng nghe câu chuyện về Phật tổ chưa? Phật Thích Ca Mâu Ni khi còn là người từng ngồi thiền dưới cây bồ đề, mặt hướng về phía Đông, thề với thế nhân rằng nếu không thể ngộ đạo, quyết vĩnh viễn không bao giờ đứng dậy.” Hắn kéo tấm chăn lụa mỏng qua nên phủ hơn nửa người cô, “Đến ngày thứ bốn mươi tám, toàn thân người tỏa ánh sáng hào quang, Ma Vương sợ người thực sự thành Phật, đã sai ba mỹ nữ đến mê hoặc. Ba mỹ nữ này lần lượt đại diện cho lòng tham lạc thú, lòng tham dục vọng và lòng tham ái tình. Sau này đều bị Thích Ca Mâu Ni nhìn thấu, buộc phải hiện chân thân.”
“Chân thân là gì?”
“Là xương cốt, tất cả dục niệm đều là xương cốt không có máu thịt.”
Cô dùng chân mình quấn lấy chân Trình Mục Dương, nhắm mắt nghe hắn nói. Giọng hắn trong bóng tối như hạt cát mịn trên bãi biển giữa đêm khuya, tuy lạnh giá nhưng lại khiến người ta thoải mái dễ chịu.
“Đáng lẽ anh có thể làm người tốt, tiếc rằng người mê hoặc anh lại là em.” Trình Mục Dương nói đùa, đôi môi hắn chạm lên má cô.
Ví von kiểu này đúng là kiểu dễ xiêu lòng.
“Theo như anh nói, nếu anh nhìn thấu em, em phải hóa thành xương cốt rồi?” Nam Bắc nhếch khóe miệng, cọ chóp mũi lên xương quai xanh của hắn, “Cả nhà ông ngoại anh chẳng phải không mong muốn anh gia nhập xã hội đen sao? Những điều họ truyền thụ cho anh đều hết sức từ bi và phóng khoáng.”
“Chắc vậy.” Hắn không phủ nhận, “Nhưng tính một đằng ra một nẻo. Ngủ thôi, anh ngủ cùng em.”
Cô ừ một tiếng, hình như hắn ngủ thật mất rồi.
Mãi lâu sau cô bỗng thì thầm: “Vừa rồi em quên chưa nói, em tin anh.”
Khi tỉnh lại trời đã sáng bảnh. Quần áo bị làm nhàu nhĩ, cô đành bảo hắn về phòng mang đồ mới cho cô thay. Trình Mục Dương chọn chiếc quần dài cotton màu đỏ mận và chiếc áo cộc tay màu trắng, rất đơn giản.
Cô không một mảnh vải che thân, ngồi dậy trên giường, phát hiện ra hắn đang thản nhiên ngắm nhìn.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ mới mở một nửa, soi sáng cả căn phòng.
Nam Bắc bỗng mỉm cười, đứng bật dậy từ trên giường ngay trước mặt hắn, vừa nhìn hắn từ trên cao, vừa từ từ mặc quần áo.
Trình Mục Dương tựa người vào sofa, đôi chân lười nhác gác lên chiếc bàn thấp bằng gỗ mây ở một bên, ăn từng miếng bánh chocolate mousse thịt xông khói. Hắn mê mải nhìn cô, ánh mắt rợp bóng yên bình.
Sau cùng, cô nhảy xuống sàn, chợt cảm thán một câu: “Anh biết không, Vân Nam mưa nhiều ẩm ướt quanh năm, có lúc em rất nhớ những năm tháng ở Bỉ, mấy tháng đó, tất cả quần áo hầu như đều phải sấy khô.”
“Đa tạ Nam đại tiểu thư vẫn còn nhớ tới sự lao động vất vả của tôi.”
“Em lúc nào cũng nhớ mà.” Nam Bắc đi đến bên cạnh, ngồi xuống rồi cắn miếng bánh trên tay hắn, “Chỉ có điều, Trình Mục hồi đấy và ông chú Trình bây giờ quá khác nhau, có thể xem như là hai con người khác biệt.”
Cô ngửa cổ nhìn hắn, hắn liền mỉm cười.
“Thật ra đều giống nhau.” Hắn cúi xuống, dùng đầu lưỡi mình liếm sạch kem chocolate dính gần môi cô.
Nam Bắc tì cằm lên tay vịn sofa, khẽ nói: “Thời gian anh và em đến Bỉ cũng gần giống nhau, lúc em học tiếng Pháp, anh cũng đang học, lúc em học đại học, anh cũng đang học. Nhưng quả thực hồi đó em chỉ có hai bàn tay trắng, còn anh đã bắt đầu dần tiếp nhận việc làm ăn của gia đình. Như vậy xem ra đúng là giống thật, chỉ có điều là em không biết mà thôi.”
Trình Mục Dương không có phản ứng gì, cười bình thản: “Xem ra em đã làm bài tập về nhà rồi thì phải, hiểu được một số chuyện rồi đấy.”
Cô chẳng phản bác đúng sai.
Trình Mục Dương lấy quần áo cần thay ra từ trong tủ, bỗng nói với cô: “Anh có cuộc điện thoại rất quan trọng.”
Cô gật đầu: “Em về phòng trước.”
“Em không cần đi.” Trình Mục Dương mặc áo sơ mi vào, bắt đầu cài nút áo một cách chậm chạp, “Có thể anh sẽ nói tiếng Nga, đừng quá bận tâm.”
Cô cười: “Anh nói tiếng Nga trước mặt em còn ít hay sao?”
Nam Bắc cầm chiếc bánh mousse thịt xông khói trên bàn lên, đi chân đất đến trước cửa sổ, đứng sau tấm rèm vừa dày vừa nặng, ngắm nhìn ánh mặt trời tươi đẹp chiếu rọi bên ngoài kia.
Trình Mục Dương nhấc điện thoại, bình tĩnh nói bằng tiếng Nga: “Oman?”
“Châu Sinh Hành vốn sắp đặt lộ trình qua hải phận của Việt Nam, sau giờ tàu sẽ chạy ra khỏi eo biển.” Giọng nói của Oman vọng tới từ đầu dây bên kia, tiếng Nga của cô ấy cũng hết sức thành thục, “Có điều khoảng bảy giờ tối nay chúng ta sẽ thay đổi tuyến đường, quay trở về eo biển Bashi. Nhớ kỹ, tám giờ đến tám giờ mười lăm phút, tàu sẽ cho dừng hẳn mọi động cơ. Nhất định phải nhảy khỏi tàu nội trong mười lăm phút này, đi 1000 mét về phía Đông Nam là có thể lên đảo. Hòn đảo đó rất nhỏ, mặt nước đen như mực, chắc sẽ không có người phát hiện ra.”
“Em biết rồi.” Trình Mục Dương nhìn về phía cửa sổ lớn, Nam Bắc in dấu môi hình chocolate lên tấm kính, hình dáng vành môi vừa đẹp đẽ vừa xinh xắn. Hắn bất giác cong khóe miệng.
“Cùng lúc đó, máy bay trực thăng đón cậu sẽ xuất phát từ Philippin, tám giờ rưỡi sẽ đến cuối phía Bắc của quần đảo Batanes[2].” Oman tiếp tục nói: “Chỉ cần cậu thuận lợi lên được trực thăng, chúng ta sẽ chờ tin đồn lan ra, rồi mọi chuyện sẽ dễ như trở bàn tay.”
[2] Quần đảo Batanes tương ứng với tỉnh đảo Batanes và Quần đảo Babuyan thuộc tỉnh Cagayan, cả hai đều thuộc Philippin.
“Bây giờ là tháng mấy?” Trình Mục Dương đột nhiên hỏi.
“Cuối tháng Bảy.” Oman sau khi trả lời trong vô thức mới cảm thấy hắn hỏi thật kì lạ.
“Đây là mùa mưa bão ở eo biển Bashi, hạm đội của Nga và Mỹ thông thường sẽ tránh hai tháng này.” Trình Mục Dương nói thong thả, đồng thời cũng đang suy nghĩ gì đó, “Đúng là một eo biển nguy hiểm.”
Giọng nói của Oman có chút bất đắc dĩ: “Chẳng còn cách nào, trước khi lên tàu không ai biết lộ trình của nhà họ Châu Sinh, nếu ông ta đã đến eo biển Bashi, chúng ta chỉ có thể tìm nơi gần nhất để cậu nhảy khỏi tàu rồi lên bờ.” Cô ấy ngừng một lát, “Xuống dưới nữa chính là hải phận của mũi Nga Loan[3] thuộc Đài Loan, đã tiến vào phạm vi của đảo Đài Loan, muốn cài bom e rằng sẽ gặp phiền phức. Nhưng không phải cậu bảo phải rời đi trước canh bạc tối nay là thời gian thích hợp nhất đó sao? Hay là chúng ta sắp xếp du thuyền?”
[3] Mũi Nga Loan nằm tại trấn Hằng Xuân, huyện Bình Đông, là mũi cực Nam của hòn đảo Đài Loan. Đây cũng là điểm cực nam của dãy núi Trung Ương, dãy núi chạy dọc từ Bắc đến Nam của hòn đảo, đối diện với eo biển Luzon.
“Không dùng du thuyền được.” Hắn quả quyết nói với Oman, “Vùng biển đó chi chít đá ngầm, gió mạnh bão lớn, 70% là chìm tàu.”
Hắn càng nói chậm, càng thể hiện rõ âm rung bình thản, biếng nhác trong giọng điệu.
Nghe hay cực kỳ.
Oman bật cười: “Vậy giữa hai đường rút lui là bơi 1000m mét trong bão và đi du thuyền rồi bị chìm do va phải đá ngầm, cậu chọn đường nào?” Cô hỏi xong, chẳng đợi Trình Mục Dương trả lời, không nhịn nổi liền trêu đùa hắn, “Hay là bỏ đi, đợi lần sau?”
“Bây giờ bỏ cuộc không khác nào đánh cỏ động rắn.” Trình Mục Dương lạnh lùng đáp lại Oman, “Rắn là loài ngủ đông, lần này để nó phát hiện thấy nguy hiểm thì rất khó dụ nó ra khỏi hang lần nữa. Cứ làm như kế hoạch ban đầu, kỹ thuật bơi của em không tồi, 1000 mét không thành vấn đề.”
Câu nói của Trình Mục Dương luôn khiến Oman cô cùng yên tâm, cảm giác yên tâm đó có được là nhờ sự tin tưởng được gây dựng qua nhiều năm.
Họ từng đối mặt với những tình huống còn nguy hiểm hơn thế này nhiều.
Trên thế giới này, đặc biệt là vùng Đông Âu bạo lực đẫm máu, tuyệt đối không thể dung chứa một nhà lãnh đạo nhu nhược yếu kém, càng không có viễn cảnh người dân được yên ổn hưởng thụ cuộc sống. “Vua chiến tranh” không phải là một danh từ trong sách giáo khoa. Mà đó là gia tộc có thật, bước ra từ Moscow băng tuyết phủ đầy, gót giày dầm trong vũng máu tươi.
“Nam Bắc của em thì sao?” Trước khi cúp máy, Oman bỗng hỏi hắn.
“Nam Bắc…”
Đúng lúc Nam Bắc dùng tay lau sạch cửa kính, nghe thấy tên của mình, liền quay đầu lại nhìn hắn.
Cả câu nói dài cô chỉ nghe hiểu mỗi phát âm của tên mình. Kachiusa từng dạy cô nói tên mình bằng tiếng Nga như thế nào. Cô nhìn vào mắt Trình Mục Dương, dường như muốn nhìn thấu điều gì đó, nhưng chỉ tốn công vô ích mà thôi. Hắn vẫn cầm điện thoại, không nói gì, Nam Bắc đi đến trước mặt hắn.
Với khoảng cách này, cô có thể ngửi được trên người hắn hương bạc hà rõ ràng.
Khóe miệng hắn động đậy, hình như đang cười: “Nghe hiểu à?”
“Ừ.”
“Nghe hiểu được bao nhiêu?”
“Hiểu được tên của em.”
Trình Mục Dương ra dấu tay im lặng, nhỏ tiếng: “Đợi anh nói điện thoại xong.”
“Ừ.” Nam Bắc cũng hạ thấp giọng, cánh tay cô quàng qua vai hắn, nửa đùa nửa thật nói: “Nhớ rằng đừng bán rẻ em khi chưa được giá.”
Hắn cong ngón tay, cốc nhẹ lên trán cô: “Anh không nỡ.”
Nam Bắc chun mũi tỏ vẻ không tin.
Trình Mục Dương mỉm cười, chậm rãi trả lời Oman bằng tiếng Nga qua điện thoại: “Về phần Nam Bắc, chị cứ sắp xếp theo những gì em nói tối qua.”
Nam Bắc nhìn hắn cúp điện thoại.
Trực giác mách bảo cô sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng rõ ràng Trình Mục Dương không muốn nói cho cô biết.
Quản gia nhà Châu Sinh sát nút mới đến báo là ăn đồ Tây, Nam Bắc cúi đầu quan sát bộ quần áo chỉ có thể xuất hiện trên bãi biển mà mình đang mặc đây, cảm thấy thật lỗi thời. Cuối cùng vì tôn trọng chủ nhân, cô đã thay bộ trang phục chính thống. Trình Mục Dương tự mình lấy vải gạc, sau khi Nam Bắc giúp thay thuốc mới, hắn cầm ra một đôi găng tay trắng rồi đeo vào.
“Rất…” Nam Bắc nhìn bàn tay hắn. “Ừm, rất đẹp đó.”
“Đây là thể hiện sự tôn trọng với chủ nhân.” Trình Mục Dương nói, “Suy cho cùng không cần biết là vì nguyên nhân gì, vết thương này vẫn có liên quan đến cái chết của người phụ nữ kia, tránh đi một chút thì hay hơn.”
“Anh thực sự không biết là vì nguyên nhân gì?”
“Đoán được một ít.” Hắn nói ra phán đoán của mình, “Có lẽ cô ta chỉ là ‘trái bom hẹn giờ’ bị người khác đặt vào bên cạnh Châu Sinh Hành, lúc cần sử dụng sẽ bảo cô ta thực hiện. Ví dụ như việc giết anh.”
Nam Bắc nhớ lại đêm hôm nọ ở hồ Thiên Đảo.
Trình Mục Dương vác súng trường bắn tỉa, sau khi đích thân đánh trả đã nói với mình một câu.
Hắn nói: Em nghĩ xem, Trình Mục Dương mang theo nhiều người bên cạnh thế này mà lúc nào cũng phải phòng bị, phải chăng người bên cạnh hắn có vấn đề? Hay thật sự có cơ hội dồn hắn vào chỗ chết?
Lúc đó cô cho rằng mình đứng ngoài cuộc, còn trêu hắn “đã đến mức này còn tỏ ra như vậy”.
Trình Mục Dương đến bên cạnh chiếc bàn, cầm tờ “Tin tức mới” ngày hôm qua ở Nga, tiện thể đặt lên cánh tay trái rồi lật xem. Nam Bắc liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn mười phút: “Anh là cháu trai thứ tư của ông Trình, chắc có rất nhiều anh em họ?”
Trình Mục Dương ừ một tiếng, vẫn chăm chú đọc.
“Vậy sao anh thắng được những người kia, trở thành ông chủ tiếp theo của nhà họ Trình?”
“Tò mò à?” Hắn cười, ngẩng đầu lên.
“Ừm.”
“Bọn anh đều bắt đầu từ một vụ buôn bán vũ khí.” Trình Mục Dương giải thích ngắn gọn cho cô, “Anh nhớ vụ làm ăn đầu tiên của anh là ở Liban, chỉ có năm trăm nghìn đô la Mỹ. Lúc đó cảm thấy khá dễ dàng, sau đó thì rất không may, gặp phải xung đột phạm vi nhỏ tại Israel và Liban, suýt chút nữa mất mạng, nhưng trong họa có phúc, kiếm thêm được số tiền gấp bốn lần.”
Hắn nói nghe đơn giản lắm, cứ như đang kể chuyện lần đầu tiên mình thị thực giấy tờ ra nước ngoài đã lo lắng ra sao, sợ không hòa nhập được với nền văn hóa khác như thế nào.
Nam Bắc “ồ” một tiếng: “Sao lại kiếm được thêm?”
“Nâng giá cắt cổ.” Hắn nói, “Vũ khí thời chiến đương nhiên phải đáng giá.”
“Vậy nên, làm thế này để xem ai trong số các anh buôn bán giỏi?”
“Cũng gần vậy.” Hắn nói, “Suy cho cùng đây cũng là cách kiếm sống mà cả gia tộc trông cậy vào.”
“Trình Mục Vân thì sao?”
“Trình Mục Vân?” Hắn nghĩ một lát, “Anh ta cũng không phải tay vừa.”
Địa điểm dùng bữa là phòng khép kín.
Hai người dừng trước cửa, bỗng được yêu cầu giao nộp hết súng trên người. Nam Bắc hơi bất ngờ, Trình Mục Dương lại rất phối hợp, rút hai khẩu súng lục giao cho quản gia đang khom người tươi cười.
Tuy là ăn đồ Tây nhưng mà hành lang mà họ đi qua vẫn đầy những tấm bình phong thêu chữ viết tay.
Nam Bắc đọc hai câu, nhưng chẳng thấy quen thuộc.
“Đây là thơ từ của thời nào?” Cô thực sự tò mò.
Nhị quản gia đi trước hai người ba bước, hơi dừng lại, nói: “Tất cả đều do đại thiếu gia nhà tôi sưu tầm, là ‘Ngô Ca’.”
Nam Bắc “ồ” một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
“Có phải em không hiểu ‘Ngô Ca’ là gì?” Trình Mục Dương hỏi nhỏ cô.
Cô khẽ đáp: “Hoàn toàn không hiểu.”
Người nhà họ Châu Sinh chắc hẳn khắp người đều mang hơi thở nhân gian trên dưới năm ngàn năm lịch sử, cô đi theo ông Thẩm đã lâu, cố lắm mới có thể học nghe một chút ca kịch, chơi một chút cờ vây. Nhưng nếu phải đi sâu hơn thì cô hoàn toàn bó tay.
Trình Mục Dương bỗng cười giễu cợt: “Nói đơn giản một chút, Ngô Ca cũng gần như Kinh Thi, nó bắt nguồn từ ca dao Giang Nam.”
Cô nhìn hắn: “Sao anh biết?”
“Ông ngoại anh đặc biệt thích sưu tầm một số thứ kì quái, trong nhà có tranh xuân đồ Ukiyo-e[4] thuộc thời Edo của Nhật Bản, ngày trước anh thấy bức tranh đó, ông liền kể cho anh nghe xuất xứ của nó. Thật ra quan niệm nghệ thuật trong tranh này bắt nguồn từ Ngô Ca của Trung Quốc.”
[4] Ukiyo-e: Từ “ukiyo” có nghĩa là thế giới của những con người bình thường và “e” nghĩa là bức tranh, lần đầu xuất hiện vào cuối thế kỷ 16, những bức tranh Ukiyo-e thường miêu tả cuộc sống thường nhật của Kyoto. Tranh xuân đồ Ukiyo-e (hay còn gọi là tranh Shunga Ukiyo-e) là một trong những dòng tranh của Ukiyo-e, xuất hiện vào khoảng thế kỷ 18, là một dòng tranh gây khá nhiều tranh cãi. Ẩn chứa đôi nét đàng điếm dung tục nhưng cũng không kém phần sắc sảo trong cách tạo hình, Shunga đem đến một cái nhìn mới cho hội họa truyền thống với đề tài là chuyện phòng the hay các kỹ nữ ở “phố đèn đỏ”.
Hai người đi đến tận cuối hành lang.
“Đêm khuya chẳng búi đầu, tóc tơ phủ kín vai, lả thân xuống gối chàng, ái tình đượm nhân gian.”[5] Trình Mục Dương chỉ vào một bức gấm thêu Tô Châu, “Đây chính là câu mà tranh xuân đồ Ukiyo-e thích dùng nhất.”
[5] Nguyên gốc là: Túc tích bất sơ đầu, ty phát bị lưỡng kiên, uyển thân lang tất thượng, hà xứ khả liên (宿昔不梳头,丝发被兩肩,婉伸郎膝上,何处不可怜). Trong “Nhạc phủ thi tập” có 42 bài “Tử Dạ ca”, thuộc chương “Ngô ca”. Thiên “Nhạc chí” sách “Đường thư” chép rằng: “Tử Dạ ca” thuộc Tấn khúc. Đời Tấn có người con gái tên là Tử Dạ sáng tác ra khúc này, lời ca rất đau khổ.
Cô liếc nhìn hắn: “Ông chủ Trình đúng là hiểu biết sâu rộng.”
Hắn lắc đầu: “Những thứ này chắc đàn ông ai nhìn thấy cũng có chút hứng thú.”
Nam Bắc khó hiểu: “Nam hay nữ có liên quan sao?”
“Tranh xuân đồ Ukiyo-e là tranh khiêu dâm rất nổi tiếng thờ Edo.” Trình Mục Dương ôm lấy vai cô, thì thầm: “Ví dụ như mấy câu vừa rồi chính là chuyện chúng ta từng làm ban nãy.”
Nam Bắc bật cười vì câu nói của hắn, nhưng vẫn không tin lắm.
Trình Mục Dương hết sức nghiêm túc nhìn cô: “Anh không dối em, Ngô Ca đa phần sử dụng từ ngữ đồi trụy.”
Trong lúc hai người mải nói chuyện, đã có một chàng trai đi tới. Trông anh ta còn khá trẻ, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi, vầng trán cao đậm chất tri thức, dung mạo bình thường, không đến nỗi khó coi nhưng nhìn qua dễ quên.
Có lẽ chàng trai đã nghe thấy câu nói sau cùng của Trình Mục Dương, cười điềm đạm, nói: “Ngày xưa Ngô Ca thất lạc trong nhân gian, nhưng những người như Thái Nguyên Bồi, Lỗ Tấn đã kêu gọi văn nhân thu thập lại, vẫn là bầu không khí văn đàn chín mươi năm trước tốt hơn, văn minh hơn nhiều so với bây giờ.”
Nam Bắc buồn cười nhìn Trình Mục Dương.
Hay rồi, để chủ nhân của họ nghe thấy, xem anh làm thế nào.
Trình Mục Dương lãnh đạm trở lại, giơ tay ra: “Trình Mục Dương.”
“Châu Sinh Thần.” Chàng trai cũng giơ tay ra, lúc nhìn thấy găng tay của hắn, anh ta hơi sững lại, “Ông chủ Trình bị thương sao?”
“Vết thương nhỏ từ tối qua ấy mà, không nghiêm trọng lắm.”
Hai người bắt tay nhau qua loa rồi nhanh chóng tách ra.
Họ đi đến tầng mái trên cùng của tàu du lịch, không gian theo phong cách nửa ngoài trời. Uyển Nương đứng cạnh Châu Sinh Hành, khách khứa khá đông, nữ chủ nhân vẫn tươi cười duyên dáng, lịch sự chào hỏi tất cả. Dù là bị ép hay tự nguyện, trên con tàu này không thể thiếu những gương mặt quen thuộc với đại chúng, hiếm khi lộ diện ở nơi không cần đến màu sắc cổ xưa. Ai cũng xiêm áo diêm dúa, trang sức đầy người.
Lúc Trình Mục Dương quay lại cầm ly rượu, cô nhìn thấy Thẩm Gia Minh đang nói chuyện với người đàn ông Hồng Kông.
“Lo lắng à?” Trình Mục Dương đưa cô ly rượu sâm panh.
Cô nhận lấy: “Lo lắng gì?”
“Lo lắng kết quả tối nay?”
“Không hề.” Nam Bắc mỉm cười, “Hai người các anh có được mỏ khoáng sản này đều được xem như thêu hoa trên gấm, nếu không có thì cũng chẳng tổn thất gì. Nhiều nhất chỉ hơi mất thể diện thôi.”
Trình Mục Dương nhấp một ngụm nhỏ, khẽ cau mày.
“Không quen?”
Hắn ậm ừ.
Đứng một lúc, trên chiếc bàn dài đã bắt đầu bày lên bữa trưa buffet. Chỉ có một số ít người bọn họ được quản gia của nhà họ Châu Sinh mời vào trong lều vải có mái che, Trình Mục Dương vừa mới vén màn lụa màu trắng ra, đã có bóng người nhào tới. Hắn tưởng trẻ con bị ngã, không ngờ lúc vươn tay ra đỡ, lại có thứ gì đó bóng loáng lạnh thấu xương lướt qua.
Vải lều bị xé toạc, hắn nắm chặt cánh tay của đứa bé trai.
Cùng lúc đó, nhị quản gia đứng sau màn lụa cũng rút súng ra.
Tại sân thượng này, chỉ có người của nhà họ Châu Sinh mới có súng. Nam Bắc cau mày, liếc nhìn người đó.
Trình Mục Dương ngồi xổm xuống, mũi dao ngay đối diện yết hầu hắn.
“Muốn giết anh sao?” Hắn khẽ mỉm cười, một tay nắm chặt tay đứa bé, kéo mũi dao về phía trước, kề lên yết hầu của mình, “Rất muốn?”
Hắn nói bằng giọng vô cũng bình tĩnh, thậm chí khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Tôi muốn giết ông.” Đứa bé trai vung cánh tay còn lại lên, cũng bị hắn tóm gọn.
Thằng bé có đôi mắt rất giống mẹ nó. Cô không ngờ nhà họ Châu Sinh lại để một đứa trẻ còn nhỏ như vậy biết tất cả mọi chuyện. Càng không ngờ nó chỉ mới bốn, năm tuổi mà ôm mối hận khủng khiếp đến thế.
Có lẽ sinh ra trong gia đình kiểu này nên buộc phải trưởng thành sớm.
Trình Mục Dương vỗ vỗ đỉnh đầu nó: “Tại sao?”
“Ông giết mẹ của tôi.”
“Ai bảo với em thế?”
Thằng bé nhếch miệng, sắc mặt tái nhợt.
Nam Bắc cũng khom người, nhẹ nhàng ấn vai Trình Mục Dương, khẽ nói: “Được rồi, nó vẫn còn bé mà.”
“Bây giờ em không giết nổi anh đâu.” Trình Mục Dương nhìn vào mắt thằng bé, dịu dàng rót lời vào tai, thậm chí vào cả trái tim nó, bất chấp việc này có để lại nỗi ám ảnh cho thằng bé hay không, “Khi nào em lớn rồi hãy đến Nga tìm anh. Nhớ rõ tên anh chưa?”
Đứa bé kiên quyết một cách bất ngờ: “Trình Mục Dương.”
“Tốt.” Trình Mục Dương bật cười, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Lúc cô nói chuyện, Châu Sinh Thần cùng cha và Uyển Nương đi vào, mọi người ngạc nhiên chứng kiến cảnh tượng kì lạ này: Trình Mục Dương nửa đứng nửa ngồi, nắm lấy tay đứa nhỏ kề mũi dao lên yết hầu mình. Còn nhị quản gia dẫn theo mấy người đang chĩa súng vào Nam Bắc và Trình Mục Dương.
Gió rất mạnh, thổi màn lụa bay phần phật.
Trình Mục Dương thản nhiên buông tay thằng bé ra, hình như nó hơi thất thần, vẫn đang cầm dao nhưng quả thực không còn định thử làm chuyện không vừa sức mình nữa.
“Châu Sinh Nhân.” Cha đứa bé mở miệng gọi, “Con đang làm gì đây?”
Nó vẫn đứng ngây người ở đó, song ánh mắt rất tự giác chuyển từ người Trình Mục Dương sang phía cha mình. Nó im lặng, không bỏ dao xuống. Uyển Nương khom người, cười rất đỗi dịu dàng: “Nào, Tiểu Nhân, đến chỗ mẹ nào.”
Thằng bé có vẻ rất sợ bà ta.
Cũng vì sợ nên nó rất nghe lời, vội qua đó.
Chỉ có điều lúc đến gần Uyển Nương, nó liền dựa vào người Châu Sinh Thần. Châu Sinh Thần mỉm cười, cúi xuống bế nó lên: “Lâu rồi không gặp, Tiểu Nhân của chúng ta đã biết dùng dao rồi cơ đấy.” Thằng bé úp mặt lên vai anh ta, cắn chặt môi, nín thinh.
“Vô cùng xin lỗi.” Châu Sinh Thần ôm em trai mình, nhìn Trình Mục Dương, “Ông chủ Trình. Vừa nãy anh xuyên tạc Ngô Ca mà tôi sưu tầm, bây giờ em trai tôi cầm dao đùa giỡn với anh, đôi bên hòa nhau, thấy sao?”
Trình Mục Dương không để bụng lắm: “Trẻ con nghịch ngợm không cần làm căng như vậy.”
Châu Sinh Thần gật đầu, nói với nhị quản gia: “Chu Tuần, gọi người trông coi tiểu thiếu gia đến đây.”
Nhị quản gia vội khom mình, im lặng thu lại súng: “Vâng.”
Nào ngờ vừa mới đi được hai bước, lại bị Trình Mục Dương giữ chặt vai, phải đứng nguyên chỗ cũ.
“Đợi chút.” Bàn tay Trình Mục Dương vỗ nhẹ vai Chu Tuần.
Ngay giây sau đó, nắm đấm của hắn đã vung lên giáng xuống mặt người đàn ông trung niên này. Đột ngột, chẳng hề nể nang. Khoảnh khắc tiếp xúc với da thịt, Nam Bắc nghe tiếng xương rạn vang lên rõ ràng, Thái dương cô bỗng giật giật, nhìn vào đôi mắt dường như đã tối sầm vì cảm xúc trong lòng, và cả đôi môi siết chặt, trông hắn bình tĩnh đến tàn nhẫn.
Tất cả mọi thứ đều gần trong gang tấc.
Người đang đau đớn phản ứng hoàn toàn vô thức. Quản gia kia định trốn, Trình Mục Dương liền áp sát. Lại âm thanh nặng nề của nắm đấm nện xuống cơ thể người, người kia kêu gào thảm thiết, lảo đảo ngửa mặt về phía sau rồi ngã xuống, xô lật cả chiếc ghế gỗ gần đó.
Đứa bé nằm bò trên vai Châu Sinh Thần run lẩy bẩy.
Chắc hẳn nghe thấy âm thanh này, nó bỗng nhớ đến cuộc đối đầu với Trình Mục Dương ban nãy.
Bên ngoài màn lụa nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Yên tĩnh đến rợn người.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trình Mục Dương động thủ, giải quyết bằng cách thức nguyên thủy nhất của người đàn ông, hết sức tàn bạo.
Người kia đã bất tỉnh nhân sự, Trình Mục Dương đứng thẳng người, như thể con báo hoang bỗng nhiên phẫn nộ vì bất chợt mất đi con mồi để đùa giỡn. Đôi mắt hắn làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Ngay phút trước đó con báo vờn mồi đến chết không tha, lúc này lại chợt vì con mồi quá yếu đuối, chẳng có tính thách thức mà chán ngán vứt bỏ nó.
Hắn tháo găng tay dính máu xuống: “Xin lỗi, có những việc cần phải đi vào khuôn phép.”
Sắc mặt Châu Sinh Hành hơi sa sầm, nhưng vẫn mỉm cười: “Đương nhiên phải đi vào khuôn phép. Chĩa họng súng về phía khách hoàn toàn không phải thói quen của nhà họ Châu Sinh, ông chủ Trình đã nhẹ tay rồi.” Ông ta vẫy tay, ra hiệu cho người xử lý tên quản gia đang hôn mê, “Chuyện tối qua cũng thật xin lỗi, không ngờ bên cạnh ta lại có nội gián, đe dọa đến sự an nguy của ông chủ Trình.”
“Việc này rất bình thường.” Vết thương trên mu bàn tay Trình Mục Dương đập vào mắt, ban nãy hắn tung nắm đấm bằng bàn tay bị thương này, khiến cả mu bàn tay bắt đầu sưng phù lên, “Ngay đến tôi cũng không dám đảm bảo mỗi người bên cạnh mình đều trung thành tuyệt đối.”
Chiếc bàn bị xô lật, lại thêm chuyện không vui này, Trình Mục Dương nhanh chóng cáo từ rời đi.
Nam Bắc lưỡng lự liếc nhìn đứa bé trong lòng Châu Sinh Thần, hình như Châu Sinh Thần đoán được cô đang muốn gì, liền mỉm cười nhã nhặn ý bảo cô yên tâm. Cô lập tức vén màn lụa màu trắng ra, nhưng cũng không thấy Trình Mục Dương.
Nhớ lại những chuyện vừa xong, trái tim trong lồng ngực cô bỗng đập liên hồi.
Con tàu này thực sự quá nguy hiểm.
Từng giờ từng phút đều sẵn sàng có bất trắc xảy ra.
Canh bạc tối nay liệu có diễn ra suôn sẻ?
Cô nghỉ ngơi trong phòng mấy tiếng, lúc khoảng bảy giờ hơn, chợt có người đưa tới bữa tối thịnh soạn. Người nhà họ Châu Sinh đã đặc biệt dẫn theo đầu bếp biết làm đủ loại món ăn để giúp người của ba dòng họ đều được ngon miệng. Suốt hai mươi ngày nay, cô chưa hề được ăn món nào làm từ bạc hà.
Người ở vùng Vân Nam, Quý Châu đều rất thích mùi vị này.
Ở Việt Nam, người dân cũng có thói quen ăn sống loài thực vật đó. Hương vị cay mát, thơm nồng.
Cô dùng đũa gắp miếng cá nướng nhỏ, nhờ tác dụng của bạc hà, vị ngấy đã được xua tan. Cô bỗng nhớ ra cơ thể Trình Mục Dương luôn có vị mát lạnh này, thậm chí lúc sáng sớm cũng có thể nhìn thấy hắn ăn lá bạc hà.
Chính những đặc điểm nhỏ bé như vậy luôn khiến cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn không quá xa vời.
Nam Bắc chú tâm dùng bữa, có người gõ cửa. Cô đi đến, mở ra xem thử, là Thẩm Gia Minh.
“Đang ăn gì đấy?” Thẩm Gia Minh nhìn cô nhồm nhoàm nhai nuốt trong miệng, không kìm nổi liền bật cười, “Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.”
Cô nuốt trôi miếng cá, nói: “Cá nướng bạc hà, nào, cùng ăn đi.”
Thẩm Gia Minh chẳng hề khách khí, đi tới cầm đũa của cô lên gắp lên món ăn khác: “Anh không thích bạc hà, không phải em không biết.” Nam Bắc nghĩ một lát: “Hình như là thế thật.”
“Em có đi xem canh bạc tối nay không?” Thẩm Gia Minh vừa ăn vừa thuận miệng hỏi.
“Em không đi đâu.” Nam Bắc từ chối thẳng thừng, “Em sợ mình sẽ căng thẳng. Lúc nào em cũng cảm thấy trên con tàu này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu được thà em ngủ một giấc đến đảo Đài Loan cho yên ổn.”
Thẩm Gia Minh tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa bật truyền hình vệ tinh, ngửa người tựa lên sofa, chăm chú xem tin tức buổi tối. Người dẫn chương trình mặc bộ đồ màu hồng nhạt, nụ cười tiêu chuẩn, nói tiếng Anh như người bản địa.
“Tiếp theo là điểm tin đặc biệt.” Sau quảng cáo ngắn gọn, cô gái dẫn chương trình đã cầm lên một xấp tài liệu, giọng điệu bình thản, “Vào năm giờ sáng nay, ‘lực lượng vũ trang tự do Moro’ tại tỉnh Maguindanao cùng ba thị trấn khác của Philippin đã bất ngờ tấn công lực lượng quân đội chính chủ. Quân đội chính phủ Philippin đã lập tức đáp trả, hai bên tiếp tục xung đột trong nhiều giờ. Hiện tại chính phủ đã cử lữ đoàn cơ giới số 1 tham gia chiến đấu…”
Cô tập trung nghe, Thẩm Gia Minh tiện tay chuyển sang kênh khác.
“Sao không nghe nữa?” Nam Bắc nhìn hắn khó hiểu.
Thẩm Gia Minh không ngừng chuyển kênh các nước, nói với cô: “Người dân Philippin tự đấu đá lẫn nhau, chuyện nội chiến trong nước họ chẳng can hệ gì đến chúng ta. Bây giờ chắc con tàu này đang ở hải phận Việt Nam, nhà họ Châu Sinh đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Chuyện của Philippin sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng ta hết.”
Từ Việt Nam đi tiếp xuống dưới chính là hải phận của mũi Nga Loan của Đài Loan.
Cô ăn sạch sẽ món cá nướng, ngâm lá bạc hà vào cốc trà chanh, tán gẫu cũng Thẩm Gia Minh. Căn phòng này có cửa sổ sát đất hình bán nguyệt, một nửa mô phỏng biển, hai người ngồi cách nhau khá gần, ngắm nhìn đường chân trời và tầng mây phía xa xa.
“Sắp có bão rồi.” Cô lẩm bẩm.
Thẩm Gia Minh không nghe rõ, vừa định mở miệng hỏi, điện thoại đột nhiên reo vang, anh đi qua nhấc máy, nghe đôi ba từ đã bỏ xuống: “Người bên dưới nói đã tiến vào khu vực có bão mạnh.”
Nam Bắc ừ một tiếng: “Bão bùng còn tốt chán. Chỉ cần không tiến vào vùng biển đá ngầm là được.”
Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra xa.
Mặt trời trên biển lặn rất muộn.
Vẫn có thể nhìn thấy màu nước biển phía xa.
Cô hơi lơ đãng nhưng phát hiện ra một điều kỳ lạ. Theo lời Thẩm Gia Minh, hiện tàu đã gần đến hải phận Việt Nam, sao còn xuất hiện “hải lưu đen”[6]? Nước biển gần như màu đen kiểu này chỉ có thể đi qua Philippin hoặc bờ biển phía Đông Đài Loan, không thể nào xuất hiện trong hải phận Việt Nam được.
[6] Hải lưu đen: Là một dòng hải lưu ở Tây Thái Bình Dương ngoài bờ biển phía Đông Đài Loan chảy theo hướng Đông Bắc ngang qua Nhật Bản, ở đó nó hợp lưu với dòng chảy phía Đông của hải lưu Bắc Thái Bình Dương.
Philippin…Đài Loan.
Trong tiềm thức Nam Bắc dần hiện ra một bản đồ địa hình.
Eo biển Bashi?
“Em nhớ lúc hoàng hôn chúng ta đã rời khỏi eo biển Bashi?”
Thẩm Gia Minh nhìn đồng hồ đeo tay: “Cũng tầm đó, lúc này chắc đã đi xa rồi.”
Nhưng bây giờ con tàu này rõ ràng vẫn đang ở eo biển Bashi.
Cô không lập tức nói với Thẩm Gia Minh, chỉ nghi ngờ là chủ nhân con tàu đã nói dối, cố tình nán lại vùng biển quốc tế thêm một đêm. Hay là có người nào khác đang thao túng lộ trình?
“Anh phải đến sòng bạc rồi.” Cô quay người lại, tựa lên kính nhắc nhở Thẩm Gia Minh.
“Có lẽ vậy, anh chuẩn bị đi đây.” Thẩm Gia Minh đứng dậy khỏi sofa, bỗng tò mò hỏi cô, “Em thật sự không quan tâm kết quả?” Nam Bắc chẳng tỏ rõ thái độ, nhìn anh: “Những thứ ấy đều không quan trọng, quan trọng là tất cả mọi người đều có thể bình an trở về.”
Thẩm Gia Minh nhanh chóng rời đi.
Màn đêm lẳng lặng kéo đến, trong phòng rất tối, cô muốn bật đèn, tay đã ấn lên công tắc nhưng phát hiện mắt mình bắt đầu mờ ảo, đồng tử mất kiểm soát, từ từ giãn ra, cô giơ tay lên trước mặt mình, kéo dần ra xa, phát hiện mình rất khó tập trung vào đầu ngón tay giữa. Xung quanh im lặng như tờ, chẳng hề có tiếng rên đau đớn.
Cử động của cô dần ngừng hẳn.
Ở Đông Nam Á thường hay sử dụng cách thức bức cung này, hoocmon tuyến thượng thận tiết ra làm giãn đồng tử, sau đó gây ảo giác, tụ máu nội sọ.
Giới hạn giãn của đồng tử là 9 milimet. Cô từng chứng kiến tận mắt đúng một lần, nhưng cũng chỉ là đứng ngoài quan sát.
Cảm giác choáng váng vì giãn đồng tử buộc cô phải tựa lưng vào tường để trụ vững.
Không có bất kì âm thanh nào vang lên, cả căn phòng tĩnh lặng. Tay cô bám vào tường, đứng được khoảng mười phút, cuối cùng đã có thể thích ứng được với sự choáng váng, nhưng đôi mắt không tài nào nhìn thấy gì.
Lòng bàn tay áp sát vách tường.
Cô bắt mình phải tập trung tinh thần, phán đoán sự việc xảy đến đột ngột này.
Có lẽ là do thức ăn, hoặc do thuốc, hay do khí độc lởn vởn khó nhận biết. Có quá nhiều khả năng, lý do cũng bạt ngàn, bất cứ người nào trên con tàu này đều có động cơ làm vậy. Giống như rất nhiều nơi trên thế giới, bạn đang đi trên đường, lúc nào cũng có nguy cơ bị ai đó đột nhiên xông ra bắn mình một phát chết ngay tại chỗ.
Đôi khi người bị thù hận hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì.
Huống hồ cô là Nam Bắc, em gái duy nhất của Nam Hoài.
Đầu óc cô hỗn loạn, thử cố tìm ra điểm bất thường trong số những suy đoán. Lộ trình của con tàu lẳng lặng thay đổi, ngay đến Thẩm Gia Minh cũng không biết, là có người muốn tiếp tục nán lại vùng biển quốc tế? Họ muốn làm gì ở vùng biển an toàn nhất này?
Việc cuối cùng mà người phụ nữ tối qua liều mạng thực hiện cũng chính là: Khiến con tàu này nán lại vùng biển quốc tế…
Còn cô bỗng dưng bị trúng độc.
Nam Bắc không ngừng thử kiểm tra các chức năng của cơ thể mình..
Cho đến thời điểm này, ngoài đồng tử bị giãn ra thì chưa có phản ứng nào khác.
Không biết tại sao cô chợt nghĩ đến Trình Mục Dương. Từ lúc ở hồ Thiên Đảo, hắn luôn bị uy hiếp tính mạng. Mặc dù hắn rất giỏi che giấu, giỏi đến mức khiến cô tưởng rằng chuyến đi lần này của hắn chỉ là để phong hoa tuyết nguyệt cùng mình.
Nhưng đêm đó cô tỉnh giấc đã nhìn thấy cuộc đọ súng kia.
Cũng bởi cô và Thẩm Gia Minh bỗng dưng quyết định rời đi bằng thang bộ mới nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đó. Nếu đêm đó cô ngủ một mạch đến sáng, có lẽ sẽ không trông thấy xác chết chỗ cầu thang, có lẽ cô chẳng biết điều gì cả. Chỉ là ngẫu nhiên tận hai lần.
Còn những chuyện cô chưa từng trông thấy thì sao?
Khi tên của hắn xuất hiện trong suy nghĩ, Nam Bắc chợt cảm thấy trái tim mình đập liên hồi.
Nếu khiến đồng tử giãn mạnh chỉ để ngăn cản hành động của cô, phải chăng là vì có người muốn đe dọa tính mạng của Trình Mục Dương nhưng không muốn cô nhúng tay vào?
Nam Bắc vừa nghĩ vừa cởi giày, chân trần đứng trên mặt sàn.
Sau đó cô bắt đầu tìm đồ, thay áo cộc tay và quần cotton vừa người để hoạt động một cách thuận tiện. Trong tình cảnh không thể nhìn thấy gì như thế này, cô tốn hơn năm phút đồng hồ mới hoàn thành. Xong xuôi, cô giữ chặt tay nắm cửa, còn đang dùng lý trí khuyên nhủ bản thân, nếu mở cánh cửa này ra, nguy hiểm khó lòng đoán được.
Việc cô muốn làm nhất bây giờ là tìm được Thẩm Gia Minh, bảo anh đến phòng mình.
Nhưng cô lo cho Trình Mục Dương, lo hắn sẽ gặp nguy hiểm trong thời gian mình không nhìn thấy được. Dù cô không tìm thấy hắn, cũng có cơ hội gặp được Tiểu Phong hay Oman, hoặc là người nào đó.
Cô mở cửa, gắng sức bình tĩnh hướng về phía hành lang, hỏi: “Có ai không?”
Chẳng ai trả lời, cũng không có tiếng bước chân.
Vào lúc này chắc mọi người đều đã tới sòng bạc. Nhưng đáng ra phải có người phụ trách an toàn của tầng này chứ, song hoàn toàn không thấy bất kỳ ai. Có điều vậy cũng tốt, có có thể đi lại bằng chân trần.
Phòng của Nam Bắc nằm cạnh hành lang, còn phòng của Trình Mục Dương nằm ở góc cuối hành lang, hai mặt hướng ra bên ngoài.
Cô vịn tay vào tường, đi với tốc độ nhanh nhất thẳng về cuối hành lang.
Vách tường sượt qua đầu ngón tay, hết cửa phòng thứ nhất lại đến vách tường, sang cửa phòng thứ hai… Cho tới khi tìm thấy phòng của hắn, cuối cùng cô dừng bước, khẽ gõ cửa. Không có một tiếng động.
Hắn đến sòng bạc rồi?
Cô lại tiếp tục gõ cửa.
Đúng lúc đang yên tĩnh, cô rõ ràng cảm thấy cửa phòng cạnh mình bật mở.
“Trình Mục Dương?” Cô gọi tên hắn, bàn tay lặng lẽ siết chặt lại thành nắm đấm.
Nếu không phải Trình Mục Dương thì phiền to rồi.
Chẳng ai trả lời.
Cô lên gân cốt, chuẩn bị đánh trả bất cứ lúc nào, nhưng bỗng bị người ta kéo vào phòng. “Là anh.” Giọng Trình Mục Dương vang lên, ngắn gọn và cấp bách. Cô cảm giác hắn ôm trọn cả cơ thể mình, di chuyển nhanh chóng.
Tiếng vỡ vụn cực lớn đột nhiên xuyên qua cả căn phòng.
Trong tiếng gió gào thét ào vào, cô lập tức bị bịt kín mũi miệng, mất hết sức lực, rồi được hắn ôm chặt trong tay, rơi từ trên cao xuống dưới. Khoảnh khắc chìm vào làn nước, bên tai đột nhiên có tiếng nổ vang lên, nhưng dưới sức ép đáy nước quá lớn, âm thanh xa dần….
Hai người chìm xuống, chìm không ngừng nghỉ.
Cô không nhìn thấy nhưng biết mình đã nhảy xuống biển rồi. Bàn tay Trình Mục Dương bịt rất kín, nhưng cô không có sự chuẩn bị trước nên phổi đã hết sạch dưỡng khí, lồng ngực bắt đầu đau nhói từng cơn. May mà hắn rất nhanh liền bế cô bơi ngoi lên, ôm chặt eo cô, nâng nửa thân người cô lên mặt nước.
Trong cơn mưa mịt mù, Nam Bắc thở hổn hển.
Miệng lưỡi mặn chát vì bị ngấm nước biển, vị mặn chát nồng nặc đó khiến người ta mắc ói.
“Anh biết hiện tại em không nhìn thấy gì.” Trình Mục Dương lên tiếng, “Anh phải mang em bơi cùng anh 1000 mét, bây giờ đang là bão, đợi đến khi lên bờ, anh sẽ kể rõ ngọn ngành cho em.” Giọng hắn bị gió bão và sóng biển làm yếu đi, mơ hồ vọng vào tai cô.
Cô không nói thêm lời thừa thãi, chỉ nói đúng một chữ: “Được.”
Không cần hắn nói, sau khi hai người nhảy xuống nước, cô đã biết tình hình hiện tại nguy hiểm đến đâu.
Tại sao hắn biết mình không nhìn thấy?
Tại sao hắn bỗng nhiên nhảy khỏi tàu?
Và tại sao tại có tiếng bom nổ?
Bữa cơm tối, cảnh mây cuộn gió bay mà cô nhìn thấy vẫn đang rành rành trước mắt.
Chuyến du lịch ép buộc trong giông bão quả là liều mạng.
Những vấn đề này đều chỉ có thể tạm thời dồn nén tận đáy lòng, rời khỏi vùng biển nguy hiểm này mới là việc cần làm trước tiên.
Trình Mục Dương lập tức điều chỉnh tư thế, bàn tay từ sau lưng cô luồn qua trước ngực, dùng phương pháp cứu người tiêu chuẩn mang cô bơi về phía đảo. Cách đó không xa có con sóng ười mấy mét nhào tới, nồng nặc mùi thủy triều tanh tưởi.
Nam Bắc cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng vẫn không ngừng sặc nước. Cô không thể nhìn thấy con đường phía trước, ngoài việc giảm thiểu sức cản của mình, cô chỉ có thể dựa dẫm vào hắn để tiến lên phía trước.
Trình Mục Dương đưa đồng hồ lại trước mặt, không ngừng xem kinh độ và vĩ độ chỉ phương hướng.
Quần đảo Batanes ở phía Đông Nam.
Hải lưu đen ở vùng biển này vốn dĩ tốc độ dòng chảy khá mạnh. Giờ lại đang có bão, nước chảy cuồn cuộn, không tài nào nhìn rõ những thứ cách xa trên một mét. Sóng gió và nước mưa cũng làm mờ tầm nhìn của hắn, hít thở thôi cũng hết sức khó nhọc.
Hắn che miệng Nam Bắc mang tính tượng trưng, ra hiệu bảo cô nín thở.
Sau đó, bản thân hắn cũng bắt đầu nín thở bơi đi, trong giông bão sóng gió, khả năng sinh tồn của hai người thậm chí không hơn nổi con cá biển to bằng ngón tay cái. Bàn tay quạt nước của Trình Mục Dương đỏ rần, thoắt cái đã lại khua trong làn nước biển.
Vốn dĩ hắn có thời gian dùng công cụ làm rạn kính, nhưng Nam Bắc lại đột nhiên xuất hiện, làm chậm trễ mười giây quan trọng nhất, hắn sốt ruột nên đành dùng dao thép phòng thân nện xuống, khiến cửa kính chống đạn lập tức vỡ. Cũng bởi vậy mà hắn phải trả giá đắt.
Nồng độ nước của hải lưu đen rất mặn khiến tay phải tê cứng, hắn nhìn lượng máu trào ra, đoán rằng bàn tay này bị thương rất nặng, nhất định phải lên bờ xử lí. Thành sóng gần ngay trước mắt, hắn vứt bỏ tạp niệm trong đầu, bơi về phía trước trong những đợt sóng biển ngày càng lớn, nhưng tầm nhìn vẫn không hề được cải thiện.
Hai người bơi quá 1000 mét, bóc lột toàn bộ sức lực của hắn.
Bức tường nước mười mét bỗng dâng lên, tiếng gầm thét lấn át tất cả.
Trong nháy mắt nhìn thấy đá ngầm, hắn vội vàng kéo Nam Bắc vào lòng, ôm cô thật chặt, hai người bị vòng xoáy nước cuốn lấy, va mạnh vào bãi đá ngầm đó.