Chẳng mấy thời gian trôi thoắt cái đã tới tết.
Trước đó mọi học sinh đều hoàn thành xong chương trình kiểm tra kết thúc học kì 1 với điểm số đúng như mong muốn.
Chẳng có gì khác khi lớp 10A1 vẫn giữ vị trí số 1 toàn khối.
Một học sinh thuộc lớp đứng vững top 1 toàn trường với số điểm tuyệt đối cao ngất ngưởng không ai có thể vượt qua được.
Trước đó, đúng 00h ngày mới.
Đây là khoảnh khắc được nhiều người, nhiều gia đình săn đón nhất.
Họ gửi cho người thân, họ hàng, bạn bè tri kỉ những lời chúc tốt đẹp nhất.
Thời gian mọi người trút bỏ hết tất cả muộn phiền năm cũ, cầu may mắn cho năm mới một cách toàn vẹn nhất.
Khoảng thời gian đầm ấm bên nhau, tận hưởng niềm vui đón chào năm mới.
Bên cạnh đó còn đón nghe ý kiến của nhau, thay đổi để phù hợp hơn.
Tiếng pháo hoa rầm rộ, mọi người cùng nhau đón chào năm mới.
Bốn người bạn thân cùng gửi những lời chúc tốt đẹp tới nhai vào khoảng thời gian quý giá.
Đúng 6 giờ sáng, Hạo Thiên thức dậy.
Hôm nay cậu dậy từ rất sớm để đón chào năm mới.
Mọi người trong gia đình tập tụ đầy đủ, ngồi theo sắp xếp nhất định trong bàn ăn.
Trái ngược với thường ngày, hôm nay mọi người cười nói vui vẻ với nhau không còn khoảng cách nào giữa những người trong gia đình.
Sau khi ăn sáng xong, cả nhà tập trung đầy đủ ở phòng khách.
Ông nội Lục Minh lấy bao lì xì màu đỏ từ quản gia Lâm:“Hạo Thiên, lại đây”
Hạo Thiên đứng dậy đi tới gần ông nội, Lục Minh đặt bao lì xì vào tay cháu trai đích tôn:“Năm mới ông chúc cháu ngày càng trưởng thành, học giỏi tương lai làm sáng danh gia tộc ngày một phát triển rực rỡ.
Kèm thêm đó là đưa tập đoàn một bước đi lên”
Hạo Thiên kiềm chế cảm xúc rất tốt, không biểu hiện gì nhiều ra ngoài nhưng trong lòng cậu không được vui.
Cậu vẫn lễ phép cúi đầu chào ông nội:“Cháu xin”
Tiếp theo tới Hàn Tú Thanh tặng lì xì cho Hạo Thiên:“Chúc con trai yêu quý của mẹ một năm mới bình an, luôn vui vẻ, may mắn, khoẻ mạnh.
Gặt hái được nhiều điều con thật sự mong muốn, mẹ mong rằng con sẽ tự đi trên đôi chân của chính mình ngày một trưởng thành hơn.
Mong rằng con sẽ vui tươi hơn nhé, thật nhiều hạnh phúc”
Cuối cùng đến Lục Cận Duy:“Bố chúc con trai của bố mạnh khoẻ, vui vẻ.
Bố mong rằng khoảng cách giữa hai bố con mình sẽ dần được rút ngắn hơn.”
"Con gửi lơi chúc tới ông nội, bố mẹ luôn mạnh khoẻ, bình an.
Sẽ luôn…yêu thương con nhiều hơn nữa"Đây là lần đầu tiên cậu nói mấy câu sến đến như vậy đối với gia đình mình nên cậu có chút bỡ ngỡ, hơi ngượng một tý.
Lục Cận Duy vỗ vỗ vai con trai, nói thật lòng không có bậc cha mẹ nào là không thương con cái cả.
Nhưng cách họ thể hiện như thế nào mà thôi.
Một lúc sau, ông nội Lục Minh đi vào phòng và đóng cửa vào.
Lục Minh bước vào căn phòng bên trong đó nữa, nơi đây toàn hình bóng người vợ quá cố.
Toàn những thứ đồ vô cùng quen thuộc, những đồ vật bà nội Hạo Thiên đã dùng lúc còn sống.
Ông nhẹ nhàng thắp cho bà nén nhang.
Lục Cận Duy nhìn con trai:“Hạo Thiên không sang hỏi thăm nhà bạn gái à?”
“Bạn gái nào? Con làm gì có bạn gái ạ”
Hàn Tú Thanh mỉm cười tươi:“Thôi nào hai bố con”
Lục Cận Duy nhẹ nhàng quàng tay qua cổ Hàn Tú Thanh:“Làm sao chứ? Anh nói không đúng sao?”
Hàn Tú Thanh khẽ thẹn thùng, người bất ngờ ở đây không ai khác là đứa con của họ-Lục Hạo Thiên.
Chính cậu cũng chẳng thể tin nổi vào mắt mình, bình thường bố mẹ cậu đâu có như vậy đâu.
Nói chuyện bình thường lắm khi còn không có, hôm nay lại cười nói vui vẻ, không những thế còn… Sao mà tin nổi cho được.
Lục Cận Duy không để ý tới tâm trạng cậu con trai chỉ mỉm cười nhìn ngắm Hàn Tú Thanh.
Hạo Thiên đứng dậy đi lên lầu:“Cái nhà này bị sao hết rồi”
Mà nói đi cũng phải nói lại, tâm trạng mọi người thay đổi nhưng Hạo Thiên là người thay đổi nhiều nhất mà.
Lục Cận Duy và Hàn Tú Thanh vào đêm giao thừa hôm qua…
***
- 23 giờ đêm
Hai người cùng nhau nhìn ngắm bầu trời đêm, Lục Cận Duy khẽ liếc nhìn sang bên trái.
Khuôn mặt hút hồi này khiến Lục Cận Duy chìm sâu vào mớ suy nghĩ hỗn độn do chính mình tạo ra.
Thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Hàn Tú Thanh xoay người thoạt đầu ngạc nhiên sạ đó khẽ nhíu mày:“Anh nhìn gì?”
Đống suy nghĩ ấy bừng tỉnh ngay lập tức, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lộ rõ vẻ ngại ngùng không dấu đâu cho hết:“À…không có gì…tự nhiên thấy cô xinh quá thôi”
Hàn Tú Thanh ngỡ ngàng thật sự, Lục Cận Duy luôn lạnh nhạt với mình sao tự dưng lại có suy nghĩ kì cục như vậy.
Lắm lúc còn nói mấy câu khiến Hàn Tú Thanh tự ái nhiều thật nhiều.
Hàn Tú Thanh đặt nhẹ tay lên trán Lục Cận Duy:“Anh bị ấm đầu à?”
"Gì?"Lục Cận Duy gạt phắt tay ra đầy dứt khoát:“Tự dưng tôi thấy vậy thôi”
“Thế là theo ý anh, bình thường tôi không xinh à”
“Không phải thế, cô lúc nào cũng…xinh”
Một nụ cười khẽ nở ra.
Không khí chìm vào khoảng không im lặng.
Lục Cận Duy lại lén nhìn Hàn Tú Thanh:“Chúng ta…bắt đầu lại từ đầu được không?”
Lần này khiến Hàn Tú Thanh bất ngờ thật sự, cô không thể tin vào tai mình nghe thấy.
“Tôi nói nghiêm túc, chúng ta bắt đầu lại vì con được không?”
Hàn Tú Thanh khẽ cúi mặt xuống không trả lời câu hỏi mà Lục Cận Duy đưa ra, một lúc sau mới lên tiếng:“Còn tùy thuộc thái độ của anh”.