Trốn Hôn Gặp Phải Tình Yêu

Editor: Su Boice

“Mỗi ngày con bé đều ói như vậy sao?”

Từ phòng ngủ quay lại phòng khách, Hạ Phi Phàm còn đang nghĩ xem sau đó phải nói chuyện với cha mình như thế nào thì cha anh đã lên tiếng trước.

“Vâng.” Anh gật đầu trả lời.

“Con làm ông xã như vậy sao? Bà xã cực khổ giúp con sinh con như vậy, con không đau lòng cũng coi như thôi, nhưng lại cùng con bé gây gổ, để tâm trạng con bé không tốt, suốt ngày than ngắn thở dài, con rốt cuộc có đầu không, con không biết như vậy là không tốt cho cả con bé và đứa bé trong bụng sao?” Hạ Hoành Đồ mắng.

Anh không lên tiếng.

“Nếu đúng như con không yên lòng để con bé ở nhà một mình, hoặc thừa dịp con đến công ty lén chạy ra ngoài ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì bất trắc, ngoài việc dẫn con bé theo bên cạnh, mỗi ngày dẫn con bé đến công ty, con không nghĩ ra được biện pháp nào khác sao? Chẳng lẽ con không nghĩ đến việc thuê người giúp việc chăm sóc cho con bé? Sau khi đứa bé chào đời, cũng phải mời người giúp việc đến giúp chăm nom, chẳng lẽ con muốn để một mình con bé chăm sóc hai đứa bé cùng một lúc sao? Thật không hiểu đầu con đang suy nghĩ cái gì nữa?”

Cha giận dữ mắng, Hạ Phi Phàm nhất thời lại có cảm giác mình đúng là ngốc.

Sau khi anh rời khỏi nhà đều là “tay làm hàm nhai”, chuyện gì cũng tự mình làm lấy, hoàn toàn quên mất còn có thể mời người giúp việc đển chăm sóc bà xã anh.

Tuy bà xã anh cá tính, đại khái 100% sẽ phản đối việc thuê người giúp việc đến chăm sóc cô, nhưng nếu như giữa chuyện này và chuyện mỗi ngày theo anh đến công ty phải chọn một, anh tin cô nhất định sẽ thỏa hiệp. Huống chi cha anh nói không sai, sau khi đứa bé chào đời, anh và bà xã vẫn phải mời một vú em hoặc người giúp việc tới phụ cô chăm sóc đứa bé, sớm hơn mấy tháng lại càng tốt.

“Con còn do dự cái gì? Chẳng lẽ con không có tiền sao? Tiền thuê người giúp việc ta sẽ trả!” Hạ Hoành Đồ thấy anh im lặng không nói gì, tức giận lớn tiếng nói.

“Tiểu Nghiên đang nghỉ ngơi, cha có thể nói nhỏ một chút có được không?” Anh nhẹ nhàng nói, bộ dạng cầu khẩn.

Hạ Hoành Đồ trợn mắt nhìn anh, hít sâu một hơi mới nói tiếp, nhưng lần này âm lượng rõ ràng nhỏ đi rất nhiều, “Con không muốn thuê người giúp việc đến, có phải là do vẫn còn ôm hy vọng, hy vọng cha mẹ vợ làm con gái đau lòng kia sẽ tới giúp con chăm sóc bà xã con sao?” Ông chê cười hỏi con trai.

Hạ Phi Phàm không khỏi ngẩn ra một lát. Không ngờ cha mình đột nhiên lại nhắc tới hai người kia, hơn nữa, nghe giọng điệu của cha khi nhắc đến thì hình như….

“Cha, cha biết gì rồi?” Anh gọn gàng dứt khoát hỏi.

“Ta biết rõ rất nhiều chuyện, chuyện con dâu không biết ta cũng đều biết hết.” Hạ Hoành Đồ nói xong, nhìn anh không dời mắt: “Con cũng biết đúng không? Hai người kia cũng không phải cha mẹ ruột của con bé.”

“Sao cha biết chuyện này?” Anh cũng mới điều tra ra được thôi.

“Có tiền có thể xui khiến ma quỷ”

Cho dù có tiền cũng cần thời gian để điều tra, rốt cuộc cha anh bắt đầu chú ý đến chuyện này từ khi nào? Không, có lẽ điều mà anh nên hỏi chính là cha anh tại sao lại biết chuyện này mà cho người đi điều tra? Chẳng lẽ là, trong khoảng thời gian anh rời khỏi nhà, cha anh vẫn luôn âm thầm quan tâm đến anh sao?

Cha con chỉ mạnh miệng thôi!

Nhìn ông ấy như vậy thôi, thật ra cha con vẫn rất quan tâm con.

Phi Phàm, con phải nghe lời mẹ, ngàn vạn lần đừng oán hận cha con, biết không?

Tại sao mẹ không đi? Bởi vì mẹ rất hạnh phúc, tại sao mẹ phải đi?

Gương mặt dịu dàng của mẹ bỗng hiện lên trong đầu anh, khiến anh bừng tỉnh.

Thì ra mẹ nói mẹ rất hạnh phúc là thật, bởi vì mẹ vẫn luôn cảm nhận được sự quan tâm của cha dành cho mẹ con anh, không giống như anh, chỉ luôn nhìn vào biểu hiện bên ngoài.

Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng không hối hận lúc đầu đã quyết định rời khỏi nhà, bởi vì nếu anh không rời khỏi nhà, anh có thể vĩnh viễn cũng không tỉnh ngộ, nếu như anh không rời đi, anh cũng sẽ không gặp Khương Nghiên, cũng không có tất cả hạnh phúc hiện tại.

“Cha, con xin lỗi, còn có, cám ơn cha.” Anh thành tâm thành ý nói.

Hạ Hoành Đồ hình như không ngờ đột nhiên con trai lại nói xin lỗi và cảm ơn mình, cả người ngây ngốc, kinh ngạc nhìn anh.

“ Về chuyện cha mẹ nuôi của Tiểu Nghiên, cha có ý kiến gì không?” Anh nhanh chóng trở lại chuyện chính, có chút không chịu nổi việc không khí bỗng trở nên tốt như vậy, mặc dù đây là do anh mà ra.

“Con hy vọng cha có thể cho con lời khuyên gì đó?” Hạ Hoành Đồ nhìn anh thật lâu mới tức giận hỏi ngược lại.

Mặc dù tức giận, nhưng Hạ Phi Phàm có thể nhìn ra bộ dáng và giọng điệu của ông vẫn không thay đổi.

“Vì Tiểu Nghiên và đứa nhỏ trong bụng cô ấy, con đã từng cố gắng muốn giải hòa cùng hai người họ, kết quả cũng không vui vẻ gì. Bọn họ giống như đỉa khiến người ta muốn ói, nhưng con không cách nào nói với Tiểu Nghiên như vậy được, vì cô ấy vẫn còn ôm hy vọng, không hề từ bỏ.” Anh bất đắc dĩ nói với cha mình, trong lời nói còn lộ vẻ uể oải.

“Cũng biết con không có năng lực giải quyết chuyện này, cho nên ta đã giải quyết giúp con rồi.” Hạ Hoành Đồ nâng chén trà trên bàn, nhàn nhã uống một ngụm, sau đó bình tĩnh nói với anh.

“Cái gì?” Hạ Phi Phàm trợn to hai mắt, buột miệng kêu lên, anh còn tưởng rằng mình nghe lầm, “Cha, cha vừa mới nói gì?”

“Tuổi còn trẻ mà đã lãng tai rồi sao?”

“Cha, cha nói giải quyết rồi là có ý gì? Giải quyết chuyện gì?” Anh hỏi lại lần nữa, không có tinh thần nghe cha nói giỡn.

“Hai con đỉa đó.”

“Cha, rốt cuộc cha đã làm gì?” Anh hoảng sợ hỏi, vì biết cha anh sẽ dùng đến thủ đoạn.

Nếu bàn về thủ đoạn, thật ra anh cũng có, dù sao thì “hổ phụ không sinh khuyển tử”. Vấn đề là phản ứng của Tiểu Nghiên khi biết chuyện, anh không muốn nhìn thấy cô đau lòng khổ sở, cho nên mới rối rắm chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này, mà bây giờ…

“Đối phó với loại người như thế phải dùng thủ đoạn đặc biệt một chút, dùng thủ đoạn bình thường thì không thể giải quyết được, hiểu không?” Hạ Hoành Đồ dạy anh.

“Cha, rốt cuộc là cha đã làm gì?” Hiện tại anh chỉ muốn biết điều này.

“Cha cho bọn họ hai lựa chọn, một là lấy tiền rồi rời khỏi đây, hai là lấy tiền rồi diễn trò, diễn tốt vai diễn cha mẹ. Cuối cùng bọn họ chọn lấy tiền rồi rời khỏi đây.”

Hạ Phi Phàm không muốn biết quá trình, bởi vì anh không cần nghĩ cũng biết hai người họ nhất định sẽ đồng ý ngay tức khắc, cha nhất định có biện pháp khiến bọn họ ngoan ngoan nghe lời. Điều anh muốn biết là bây giờ hai người bọn họ như thế nào rồi.

“Cha, cha nói thật sao? Bọn họ thật sự rời khỏi đây sao? Bọn họ đi đâu?” Anh nóng nảy hỏi.

“Cha không quan tâm bọn họ đi đâu, chỉ cần bọn họ ngoan ngoãn làm theo những gì đã hứa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hai đứa con nữa là được.”

“Cha, bọn họ đột nhiên mất tích như vậy, cha có nghĩ Tiểu Nghiên sẽ phản ứng thế nào không? Cô ấy sẽ lo lắng, sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ ——”

“Ta nói bọn họ để lại cho con dâu một lá thư.” Hạ Hoành Đồ nhanh chóng cắt ngang lời anh, sau đó mới nhàn nhã nói cho anh biết, “Nội dung lá thư dĩ nhiên là do ta viết, sau đó muốn bọn họ chép lại, cơ bản thì cũng sẽ không khiến con dâu nghi ngờ. Có điều, con dâu xem xong thư khó tránh khỏi sẽ đau lòng, nhưng đau dài chi bằng đau ngắn.”

“Trong thư viết những gì?” Anh không thể không hỏi.

“Trọng điểm chỉ có hai việc, một là nói rõ bọn họ không phải cha mẹ ruột của con dâu, nuôi con bé chỉ vì cho họ rằng, sẽ gả được con bé cho nhà có tiền, nhưng con bé lại khiến bọn họ vô cùng thất vọng. Hai là kinh ngạc khi phát hiện ra bối cảnh bất phàm của con, hóa ra bọn họ nuôi con bé không những không lỗ vốn mà còn kiếm được rất nhiều tiền, coi như không phí công nuôi con bé.”

“Cha để bọn họ viết rõ trong thư là bọn họ lấy tiền của cha rồi đi khỏi đây sao?” Anh không tin được.

“Hoàn toàn ngược lại, trong thư cha viết là cha cho bọn họ rất nhiều tiền là vì xin bọn họ chấp nhận người con rể này, làm cha mẹ vợ tốt, nhưng bọn họ chỉ muốn không làm gì mà vẫn được hưởng, cho nên mới rời đi trong đêm. Trong thư còn nói rõ bọn họ không muốn có bất kỳ quan hệ gì với con bé, muốn con bé đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ. Cho nên ta mới nói, con dâu xem xong thư sẽ khó tránh khỏi đau lòng, nhưng đau dài không bằng đau ngắn.”

Hạ Phi Phàm nghe xong, không biết nên nói gì.

“Chuyện này cũng không liên lụy đến con, bởi vì tối hôm qua bọn họ đã rời khỏi đây, mà xế chiều hôm nay con mới gặp cha, biết cha đến Đài Loan.” Hạ Hoành Đồ nói tiếp, “Con cứ làm bộ như cái gì cũng không biết, sau đó tìm cớ dẫn con dâu về đó một chuyến, thư đặt trên bàn trong phòng khách, vừa nhìn là thấy.”

Anh vẫn im lặng, bởi vì anh thật không biết nên nói gì, những gì cha làm còn nhiều hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.

“Cha phải đi rồi.” Hạ Hoành Đồ đột nhiên đứng dậy.

“Cha!” Anh bất giác kêu lên. Đột nhiên anh có rất nhiều lời muốn nói với cha mình, nhưng lại không biết nên nói thế nào, tại sao lại như vậy?

“Đừng cho rằng ta làm những chuyện này chỉ vì con, ta làm là vì vợ ta và các cháu. Con cũng đừng nghĩ ta sẽ khôi phục quyền thừa kế cho con, lúc đầu chính con muốn buông tha, hơn nữa từ trước đến giờ ta nói một không nói hai, hiểu không?” Sau khi nhìn con trai một cái, ông nói, vẻ mặt không biểu lộ gì.

“Con chưa bao giờ hối hận việc buông tha quyền thừa kế.” Anh ngồi thẳng lưng nhìn cha mình, kiên định nói.

“Vậy thì tốt.” Hạ Hoành Đồ xoay người đi về phía cửa chính.

“Cha ở đâu vậy? Con đưa cha về.” Anh nhìn theo nói.

“Không cần, tài xế đang chờ ta dưới lầu. Nhấn thang máy giúp ta là được.”

Mặc dù ông nói như vậy nhưng Hạ Phi Phàm vẫn đi theo ông xuống dưới lầu, đi cùng ông đến tận cổng khu chung cư.

Bên ngoài cửa lớn quả nhiên có một chiếc xe đang chờ, vừa thấy Hạ Hoành Đồ xuất hiện, tài xế và vệ sĩ đều xuống xe, cung kích mở cửa xe, im lặng đứng đợi ông chủ lên xe.

Cha không nói với anh thêm một câu, cũng không dừng bước, lập tức ngồi vào trong xe.

“Cha.” Anh không nhịn được mà mở miệng gọi theo, nói: “Lễ mừng năm mới, con sẽ dẫn Tiểu Nghiên và bọn nhỏ về Mỹ thăm cha.”

“Ta sẽ chuẩn bị bao lì xì thật lớn.” Hạ Hoành Đồ nói nhưng không quay đầu lại, bụi bay lên, xe rời đi.

Hạ Phi Phàm mỉm cười nhìn theo chiếc xe ngày một cách xa, xoay người về nhà.

Hạ Phi Phàm để bà xã mình chọn một trong hai việc: mỗi ngày theo anh đến công ty hoặc để anh thuê người giúp việc, đúng như anh dự liệu, điều này khiến bà xã anh do dự, không biết nên chọn bên nào. Có điều, sau khi anh tăng thêm điều kiện, anh lập tức có được đáp án mình muốn.

Điều kiện anh tăng thêm đó là, nếu cô đồng ý để anh thuê người giúp việc, anh sẽ cùng cô về Đài Bắc thăm cha mẹ cô một chuyến.

Thật ra đây là kế một mũi tên trúng hai đích, có điều, chuyện này cũng chỉ mình anh biết mà thôi.

Hơn một tháng sau, Khương Nghiên lại về nhà thăm cha mẹ. Cô rất hồi hộp, cũng rất lo lắng, cô sợ kết quả cũng sẽ giống như lần trước, nhưng trải qua chuyện lần trước, lần này cô cảm thấy mình trở về có thể sẽ khiến mọi chuyện trở nên tốt hơn.

Cô dùng sức hít sâu vào mấy lần, cuối cùng cũng lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.

Trước khi tới đây, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với mọi tình huống có thể xảy ra, nhưng khi bước vào lại chỉ thấy một căn nhà trống trải và một lá thư tuyệt tình lạnh lẽo.

Cha mẹ đã rời khỏi đây rồi, còn nói rõ cha chồng cô thương con trai và thương người con dâu là cô, cho nên đã cho hai người họ một khoản tiền lớn để mua tình thân.

Bọn họ thừa nhận bọn họ không phải là cha mẹ ruột của cô, mục đích hẳn là vì muốn cô đừng làm phiền bọn họ nữa, vì cô đã mất giá trị lợi dụng, tuyệt tình khiến người khác giận sôi lên.

Nhưng ngay cả như vậy, Khương Nghiên phát hiện mình cũng không đau lòng như đã tưởng tượng, ngược lại còn cảm thấy như được giải thoát.

“Em có khỏe không? Bà xã?” Hạ Phi Phàm thận trọng hỏi, mặt lo lắng. Anh và cô cùng đọc lá thư, cho nên anh không cần cố làm ra vẻ hỏi cô trong thư viết những gì.

“Em không sao.” Cô bình tĩnh trả lời, khiến anh lo lắng không thôi.

“Em đau lòng thì có thể khóc, không nên kìm nén ở trong lòng.” Anh ôm cô vào trong ngực, dịu dàng an ủi.

“Em thật sự không có cảm giác muốn khóc.” Cô tựa vào ngực anh nói nhỏ.

Hạ Phi Phàm không tin nhìn đôi mắt cô, bên trong không có nước mắt. Tại sao lại như vậy?

“Em không đau lòng sao?” Anh hỏi cô.

“Đau lòng!” Nụ cười trên mặt cô nhìn còn khó coi hơn khóc, “ Em cũng không biết vì sao, ngoài cảm giác đau lòng ra, em còn cảm thấy mình như được giải thoát. Có phải em rất bất hiếu, rất vô tình không?”

“Người vô tình là bọn họ! Cho dù em không phải là con ruột của bọn họ, nhưng dù gì cũng sống chung với bọn họ hai mươi mấy năm, ít nhất cũng phải có một chút tình cảm chứ? Tại sao bọn họ có thể cầm tiền, nhưng lại sợ phiền toái, không muốn diễn tốt vai diễn cha mẹ tốt? Thật là quá đáng!”

“Anh đừng nói nữa!”

“Anh xin lỗi, bà xã, anh không nên rắc thêm muối vào vết thương của em, nhưng anh thật sự rất tức giận. Tình cảm em dành cho bọn họ, thời gian qua anh đều hiểu được, nhưng bọn họ thì sao? Bọn họ có từng nghĩ đến cảm nhận của em, có quan tâm đến em đúng mực không? Hay chỉ xem em như một món hàng?” Anh lòng đầy căm phẫn, tức giận, bất bình nói.

Mặc dù tàn nhẫn nhưng cha anh nói không sai, đau dài chi bằng đau ngắn, anh muốn nhân cơ hội này chặt đứt tình cảm mà bà xã dành cho hai người kia. Hạ Phi Phàm tâm cứng như sắt thép, kiên định nghĩ!

“Anh đừng nói… Ông xã.” Cuối cùng, hốc mắt Khương Nghiên đầy nước.

“Không! Anh muốn nói.” Anh biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến giờ, nói: “Bà xã, em hãy nghe cho kỹ, hôm nay là bọn họ vứt bỏ em trước, chứ không phải em không thừa nhận bọn họ. Vì vậy, từ nay về sau nếu bọn họ có xuất hiện trước mặt em một lần nữa, anh sẽ kiên quyết không cho phép em nhận hai người họ là cha mẹ, bởi vì anh không hy vọng bà xã và con của anh có bất kỳ quan hệ gì với loại người vô tình, hám lợi như vậy, em có nghe rõ không?”

“Ông xã ---”

“Trả lời anh, em có nghe rõ không?” Anh cứng rắn cắt ngang lời cô.

“Em nghe rõ.” Nước mắt không ngừng chảy xuống, thấm ướt gương mặt cô.

“Anh xin lỗi, bà xã.” Anh thở dài ôm cô vào trong ngực, áy náy nói, “Đừng trách anh lãnh khốc vô tình, là bọn họ vô tình vô nghĩa trước. Anh không biết cha anh làm sao tìm được bọn họ, lại còn lấy tiền cho bọn họ muốn bọn họ làm cha mẹ tốt, nhưng anh biết, số tiền mà cha anh đưa, nhất định không phải ít.”

“Bọn họ lấy tiền còn chưa tính, dù sao anh đã biết bọn họ tham tiền từ lúc đầu rồi, nhưng không ngờ bọn họ đã lấy tiền rồi, lại còn sợ phiền phức, đặc biệt để lại cho em lá thư này, muốn em cách xa bọn họ. Chỉ cần dựa và điểm này, anh đã không có cách nào có thể tha thứ cho bọn họ được, cả đời này cũng không thể tha thứ cho họ được.”

Khương Nghiên vẫn khóc trong lòng anh, cô không lên tiếng.

“Chúng ta đi thôi. Căn nhà này anh sẽ xử lý, nếu như có thể bán liền bán, không bán được thì cho thuê, về sau em hãy quên nơi này đi, đừng bao giờ quay lại đây nữa.”

Nói xong, anh ôm cô đi ra ngoài, đón ánh nắng rực rỡ của tương lai.

Thời gian là vị thuốc tốt nhất chữa lành vết thương.

Sau khi từ Đài Bắc về nhà, mỗi lần Khương Nghiên nhớ tới chuyện này hoặc nhớ cha mẹ lại bất tri bất giác rơi nước mắt, sau đó tâm trạng liền xuống thấp.

Mỗi lần cô như vậy, Hạ Phi Phàm đều lặng lẽ ôm cô vào lòng, để cho cô khóc nhiều nhất là năm phút đồng hồ, sau đó sẽ dùng đủ loại kiểu dáng, muôn ngàn phương thức để dời đi lực chú ý của cô, khiến cô không còn tâm trí để khóc nữa.

Anh có rất nhiều phương pháp khiến cô dở khóc dở cười, kinh điển nhất chính là giơ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói với cô: “Năm phút mặc niệm đã kết thúc!”

Anh luôn có biện pháp khiến cô cười rộ lên, cũng vì vậy mà tâm trạng xuống thấp của cô không thể kéo dài được lâu, tâm trạng buồn bực cũng càng lúc càng nhạt.

Đôi khi nghĩ lại, cô lại cảm thấy chính mình cũng rất vô tình và lạnh lùng.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Mặt giường hơi động, ông xã lên giường, ôm lấy cô từ phía sau.

“Nghĩ tới chuyện hai ngày nữa phải vào viện sinh mổ.” Cô nói dối, tránh lại bị anh tẩy não.

Anh rất chán ghét cha mẹ nuôi của cô, trong mấy tháng qua anh hoàn toàn không giấu diếm, người khác không biết lại cho rằng, người bị bọn họ coi như món hàng mà nuôi lớn, khi hết giá trị lợi dùng liền vứt bỏ chính là anh chứ không phải cô.

Chỉ là, cô cũng biết ông xã cô có phản ứng như vậy, hoàn toàn là vì anh rất thương yêu cô. Anh yêu cô, mỗi một tế bào trên người cô đều cảm nhận được điều đó.

“Em hồi hộp sao?” Hạ Phi Phàm hỏi, theo bản năng vuốt nhẹ bụng của cô.

“Một chút.”

“Đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở bên cạnh em” anh hôn lên trán của cô, dịu dàng trấn an cô.

“Vâng.” Khương Nghiên đáp nhẹ một tiếng, cô im lặng một lát mới đổi giọng vui vẻ hỏi anh, “Anh cảm thấy hai Tiểu Gia Hỏa này sẽ giống anh hơn, hay giống em hơn?”

“Con trai giống anh, con gái giống em.” Anh nghi ngờ bà xã mang thai đôi, một trai một gái thì thật là tuyệt.

“Nếu ngược lại thì sao đây?”

“Vậy cũng không tệ, vì hai chúng ta vốn là nam thanh nữ tú, cho dù có đổi ngược lại thì hai đứa nhỏ cũng vẫn là một đôi trai tài gái sắc.” Anh khoe khoang rất tự nhiên, chọc cho cô không nhịn được mà bật cười.

“Anh thật không biết xấu hổ.” Cô kết luận.

“Tại sao lại phải xấu hổ, những gì anh nói đều là sự thật.” Da mặt anh rất dày đó.

Khương Nghiên cảm thấy người đàn ông này bây giờ so với lúc mới quen thật khác biệt, bây giờ anh trở nên rất dịu dàng, cười rất đáng yêu, cái gì cũng dám nói, hoàn toàn khác xa cái người cương nghị, nghiêm túc lúc trước. Có điều, cô cũng rất yêu bộ dáng này của anh, có mùi vị của hạnh phúc.

“Ông xã, anh biết không, thật ra em rất giận bản thân mình sao lại nhát gan như vậy! Vì nhát gán mà không dám phản kháng lại sự sắp xếp của cha mẹ, một mực nghe lời, làm con gái ngoan, tựa như một đứa ngốc.” Cô giễu cợt nói, “Nhưng mà, bây giờ em hoàn toàn không còn giận bản thân mình nữa, anh có biết tại sao không?”

“Tại sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

“Bởi vì lúc trước nhát gan mới để dành được dũng khí phản kháng, nếu như lúc trước không để dành, em sẽ không có đủ dũng khí để trốn hôn, càng không có dũng khí theo một người xa lạ chưa từng quen viết về nhà sau khi gặp tai nạn giao thông. Em cảm thấy trước kia em nhát gan như vậy, hoàn toàn là vì để gặp được anh. Ông xã, em yêu anh.” Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt thâm tình trao anh yêu thương.

“Không thể bằng anh yêu em được.” Anh khàn khàn nói với cô, sau đó cúi đầu hôn cô, cũng hôn lên tình yêu của anh và cô.

Tất cả là vì để gặp được em.

Anh yêu em!

TOÀN VĂN HOÀN

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI TRONG THỜI GIAN QUA


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui