Trọn Kiếp Yêu

Tầng một là hiệu sách nhỏ, bên cạnh có cầu thang gỗ đi lên tầng trên. Đồ đạc kê đầy nhà, nhìn qua cũng nhận ra đây là nơi sinh hoạt của gia đình bình dân, đặc biệt ấm áp.

Bùi Hoan bỗng cảm thấy ấm lòng. Cô ngó nghiêng phòng ở rồi nói với Thẩm Minh: “Tôi rất ngưỡng mộ anh”.

Anh ta ngượng ngùng, thuận tay thu dọn đồ: “Nhà cũ rồi, có gì đáng ngưỡng mộ chứ. Cô đừng chê cười tôi, chắc cô từng sống ở nhà to, bây giờ tạm thời gặp khó khăn mà thôi”.

Bùi Hoan mỉm cười. Ngẫm nghĩ lại mới thấy, Lan Phường là nơi đặc biệt, tuy cô lớn lên ở đó nhưng trong kí ức của cô, con phố này lúc nào cũng âm u, tối tăm. Sau đó là tòa nhà phía nam của Tưởng gia. Nhà họ Tưởng là danh gia vọng tộc nên mới có cả khu sân vườn lớn ở trung tâm thành phố. Sáu năm qua, cô sống với tư cách một nữ chủ nhân chuẩn mực của tòa nhà phía nam. Tuy nhiên, đó chỉ là vỏ bọc bề ngoài, bản thân Bùi Hoan vẫn chỉ có một mình.

Đây là lần đầu tiên cô sống tại nhà một người dân bình thường như Thẩm Minh, nơi có cuộc sống giản dị và tự do, nên cô mới bất giác nảy sinh sự ngưỡng mộ.

Bùi Hoan mở cửa sổ, dõi mắt xuống bên dưới. Đường phố rất đông người.

Sắp đến Tết, đâu đâu cũng treo đèn lồng và dán chữ “Phúc” ngoài cửa.

Đúng lúc này, Thẩm Minh cho biết mẹ anh ta coi trọng tập tục nên anh ta phải đi mua câu đối và giấy cắt dân gian.

“Tôi sẽ đi cùng anh, có xa không?” Tâm trạng Bùi Hoan không tồi, cô hỏi anh ta.

“Không xa, đằng sau có một khu chợ chuyên bán những thứ đó.”

Bùi Hoan sợ đông người nên để Sênh Sênh ở nhà, mở sẵn ti-vi cho con bé xem. Sênh Sênh rất nghe lời, cô cũng cảm thấy yên tâm. Thế là cô khoác áo cùng Thẩm Minh đi mua đồ.

Hai người đi bộ trên hè phố. Lúc đên đây, Bùi Hoan lái xe của Tưởng gia, dễ thu hút sự chú ý. Để đề phòng bị phát hiện, cô đành gửi tại bãi đỗ xe ở một đầu thành phố, không dám đi lấy.

Thành phố Diệp nằm ven bờ biển nên không khí ẩm ướt hơn thành phố Mộc nhiều. Sống ở đây lâu ngày, làn da con người cũng trở nên mềm mại hơn. Bùi Hoan hít một hơi sâu, quan sát xung quanh rồi mở miệng: “Quả nhiên là trung tâm kinh tế có khác, chỗ chúng tôi chỉ có lịch sử lâu đời mà thôi”.

“Lớn bằng từng này nhưng tôi chưa đi thành phố Mộc bao giờ.” Thẩm Minh lên tiếng.

“Thành phố Mộc cũng chẳng có gì đặc biệt. Để tôi nghĩ xem nào… Có một tòa thành cổ, mấy con đường cổ xưa được chính quyền bảo tồn, những chỗ khác cũng như nhau cả thôi.” Mấy hôm nay Bùi Hoan không đeo kính râm, cô quấn khăn lên tận mũi nên chẳng ai nhận ra.

Làng giải trí vốn là nơi ăn cơm “thanh xuân”, gương mặt mới nhiều vô cùng, nữ nghệ sĩ luôn tìm mọi cách xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng. Cô chỉ là nữ diễn viên hết thời, một khi rời khỏi làng giải trí, chẳng mấy chốc sẽ bị người đời quên lãng.

Bây giờ, Bùi Hoan đi lại ngoài phố với gương mặt không trang điểm mà không bị ai chú ý. Cô đã có thể hòa nhập vào cuộc sống ở đây, làm một người mẹ đơn thân bình thường, một mình nuôi con nhỏ.

Cảnh đêm ở thành phố Diệp tương đối lung linh. Bọn họ ra khỏi nhà vào lúc hoàng hôn buông xuống, mặt trời vẫn chưa tắt hẳn, nhưng đèn đường đã được bật sáng, cả thành phố chìm trong ánh vàng rực rỡ.

Thẩm Minh đưa Bùi Hoan đi đường tắt, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Ngõ tuy hẹp nhưng rất náo nhiệt, hai bên đầy xe bán hàng rong. Bọn họ dừng lại ở quầy hoa quả, mua quýt cho Sênh Sênh. Bùi Hoan đưa cho Thẩm Minh nếm thử. Sau đó, cô và anh ta mỗi người cầm một quả, vừa đi vừa bóc vỏ.

Thấy đối phương lại bắt đầu căng thẳng, Bùi Hoan cười nói: “Anh không cho tôi cơ hội cảm ơn anh, vậy thì anh đừng khách sáo với tôi. Anh cứ coi tôi là bạn bè bình thường”.

Thẩm Minh đặc biệt vui mừng. Anh ta cắn một miếng hết nửa quả quýt, miệng lắp bắp: “Cô… cô… cô không hiểu đâu, cô luôn là nữ thần trong lòng tôi”.

Bùi Hoan cảm thấy buồn cười. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ danh hiệu này cũng có thể xuất hiện trên người mình. Cô kéo khăn làm mặt hề với đối phương: “Thế này cũng gọi là nữ thần ư? Anh xem, tôi không trang điểm trông khó coi chết đi được”.

Thời gian vừa rồi khá vất vả nên quả thực Bùi Hoan tiều tụy hơn nhiều.

Thẩm Minh còn đang ngậm nửa quả quýt, ngây ngốc nhìn cô. Anh ta đột nhiên nuốt xuống cổ họng, suýt nữa bị nghẹn. Sau đó, anh ta nói bằng một giọng chắc nịch: “Cô vẫn đẹp, thật sự rất đẹp. Tôi cảm thấy cô không trang điểm vẫn xinh như thường”.

Bùi Hoan không đùa với anh ta, tiếp tục bước đi: “Xinh đẹp là chuyện quá khứ rồi”.

Thẩm Minh tiến lên phía trước dẫn đường. Đi một đoạn, anh ta dừng lại mua hoa quả cho mẹ, Bùi Hoan chọn giúp anh ta. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Thẩm Minh hỏi: “Chắc cô vội bỏ đi nên chẳng mang theo thứ gì. Lát nữa, chúng ta đi siêu thị, tôi vẫn còn ít tiền, cũng vừa vặn cần mua đồ”.

Bùi Hoan lắc đầu: “Tôi tự mua là được.”

Hai người ra chợ mua câu đối và giấy cắt dân gian. Thẩm Minh nói Sênh Sênh thích đèn lồng treo trên đường, nên mua cho con bé hai cái.

Cuối cùng, họ đi siêu thị mua vài món đồ cần thiết. Lúc về nhà, Sênh Sênh đã nằm ngủ trên sofa.

Bùi Hoan bế con bé, kiểm tra tay nó xem có bị lạnh không. Cũng may, hai tay ấm nóng, trong lòng vô cùng mềm mại, cô cúi xuống, hôn má con gái. Sênh Sênh tỉnh giấc, dụi mắt, ôm cổ cô làm nũng.

Bùi Hoan khoe đèn lồng với Sênh Sênh. Con bé quả nhiên rất thích thú, nhảy xuống đất đòi cầm chơi. Đây là đèn lồng giấy kiều truyền thống, đốt nến ở bên trong. Sênh Sênh muốn bật sáng, Thẩm Minh liền đi xuống dưới nhà tìm nến. Sau khi làm xong, ba người vây quanh ngắm đèn lồng, cười nói vui vẻ. Ngôi nhà nhỏ có chút không khí của ngày Tết.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo, Sênh Sênh giật mình, sau đó cười khanh khách. Con bé trèo lên cửa sổ, nhìn xuống dưới đường: “Mẹ, chú Thẩm, mau lại đây xem này”.

Lại một tràng pháo nổ giòn giã, mọi người đều bịt tai. Bùi Hoan bế Sênh Sênh lên cao, con bé hưng phấn hò reo ầm ĩ. Sợ con gái quá xúc động lại phát bệnh, Bùi Hoan dỗ nó một lúc rồi đóng cửa sổ. Căn phòng không còn tiếng ồn ào, cô bế Sênh Sênh tiếp tục ngắm nhìn đường phố.

Thời gian Sênh Sênh còn ở Huệ Sinh, vào dịp lễ Tết, Bùi Hoan đều đến chơi với nó. Nhưng dẫu sao, không khí trong trại trẻ cũng không thể bằng bên ngoài, nên năm nay con bé đặc biệt phấn khởi.

Nếu không gặp Thẩm Minh, hai mẹ con cô chỉ có thể tìm nhà nghỉ trú chân, đâu có tâm trạng đón Tết như bây giờ.

Bùi Hoan rất biết ơn anh ta. Quay người thấy Thẩm Minh đang trải câu đối xuống đất, chuẩn bị đem đi dán, cô liền thả Sênh Sênh, để con bé chơi đèn lồng, còn mình đi giúp anh ta.

Ngoài đường có rất nhiều người đốt pháo, bắn pháo hoa, không khí vô cùng náo nhiệt.

Bùi Hoan bịt tai, đứng một chỗ ngắm nghía. Hai câu đối màu đỏ tươi đã được dán ngay ngắn lên hai bên cửa. Trên đường phố, nhà nhà đều làm một công việc như nhau.

Thành phố Mộc cũng đang chuẩn bị đón Tết. Sắp đến đêm Giao thừa, Lan Phường bắt đầu đốt pháo ầm ĩ. Nhà có trẻ con đều dẫn ra ngoài chơi nên đường phố tưng bừng náo nhiệt. Lan Phường bình thường rất thần bí, mỗi năm chỉ có dịp này mới trở nên sống động.[ DĐ♧LQĐ]

Trong khi đó, Hải Đường Các lại yên tĩnh hơn ngày thường. Cố Lâm trông coi ở ngoài sân, Trần Phong không thấy bóng dáng, chỉ có Trần Dữ cùng hai đứa trẻ chơi đùa, còn trêu chọc cô, bị cô mắng một trận nên thân.

Có người xách pháo hoa đi qua, nhìn thấy Cố Lâm, bất giác lên tiếng: “Đại đường chủ không cùng chúng tôi đi chơi sao?”.

“Hôm nay tôi có việc.”

Mọi người dần tản mát, ngoài sân khôi phục sự yên tĩnh. Cố Lâm dõi mắt về phía cửa nhà, Tùy Viễn và các bác sĩ vẫn chưa ra ngoài.

Mọi người đang dán câu đối chuẩn bị đón Tết, còn Hoa tiên sinh thì lặng lẽ nằm trong phòng mổ mắt.

Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, bác sĩ khoa mắt đi ra ngoài, tiếp theo là Tùy Viễn. Sắc mặt của bọn họ rất khó coi. Cố Lâm tiến lên, hỏi Tùy Viễn: “Tình hình thế nào rồi?”.

“Không tốt. Thị lực bên mắt trái nhiều khả năng không có cách nào hồi phục. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Lúc đó, viên đạn sượt qua bên ngoài, nhưng để lâu ảnh hưởng đến điểm vàng, không dễ hồi phục.”

Điểm vàng: Phần giữa võng mạc của mắt, nằm đối diện với đồng tử. Hình ảnh của vật thể mà rơi đúng vào điểm vàng thì sẽ nhìn rất rõ.

Hai người đều trầm mặc. Bầu không khí ở Hải Đường Các vô cùng đè nén, hoàn toàn trái ngược với thế giới náo nhiệt bên ngoài.

“Để tôi vào xem tiên sinh thế nào.” Cố Lâm nói.

Tùy Viễn ngăng cô lại: “Khỏi, Hoa tiên sinh không cần ai an ủi”.

“Không phải an ủi. Đã đến Tết rồi, tôi muốn hỏi xem tiên sinh định đón Giao thừa thế nào?”

Tùy Viễn dõi mắt lên không trung, pháo hoa đủ loại màu sắc sáng rực một vùng trời.

Anh kéo Cố Lâm đi ra ngoài: “Hoa tiên sinh làm gì có tâm tư đón Tết”.

Cố Lâm đứng ở ngoài gió lạnh một lúc lâu, trong lòng lại không mấy dễ chịu khi nghe kết quả phẫu thuật, do đó, cô không tranh cãi với Tùy Viễn, để mặc anh lôi đi.

Tùy Viễn thở dài: “Cứ nhìn người ở trong nhà là tôi lại cảm thấy cuộc sống của con người thật vô vị. Cô thử nghĩ xem, Hoa tiên sinh đấu với số phận, với người đời, khó khăn lắm mới giành thắng lợi, nhưng có tất cả trong tay thì sao chứ?”, anh ta đột nhiên nắm chặt tay Cố Lâm: “Tôi may mắn hơn anh ta nhiều, người tôi thích còn có thể cùng tôi đón Tết. Cố Lâm, tôi có chuyện muốn nói với cô”.

Cố Lâm hiểu ý anh, cố tình lạnh mặt nghiêm giọng: “Tùy Viễn, anh đừng nói những điều không nên nói. Chúng ta đều là người của Lan Phường, đều có vị trí của mình, chăm sóc tiên sinh mới là việc quan trọng nhất”.

Không biết hôm nay bị sao, nhìn thấy bộ dạng của Hoa Thiệu Đình, trong lòng Tùy Viễn rất buồn. Cứ tưởng Tam tiểu thư quay về, mọi chuyện sẽ khác đi nhưng cuối cùng, Hoa Thiệu Đình vẫn phải đón một cái Tết lạnh lẽo như bao năm qua.

Anh không biết lần này Hoa tiên sinh lại phải đợi mấy năm, cũng không biết liệu người đàn ông đó còn có thể đợi thêm mấy lần sáu năm nữa đây?

Bởi vậy, Tùy Viễn cảm thấy có những chuyện nhất định phải thổ lộ ngay.

Bằng không sau này muốn nói, nhiều khả năng vật còn người mất, không bao giờ có cơ hội nữa.

Cố Lâm đi rất nhanh, Tùy Viễn liền đuổi theo, đứng chắn trước mặt cô, lấy hết dũng khí nói với đối phương: “Cố Lâm, tôi thật sự thích em”.

Đêm giao thừa, nhiệt độ ở thành phố Mộc cuối cùng cũng tăng lên đôi chút.

Hoa Thiệu Đình vẫn bị băng kín mắt trái nhưng tâm trạng không tồi. Anh đứng bên cửa sổ, cười cười nhìn Cố Lâm.

Cố Lâm không chịu nổi, lên tiếng: “Tiên sinh có chuyện thì cứ nói đi ạ”.

Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Không dám, tôi sợ bác sĩ Tùy giết người diệt khẩu, mạng sống của tôi còn nằm trong tay cậu ta”.

Cố Lâm cúi đầu lặng thinh.

Hoa Thiệu Đình vẫy tay, bảo cô tiến lại gần. Cố Lâm đi đến, anh quan sát cô từ trên xuống dưới, đột nhiên mở miệng: “Chuyện này không phải tại tôi, là do tên óc bã đậu Trần Dữ. Mới sáng sớm, cậu ta đã rêu rao, tối qua nhìn thấy cô và Tùy Viễn cùng đi về”.

Cố Lâm tức đến mức thề sẽ băm vằm Trần Dữ, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh trả lời: “Tiên sinh đừng nghe người khác nói linh tinh”.

“Tôi đâu có ý gì.” Hoa Thiệu Đình ra hiệu cho cô đừng căng thẳng: “Tôi chỉ muốn hỏi, sau đó thì sao?”.

Cố Lâm vừa tức vừa buồn cười, một lúc sau mới khai thật: “Tôi không đi về cùng Tùy Viễn, chỉ là cùng rời khỏi Hải Đường Các mà thôi. Lúc đó, anh ta nói thích tôi”.

Hoa Thiệu Đình tựa vào cửa sổ, không tiếp tục nói đùa với cô mà tỏ ra đặc biệt nghiêm túc: “Tùy Viễn từng nhắc với tôi chuyện này. Nếu cậu ta đã mở miệng thổ lộ với cô, thì chắc chắn đó là lời thật lòng”.

Cố Lâm gật đầu, quay ra thu dọn tài liệu ở trên bàn để né tránh ánh mắt anh. Cô cất giọng ngượng ngùng: “Nếu tiên sinh cảm thấy con người anh ta ổn thì cứ như vậy đi”.DĐLQĐ

Cố Lâm có thể nhìn ra Hoa tiên sinh hy vọng cô nhận lời Tùy Viễn nên trả lời bằng một câu lập lờ, ý tứ không rõ ràng.

Nghe thấy lời nói gần như mặc nhận của Cố Lâm, Hoa Thiệu Đình không tỏ ra vui mừng mà cất giọng đầy cảm khái: “Đều là người lớn cả rồi, chuyện của hai người cứ tự quyết định đi.”

Cố Lâm hồi tưởng lại cảnh tượng ở hành lang tối qua. Dưới bầu trời pháo hoa rực sáng, cuối cùng cô cũng trao cho Tùy Viễn một nụ hôn. Người đàn ông đó đúng là tên ngốc, rõ ràng lớn hơn cô nhiều tuổi mà chưa từng có bạn gái. Cố Lâm không rõ lúc bấy giờ, cô có bao nhiêu phần thật lòng… Cuối cùng, cô một mình quay về phòng, trằn trọc mất ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui