Vũ Văn Tư Dạ nhìn một đám người lên đài diễn trò, lúc này mới mỉm cười, đến bên cạnh Đại thế tử, đưa tay lướt qua cổ tay hắn rồi nhanh chóng buông ra, kề sát tai hắn thì thầm vài câu, hai mắt Nguyên Lân trợn to, không dám tin.
“Lân Nhi, có gì cứ nói thẳng trước mặt mọi người.” Hoàng đế nhếch mắt liếc nhìn hai người.
“Phụ hoàng!” Nguyên Lân tiến lên quỳ một gối: “Bình Uyên vương nói, hôm qua thấy Cửu muội lên xe ngựa ra khỏi kinh thành rồi! Chỉ sợ lúc này Cửu muội đã không còn trong phủ nữa.”
“Quản gia!”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, quản gia dường như thân thể không khỏe, hiện nay đang nghỉ ngơi ở hậu viện.”
“Chưa chết thì khiêng ra đây.”
“Vâng, Hoàng thượng.”
Một đám thị vệ nhanh chóng ra khỏi đoàn, vòng ra hậu viện tìm người.
Tiêu Sơ Âm cúi đầu, nhìn mũi chân mình, Vũ Văn Tư Dạ mãi là người có khả năng như vậy, mỗi bước đi đều được lót đệm sẵn, hắn không giết bá nhân, bá nhân lại vì hắn mà chết.
“Ân cô nương, ngươi vừa nói Linh vương là giả mạo, sao lại như vậy?” Hoàng đế nằm nghiêng trên giường, nhìn người trong viện, cảm thấy ánh mặt trời có hơi chói mắt, khiến người ta choáng váng.
“Nàng ta là giả!” Nữ tử có đôi mắt lưu ly nhếch miệng, chỉ về phía Tiêu Sơ Âm.
Tiêu Sơ Âm xoay lưng về phía mặt trời, bóng người trên đất càng trở nên nhỏ bé, nàng nhìn cô gái mắt ngọc mày ngài vì cất cao giọng nói mà đôi mắt rưng rưng nước.
Xin lỗi, cô nương, mặc dù lời cô nói là thật, nhưng còn phải xem mọi người có tin hay không, thế giới này vốn không công bằng như vậy, trắng đen đảo lộn, thị phi rối loạn, ai dùng lời đường mật để che trời thì người đó có thể sinh tồn.
“Vì sao Ân cô nương lại nói như vậy, tiểu vương là do Hoàng thượng tự mình phong vương, cô nói như vậy, là đang nghi ngờ Hoàng thượng sao?” Nàng thản nhiên đứng lên cúi nhìn vết nước thấm trên áo khoác, từng điểm nhỏ như núi sông uốn lượn tú lệ.
Ân cô nương không hiểu, vì sao cô gái này rõ ràng là đang nói dối, lại có thể bình tĩnh, mặt không đổi sắc như vậy, thậm chí còn có tư thế chất vấn lại mình. Mà nàng chẳng qua chỉ che giấu cho A Cửu một lần đã cảm thấy vô cùng bất an.
“Hoàng thượng phong vương đúng là Ngũ công chúa, cô không phải là Ngũ công chúa, cô là giả, giả thì vĩnh viễn không thể thay thế được sự thật.”
Thật xin lỗi cô nương, ta cũng không có ý định thế chỗ thật, nhưng chí ít trước khi ta lấy được một thứ thì ta phải là thật. Nàng khẽ mỉm cười, xoay người đón ánh mặt trời cười lộng lẫy: “Chắc hẳn mọi người cũng đang hoài nghi, một khi đã như vậy, tiểu vương bằng lòng chứng minh thân phận trong sạch của mình.”
“Chứng minh thế nào?” Có người lên tiếng thắc mắc.
“Ý Linh vương là trích máu nhận thân sao? Nhưng xương cốt Hoàng hậu nương nương đã được chôn cất, làm sao để chứng minh?”
Nàng mỉm cười: “Làm phiền Hoàng thượng.”
Thái giám cẩn thận khom người hỏi: “Hoàng thượng?”
Cô gái này gan lớn thật, lại muốn lấy huyết long…
“Lấy chén bạc tới đây”. Hoàng đế nhàn nhạt lên tiếng, “Trẫm cũng muốn xem loan phượng thật giả thế nào.”
Lồng ngực Tiêu Sơ Âm đột nhiên cứng lại, nàng vẫn cho rằng Hoàng đế biết rõ nàng là công chúa giả mạo, dù là không biết thật, ông ta cũng có thể che giấu không nói rõ nguyên do, nhưng hiện tại xem ra, nếu nàng không phải…rất có thể trường hợp có đầy đủ văn võ bá quan ở đây, nàng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, thậm chí, bị chụp tội danh khi quân, ban cho cái chết.
Vừa dứt lời liền có người bê một cái chén bạc tới, lại rót vào nửa chén nước trong veo.
Nước dọc theo bốn vách chén rửa sạch toàn bộ, sau đó có thái giám lấy ra băng gạc cẩn thận lau sạch bốn phía và đáy chén.
Lúc này mới bê chén bạc cung kính đặt lên bàn, lui ra ngoài.
“Hoàng thượng.” Thái giám đưa ngân châm cắm trên một miếng vải nhung mềm, Hoàng đế nhìn thoáng qua, “Đổi đi.”
“Vâng.”
Vải nhung mềm bị đổi lại một thanh đao sắc bén tinh xảo.
“Lão Ngũ, ngươi lại đây.”
Tiêu Sơ Âm gật đầu, khép tay áo tiến lên, vừa khéo Vũ Văn Tư Dạ đứng ở phía trước, hai người lướt qua nhau, “Phụ hoàng.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng, vươn tay ra, thái giám bên cạnh run rẩy cầm lưỡi đao, nhắm chuẩn đầu ngón tay, cổ tay phát run không dám hạ đao.
“Tự trẫm làm.” Hoàng đế thấy công công nhắm cả buổi cũng chưa xong, khẽ nhíu mày.
Lưỡi đao màu bạc xẹt qua đầu ngón tay chai sạn, “tóc” một tiếng, một giọt máu rơi xuống đáy chén nước, ngưng tụ thành một giọt máu đỏ đẹp đẽ.
Tiêu Sơ Âm thấy thế miết lòng bàn tay, cách trích máu nhận thân này tuy đã sớm được chứng minh là không có khoa học, nhưng cổ nhân lại khá tôn trọng, hơn nữa, dù sao trước kia nàng cũng chưa thử qua, ngộ nhỡ thật sự không dung hợp được, ngay lập tức nàng sẽ bị mang tội khi quân kéo ra ngoài, nhanh chóng bị chém đầu.
Ánh mắt của mọi người từ đáy chén đồng loạt chuyển lên người Tiêu Sơ Âm.
“Đừng nhìn ta, ta xấu hổ sẽ bị khẩn trương, mạch máu bế tắc không trích máu được, các ngươi ai chịu trách nhiệm?” Nàng nhún vai.
“Chẳng lẽ Linh vương không dám?” Tam công chúa dời ánh mắt tới, mang theo ý tứ mỉa mai.
“Tam tỷ nói đúng rồi, ta từ nhỏ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ máu, hễ thấy máu là choáng.” Nàng cười ảm đạm.
“Lão Ngũ!” Hoàng đế khẽ quát.
“Tiểu vương chỉ đùa với Tam tỷ một chút, phụ hoàng đừng vội, cho dù thấy máu là choáng, tiểu vương hôm nay cũng phải nhận tổ tông.”
Công công vội cầm đao đưa tới, nàng lại vung tay lên: “Vì để mọi người không nổi lòng nghi ngờ, sao tiểu vương lại dùng đao phụ hoàng đã dùng qua, ai có đao khác không, cho tiểu vương mượn dùng một chút.”
Vũ Văn Tư Dạ đứng bên cạnh nàng, đưa một thanh loan đao khảm ngọc, đặt vào tay nàng, sau khi tạ ơn, Tiêu Sơ Âm đang chuẩn bị chìa ngón tay ra, không ngờ nam nhân ôm đứa nhỏ ban nãy đột nhiên nhào tới: “Đồ ta đưa cho Vũ Nhi sao có thể nằm trong tay cô, cô làm gì Vũ Nhi rồi!”
Hai tay hắn run rẩy, đứa nhỏ nằm trong tã thấy thanh loan đao, khóc oa oa lên: “Vũ Nhi, bọn họ nói đúng sao, cả tín vật đính ước của chúng ta nàng cũng không cần, nàng thật sự vứt bỏ con chúng ta sao?”
Tiêu Sơ Âm nhìn đến phiền lòng: “Đường đường là nam nhân, khóc cái gì mà khóc. Chỉ nhìn vào điểm này, chả trách lão Cửu muốn vứt bỏ ngươi!”
Thị vệ lại kéo hắn qua một bên, vì sợ làm bị thương đứa nhỏ trong lòng hắn nên động tác rất nhẹ, cũng bởi vậy nam tử kia mới có cơ hội giãy dụa.
Nàng quay người cụp mắt, nhìn giọt máu trong chén, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt bay tới người nam tử còn đang vùng vẫy kia, hạ quyết tâm, lưỡi đao cắt qua, chất lỏng nhỏ xuống đáy chén!