Lúc này, Kiều Kiều chậm rãi mở mắt ra, ban nãy là cô cố tình giả vờ hôn mê.
Tình cảnh lúc đó quá xấu hổ nên cô chẳng biết làm gì khác, chỉ đành giả vờ ngất xỉu gạt Diệp Mặc Hàn.
Nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, hai má Kiều Kiều liền nóng lên, hơn nữa tiếng kêu lúc nãy của mình làm cô khó có thể chấp nhận được.
Rõ ràng là bị cưỡng ép, nhưng tiếng kêu lại giống như rất thích thú.
Kiều Kiều ngồi dậy xuống giường, mỗi một bước đi đều cảm thấy phía dưới vừa đau vừa trướng.
Nhưng cô không thể tiếp tục ở lại nơi này, Diệp Mặ Hàn chắn chắn sẽ lại xâm phạm cô, mà cô cũng không muốn bản thân mình trở nên càng xa lạ.
Vừa mới rón rén ra phòng ngủ, sau lưng liền vang lên giọng nói của Diệp Mặc Hàn:
- Sao không nghỉ ngơi một lúc đã? Vội vàng đi đâu?
Kiều Kiều bị doạ sợ cứng đờ cả người, ậm ừ nói nhỏ:
- Không...không cần đâu, trời đã tối rồi...tôi...tôi phải đi về nhà...!
- Để tôi đưa em về, chờ tôi xíu.
Diệp Mặc Hàn nhanh chóng mặc lên áo thun cùng quần dài, lấy chìa khoá xe mô tô, trực tiếp bế Kiều Kiều đi xuống lầu.
Kiều Kiều kinh sợ vội hỏi:
- Anh làm gì vậy...mau thả tôi xuống dưới!
- Đừng sợ! Tôi chỉ không muốn em phải đi bộ nhiều thôi.
Lúc nãy rửa cho em tôi thấy phía dưới hơi sưng lên, cho nên bế em sẽ bớt đau hơn.
Diệp Mặc Hàn mặt không biến sắc nói toạc ra.
Kiều Kiều bị hắn đòi hỏi nhiều như vậy, bên dưới quả thực vừa đau vừa rát.
Nghe được những lời này, mặt Kiều Kiều lập tức đỏ ửng lên, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ đành nhắm mắt không nhìn hắn nữa.
Sau khi ôm Kiều Kiều ôm đặt lên phía sau xe máy, Diệp Mặc Hàn đưa cho cô một chiếc mũ bảo hiểm mới tinh màu hồng nhạt, nhẹ nhàng nói:
- Tôi tiện tay lấy tạm, không biết em có thích hay không.
Người con trai này có lúc giống như ác ma, có lúc lại ôn nhu săn sóc giống như biến thành một người khác.
Kiều Kiều im lặng không nói, đội lên mũ bảo hiểm.
Cô không dám tức giận cũng không dám phản kháng...bởi vì cô sợ sẽ chọc hắn nổi giận lần thứ hai, tiếp đó hậu quả e rằng sẽ nghiêm trọng hơn lúc nãy.
- Về sau em tránh xa Lăng Diệc Hàm một chút.
Tên nhóc kia không phải dạng người tốt gì đâu!
Diệp Mặc Hàn bình tĩnh nói, nhưng mang theo ngữ khí không cho phép phản đối.
Nói rồi, hắn liền đội mũ lên, khởi động xe rồi nhanh chóng chở Kiều Kiều về nhà.
Trong lòng Kiều Kiều còn đang nghĩ...rốt cuộc ai mới là dạng người không tốt đâu!
Xe máy chạy đến cửa khu nhà của Kiều Kiều thì sắc trời cũng đã tối.
Mới vừa ôm Kiều Kiều xuống xe, cha mẹ Kiều Kiều liền chạy lại đây.
Thấy hai người có vẻ thân mật, hai ông bà Doãn vội tiến lên dò hỏi:
- Kiều Kiều, đây là ai thế? Là bạn học của con à?!
Nhìn thấy cha mẹ, Kiều Kiều lập tức trở lên hoảng loạn, theo phản xạ liền vội vàng gật đầu trả lời:
- Vâng ạ! Là bạn học cùng bàn của con.
- Cháu chào cô chú ạ!1
Diệp Mặc Hàn cũng lễ phép chào hỏi.
Ông bà Doãn đưa mắt ra hiệu, dùng ánh mắt giao lưu...!
Chẳng lẽ con gái yêu sớm rồi! Nhưng mà cũng không thể trách con được, dù gì tuổi này dễ dàng bồng bột...!
- Ừm ~ chào cháu, cháu ăn cơm tối chưa? Hay là vào trong ăn một chút đã rồi hẵng về?
Bà Doãn khách khí nói, không ngờ Diệp Mặc Hàn lại thực sự gật đầu đồng ý.
- Vâng ạ! Cháu cảm ơn cô!1
Kiều Kiều khiếp sợ nhìn về phía Diệp Mặc Hàn.
Cô không ngờ da mặt hắn lại dày như thế, liêm sỉ cũng không thèm nhặt...1
Mới nãy còn cưỡng ép cô làm loại chuyện xấu hổ kia, bây giờ lại còn dám dày mặt đến nhà cô ăn trực...!
- ---------------.