Còn đang chìn đắm trong dòng suy nghĩ miên man, Kiều Kiều đột nhiên cảm thấy cẳng chân chợt đau điếng, giống như bị gì đó đâm phải, lập tức cả người cô ngã nhào xuống đất.
Nhìn thấy quả bóng chậm rãi lăn cạnh bên người, Kiều Kiều mới biết thì ra mình đã đi đến sân thể dục lúc nào không hay biết, có lẽ do bất cẩn nên mới bị bóng đá trúng.
Kiều Kiều vừa mới đứng dậy thì Lăng Diệc Hàm vội chạy đến, không nói một lời liền bế bổng cô lên, tiếp đó mới nói xin lỗi:
- Xin lỗi...!là do tôi không cẩn thận nên mới đá trúng em, để tôi đưa em đến phòng y tế nha.
- Không...!không cần đâu!
Kiều Kiều hoảng loạn vội từ chối.
- Anh mau buông tôi xuống đi!
Diệp Mặc Hàn đã cảnh cáo cô không được đến gần Lăng Diệc Hàm, cho nên cô làm sao dám thân mật với cậu ta như này.
Nhưng mặc kệ Kiều Kiều không đồng ý, Lăng Diệc Hàm vẫn ôm cô đi về phía phòng y tế.
Suốt dọc đường đi, học sinh nữ nhìn Kiều Kiều đầy ghen tị, còn học sinh nam không ngừng huýt sáo, làm cho Kiều Kiều xấu hổ cực kì, chỉ đành chôn mặt vào ngực Lăng Diệc Hàm.
Sau khi đến phòng y tế, y tá kiểm tra rồi bôi chút thuốc tiêu sưng lên cẳng chân cho Kiều Kiều.
Bây giờ cô có thể ở lại đây nghỉ ngơi hoặc về lớp học nghỉ ngơi đều được.
Kiều Kiều vừa mới định xuống giường thì Lăng Diệc Hàm liền giơ tay muốn đỡ cô, Kiều Kiều vội xua tay nói:
- Không cần đâu...!tôi có thể tự đi được!
- Sao em lại sợ tôi như vậy? Có phải bởi vì Diệp Mặc Hàn hay không?
Lăng Diệc Hàm hỏi thẳng thừng.
- Khônh phải...!chỉ là...!tôi có thể tự đi được mà, không muốn làm phiền anh thôi.
Kiều Kiều ấp úng trả lời.
- Mặc dù vẫn có thể đi được, nhưng nếu dùng sức sẽ vẫn đau đó.
Dù sao cũng do tôi nên mới khiến em bị thương, đương nhiên tôi phải dìu em về lớp rồi!
- Em đừng từ chối nữa, coi như cho tôi lập công chuộc tội nhé!
Lăng Diệc Hàm liên tục khuyên Kiều Kiều.
Kiều Kiều nghe vậy thì không biết làm sao để từ chối, lúc này Lăng Diệc Hàm đã đỡ lấy tay cô, nhẹ giọng nói:
- Em dựa vào tay tôi đi, như vậy em sẽ không phải dùng nhiều sức, đi đường sẽ bớt đau hơn.
Kiều Kiều không còn cách nào khác, đành phải nhỏ giọng nói cảm ơn.
Vừa mới đi ra cửa phòng y tế, cô liền đụng phải Diệp Mặc Hàn.
Hai má Diệp Mặc Hàn hơi đỏ ửng, trên trán có một tầng mồ hôi mịn, chắc do vội vàng chạy đến đây.1
Nhìn thấy cảnh Lăng Diệc Hàm dìu Kiều Kiều, Diệp Mặc Hàn cau mày lại, sắc mặt trở lên xám xịt.
Kiều Kiều cũng hoảng sợ vội hất tay Lăng Diệc Hàm ra.
Diệp Mặc Hàn nhìn về phía Kiều Kiều, cố gắng kím nén tức giận rồi hỏi:
- Bị thương ở chỗ nào?
- Ở cẳng chân, nhưng mà không nghiêm trọng lắm.
Kiều Kiều cuống quýt trả lời.
- Ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát, chờ tôi!
Nói rồi, Diệp Mặc Hàn trực tiếp nắm lấy cổ áo Lăng Diệc Hàm, lôi cậu ta ra khỏi phòng y tế.
Ra bên ngoài, Lăng Diệc Hàm tránh thoát khỏi tay Diệp Mặc Hàn, chỉnh sửa lại cổ áo, bình tĩnh nói:
- Thế nào? Bị bố đánh nên muốn trút giận lên người tôi ư?
- Lăng Diệc Hàm! Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà bày trò, cấm được động vào cô ấy! Tốt nhất cậu nên giống mẹ cậu, cố gắng mà lấy lòng bố tôi, đừng làm điều thừa thãi!
Dứt lời, Diệp Mặc Hàn liền xoay người trở về phòng y tế.
Kiều Kiều ngồi trên giường thấp thỏm chờ Diệp Mặc Hàn.
Hình như hắn rất ghét cô thân cận với Lăng Diệc Hàm, lúc nãy bị hắn nhìn thấy cảnh kia, không biết hắn sẽ làm gì cô, cho nên Kiều Kiều thấy rất hoảng sợ.
Không lâu sau, Diệp Mặc Hàn trở lại phòng y tế, nhìn thấy vẻ mặt hắn cũng không quá khó coi, Kiều Kiều mới thở phào một hơi.
Diệp Mặc Hàn đi đến ngồi bên cạnh Kiều Kiều, nâng lên chân bị thương của cô đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng xoa nắn, nhỏ giọng hỏi han:
- Còn đau nữa không?
- Hơi...!đau một chút.
Lúc nãy ở sân thể dục, tôi không cẩn thận nên bị bóng đá trúng, cho nên Lăng Diệc Hàm mới đưa tôi đến phòng y tế...!
Kiều Kiều cũng không rõ tại sao mình lại đi giải thích cho Diệp Mặc Hàn, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lo sợ.
- Tôi biết rồi, em nghỉ ngơi một lát đi rồi tôi dìu em về lớp học.
Diệp Mặc Hàn chậm rãi nói.
Nghe thấy lời này, Kiều Kiều mới thả lỏng cơ thể, nghe lời hắn mà nằm nghỉ một lát.
"Keng...!keng...!keng..."
Chuông vào tiết học mới vang lên, Diệp Mặc Hàn cẩn thận đỡ Kiều Kiều về lớp học, trên đường đi có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm hai người, nhưng không ai dám thảo luận một câu nào.
- ---------------.