Trốn Thoát Khỏi Mật Thất


"Ể, đằng trước là ai thế? Anh Văn Hiên ạ?" Thanh âm người con gái vang lên trong đường ống trống rỗng.
Phong Khải quay đầu nhìn sang, đoàn người phía xa xa đang chậm rãi tiến về hướng này, dưới cái ánh sáng lam mờ mịt chẳng thể nhìn rõ thứ gì nhưng có vẻ như đúng là đám Thẩm Dao San.

Anh lặng lẽ bước lên hai bước, vừa vặn che lại thân hình Lạc Văn Hiên.

Lạc Văn Hiên lại im lặng không nói, đưa tay kéo góc áo sơ mi anh một chút, Phong Khải bất đắc dĩ cười, thuận theo cậu.
"Anh Khải đó ạ, còn anh Văn Hiên đâu rồi?" Thẩm Dao San đến gần chỉ thấy một mình Phong Khải đứng đó, hơi khó hiểu, rõ ràng vừa nãy nhìn thấy hai bóng người cơ mà.
Phong Khải còn chưa lên tiếng, người sau lưng anh đã bước ra hai bước sang bên cạnh, lộ người ra cứ như con ma nào đó dọa mấy người trước mặt sợ đến nỗi lùi về sau vài bước.
Thẩm Dao San vừa vỗ ngực nhẹ một cái, vừa oán giận "Ôi trời, anh Văn Hiên, anh làm gì thế? Em bị anh hù giật hết cả mình."
Lạc Văn Hiên không lên tiếng, chỉ trầm mặc dùng đôi mắt đen nhánh từ trong khe hở áo khoác nhìn chằm chằm mọi người, vừa quỷ dị lại u ám.

Lần này không ai cảm thấy cậu đang trêu hay đùa giỡn, bản năng trực giác làm họ tự hiểu mà ngậm miệng, bầu không khí tĩnh lặng dần lan tràn ra xung quanh.
Người đánh vỡ trầm mặc vẫn là Phong Khải, anh nắm tay Lạc Văn Hiên nói "Đi thôi, xem xem có manh mối gì không, nhanh rời khỏi chỗ này một chút."
Nói xong trực tiếp đi thẳng về phía trước, Lạc Văn Hiên lặng lẽ được kéo đi, ánh mắt cũng chưa từng để ý người nào khác.
Mọi người thấy hai người nắm tay, cũng không bất ngờ cho lắm, dù sao vòng đầu tiên hai người cũng đã hôn nhau.

Một bên thì dính chặt lấy người kia như con cá mất nước, một bên thì như cái bình oxi, cưng chiều mặc cho người kia cướp lấy dưỡng khí.

Lúc vòng thứ hai kết thúc, cả đám đều rời đi, chỉ có mình hai người còn ở lại trong phòng.

Thế nên lúc này chỉ có nắm tay thôi, đã không có gì hay ho đáng chú ý nữa rồi.
Nửa tiếng trôi qua, đến lượt Phong Khải tựa hồ trở thành người lãnh đạo, vừa tỉnh táo dẫn mọi người tìm manh mối mà còn có tâm trí dắt tay Lạc Văn Hiên tránh khỏi những vũng nước to nhỏ.
"Nước dâng." Lạc Văn Hiên đột ngột nói một câu, sau đó lại yên lặng.

Lúc này mọi người mới hậu tri hậu giác(1) phát hiện vũng nước vốn chỉ có chút xíu đã bao trùm lên một tầng.

Chỉ là còn lâu lắm mới đến chân nên trong cái không gian tối tăm này, chẳng ai để ý tới nó.
(1)"Hậu tri hậu giác" là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.


-Diễn đàn.

Đại khái ý là mới dần dần phát hiện khi mọi chuyện đã bắt đầu xảy ra.

Mình hiểu vậy, còn nếu ai có cách giải thích khác thì cmt báo mình nha.
"Không lẽ vòng này muốn làm chúng ta chết đuối hả? Nhưng thời này rồi còn ai không biết bơi nữa chứ?Ha....ha.." Phương Quýnh tính khuấy động bầu không khí đang dần trùng xuống, tinh thần cậu ta trải qua hai vòng ít nhiều cũng ổn định được chút, vẫn chưa đứng giữa bờ vực gục ngã.

Nhưng rất rõ ràng, chẳng ai thấy buồn cười, bầu không khí thậm chí còn dần dần yên tĩnh lại, ý muốn bắn bỏ cái miệng của mình cũng có, trong đầu Phương Quýnh có một bóng dáng nhỏ điên cuồng tự đánh mình: Này thì vạ miệng! Này thì vạ miệng!
Thẩm Dao San nhìn bóng lưng hai người đằng trước, lại gần nhóm hai người Hứa Hi Diêu cùng Triệu Lai Trí vẫn chưa nói lời nào từ hồi gặp lại, đột nhiên dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói: "Chị Hi Diêu, chị xem, anh Văn Hiên bị sao thế.

Nãy giờ anh ấy đều dùng áo khoác trùm người, cũng chẳng nói gì hết, hay là bị cái gì kích thích rồi?"
Đương nhiên Hứa Hi Diêu cũng chú ý Lạc Văn Hiên bất thường nhưng sự bất thường này so với việc cậu thực sự sống sót qua vòng lại chẳng đáng nhắc tới.

Lúc này Thẩm Dao San hỏi, tiếng trả lời của Hứa Hi Diêu không khỏi mang theo chút chột dạ ác ý, "Ai biết cậu ta lên cơn cái gì? Biết đâu là mẫn cảm với hoàn cảnh, cậu ta trùm cứ như thể con chuột không thấy ánh sáng, hay là trước đây từng sống trong cống thoát nước?"
Nói xong cô nhìn bóng lưng cứng ngắc cả người kia, tự dưng cảm giác có chút tự tin hơn.

Nghĩ thầm, cậu ta cũng chẳng có gì đáng sợ hết, còn chưa chắc chắn ai là người cười đến cuối đâu?
"A..."
Không ai nhìn thấy Phong Khải di chuyển lúc nào, khi mới phản ứng lại thì Hứa Hi Diêu đã bị anh bóp cổ áp lên tường.

"Muốn chết?"
Mặt cô đỏ lên, vừa lắc đầu vừa liều mạng bới bàn tay bóp cổ mình, nỗ lực hít thở.
Cánh tay Phong Khải khỏe mà rắn chắc, bất kể cô có giãy dụa như thế nào thì bàn tay trên cổ vẫn không hề nhúc nhích.

Hứa Hi Diêu sợ hãi nhìn xung quanh, không ai dám tiến lên ngăn cản.

Lần đầu tiên cô cảm giác được cái chết gần đến vậy, trong hoảng loạn dường như cô còn nhìn thấy bóng Tử thần đang giơ lưỡi hái.
"Người thông minh nên biết làm thế nào để sống sót phải không?" Phong Khải quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Dao San, Thẩm Dao San vẫn dùng dáng vẻ vô tội nhìn lại.

Phong Khải nhìn mọi người, "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không cần tôi dạy chứ?" Anh hài lòng nhìn bọn họ vội vàng lắc đầu, buông tay ra, không thèm nhìn người kia lấy một lần.


Phong Khải từ từ đi đến cạnh Lạc Văn Hiên, cầm bàn tay lạnh lẽo của cậu, cảm nhận từng ngón tay cậu đều hơi run rẩy.

Anh nhẹ nhàng khép chúng lại, bọc trong lòng bàn tay của mình.
"Hà...khụ khụ..." Trong lối đi vang lên tiếng ho khan đau đớn của người phụ nữ, mọi người nhìn bóng lưng một cặp kia dần dần đi xa, không hẹn mà cùng rùng mình.

Thì ra người đàn ông nhìn có vẻ yên tĩnh đáng tin cậy lại là người đáng sợ nhất, quả nhiên, chó không sủa mới là chó cắn người!
"Tại sao?" Thanh âm Lạc Văn Hiên rầu rĩ vang lên từ trong áo khoác.
"Hả?"
"Tại sao phải tốt với tôi như thế? Không phải anh...không phải anh có bạn gái rồi sao? À...không đúng, ý tôi là rõ ràng trước đây chúng ta chưa từng quen nhau."
"Nói ra rất dài dòng, sau này anh sẽ nói cho em nhưng không phải bây giờ." Phong Khải cách một lớp áo khoác xoa đầu Lạc Văn Hiên.
Lạc Văn Hiên chưa bao giờ là một người thích đào sâu vấn đề, nói cậu trốn tránh cũng được, vô liêm sỉ cũng được nhưng lúc này cậu thực sự rất rất cần Phong Khải.

Lạc Văn Hiên biết ý ngậm miệng, ngoan ngoãn được dắt tay đi.
"Chờ chút" Lạc Văn Hiên dừng bước, tay phải cầm áo khoác lỏng ra lộ ra nửa khuôn mặt bên trong.

"Tôi không nhìn nhầm, có mấy hình vẽ nguệch ngoạc trên tường là cùng loại nhưng khác hình dạng." Thấy Phong Khải không để ý, cậu buông tay ra chạy về phía trước, duỗi ngón tay chỉ chỉ ký hiệu ẩn trong mấy bức vẽ từ xa, sau đó mong chờ quay đầu nhìn Phong Khải.

Cậu đã rất nỗ lực khắc chế cảm giác không tốt trong lòng nhưng càng cách xa Phong Khải càng cảm thấy không tốt, lúc này cậu không có cách nào chỉ trực tiếp trên tường cho anh xem được.
Phong Khải nhìn dáng vẻ cậu nom vô cùng đáng thương, không nỡ nữa, lập tức gật đầu "Thấy rồi, đúng thế."
Nói rồi anh đưa tay ra "Đi thôi, mình tiếp tục nhìn phía trước xem có ký hiệu nào khác nữa không, có lẽ đây là manh mối qua vòng." Lạc Văn Hiên vội vã chạy về đưa tay mình ra, mãi đến khi được nắm lấy mới yên tâm lại.
Lối đi không rõ kết cấu cụ thể, cũng không biết nên đi như nào, không bao lâu sau hai người đột nhiên nhìn thấy bóng lưng người phía trước.

Gọi bọn họ cũng không có phản ứng, hai người tăng tốc độ hướng về phía trước.

Đám người kia không tăng tốc nhưng vẫn duy trì một cự ly không xa không gần với họ.
"Có thể không phải người thật, chắc là một cơ quan khúc xạ nào đó." Lạc Văn Hiên rầu rĩ lầm bầm.


"Quá ghê tởm, vốn đã mờ mịt rồi còn..."
Phong Khải gật đầu đứng lại, yên lặng nhìn xung quanh một lần rồi kéo tay cậu đi đến lối rẽ bên phải.

Lúc này nước đọng đã cao tới đế giày, sắp dâng lên đến bàn chân, mỗi lần đi đều vang tiếng đạp nước rất rõ, nhấc chân lên còn cảm giác được một vài giọt văng lên ống quần.
"Anh cõng em" Phong Khải hơi khom người, xuyên qua khe khở áo đối diện với người bên cạnh.
"Không, tôi tự đi được" Nói thì nói vậy nhưng mỗi bước đi cậu đều cảm giác tự như đang ngâm chân trong axit sunfuric, sắp bị ăn mòn hết sạch.
"Hay em thích ôm kiểu công chúa?" Phong Khải không nghe cậu trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Lạc Văn Hiên đột nhiên cảm thấy hơi bị oan ức, buông lỏng tay nắm áo khoác rồi đưa ra "Cõng đi".
Lạc Văn Hiên nằm nhoài trên tấm lưng rộng khỏe mạnh của người nọ, đẩy áo khoác, mặt chôn vào cổ anh, lông mi dài che cảm xúc trong đôi mắt.

Cậu không nhịn được nghĩ: Phong Khải, chính anh chạm vào trước đó....
Đại khái qua mười phút, lúc này phía trước thực sự xuất hiện bóng người của mấy người kia, nhìn có vẻ như đang chờ bọn họ.
"Cái kia....hai người....ặc..." Phương Quýnh tính nói gì đó, lại nhận được ánh mắt của Phong Khải, lập tức lúng túng ngậm miệng lại.

Cậu ta gãi đầu, không biết nên nói tiếp như nào.
"Nói tiếp đi." Phong Khải chú ý cái đài cao phía trước, trực tiếp lướt qua Phương Quýnh lại gần quan sát.

Cái đài thình lình xuất hiện ở đó, bề ngoài dạng lập phương, cao khoảng một mét, rộng hai mét.
Lạc Văn Hiên giơ giơ chân, ý gì rất rõ, Phong Khải lập tức mang cậu lên đài.

Lạc Văn Hiên vừa mới lên đài đã lập tức đến gần trung tâm, ở đó có một đĩa quay, bên trên vẽ rất nhiều biểu tượng.

Bên cạnh nó lại có một màn hình dài, hẳn là kim chỉ nam chuyển tới đâu thì màn hình sẽ hiện ra theo nó.

Xem ra có sáu ký hiệu, trên màn hình lúc này đã hiện ra năm ký hiệu.
"Cái đó, đại thần Lạc, vừa này em muốn nói về cái này." Phương Quýnh đột nhiên lên tiếng, thấy hai người kia đều nhìn sang thì hơi sốt sắng nói: "Bọn em vừa đến đây thì đã thấy cái này, nghĩ hẳn là manh mối qua vòng.

Sau đó, ký hiệu trên này giống với mấy bức nguệch ngoạc trên tường, rất nhiều cái lặp lại nhưng có mấy cái lại không.

Bọn em chọn năm cái rồi giờ đợi bọn anh có tìm thấy manh mối thứ sáu không."
"Nhưng mấy người chọn sai hết rồi." Lạc Văn Hiên không nhúc nhích đứng cạnh đĩa quay, hững hờ nói.
"Làm sao lại thế được? Bọn em đã đối chiếu với bức vẽ trên tường rồi mà, chỗ này này, anh xem nè!" Phương Quýnh hơi hoảng loạn chạy đi, chỉ vào một vách tường.

Trên tường có rất nhiều đồ án ký hiệu không biết tên, những thứ khác biệt duy nhất là năm ký hiệu tương tự bài tú lơ khơ, joker, tép, rô, cơ và bích.


Những ký hiệu còn chia thành rỗng và đặc.
"Sai là sai, tin hay không tùy cậu"
Lạc Văn Hiên chỉ quay đầu liếc một cái rồi lại nhìn chằm chằm đĩa quay.
"Vậy làm sao bây giờ? Em thấy cái đĩa quay này đã chỉ gì thì giữ luôn cái đó, không có xóa được." Phương Quýnh chạy hai ba bước đã đến trước đài, ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Hiên ở trên cao, trong đôi mắt hiện vẻ lo lắng cùng mong mỏi.
Lạc Văn Hiên giấu mặt sau áo, cười giễu cợt "Có thể làm sao được, đâm lao phải theo lao, chỉ có thể xem sai hết có bị phạt nặng hay không thôi."
Nói xong cậu giơ ngón chân ra, tùy ý chỉnh kim chỉ.

Trên màn hình xuất hiện ký hiệu thứ sáu, đồng thời phát ra tiếng "tít tít" báo sai.

Sau đó quả nhiên tất cả biến mất, trở lại ban đầu, có thể nhập lại lần nữa.
Mọi người còn chưa kịp thở phào một hơi, lối đi vốn tĩnh lặng lại đột nhiêu vang lên tiếng nước chảy.
"A, nước lên rồi." Thẩm Dao San bất ngờ hô một tiếng.

Mọi người cúi đầu, trơ mắt nhìn mặt nước đã qua mắt cá chân vẫn chưa dừng lại, cả đám nhanh chóng rối loạn.

Có người muốn bò lên cái đài nơi Lạc Văn Hiên đứng nhưng lại thấy Phong Khải cứ như sát thần đứng canh giữ bên cạnh.

May nước còn chưa quá sâu, ai cũng không muốn trở thành người đầu tiên chịu trận.
"Mọi người xem này!" Giọng Triệu Lai Trí vang lên ở ngã rẽ.

Mấy người Phương Quýnh chạy tới nhìn, đằng sau là sáu lối rẽ, trên tường có mấy chữ nghệch ngoạc: Vào đây, điều cậu muốn có ở đây.

Nhớ chú ý thời gian.
Mọi người không biết bên trong có gì, quay đầu nhìn hai người kia không đi theo, thẳng thắn cùng nhau tiến vào lối rẽ đầu tiên.

Gần mười phút sau, Triệu Lai Trí đột nhiên nói mình thấy trên vách tường toàn là ký hiệu bích nhưng chẳng ai khác nhìn thấy.

Cuối cùng cả đám kết luận có thể là mỗi lối rẽ chỉ có một người mới có thể nhìn thấy sáu ký hiệu trên đĩa.
Mọi người vội vã quay đầu.

Thời gian không chờ họ, lúc này nước đã bao phủ cả bàn chân.
- --------------
Sầu quá à;-;-;.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận