Trốn Thoát Khỏi Trúc Mã Vương Gia Bệnh Kiều



Trầm Liên nhận được mệnh lệnh, mũi chân điểm nhẹ, thân người nhanh nhẹn hạ xuống giữa Mộ Ninh và gia phó của Tiết gia.


Tay nâng kiếm lên rồi hạ xuống, chỉ là công phu trong chớp mắt, những gia phó đó đều ngã xuống đất.


Từ sau khi Tê Châu quy thuận Bắc Hoài thì bá tánh an cư lạc nghiệp, ít có người động võ, trường hợp như vậy có thể nói là hiếm gặp.


Lập tức có người vây xem nhịn không được mà hô lên “Hay”.


Tiết Châu Nhi nhanh chóng liếc mắt qua, bá tính xem kịch lập tức im miệng.


Vị Tiết tiểu thư này bá đạo, bọn họ đều đã được mở mang rồi, không nên đắc tội nàng ta.


Tiết Châu Nhi lại trừng mắt nhìn Yến Cảnh.


Vừa rồi nàng ta liền chú ý tới, đây là người đã làm nhục nàng ta vào hôm qua.


Thù hôm qua, hận hôm nay, tất cả chồng lên nhau khiến cho cơn giận của nàng ta không thể ngăn được nữa.


“Đồ chó! Hôm qua buông tha ngươi, ngươi liền thực sự cho là bổn tiểu thư dễ khi dễ sao? Ngươi biết ta là ai không? Cha ta là Trường sử Tê Châu, ngươi cũng dám đụng đến ta – người của Tiết phủ, chán sống rồi!”

Mộ Ninh sửng sốt.


Vốn tưởng là người phía sau đang giúp nàng, nhưng hoá ra là giữa hắn và Tiết Châu Nhi cũng có xích mích với nhau.


Bản lĩnh gây thù chuốc oán của Tiết Châu Nhi thật đúng là khiến người ta kinh ngạc cảm thán.


Hơn nữa theo nàng suy đoán, bình thường Tiết Châu Nhi nhất định rất ít xem thoại bản.


Nếu không nàng ta sẽ không thể không hiểu được, mấy câu nói ngắn ngủi của nàng ta vừa rồi, chữ nào cũng chọc đúng chỗ hiểm.


Trên cơ bản, loại từ này vừa nói ra khỏi miệng là cũng đã có thể đoán được vận mệnh lúc sau.


Nhưng sự tình vẫn chưa phát triển dựa theo những gì mà Mộ Ninh đoán trước.


Công tử phía sau nàng nghe Tiết Châu Nhi nói xong thì tựa bừng tỉnh nói: “Thì ra là con gái của nhà Trường sử.



Tiết Châu Nhi thẳng lưng: “Không sai, nếu ngươi thức thời thì nhanh dập đầu nhận sai với bổn tiểu thư! Bổn tiểu thư vui thì sẽ tha cho ngươi, giữ lại cái mạng chó của ngươi!”

“Vậy sao?” Thiếu niên công tử khẽ cười một tiếng.


Tiếng cười của hắn nhẹ nhàng khoan khoái dễ nghe, nghe cứ như đang lâm vào cảnh xuân dạt dào khiến tâm người ta gợn sóng.


Nhưng nghe xong câu nói ngay sau đó của hắn thì lại khiến người ta phảng phất như rơi vào hồ băng, cơn lạnh chạy dọc trên sống lưng.


Hắn nói: “Nếu đã như vậy, thế cứ đánh tới khi nào Tiết tiểu thư tha thứ thì mới thôi.



Phương thức cầu được tha thứ như vậy, cứ như là đang nói ra một cái gì đó rất trong sạch, thoát tục.


Tiết Châu Nhi không nghĩ tới lại đụng phải người khó đối phó.



Một bên túm Hồng Nhuỵ ra trước người, ngăn trở Trầm Liên đang đi về hướng các nàng, một bên chạy vào trong đám người.


Nhưng các bá tánh vừa rồi còn đang vây xem, lúc này lại như không thấy gì cả, một đám đứng ở tại chỗ, làm thành một bức tường, chẳng cử động chút nào.


Tiết Châu Nhi không chạy ra được, chỉ có thể cầu cứu người xung quanh.


Mà phần cầu cứu này vẫn là vênh mặt hất hàm sai khiến như trước đây: “Các ngươi nhanh đi tìm Trường sử đến cho ta, nhanh đi!”

Nhóm quần chúng vẫn thờ ơ như cũ.


Trước kia tạo nghiệt, hôm nay cuối cùng bị quả báo.


Tiết Châu Nhi thấy Hồng Nhuỵ đã bị đánh ngất, Trầm Liên gần trong gang tấc.


Vào khoảnh khắc tính mạng sắp tận, nàng ta cũng bất chấp tôn nghiêm hay không tôn nghiêm, hai chân mềm nhũn, muốn xin tha.


“Đừng, không……”

Nhưng còn chưa nói xong thì Trầm Liên đã hạ tay xuống.


Sau đó liền thấy mặt Tiết Châu Nhi nhanh chóng sưng lên.


Tiết Châu Nhi có từng chịu đau như vậy bao giờ, nàng ta lập tức lên tiếng khóc lớn.


Nhưng còn chưa khóc thành tiếng thì bạt tay thứ hai của Trầm Liên đã rơi xuống.


Nghe thấy tiếng “Bốp bốp” vang dội, tim Mộ Ninh cũng không nhịn được mà co rút.


Nhưng người phía sau nàng lại không hề đồng cảm lây.


Hắn thong thả ung dung nói: “Trầm Liên, ngươi không đủ sức, còn chưa được Tiết tiểu thư tha thứ mà.



Lúc này môi và mặt Tiết Châu Nhi đã sưng thành một cục, sớm đã không nói được câu nào.


Căn bản là hắn không muốn dừng tay, chỉ đơn thuần là đang tra tấn Tiết Châu Nhi.


Mộ Ninh nhịn không được mà lên tiếng: “Đợi đã.



Trầm Liên chỉ nghe theo mệnh lệnh chủ tử lại dừng động tác.


Mộ Ninh xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên công tử.


“Vị công tử này, nếu các ngươi còn muốn tiếp tục vậy có thể để ta đi vào không? Ta còn mối làm ăn phải bàn.



Ở đây một chốc nữa cũng không xong chuyện, nàng lại không thể trễ giờ.


Mối làm ăn hôm nay chính là mối làm ăn lớn nhất của Tôn Lí Ngạn trong suốt ba năm qua, nếu không thành công, ông nhất định sẽ chịu đả kích lớn.



Thật ra chịu đả kích thì cũng không có việc gì, nhưng cuối cùng ông sẽ mượn rượu giải sầu.


Tôn Lí Ngạn ấy à, một khi uống là sẽ uống tới bến, lục thân* không nhận, chẳng phân biệt được cả người lẫn vật.

(*lục thân: bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con)

Lúc còn ở quan trường, ông vì việc uống rượu này mà đắc tội không ít đồng liêu, năm đó cũng chỉ có Quý tướng quân là có thể chịu được ông.


Nàng không muốn đối mặt với cữu cữu say rượu nữa.


Đối với đề nghị của Mộ Ninh, thiếu niên công tử không trả lời ngay.


Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cười nói: “Chỉ mới ba năm không gặp mà Mộ tiểu thư đã không nhận ra ta?”

Một tiếng “Mộ tiểu thư” này ghìm Mộ Ninh không thể động đậy nổi.


Một bên, Tích Lan kinh ngạc nói: “Vị công tử này là bạn cũ của tiểu thư sao?”

Mộ Ninh hơi rũ mắt, khó có lúc nghèo lời.


Bạn cũ…… Nàng và Yến Cảnh sao?

Xa cách ba năm rồi gặp lại, giọng nói và dáng người của hắn cũng đã thay đổi.


Nhưng mới vừa rồi, khoảnh khắc nghe được âm thanh của hắn, nàng liền nhận ra hắn.


Rốt cuộc bọn họ cũng từng thân thiết và quen thuộc với nhau như thế.


Nếu không có màn xa cách thảm thiết kia, có lẽ nàng cũng có thể mặt dày mà đồng ý một tiếng bạn cũ này.


Nhưng hiện tại, nàng không cách nào nói ra được.


Bây giờ hẳn là Yến Cảnh hận nàng.


Đối mặt với sự im lặng của Mộ Ninh, Yến Cảnh cười như không cười: “Thật sự không quen biết?”

Mộ Ninh nhanh chóng bình tĩnh lại: “Quen, ta chỉ đang nhớ lại nên hành lễ như thế nào.



Có một số việc lâu quá không làm thì sẽ không quen.


Tỷ như hành lễ, chuyện mà trước kia quen làm, ba năm không làm nên liền có chút không nhớ rõ chi tiết trong đó.


Yến Cảnh hỏi: “Mộ tiểu thư có từng hành lễ với ta sao?”

Câu nói này làm Mộ Ninh tỉnh ngộ.


Lúc nàng còn ở kinh thành, nàng hành lễ không ít, nhưng từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Yến Cảnh thì nàng lại chưa từng hành lễ với hắn.


Khó trách nàng không nhớ ra cảnh tượng hành lễ với hắn ngày trước.


Bên này hai người đang ôn chuyện cũ, Tiết Châu Nhi cũng có được khoảng thời gian thở dốc, thần trí quay về một chút.



Nghe hai người đối thoại, đương nhiên nàng ta cũng biết được vì sao vị công tử tuấn tú kia lại đối xử với nàng ta như vậy.


Nàng ta quỳ bò tới trước mặt Mộ Ninh.


Bởi vì gương mặt sưng to, giọng nói của nàng ta cũng không quá rõ ràng: “Mộ Dinh, nói với vị này được không, buông tha ta……”

Nàng ta một bên hàm hồ nói, một bên muốn túm váy Mộ Ninh.


Chỉ là còn chưa chạm vào góc váy thì cả người đã bị đẩy ra ngoài.


Sau khi Trầm Liên đẩy người xong thì nghiêm trang nói: “Chủ tử nhà ta ưa sạch sẽ, không muốn người khác chạm vào mình.



Mộ Ninh cảm thấy, này có chút không nói lý.


Vừa rồi người mà Tiết Châu Nhi muốn chạm vào rõ ràng không phải là Yến Cảnh.


Nhưng hiện tại nàng tạm thời xem như là cùng cùng lập trường với bọn họ, nếu nói ra lời này ra thì cũng không tốt cho lắm.


Vì thế nàng chọn giấu lời này vào bụng.


Yến Cảnh lại nhìn ra tâm tư của nàng.


“Mộ tiểu thư muốn nói cái gì?”

Mộ Ninh nói dối mà không nghĩ ngợi gì: “Hẳn là vị Trầm đại nhân kia cũng mệt rồi, không bằng để hắn nghỉ ngơi một chút?”

Yến Cảnh hơi nhướng mày: “Mộ tiểu thư muốn ta buông tha nàng ta?”

Mộ Ninh không phủ nhận: “Đánh tiếp thì nàng ta sẽ mất mạng, hơn nữa tội của nàng ta không đáng chết.



“Vậy Mộ tiểu thư cầu xin ta một câu đi.

” Yến Cảnh hấp háy nhìn nàng, như chờ mong cái gì đó: “Chỉ cần Mộ tiểu thư cầu ta, ta sẽ tạm tha cho nàng ta.



Mộ Ninh im lặng chớp mắt một cái, sau đó nói: “Vậy tuỳ ngươi.



Mộ Ninh vẫn luôn cảm thấy, trước sự sống còn, mặt mũi không đáng để nhắc tới.


Nhưng cái này cũng phải theo từng trường hợp khác nhau.


Vì Tiết Châu Nhi mà vứt mặt mũi mình, không nhất định phải thế.


Vừa rồi vì Tiết Châu Nhi mà nói ra một câu kia đã là thiện tâm ít ỏi còn sót lại của nàng.


Vả lại nàng có thể đoán được, Yến Cảnh nói là cầu xin nhưng cũng không chỉ là mỗi câu đó.


Đối với câu trả lời của Mộ Ninh, Yến Cảnh dường như cũng không chút nào ngoài ý muốn: “Mộ tiểu thư thật đúng là vẫn vô tình như trước.



Mộ Ninh thản nhiên đáp: “Đa tạ, quá khen.



Nàng biết tính của mình, cũng hoàn toàn không cảm thấy bạc tình là chuyện xấu.


Tích Lan nói tính nàng tốt, đối xử khoan dung với người khác, nhưng thật ra, nàng chỉ là không thích thể hiện tình cảm với người khác mà thôi.


Bởi vì không thèm để ý, cho nên dù tốt hay xấu thì nàng đều không để vào trong lòng.



Do đó, đánh giá của Yến Cảnh về nàng cũng không sai.


Không thể không nói, Yến Cảnh vẫn tương đối hiểu nàng.


Hơn nữa, hắn cũng từng hoàn toàn lĩnh giáo phần vô tình này của nàng.


Yến Cảnh không có chờ nàng phản bác lại, thu hồi tầm mắt.


Hắn nhìn về phía Trầm Liên, ra lệnh: “Tiếp tục.



Trầm Liên tuân lệnh, lập tức giơ tay lần nữa.


Lúc này chợt nghe thấy một trận ồn ào từ bên ngoài đám người.


Thì ra Thứ sử và Trường sử vừa vặn xong công việc, đang cùng nhau về Thư Nha thì bị động tĩnh của nơi này hấp dẫn đến.


Mà vị Trường sử kia chính là phụ thân của Tiết Châu Nhi.


Ông ta nghe có người đề cập đến phương danh của con gái mình thì liền xuyên qua đám người, muốn tìm kiếm đến cùng.


Kết quả thấy được con gái nằm giữa đám người, mặt đầy vết thương.


Ông ta nhanh chóng ôm Tiết Châu Nhi, sốt ruột nói: “Con gái bảo bối của ta! Sao lại như vậy!”

Quả là huyết mạch tương liên.


Bị đánh thành bộ dáng ngũ quan vặn vẹo sưng vù mà cũng có thể nhận ra được.


Tiết Châu Nhi nhìn lên, thấy phụ thân thì liền như thấy được người tâm phúc.


Mặt nàng ta đầy nước mắt, miệng sưng vù, tố cáo cáo: “Cha…… Ọn họ sỉ ục con*, đánh con……”
(*Bọn họ sỉ nhục con)

Tiết Trường sử hoàn toàn không nghe rõ con gái nói cái gì, nhưng điều này cũng không ngăn được cơn tức giận đang bùng lên của ông ta.


Sau khi giao Tiết Châu Nhi cho tuỳ tùng chăm sóc, ông ta căm tức nhìn người khởi xướng: “Kẻ xấu từ phương nào tới đây, còn dám giương oai ở Tê Châu!”

Yến Cảnh liếc mắt nhìn ông ta, sau đó chậm rãi nói: “Trầm Liên.



Trầm Liên hiểu ý tiến lên, một quyền chuẩn xác không sai mà nện ngay mặt Tiết Trường sử.


Không nghiêng không lệch, ngay giữa mặt.


Tiết Trường sử lảo đảo lui ra phía sau vài bước, thật vất vả ổn định thân người, không ngã xuống.


Ông ta cả giận nói: “Người đâu, bắt lấy kẻ xấu này cho bản quan!”

Nếu không phải lúc này ông ta đang bịt mũi, máu tươi chảy ra từ kẽ hở ngón tay thì chỉ sợ là khí thế của những lời này còn có thể tăng lên vài lần.


Chỉ là, cho dù khí thế của ông ta mạnh tới cỡ nào thì trong mắt Yến Cảnh, ông ta cũng chẳng khác gì con gà.


Lần này, nói hắn cũng lười nói mà chỉ nhàn nhạt đưa mắt nhìn Trầm Liên.


Chỉ một ánh mắt, Trầm Liên liền tiếp tục động tác vừa rồi.


Còn chưa giơ tay thì thấy Thứ sử đi chậm vài bước đang yếu ớt chen vào đám người.


Sau khi nhìn thấy Yến Cảnh, ông trợn tròn mắt, kinh ngạc hô lên: “Đàn vương điện hạ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận