Trốn Thoát Khỏi Trúc Mã Vương Gia Bệnh Kiều



Đánh giá của bá tánh Bắc Hoài đối với tiên đế, phần lớn chê khen nửa nọ nửa kia.


Tiên đế làm việc quả quyết, tá ma giết lừa* không chớp mắt.

(*tá ma giết lừa: đồng nghĩa với qua cầu rút ván)

Về phần chăm lo việc nước, suốt ngày ông luôn phí tâm phí lực để che giấu sự kêu than của dân chúng.


Vả lại tâm trí còn cứng rắn, sẽ không vì người khác phản đối mà trăm mối ngổn ngang, ảnh hưởng đến quyết định trọng dụng nịnh thần của ông.


Ưu điểm mà bá tánh truyền miệng nhiều nhất về ông là ông sẵn sàng trao cơ hội cho thế hệ sau, tuổi mới tứ tuần là đã quy tiên chầu trời, thăm dò thiên mệnh.


Mấy ngày sau khi tiên đế hoăng thệ, Bắc Hoài từ Nam đến Bắc, từ Đông đến Tây, các nơi phố lớn ngõ nhỏ rất ít có người đi đường.


Chỉ có chùa chiền miếu thờ là kín người hết chỗ, hương khói tràn đầy.


Nghe nói đều là đi lễ cảm tạ thần linh.


Người ta thường nói hổ phụ không sinh khuyển tử, nhưng có đôi khi, khuyển phụ lại sinh ra hổ tử, mà còn là hai đứa.


Sau khi tiên đế chết vì bệnh, Lục hoàng tử Yến Vân đăng cơ, Thất hoàng tử Yến Cảnh được phong làm Đàn vương.


Hai người phối hợp ăn ý, thi hành thủ đoạn chớp nhoáng, trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã thanh trừ gian thần, dẹp yên triều cương, thu dọn phần lớn cục diện rối rắm mà tiên đế để lại.


Lương thần Bắc Hoài vui mừng khi khát vọng bước vào con đường làm quan cuối cùng cũng có cơ hội để phát huy.


Phương Thứ sử của Tê Châu cũng nghĩ như thế.


Điển lễ đăng cơ của tân hoàng đế năm ngoái, ông cũng vào kinh thành, may mắn gặp được Thiên Tử và Đàn vương – hai người gánh vác hy vọng của Bắc Hoài.


Ông khắc sâu hình bóng nhiệt huyết của hai người vào trong tâm trí.


Ấn tượng sâu sắc khiến hôm nay chỉ mới liếc mắt một cái là ông đã nhận ra Yến Cảnh.


Ông run rẩy đi tới trước mặt Yến Cảnh, xúc động mà hành lễ: “Thứ sử Tê Châu Phương Gian, bái kiến Đàn vương điện hạ!”

Sau cái lễ bái này của Phương thứ sử, mọi người đều bất ngờ.


Trong đó, Tiết Trường sử là người bất ngờ nhất.


Trừ máu mũi còn đang ào ạt chảy xuống, cả người ông ta hoàn toàn bất động.


Ước chừng sau ba nhịp im lặng, đám người lập tức quỳ xuống.


Ngay cả Tích Lan cũng hồi hồn từ sau sự khiếp sợ khi biết Mộ Ninh quen Đàn vương, nàng ấy vội vàng quỳ xuống.


“Bái kiến Đàn vương điện hạ!”

Nhất thời, trừ chủ tớ Yến Cảnh đang đứng thì chỉ còn mỗi Mộ Ninh.


Mộ Ninh khó có được mà sinh ra cảm giác hạc trong bầy gà.



Loại cảm giác này, nàng chẳng thích chút nào.


Nàng hạ người làm ra kiểu hành lễ phổ biến, nhưng đầu gối mới hơi cong thì đã nghe thấy Yến Cảnh nói: “Đều đứng lên đi.



Động tác của Mộ Ninh hơi dừng lại.


Sau đó nàng giả vờ phủi bụi trên váy, nhẹ nhàng đứng lên, thẳng sống lưng lại.


Mọi người cũng đứng lên.


Trừ Tiết Trường sử.


Nhớ tới cử chỉ vừa rồi của mình, mồ hôi lạnh của ông ta lập tức rơi như mưa, tẩm ướt vạt áo.


Ông ta nào có thể nghĩ đến, thiếu niên công tử trước mặt lại đường đường là Đàn vương.


Đừng nói đến kế hoạch lấy lòng Đàn vương vào mấy ngày trước, đắc tội hoàng thất, lúc này ông ta có thể giữ được tính mạng đã là may lắm rồi.


Ông ta dập đầu thật mạnh: “Hạ quan có mắt không tròng, mạo phạm Đàn vương điện hạ, xin điện hạ giáng tội!”

Nhưng ngoài dự đoán là Yến Cảnh cũng không trách tội ông ta.


Hơn nữa, giọng điệu hắn còn cực kỳ ôn hòa: “Chẳng qua là Trường sử sốt ruột vì con gái cưng thôi, bổn vương sẽ không để trong lòng.



Tiết Trường sử nhẹ nhàng thở ra.


Bá tánh Bắc Hoài đều nói Đàn vương đoan chính thanh nhã, lương thiện dễ gần, thì ra cũng không phải là nói dối.


Ông ta vội vàng dập đầu, đang muốn nhân cơ hội này vuốt mông ngựa.


Nhưng ngay sau đó Yến Cảnh lại nói: “Nhưng việc làm của Tiết tiểu thư, bổn vương có chút để ý.



Tiết Trường sử mới lộ ra một tia huyết sắc bây giờ lại bị rút sạch.


Nhưng ông ta bình tĩnh lại rất nhanh.


Tiết Châu Nhi là đứa con đầu tiên của ông ta, từ nhỏ đã được ông ta hứng trong lòng bàn tay, lớn lên trong sự nuông chiều.


Trước giờ ông ta không nỡ để con gái mình chịu một chút uỷ khuất nào, nhưng lúc này, vì để có thể giữ được mạng của con gái, ông ta túm lấy nàng ta rồi hung hăng ném nàng ta tới trước mặt Yến Cảnh.


“Mau nhận sai với Đàn vương điện hạ!”

Lúc này Tiết Châu Nhi cũng biết được tính nghiêm trọng của vấn đề.


Nàng ta lập tức làm theo lời Tiết Trường sử nói, dập đầu nhận sai: “Tiểu nữ có mắt mà không biết Đàn vương điện hạ, xin Đàn vương điện hạ khoan hồng độ lượng, tha thứ cho tiểu nữ!”

Yến Cảnh nhìn nàng ta, im lặng không nói.


Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi này đối với cha con Tiết gia mà nói thì chẳng khác gì dao cùn chặt thịt, tra tấn thật sự.


Vào lúc trong lòng bọn họ bị dày vò nhất, Yến Cảnh thản nhiên nhìn về phía Mộ Ninh: “Mộ tiểu thư cảm thấy, bổn vương nên làm như thế nào?”


Mộ Ninh ngẩn ra.


Nhất thời, nàng có chút không hiểu rõ suy nghĩ của Yến Cảnh.


Nhưng nàng vẫn nhanh chóng thu lại tâm trạng, rũ mắt nói: “Tiết tiểu thư đã chịu trừng phạt rồi.



Yến Cảnh khẽ cười một tiếng, chậm rãi thu hồi ánh mắt.


“Nếu đã như thế, vậy Tiết tiểu thư dập đầu nhận sai Mộ tiểu thư thì việc này liền cho qua.



Tiết Trường sử vừa nghe xong thì mừng rỡ không thôi.


Chỉ cần không tổn hại đến tính mạng Tiết Châu Nhi thì muốn bọn họ làm thế nào cũng được cả, huống hồ cũng chỉ là nhận sai mà thôi.


Nhưng trong lòng Tiết Châu Nhi lại mang một tư vị khác.


Nàng ta không nghĩ tới, Mộ Ninh mà nàng ta xem thường nhất lại có thể leo lên cành vàng mà nàng ta tha thiết ước mơ.


Ghen tị cùng không cam lòng tràn ngập trong tim nàng ta, khiến nàng ta không muốn buông chút tôn nghiêm còn sót lại, đi cúi đầu với một nữ nhân con nhà lái buôn.


Làm sao mà Tiết Trường sử không biết được tâm tư của con gái mình.


Trong lòng ông ta sốt ruột nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn dỗ dành: “Châu Nhi, mau mau nhận sai, chúng ta giữ mạng trước rồi về trị thương, được không?”

Tiết Châu Nhi làm thinh.


Chỉ có đôi tay siết chặt thành quyền, dùng hết sức lực, áp xuống cảm giác nhục nhã chưa từng có trước đây.


Yến Cảnh lạnh lùng nhìn một màn này, hảo tâm mà đưa ra biện pháp giải quyết thứ hai: “Nếu Tiết tiểu thư cảm thấy gượng gạo, vậy thỉnh Tiết Trường sử lên kinh thành, tự mình xin lỗi Hình Bộ thượng thư.



Cha con Tiết gia đồng thời sửng sốt.


Cái này có liên quan gì với Hình Bộ thượng thư?

Tiết Trường sử bất an mà chùi mồ hôi trên trán, thấp thỏm hỏi: “Hạ quan cả gan thỉnh giáo, lời này của điện hạ là có ý gì?”

Yến Cảnh hu tôn hàng quý*, nửa cong eo, dùng chất giọng ôn hoà nhất rồi giáng cho cha con Tiết gia một đòn nghiêm trọng.

(*hu tôn hàng quý: tự hạ thấp địa vị)

“Tiết tiểu thư nhục mạ con gái của ông ấy, Trường sử cảm thấy, Mộ thượng thư sẽ như thế nào?”

Lời này vừa nói ra, trong mắt cha con Tiết gia lộ ra vẻ không thể tin được.


Đặc biệt là Tiết Châu Nhi, nàng ta bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộ Ninh – người đang mang vẻ mặt cao cao tại thượng trong mắt nàng ta lúc này.


Sao có thể?

Sao có thể!

Mộ Ninh là một nữ tử xuất đầu lộ diện để làm buôn bán, sao có thể là con gái của Mộ thượng thư được?


Cú chấn động này đối với Tiết Châu Nhi mà nói, đả kích quá lớn.


Nàng ta mãi cũng không phục hồi tinh thần được.


Ở trước mặt Mộ Ninh, nàng ta luôn lấy làm tự hào vì xuất thân và gia thế của mình, thế nhưng tất cả đều là trò cười!

Khác với những tâm tư nhỏ bé đó của con gái mình, Tiết Trường sử nghĩ nhiều hơn một chút.


Ông ta bỗng hiểu rõ lý do Yến Cảnh giúp Mộ Ninh.


Tháng trước, hoàng đế tứ hôn Đàn vương và đích trưởng nữ của Mộ gia.


Nếu lời này của Đàn vương không phải là giả, dựa theo tuổi tác của Mộ Ninh, hẳn nàng là nhị tiểu thư của Mộ gia, cũng chính là em vợ tương lai của Đàn vương.


Nghĩ đến tầng quan hệ này, ông ta lập tức dùng sức mạnh mẽ ấn đầu Tiết Châu Nhi xuống.


“Tiết mỗ quản giáo không nghiêm, đắc tội Mộ tiểu thư, xin Mộ tiểu thư tha thứ, tha nhẹ cho con gái hạ quan!”

Mộ Ninh vì bị đề cập đến người cha là thượng thư của mình nên liền cảm thấy có chút phiền chán.


Vả lại trong lòng còn nhớ mong mối làm ăn chưa bàn xong nên liền muốn kết thúc một màn lộn xộn này sớm.


Nàng nói bằng giọng bình tĩnh: “Ta không bị thương tổn gì cả, cũng không có gì để truy cứu, về phần gia phụ, xin đại nhân yên tâm, ông ấy sẽ không làm gì đâu.



“Đa tạ Mộ tiểu thư khoan hồng độ lượng.



Sau khi Tiết Trường sử thay mặt con gái dập đầu lần nữa thì lại chuyển hướng về phía Yến Cảnh: “Sau khi trở về hạ quan chắc chắn sẽ dạy dỗ lại con gái, xin điện hạ bỏ qua cho con gái hạ quan!”

“Đúng là phải dạy dỗ lại Tiết tiểu thư một phen.

” Yến Cảnh vẫn treo ý cười thoải mái như trước: “Nếu đã như thế, vậy Tiết Trường sử dẫn Tiết tiểu thư về dạy dỗ lại đi.



Tiết Trường sử nghe vậy, ông ta liền biết đã nhặt được mạng của con gái về.


Ông ta liên tục tạ ơn, lúc sau rất sợ Yến Cảnh sẽ đổi ý nên liền cáo biệt rồi vội vàng dẫn người rời đi.


Ông ta rời đi quá nhanh, thế nên không phát hiện trong mắt Yến Cảnh chợt lóe sự hung ác.


Phương thứ sử không đi theo cùng.


Khó khăn lắm ông mới thoát khỏi cảm xúc kích động của mình, cố gắng suy trì bình tĩnh mà nói với Yến Cảnh: “Điện hạ đi đường vất vả, nếu không thì hạ quan chuẩn bị nhà cửa để nghỉ ngơi một ngày, làm chút món ngon rượu ngon cho điện hạ?”

Hơn mười ngày trước là đã truyền đến tin tức Đàn vương muốn tới Tê Châu.


Tuy Yến Cảnh đến trước thời hạn, có vài chi tiết còn chưa hoàn thiện, nhưng tổng thể đã được chuẩn bị tốt, sẽ không thất lễ với hắn.


Mộ Ninh thấy Phương Thứ Sử có tâm chiêu đãi Yến Cảnh thì nhẹ nhàng thở ra, lập tức đưa mắt ra hiệu với Tích Lan, tính thời cơ để trốn đi.


Nhưng đôi mắt nhỏ còn chưa truyền đến chỗ Tích Lan thì đã bị Yến Cảnh bắt được.


Khoé miệng Yến Cảnh cong lên, hắn nói với Phương Thứ sử: “Đa tạ thịnh tình của Thứ sử.

Nhưng bổn vương có bạn cũ ở Tê Châu, bổn vương ở chỗ của bạn cũ cũng được, đỡ phải tốn sức lao động và tiền bạc.



Mà bạn cũ là ai, không cần nói cũng biết.


Mộ Ninh không nghĩ ngợi mà nói: “Nhà ta rất nhỏ.



Yến Cảnh cười cười: “Không sao, bổn vương không ngại.




Mộ Ninh im lặng, sau đó nói: “Trong nhà chỉ có một gian phòng cho khách, không đủ để hai người ở.



Yến Cảnh trả lời: “Trầm Liên thích ngủ trên cây.



Mộ Ninh nửa tin nửa ngờ mà nhìn về phía Trầm Liên.


Lúc đầu Trầm Liên sửng sốt, sau đó bỗng gật đầu liên tục: “Điện hạ nói đúng, thuộc hạ thích ngủ trên cây.



Cho dù lúc trước không thích thì bây giờ cũng phải thích.


Mộ Ninh thấy hắn quyết tâm muốn đi cùng mình, sau khi suy tư một lát, nàng làm ra vẻ khó xử.


“Thật không dám giấu giếm, tính tình của cữu cữu ta không tốt, không thể gặp ai đẹp hơn ông ấy, nhẹ thì nhục mạ tổ tiên, nặng thì lên tay với gậy gỗ.

Điện hạ hẳn cũng biết, từ trước đến nay cữu cữu ta không có bạn bè gì cả.



“Vậy sao?” Yến Cảnh khẽ cười một tiếng: “Nhưng hôm qua lúc đặt tiền cọc cho ông ấy, ông ấy còn nói là thích bổn vương.



Mộ Ninh:……

Thì ra khách hàng đẹp, thiện tâm kia chính là Yến Cảnh.


Quả nhiên là ánh mắt của Tôn Lí Ngạn, chưa bao giờ làm nàng thất vọng.


*

Một canh giờ sau, trong phòng Tôn phủ.


Tôn Lí Ngạn mặt đỏ tai hồng mà nằm trên mặt đất, nâng chén hô lớn với nóc nhà: “Hiền chất, con và tiểu tử Yến Vân kia giỏi hơn nhiều so với lão cha khốn nạn của các con! Nói đến lão cha khốn nạn của các con……”

Yến Vân là tên huý của đương kim Thánh Thượng, lão cha khốn nạn của y và Yến Cảnh, đương nhiên là chỉ tiên đế.


Dám gọi thẳng tên huý của đương kim thiên tử, lại nhục mạ tiên đế, nếu việc này bị truyền ra ngoài thì đó là tội liên luỵ cả nhà.


Triệu Dược Mộng bị dọa đến lập tức đi che miệng ông, không cho ông tiếp tục uống say nói thật.


Nhưng Tôn Lí Ngạn uống say lại như được mở hai mạch Nhâm Đốc.


Vốn dĩ đi đường cũng có thể ngã trật eo mà bây giờ ông lại chẳng cảm giác được cái eo bị thương, ông làm một cú cá chép lộn mình, bật dậy từ trên mặt đất, tránh thoát động tác của Triệu Dược Mộng.


Ông bước mấy bước dài là đã đến trong sân.


Ông ngồi dưới đất, ôm chặt lu nước cao nửa mét không buông tay.


“Hiền chất! Hiền chất ngoan của ta! Sao con lại béo lên nhiều như vậy, còn lùn nữa?”

Cảm xúc Tôn Lí Ngạn dâng cao, say sưa nói không ngừng.


Triệu Dược Mộng hoa dung thất sắc*, luống cuống tay chân.

(*hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)

Yến Cảnh dù bận nhưng vẫn ung dung ôm tay xem kịch.


Mộ Ninh cứng họng cạn lời, đỡ trán thở dài.


Quá mất mặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận