Mộ Ninh không nghĩ tới Tôn Lí Ngạn sẽ phá rượu giới.
Cũng không ngờ là Tôn Lí Ngạn lại không phải không thích Yến Cảnh như nàng đã nghĩ.
Tôn Lí Ngạn là một trong số những người bị tiên đế qua cầu rút ván.
Do đó ông mang đầy oán hận với tiên đế, và cũng có những suy nghĩ như thế đối với hoàng thất có liên quan.
Nhưng việc làm của tân đế lại khiến ông không moi ra được khuyết điểm nào, hành động của Đàn vương, đa phần cũng được ông tán thành và yêu thích.
Bởi vậy đánh giá về hai người này trong lòng ông luôn là khen ngợi hơn là chê trách.
Ngoài ra, mẫu thân hiện giờ của Yến Cảnh là Chiêu thái phi.
Nhà mẹ của Chiêu thái phi và Tôn gia là thế giao*.
(*thế giao: thân với nhau mấy đời)
Khi bà còn ở khuê phòng thì thường tới lui với Tôn gia, là bạn thân của mẫu thân Mộ Ninh.
Bản thân Chiêu thái phi không có con, đứa con trên danh nghĩa chỉ có mỗi Yến Cảnh.
Chiêu thái phi nuôi nấng Yến Cảnh như nuôi con ruột của mình, cho nên với Tôn Lí Ngạn mà nói, Yến Cảnh không chỉ là con nối dõi của tiên đế mà còn là con của bạn chí cốt.
Vì điểm này, ông không phải không chào đón Yến Cảnh tới cửa làm khách, chỉ là trong lòng vẫn có chút để ý.
Mà về chút khúc mắc này, nó đã biến thành hư vô dưới một ngụm xưng hô “Thế bá” đầy thân mật của Yến Cảnh.
Sau khi hàn huyên với Yến Cảnh, Tôn Lí Ngạn khoe khoang với Mộ Ninh: “Con nhìn xem, ta đã nói ta nhìn người không sai mà!”
Mộ Ninh có lệ mà cười cười, im lặng không nói, nàng không muốn nói ra lời trái lương tâm.
Sau đó Tôn Lí Ngạn liền cho người đi chuẩn bị đồ ăn, dọn ra rượu quý được cất kỹ, không màng khuyên can, một hai phải uống một bữa thống khoái với Yến Cảnh.
Vì thế liền có một màn say rượu ôm lu, hô to hiền chất kia.
Đây vẫn là lần đầu tiên Yến Cảnh gặp người uống say thành như vậy.
Hắn hỏi Mộ Ninh: “Thế bá luôn như thế à?”
Mộ Ninh nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu: “Hôm nay coi như đỡ rồi đấy.”
Hôm nay nàng nói dối Yến Cảnh không ít, chỉ có một câu này là thật đến không thể thật hơn.
Lúc Tôn Lí Ngạn còn ở quan trường, nhân duyên không được tốt cho lắm.
Nàng hít một hơi thật sâu, bắt đầu liệt kê đủ loại ‘sự tích’ lúc trước của Tôn Lí Ngạn.
“Lúc ở kinh thành, cữu cữu từng ôm một con chó rồi kêu tên của Quang Lộc Tự Thiếu Khanh, còn vỗ mông chó, nói mặt vị kia trở nên bóng loáng rồi, chọc cho chó và vị kia đuổi giết ông ấy suốt một đêm.
Có một lần, ông ấy vào hồ bắt rùa, suýt nữa bị chết đuối, được Minh Uy tướng quân cứu lên.
Sau khi được cứu, ông ấy chọc mai rùa, lúc thì kêu là con trai, lúc lại gọi tên tướng quân, một hai phải làm con rùa chui đầu ra khỏi mai.
Còn có một lần, ông ấy đến thiếu phủ Thiếu Giám làm khách, uống say rượu, một hai đòi câu cá, Thiếu Giám không biết ‘sự tích’ của ông ấy, còn thật sự tìm cái cần câu cho ông ấy, nhưng ông ấy muốn cần câu thôi chưa đủ, lại còn ồn ào nói vì sao không có cá.
Vì thế cả nhà Thiếu Giám cho ông ấy giả làm cá suốt cả đêm……”
Yến Cảnh:……
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao khi quan viên trong triều nhắc tới Tôn Lí Ngạn thì sắc mặt đều sẽ như màu đất.
Lúc hai người này đang nói chuyện, Triệu Dược Mộng hoảng loạn mà đi bịt miệng Tôn Lí Ngạn.
Yến Cảnh thấy thế, cất bước tiến lên, giúp bà đỡ Tôn Lí Ngạn, cũng dịu giọng dỗ dành: “Thế bá, ngài nhìn rõ xem, tiểu chất ở đây.
Ngài đứng lên trước đi, nếu cứ ngồi xổm trên mặt đất thì eo sẽ bị thương nặng thêm đó.”
Mặc dù Tôn Lí Ngạn uống đến đầu óc mơ hồ, nhưng những lời mà Yến Cảnh nói lại rơi vào tai ông không sót chữ nào.
Rốt cuộc ông cũng tìm đúng mục tiêu.
Ông ôm chặt Yến Cảnh, mùi rượu xông tới trời: “Hiền chất à, so với tiểu tử thúi nhà ta thì con vẫn khiến người ta thương hơn, chỉ kém Ninh nhi nhà chúng ta một chút.”
Ông nắm tay khoa tay múa chân, rồi lại nấc rượu một cái thật vang dội, mùi rượu phả hết lên mặt Yến Cảnh.
Trong lòng Triệu Dược Mộng mang theo run sợ mà nhìn về phía Yến Cảnh, rất sợ hắn không vui một cái là sẽ tính nợ luôn những chuyện vừa rồi.
Nhưng Yến Cảnh vẫn ôn hòa như cũ: “Ninh nhi đúng là khiến người ta thương.”
Nghe xưng hô sau ba năm xa cách như thế làm ‘Mộ Ninh khiến người ta thương’ rùng mình.
Sau đó nàng vờ như không nghe thấy, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
Bên cạnh đó, Tôn Lí Ngạn được phụ họa thì vui vẻ vô cùng, ông tiếp tục ôm Yến Cảnh nói mãi.
“Còn không phải sao! Ninh nhi nhà chúng ta xinh đẹp, tính tình tốt, quan trọng là còn mạnh mẽ! Ta nói kỹ với con nha……”
Mộ Ninh nghe được câu cuối cùng thì đầu lại đau.
Tôn Lí Ngạn say rượu thì có ba tật xấu lớn.
Thứ nhất, không quen biết người, không nhận ra vật.
Thứ hai, lảm nhảm nói nhiều, ông khơi chuyện một cái là có thể nói đến không dưới ba bốn canh giờ.
Mộ Ninh không muốn trong mấy canh giờ kế tiếp vẫn luôn nghe Tôn Lí Ngạn nói về chuyện của nàng.
Nàng đưa mắt ra hiệu với Triệu Dược Mộng, muốn bà mạnh mẽ túm ông đi.
Nhưng Tôn Lí Ngạn lại như con mèo, nhạy bén thật sự.
Ông nhận thấy được nguy hiểm thì liền linh hoạt mà trốn đến phía sau Yến Cảnh.
“Các ngươi đừng quấy rầy ta và hiền chất nói chuyện phiếm! Ta khen cháu gái mình mà thôi, hiền chất thích nên mới nghe, có đúng không hiền chất?”
Yến Cảnh cười như tắm mình trong gió xuân: “Thế bá nói rất đúng, con thích.”
Mộ Ninh kinh ngạc nhìn về phía Yến Cảnh.
Không hổ là Đàn vương điện hạ mà người đời ca tụng, vậy mà có thể kiên nhẫn với quỷ say rượu.
Quả nhiên thời gian ba năm có thể thay đổi một người.
Yến Cảnh nhận thấy được tầm mắt của Mộ Ninh, hắn cũng nhìn về phía nàng.
Bốn mắt giao nhau, tim Mộ Ninh chợt nảy lên, sau đó nàng hơi chật vật mà dời ánh mắt.
Ánh mắt Yến Cảnh ám trầm, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt là liền khôi phục lại như bình thường.
Đương nhiên là Tôn Lí Ngạn không chú ý tới phong vân kích động giữa hai người trong lúc vừa rồi.
Ông tiếp tục nói về đề tài khi nãy, nhớ lại những chuyện lúc trước.
“Hiền chất, con không biết đâu, ba năm trước, chúng ta rời khỏi kinh thành, một đường bôn ba.
Vốn lúc đó định làm chút chuyện buôn bán, nhưng khi đó ta không hiểu cách buôn bán, gia tài tan hết, còn bị lừa mua mấy xe vải vóc.
Lúc đến Tê Châu, có thể nói chúng ta ngoài trừ vải vóc vô dụng thì chính là hai bàn tay trắng.
Nhưng cả gia đình đều ngã xuống vì không quen với khí hậu ở đây, lúc ấy, người duy nhất không ngã xuống lại là Ninh nha đầu nhỏ tuổi nhất của nhà chúng ta.
Sau đó cũng không biết nó đã sử dụng cách gì mà có thể bán hết những vải dệt tồn đó ra ngoài, lúc ấy mới chống đỡ nổi cái gia đình này.”
Lúc Tôn Lí Ngạn đề cập đến đoạn chuyện cũ ấy, mặc dù đang say rượu nhưng ông vẫn không nhịn được mà sụt sịt.
Đặc biệt là đối với Mộ Ninh, ông cảm thấy gia đình ông mắc nợ nàng, vì đã để nàng phải dùng dáng người nhỏ xinh như vậy để gánh vác gánh nặng của cả gia đình.
Nhưng ông lại không biết, sở dĩ Mộ Ninh không ngã xuống là bởi vì lúc trước nàng cũng từng trải qua một cuộc sống nước sôi lửa bỏng như thế.
Nàng cũng vì vậy mà cảm tạ Tôn gia vì đã cho nàng một cơ hội để lựa chọn cuộc đời.
Tôn Lí Ngạn vẫn còn tiếp tục.
“Con xem, căn nhà mà chúng ta ở hiện giờ so với ở kinh thành thì nó nhỏ hơn rất nhiều lần.
Nhưng với chúng ta mà nói, bây giờ có thể ở tại căn nhà này thì cũng xem như là được sống một cuộc sống mà chúng ta mong ước rồi.
Lúc đầu, cả gia đình chúng ta chỉ thuê được hai gian phòng ngủ rách nát.
Chẳng phân biệt chủ tớ, nam tử ở một gian, nữ tử ở một gian, cứ như vậy, chen chúc suốt một năm, chúng ta mới mua được căn nhà hiện tại……”
Lúc sau, Tôn Lí Ngạn liền nói đến mấy năm nay cũng không dễ dàng gì.
May mà hôm nay ông không nói đến những chiến tích chơi bùn đầy huy hoàng khi còn bé, hai năm năm tháng, ông chỉ dùng hai canh giờ là đã hồi tưởng xong.
Cuối cùng Mộ Ninh và Triệu Dược Mộng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai người đang muốn nhắc nhở Yến Cảnh, cẩn thận tật xấu thứ ba của Tôn Lí Ngạn sau khi say rượu, nhưng mà đã chậm một bước.
Chỉ thấy Tôn Lí Ngạn ý thức không rõ đang chu môi ra, ghé lại gần mặt Yến Cảnh.
Yến Cảnh tưởng ông có gì muốn nói với mình nên cũng không trốn.
Sau đó liền nghe được một tiếng “Chụt” vang dội, Tôn Lí Ngạn mạnh mẽ hôn lên má Yến Cảnh.
Trong viện chợt yên tĩnh như đêm khuya.
Chỉ có Tôn Lí Ngạn vì thực hiện được mà cười cười: “Hiền chất à, hôm nay con cứ ở lại nhà thế bá đi, thế bá sẽ chiêu đãi con thật tốt.”
Trong một khoảnh khắc, Mộ Ninh cảm thấy bản thân đã chứng kiến cảnh tượng cô nương nhà lành bị đùa giỡn.
Trầm Liên sốt ruột muốn bảo vệ chủ tử nên định tiến lên, mạnh mẽ tách hai người ra.
Nhưng Yến Cảnh lại ra hiệu cho y lui ra.
Triệu Dược Mộng lập tức xin lỗi thay tên đăng đồ tử* nhà mình: “Điện hạ, ông ấy uống say nên mới phạm phải chuyện hồ đồ này, xin ngài bỏ qua cho ông ấy lần này!”
(*đăng đồ tử: người háo sắc)
Mộ Ninh do dự, có phải bản thân nàng cũng nên xin lỗi thay cữu cữu hay không.
Nàng nhìn sang Yến Cảnh thì phát hiện khóe miệng hắn vẫn treo tươi cười, chỉ là có chút cứng đờ.
“Bá mẫu nói quá lời.
Thế bá uống say, có lẽ khi con còn là trẻ con, trưởng bối hôn trẻ con thì cũng không tính là vượt quá quy củ, con sẽ không để trong lòng.”
Tuy miệng Yến Cảnh nói là không để trong lòng nhưng tay thì vẫn kéo Tôn Lí Ngạn ra.
Hắn giao Tôn Lí Ngạn đã phạm toàn bộ tật xấu và đang ngủ mê man cho Triệu Dược Mộng.
“Thế bá muốn giữ tiểu chất lại, tiểu chất liền mặt dày làm phiền.
Chỉ là tiểu chất còn có chút chuyện chưa xử lý xong, cần phải ra ngoài một chuyến.”
Triệu Dược Mộng nhìn ánh trăng bạc: “Bây giờ sắc trời đã tối, nếu không có việc gấp, không bằng điện hạ nghỉ ngơi trước, ngày mai lại xử lý sau?”
Trải qua lúc ở chung với nhau vừa rồi, bà cũng đã giảm bớt sự kính sợ đối với thân phận thân vương của Yến Cảnh.
Lời này xuất phát từ sự quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối.
Yến Cảnh gật đầu nói: “Đa tạ bá mẫu quan tâm, nhưng chuyện phải xử lý là chuyện quan trọng.
Tiểu chất sẽ về trễ một chút, bá mẫu không cần lo cho tiểu chất.”
Triệu Dược Mộng đoán, hẳn là hắn muốn đi xử lý chuyện liên quan đến triều chính nên cũng không khuyên nhủ nữa.
“Vậy thỉnh điện hạ đi xử lý chuyện quan trọng kia đi.
Hôm nay Chu quản gia canh cửa, điện hạ về thì cứ gõ cửa, ông ấy sẽ mở cửa cho điện hạ.”
Yến Cảnh nói tiếng “Làm phiền rồi”, sau đó liền vội vàng rời đi.
Mộ Ninh nhìn bóng dáng hắn, thở dài một hơi.
Quả nhiên, Đàn vương đối nhân xử thế chu đáo mọi mặt, nhưng khi đối diện với Tôn Lí Ngạn say rượu thì cũng muốn chạy trối chết.
*
Tiết phủ.
Sau khi Tiết Châu Nhi xử lý vết thương, trong lòng tràn đều tràn đầy sợ hãi cùng đố kỵ.
Nàng ta gây sức ép đến hơn nửa đêm, trút hết toàn bộ buồn bực trong lòng lên người hạ nhân.
Mãi đến giờ Tý canh ba, sau khi tra tấn bọn hạ nhân đến đau đớn không chịu nổi thì nàng ta mới thư thái một chút mà nặng nề ngủ.
Trong giấc mơ, nàng ta dựa vào lòng ngực Đàn vương, hưởng thụ sự chăm sóc nhu tình của Đàn vương.
Mà Mộ Ninh thì đang quỳ gối bên chân nàng ta, theo mệnh lệnh của nàng ta mà cúi đầu liếm giày nàng ta.
Nhưng miệng Mộ Ninh còn chưa chạm đến thì nàng ta bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Nàng ta bỗng bừng tỉnh, vừa mở mắt thì thấy Yến Cảnh đang ngâm mình dưới ánh trăng, tựa như thần tiên, còn đẹp hơn trong giấc mơ vừa rồi của nàng ta.
Nàng ta kinh ngạc hô lên: “Đàn vương điện hạ!”
Khoảnh khắc nhìn thấy Yến Cảnh, nàng ta vừa kinh ngạc lại mừng rỡ.
Cảnh trong mơ đã cho nàng ta ảo giác, khiến nàng ta quên đi chuyện xảy ra vào ban ngày.
Mà sau khi đối diện với ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo của Yến Cảnh, nàng ta bị lôi về hiện thực.
Nàng ta nhìn quanh bốn phía, phát hiện bọn họ đang ở rừng núi hoang vắng, điều này khiến lòng nàng ta sinh ra bất an.
Nàng ta run giọng hỏi: “Vì sao điện hạ lại mang ta tới chỗ này?”
Khoé miệng Yến Cảnh khẽ cong lên, cũng không còn hiền lành như ban ngày mà là trộn lẫn sự ngoan độc đầy rõ rệt.
Hắn hạ giọng hỏi lại: “Ngươi nghĩ sao?”
Tuy Tiết Châu Nhi lù đù, nhưng đối với khung cảnh lúc này, nàng ta cũng đoán được ý đồ của Yến Cảnh.
Nàng ta hoảng loạn lui về phía sau: “Rõ là điện hạ đã đồng ý tha cho ta!”
Yến Cảnh thong thả bước lên phía trước hai bước, nhìn nàng ta bằng ánh mắt như đang nhìn con gà con chó: “Ngươi có biết chuyện thống khổ nhất trên thế gian này là gì không?”
Tiết Châu Nhi nào còn dư sức lực để suy nghĩ về câu hỏi này.
May mà Yến Cảnh cũng không thật sự muốn nàng ta trả lời.
Hắn nửa cúi người xuống, nhìn Tiết Châu Nhi, buồn bã nói: “Là trong lòng sinh ra hy vọng rồi lại mất đi hy vọng.”