Tôn Úy Chi tập võ quanh năm, đặc biệt nhạy cảm với địch ý.
Y phát hiện người tới không có ý tốt nên lập tức lạnh mặt, muốn kéo Mộ Ninh ra phía sau để bảo vệ.
Nhưng còn chưa làm gì thì đã thấy thiếu niên công tử kia lấy cây trâm ngọc rồi cắm lên mái tóc Mộ Ninh.
Vẻ mặt hắn nhu hòa, thái độ thù địch vừa rồi cứ như chưa bao giờ xuất hiện, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Quả nhiên Ninh nhi cài cái gì cũng đẹp.”
Mộ Ninh nao nao.
Vừa nâng mắt thì liền đối diện với đôi mắt đẹp của Yến Cảnh.
Tôn Úy Chi đang muốn lên tiếng chất vấn, còn chưa mở miệng thì đã nghe Tôn Lí Ngạn kinh hỉ nói: “Hiền chất, sao con lại dậy sớm như vậy? Không phải Chu quản gia nói gần hừng đông con mới về sao, sao không ngủ thêm chút nữa?”
Yến Cảnh mỉm cười xoay người: “Nhớ mong việc dùng bữa với thế bá nên hiền chất liền dậy sớm một chút.”
Tôn Lí Ngạn bị dỗ đến chòm râu run run.
Ông liên tục nói ba tiếng “Hiền chất ngoan”, sau đó mới quay lại giới thiệu Yến Cảnh với hai anh em.
Hai người vừa nghe thiếu niên công tử này là Đàn vương thì kinh ngạc một chút, vội vàng định hành lễ.
Chỉ là hai người còn chưa quỳ xuống thì Yến Cảnh đã mỗi tay nâng một người, đỡ bọn họ lên.
“Hai vị không cần đa lễ, dựa theo bối phận, hẳn là ta còn phải kêu hai vị một tiếng thế huynh.”
Tôn Úy Chi nghe vậy thì ngẩng đầu, vừa lúc cùng Yến Cảnh nhìn nhau.
Ánh mắt Yến Cảnh trong veo, trong mắt mang ý cười, hoàn toàn không có thái độ thù địch mà vừa rồi y mới cảm giác được.
Tôn Úy Chi nghi hoặc, cảm thấy có thể khoảng thời gian này y làm lụng vất vả nên cũng không để trong lòng nữa.
Sau đó Yến Cảnh liền dùng cơm với người của Tôn gia.
Hắn tài trí xuất sắc, có kiến thức uyên thâm không phù hợp với lứa tuổi, vậy nên dù là nói chuyện phiếm với trưởng bối hay với người cùng thế hệ thì hắn đều có thể chậm rãi đối đáp.
Trong bữa cơm, không khí trên bàn khá hoà thuận, Tôn Hãn Khâu và Tôn Úy Chi có ấn tượng rất tốt đối với vị Đàn vương điện hạ này.
Mộ Ninh yên lặng xới cơm trong chén, không nói một lời.
Tôn Úy Chi cảm thấy nàng có chút không thích hợp nên liền quan tâm hỏi: “Ninh nhi muội muội không thoải mái sao?”
Mộ Ninh ngẩng đầu lên: “Không, có lẽ là do các huynh trưởng về nên muội cảm thấy cơm hôm nay ngon hơn một chút.”
Tôn Hãn Khâu “Ha ha” cười to hai tiếng: “Quả nhiên muội muội vẫn luôn nói ngọt như thế.
Điện hạ, người không biết đâu, muội muội thần luôn khiến người ta thích.”
Yến Cảnh cười nói: “Ta biết.”
Lời vừa nói ra, trên bàn đều yên lặng.
Không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không, lúc Yến Cảnh nói ra lời này thì dường như còn mang theo một chút ý lưu luyến.
Yến Cảnh lại như không chú ý đến, hắn lặp lại một lần nữa: “Ninh nhi rất khiến người ta thích.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy lời này của hắn có ý khác.
Bàn tay cầm đũa của Mộ Ninh không dấu vết mà dừng một chút.
Nàng nhìn mọi người, nghiêm trang nói: “Muội cũng cảm thấy bản thân rất khiến người ta thích.”
Chỉ một câu này là đã quét sạch bầu không khí quỷ dị vừa rồi.
“Ta cũng thích phần tự tin này của Ninh nhi!” Tôn Lí Ngạn phóng khoáng cười nói, rồi lại chợt nhìn về phía Yến Cảnh: “Quả nhiên, ánh mắt của hiền chất cũng giống với ánh mắt của ta.”
Mộ Ninh nghe vậy, nàng gắp một miếng đồ ăn đặt vào chén ông rồi nói sâu xa: “Cữu cữu, đừng nên mắng chửi người như thế.”
Cũng đừng kéo nàng vào mắng chung.
Tôn Lí Ngạn rất ấm ức, muốn thanh minh cho bản thân vài câu thì Tôn Úy Chi lại mở miệng trước ông.
“Đàn vương điện hạ và Ninh nhi muội muội vốn đã có quen biết sao?”
Yến Cảnh dời mắt nhìn y, khóe miệng cong lên: “Ta và Ninh nhi đã quen biết nhau từ khi còn bé.”
Tôn Úy Chi nhìn Mộ Ninh, sau đó lại đưa tầm mắt về: “Sao chưa từng nghe Ninh nhi muội muội nhắc đến?”
Yến Cảnh cười khẽ: “Về điểm này, ta cũng muốn biết.”
Tuy Tôn Lí Ngạn biết em gái mình thường xuyên tiến cung, nhưng lại không biết em gái mình có dẫn Mộ Ninh tiến cung theo, do đó ông cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Sau dăm ba câu, tầm mắt mọi người lại lần nữa rơi lên người Mộ Ninh.
Lần đầu tiên Mộ Ninh cảm thấy nhớ cái năm mà nàng sống đầu đường xó chợ ngày trước.
Ít nhất ăn cơm không đau khổ như thế này.
Nàng ho nhẹ một tiếng, buông đũa, chuyển hướng sang Tôn Lí Ngạn: “Cữu cữu có muốn uống rượu không?”
Tôn Lí Ngạn nghe xong thì mắt lập tức sáng lên.
Phải biết rằng mấy năm nay, số lần ông uống rượu có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần đều chỉ có thể lén lút nhấp hai ngụm.
Một khi bị tóm được thì một người chủ gia đình như ông sẽ bị phu nhân và tiểu bối giáo huấn suốt cả ngày.
Đây vẫn là lần đầu tiên Mộ Ninh chủ động nói muốn cho ông uống rượu.
Ông cuống quýt gật đầu.
Nhưng mấy người còn lại đều lên tiếng phản đối: “Không được!”
Tôn Lí Ngạn chỉ là xuất hiện suy nghĩ muốn uống rượu mà đã có mấy người thay nhau giáo huấn ông một trận.
Mộ Ninh lại vì vậy mà nhẹ nhàng thở ra.
Lúc không xử lý hết chuyện thì phải dùng một chuyện khác khiến người ta chú ý hơn để ngăn lại.
Yến Cảnh nhìn Mộ Ninh âm thầm thở phào một hơi thì cười khẽ một tiếng, cắt ngang lời giáo huấn của mọi người.
“Thật ra lần này tới phủ quấy rầy là vì tiểu chất có một chuyện muốn nhờ.”
Tôn Lí Ngạn được giải vây cơ hồ là cảm động đến rơi nước mắt mà nhìn về phía Yến Cảnh.
“Hiền chất cứ việc nói, ta nhất định sẽ đồng ý với con.”
Yến Cảnh nghe vậy, ý cười càng sâu, có thể nói là cảnh xuân xán lạn.
Mộ Ninh lại sinh ra một tia dự cảm bất an từ trong đó.
Yến Cảnh nói: “Chắc hẳn các vị cũng đã nghe nói, Hoàng Thượng tứ hôn cho ta và đích trưởng nữ của Mộ gia.
Ninh nhi thân là nữ nhi của Mộ gia, vậy nên ta muốn dẫn muội ấy trở về kinh thành tham gia tiệc mừng.”
Lời vừa nói ra, mấy người vừa rồi còn mang vẻ mặt ôn hoà bây giờ lại chợt thay đổi sắc mặt.
Tôn Lí Ngạn lập tức tỏ vẻ phản đối: “Không được, Ninh nhi không thể về Mộ gia!”
Yến Cảnh sớm có lường trước, cũng không ngoài ý muốn.
Hắn lại nói: “Mẫu phi thật sự nhớ Ninh nhi, lâu rồi không gặp muội ấy nên muốn nhân cơ hội này để trò chuyện cho đỡ nhớ.
Nếu Ninh nhi cảm thấy khó xử, không muốn ở Mộ phủ thì ta có thể tìm chỗ ở khác cho muội ấy.”
Nhắc tới Chiêu thái phi, Tôn Lí Ngạn dường như có chút biến sắc.
Ông như suy tư gì đó, một lát sau mới thoáng thở ra một hơi: “Có trở về hay không thì vẫn phải xem ý của Ninh nhi.”
Ý là, nếu là Mộ Ninh tình nguyện trở về thì ông sẽ không ngăn cản.
Mộ Ninh đang muốn mở miệng từ chối thì lại nghe Yến Cảnh nói: “Ta cũng nghĩ thế bá và mọi người đại khái sẽ không vui khi nhìn thấy Mộ gia, cho nên mới nói với bọn họ là sẽ tới thương lượng với mọi người trước.”
Mộ Ninh sửng sốt, sau đó hiểu được ý của Yến Cảnh.
Nếu nàng từ chối, vậy lần sau sẽ là Mộ gia tìm tới.
Bắc Hoài có tập tục, khi nữ tử xuất giá thì tỷ muội trong nhà phải chải tóc và chúc phúc cho người đó.
Mộ gia không có thân thích, trừ đích trưởng nữ Mộ Văn Nhạc thì chỉ có một đứa con gái là Mộ Ninh, việc này cũng chỉ có nàng mới làm được.
Vì để hôn sự của Mộ Văn Nhạc được tiến hành một cách hoàn mỹ, không có bất cứ thiếu sót gì, có lẽ bọn họ sẽ thật sự đến tìm nàng.
Nàng không muốn nhìn thấy người của Mộ gia, nhưng càng không muốn cho Tôn gia gặp Mộ gia.
Nếu để Mộ gia tìm tới, chỉ sợ là bọn họ sẽ lại trở về hai năm trước, sống cái cuộc sống đầu đường xó chợ.
Nghĩ vậy, nàng nhìn về phía Yến Cảnh: “Ta theo điện hạ về kinh, về phần chỗ ở, không cần làm phiền điện hạ, ta sẽ ở tại Mộ gia.”
Mộ Ninh đã quyết định, mấy người của Tôn gia tuy vẫn có chút đắn đo nhưng bọn họ vẫn tôn trọng lựa chọn của nàng.
Song, lúc sắp hết bữa cơm thì Tôn Úy Chi bỗng hỏi: “Ta đến kinh thành cùng Ninh nhi muội muội được không?”
Yến Cảnh không dấu vết mà híp mắt lại: “Úy Chi huynh muốn đến kinh thành?”
Tôn Úy Chi gật gật đầu: “Ta phải bảo vệ Ninh nhi muội muội.”
Yến Cảnh nghe vậy, hàng mi dài hơi rũ xuống, trong mắt xẹt qua tối tăm.
Ninh nhi của hắn cần người khác bảo vệ từ bao giờ?
Hắn vuốt ve ngón tay, vất vả nhịn xuống lệ khí đang xông lên ngực, muốn tùy tiện tìm cớ để từ chối lời của Tôn Úy Chi.
Nhưng đã có người đi trước hắn một bước.
“Muội tự đi là được rồi.” Mộ Ninh nói với vẻ mặt dịu dàng: “Đâu phải muội đi đầm rồng hang hổ đâu, sao cần phải có người bảo vệ?”
Tôn Úy Chi lập tức nói: “Mộ gia có thể so với đầm rồng hang hổ ‘ăn thịt người’, ta không yên tâm.”
Mộ Ninh than nhẹ: “Cho dù ‘ăn thịt người’ như thế nào thì bọn họ cũng sẽ không ngu đến mức làm gì đó với muội trước khi đại hôn diễn ra.
Dựa trên sự coi trọng của bọn họ đối với Mộ Văn Nhạc, bọn họ sẽ không để đại hôn xảy ra một chút sự cố nào, cho dù bọn họ không ưa muội đến cỡ nào thì cũng sẽ phải tạm thời chịu đựng.”
Mộ Ninh nói xong thì dường như mới nhớ ra có sự tồn tại của người ngoài.
Lúc trước đối với nàng,Yến Cảnh vẫn luôn trong phạm vi người một nhà.
Nhưng hôm nay Yến Cảnh rất có khả năng sẽ phân nàng vào trong phạm vi kẻ thù.
Hai ngày ở chung này nhìn như gió êm sóng lặng nhưng chẳng qua là nhìn mặt mũi Tôn gia và Chiêu thái phi.
Mà hắn lại sắp thành hôn với Mộ Văn Nhạc.
Nói về mối quan hệ thân sơ, hẳn là hắn sẽ đứng về phía Mộ gia, nói như thế về Mộ gia, không chừng sẽ khiến hắn không vui.
Nàng hối hận mà nhìn về phía Yến Cảnh, lại phát hiện hắn không có chút không vui nào.
Hắn vẫn mang điệu bộ đoan trang tao nhã: “Ta cũng nghĩ là Úy Chi huynh không cần đi cùng.
Nếu Úy Chi huynh ở tại Mộ phủ, không chừng sẽ xảy ra tranh chấp, đến lúc đó Ninh nhi cũng khó xử.
Nếu không ở Mộ phủ, dù Ninh nhi có chuyện gì thì có lẽ cũng không cách nào tương trợ đúng lúc được.”
Yến Cảnh nói trắng ra, Tôn Úy Chi nghe xong, thất vọng một trận nhưng lại không cãi được.
Yến Cảnh cười cười, lại nói: “Các vị yên tâm, ta và Ninh nhi cùng lớn lên, ta tất sẽ bảo vệ muội ấy vô lo.
Nếu để muội ấy chịu khổ, đừng nói là các vị, mẫu phi sẽ là người đầu tiên không tha cho ta.”
Tôn Lí Ngạn tin tưởng thái độ làm người của Yến Cảnh, cũng tin tưởng tình nghĩa của Chiêu thái phi đối với Tôn gia.
Bởi vậy sau khi nghe hắn nói như thế, ông liền đồng ý với quyết định của Mộ Ninh và Yến Cảnh.
Việc này cứ vậy mà định ra.
*
Sau khi ăn cơm trưa, Mộ Ninh và Tôn Hãn Khâu đến kho vải thuê để kiểm tra hàng hoá.
Lần này Tôn gia huynh đệ ra ngoài, nhập được không ít vật liệu tốt giá rẻ, kho cũng gần đầy.
Phần lớn hạ nhân trong phủ dốt đặc cán mai, học toán sơ sài, bởi vậy việc kiểm tra này liền do hai anh em tự tay làm lấy.
Hai người đối chiếu sổ sách với bản ghi chép suốt cả buổi trưa rồi mới xác nhận là không sai chỗ nào.
Lúc đến là mặt trời trên cao, nhưng lúc về nhà thì trăng bạc đã soi bóng.
Bọn họ lê cơ thể mệt mỏi về nhà, nhưng sau đó lại chạm mặt Yến Cảnh và Tôn Úy Chi.
Tôn Hãn Khâu nghi hoặc nói: “Sao hai người lại đến đây?”
“Vừa rồi đệ mới cùng Úy Chi huynh bàn về chuyện làm xiêm y cho người nghèo, vốn định đến kho chọn vải vóc một chút, nhưng nhìn Hãn Khâu huynh và Ninh nhi mệt mỏi như thế, trước mắt hẳn là đi ăn cơm quan trọng hơn.”
Những lời này đúng như lòng Tôn Hãn Khâu đang nghĩ: “Còn không phải sao, ta đói lả rồi đây.”
Vừa khéo lúc này bọn họ đang đứng trước cửa tửu điếm, Yến Cảnh hỏi: “Nếu không thì ăn ở đây?”
Hai mắt Tôn Hãn Khâu lập tức tỏa sáng, liên tục gật đầu.
Mộ Ninh lại có chút băn khoăn: “Nhưng cữu cữu và mợ còn đang chờ phải không?”
Tôn Úy Chi thở dài: “Cha lại trộm uống rượu.”
Lời vừa nói ra, mấy người bọn họ liền nhớ tới bộ dáng say rượu của ông, im lặng mấy phút.
Sau đó bọn họ cực kỳ ăn ý mà đi vào tửu điếm.
Vì để tránh Tôn Lí Ngạn điên rượu, bữa cơm này bọn họ ăn cực kỳ chậm.
Ăn đến cuối giờ Hợi, bọn họ mới thỏa mãn mà về.
Đã qua giờ đóng cửa từ lâu, trên đường phố trống vắng không tiếng động.
Mộ Ninh chưa bao giờ ra cửa vào giờ này, hiếm khi thấy được một Tê Châu vắng lặng như vậy.
Phóng tầm mắt ra nhìn, đi trên đường chỉ có bốn người bọn họ, bên tai lại truyền đến tiếng gió rào rạt.
Cảnh này không khỏi làm nàng nhớ tới thoại bản mà nàng đã xem vào mấy ngày hôm trước.
Nàng không khỏi cảm khái nói: “Lúc này là thời điểm thích hợp nhất để trộm cướp, thích khách ẩn hiện.”
Vừa dứt lời, người nàng bỗng bị Yến Cảnh túm qua một bên.
Một mũi tên xẹt qua mặt nàng!
Mộ Ninh sợ hãi mà nhìn một màn này, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nếu nàng biết nàng nói linh như thế thì nàng sẽ dựa vào nghề đoán mệnh để kiếm tiền!