Trốn Thoát Khỏi Trúc Mã Vương Gia Bệnh Kiều



Mũi tên phóng ra từ bốn phương tám hướng.


Bốn người miễn cưỡng tránh đi, bị dồn vào trong một hẻm nhỏ.


Hẻm nhỏ tầm nhìn không tốt, mưa tên tạm ngừng trong chốc lát, bốn người có thể thở dốc một chút.


Mấy năm nay Tôn Hãn Khâu vẫn luôn lăn lộn trong giang hồ nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này.


Hắn hạ giọng, khẩn trương nói: “Sao Tê Châu lại có thích khách*? Bây giờ chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
(*bản gốc là đạo phỉ(trộm cướp) nhưng editor sửa lại thích khách cho phù hợp)

Yến Cảnh vững vàng bình tĩnh nói: “Chúng ta chia binh làm hai đường, phân tán chiến lực của bọn họ.

Người thuận lợi chạy thoát hãy nhanh đến Thự Nha cầu cứu.



Đám Mộ Ninh hoàn toàn đồng ý với đề nghị của hắn.


Tôn Úy Chi nói: “Nếu đã như vậy, Ninh nhi muội muội đi với ta, Hãn Khâu và điện hạ……”

Còn chưa đợi hắn nói xong thì Yến Cảnh đã đạp lên mặt tường rồi biến mất trong bóng đêm.


Hơn nữa còn dẫn Mộ Ninh đi cùng.


Tôn Úy Chi giật mình ngơ ngác.


Tôn Hãn Khâu vỗ vỗ hắn: “Đừng ngây ngốc nữa, chúng ta cũng chạy nhanh đi!”

Dứt lời, hai người cũng nhảy lên mái hiên, đi về hướng trái ngược nhau.


*

Mộ Ninh phát hiện, những tên thích khách đó phần lớn đều bị nàng và Yến Cảnh dẫn tới.


Tiếng gió gào thét bên tai, phía sau là tiếng bước chân rầm rầm.


Tất cả những âm thanh này đều đang báo cho nàng, tình cảnh hiện tại của nàng khá nguy hiểm.


Nàng có chút bất đắc dĩ.


Thế sự khôn lường, không lẽ là do gần đây nàng sống quá hạnh phúc hay sao?

Yến Cảnh chú ý tới thay đổi trên mặt nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Mộ Ninh thuận miệng trả lời: “Mệt.



Nói xong, nàng điều chỉnh tư thế để tránh cho bản thân không quá ngộp.


Tuy nàng có học chút bản lĩnh để phòng thân nhưng so với những thích khách võ nghệ cao siêu đó thì có thể nói đây chỉ là múa rìu qua mắt thợ*, căn bản không đáng nhìn thẳng.

(*bản gốc “châm so với chày sắt”)


Vì không để nàng gây cản trở, Yến Cảnh dứt khoát ôm nàng vào trong ngực, mang nàng trốn suốt cả quá trình.


Nhưng dù là vậy nhưng nàng vẫn nói mệt.


Vẻ mặt Yến Cảnh hơi đổi, xoay người ẩn vào rừng cây trong vùng ngoại ô, trốn trên cây với Mộ Ninh.


Có lẽ là vì không để Mộ Ninh phát ra tiếng nên Yến Cảnh đã lấy tay che miệng nàng lại.


Cảm giác kỳ lạ kia khiến Mộ Ninh ngây người.


Trong trí nhớ của nàng, tay Yến Cảnh trắng nõn mềm mại nhẵn nhụi, còn đẹp hơn tay nữ tử.


Nhưng hiện tại, lòng bàn tay và ngón tay hắn lại phủ một lớp chai mỏng, rõ là kết quả của việc gắng sức luyện võ trong suốt ba năm qua.


Hắn thật sự thay đổi rất nhiều.


Mộ Ninh rất cảm khái mà thở dài.


Hơi thở phả vào lòng bàn tay Yến Cảnh, quấn quanh ngón tay rồi nhanh chóng truyền vào thân thể hắn.


Hắn bất giác hô hấp nặng hơn, rũ mắt xuống, nhìn đỉnh đầu Mộ Ninh.


Hơi thở của nàng kề bên, nó có thể gợi lên sự hưng phấn đang ngo ngoe rục rịch của hắn.


Hắn nhắm hai mắt lại, kiềm chế cảm xúc mạnh mẽ đang nảy lên trong lòng.


Hắn thật sự sắp chờ không nổi mà muốn chiếm nàng làm của riêng mình!

Nhưng khi một mũi tên xuyên qua tầng tầng lá cây, phóng tới chỗ cả hai thì hắn mới khôi phục sự bình tĩnh và nhất quán của ngày trước.


Hắn tháo cây trâm ngọc mới cài được một ngày trên tóc Mộ Ninh xuống, dùng sức ném vào không trung.


Theo tiếng ngọc thạch va chạm, mũi tên rơi xuống ngọc thạch nát tan.


Yến Cảnh đỡ eo Mộ Ninh, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nhảy xuống cây.


Có ánh trăng chiếu sáng, hắn phát hiện, Mộ Ninh đang nhìn chằm chằm vào cây trâm ngọc đã bị vỡ thành nhiều mảnh.


Yến Cảnh trầm giọng: “Không nỡ bỏ cây trâm ngọc kia?”

“Ừm.

” Mộ Ninh thành thật gật gật đầu: “Giá trị của cây trâm ngọc đó cũng không rẻ đâu.



Yến Cảnh khẽ cười ra tiếng: “Đó là thứ phẩm, sau này ta đền cho muội cái tốt hơn là được.



Mộ Ninh bỏ qua cảm giác phiền muộn: “Vậy cũng phải sống qua hôm nay đã.




Đang nói, mấy mũi tên kia lại liên tiếp phóng tới chỗ bọn họ.


Yến Cảnh bảo vệ Mộ Ninh ở phía sau người, sau đó bắt đầu né tránh một phen.


Dáng người hắn cường tráng, dù đang che chở một người thì cũng khá thong dong.


Nhưng suy cho cùng thì vẫn là người bình thường, sẽ có lúc sơ hở.


Lúc một mũi tên nhắm chuẩn sơ hở đó mà tấn công về hướng Mộ Ninh thì cả người Yến Cảnh bỗng dồn sức một chút, sau đó nghiêng qua, chặn mũi tên thay nàng.


Mộ Ninh trơ mắt nhìn một màn này xảy ra, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.


Mũi tên kia đâm xuyên qua cánh tay phải của Yến Cảnh!

Nàng vội vàng kéo Yến Cảnh đến trốn sau một thân cây.


Vẻ mặt nàng nghiêm túc, không nói một lời mà gỡ dao găm trên cánh tay xuống rồi chém đứt mũi tên cắm trên tay Yến Cảnh.


Nàng yên lặng nhìn Yến Cảnh: “Ta bảo hộ điện hạ, sẽ không để điện hạ xảy ra việc gì.



Nàng nói một cách tự tin nhưng trong lòng lại trống rỗng.


Nàng nhìn ra được, võ công của Yến Cảnh vượt xa nàng, bằng một chút công phu mèo quào của nàng thì không có khả năng bảo vệ được hắn.


Nhưng nàng không muốn chỉ dựa vào Yến Cảnh.


Những người ban đầu trốn trong bóng tối bây giờ lại như sài lang ngửi thấy mùi máu tươi, sau khi bắn Yến Cảnh bị thương, bọn chúng lần lượt xuất hiện từ trong đêm đen.


Lúc Mộ Ninh nói chuyện thì bọn chúng đã nhanh chóng bao vây hai người.


Nhìn sơ qua thì có ít nhất mười mấy hắc y nhân.


Tim Mộ Ninh như bị treo lên nhưng nàng vẫn đứng ra phía trước bảo vệ Yến Cảnh.


Yến Cảnh nghiêng về phía trước, kề sát vào nàng, cầm tay nàng.


Nàng cảm thấy có hơi thở ấm áp phất qua tai, sau đó bàn tay đặt trên tay nàng khéo léo dùng sức.


“Ta dạy muội, sau này nếu đối phó người khác thì phải làm như vậy.



Mộ Ninh còn chưa kịp phản ứng thì dao găm trong tay đã thoát khỏi tay, ghim thẳng vào bả vai hắc y nhân.


Mộ Ninh giật mình.



Tuy nàng mang dao găm để phòng thân từ nhỏ nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng chủ động đả thương người khác.


Lúc này, nàng lại nghe Yến Cảnh nói bên tai mình: “Thật đáng tiếc, sức của Ninh nhi hơi yếu.



Thì ra hắn muốn lấy tính mạng của người kia.


Mộ Ninh nhìn bàn tay trống không.


Vũ khí duy nhất đã bị ném đi rồi, hiện tại phải làm sao bây giờ?

Yến Cảnh nhìn ra sự bất an của nàng, an ủi nói: “Yên tâm, ta sẽ không để muội xảy ra việc gì.



Mộ Ninh không biết hắn lấy đâu ra tự tin đó.


Những hắc y nhân đó hiển nhiên cũng không định cho nàng thời gian dò hỏi để giải thích nghi hoặc.


Bọn chúng đồng thời tấn công hai người.


Trong lòng Mộ Ninh căng thẳng nhưng vẫn kiên định đứng trước người Yến Cảnh, không động đậy chút nào.


Mắt thấy hắc y nhân đã đến rất gần, kiếm gió đập vào mặt, vài đạo thân ảnh khác lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà xuất hiện, nhanh chóng kiềm chế hắc y nhân.


Mộ Ninh thấy tình thế bỗng thay đổi thì lúng ta lúng túng hỏi: “Những người này là?”

“Ám vệ.

” Yến Cảnh trả lời ngắn gọn.


Mộ Ninh rốt cuộc cũng hiểu sự tự tin của Yến Cảnh là từ ám vệ mà ra.


Ngẫm lại cũng phải, hiện giờ hắn là thân vương, ra ngoài thì không có khả năng chỉ mang theo mỗi mình Trầm Liên.


Mộ Ninh bỗng nhanh trí hiểu ra: “Cho nên điện hạ cố tình bị thương, biểu hiện yếu thế để dụ bọn chúng xuất hiện rồi một lưới bắt hết?”

Yến Cảnh ngậm cười: “Không sai, Ninh nhi quả thật rất thông minh.



Mộ Ninh không vì được hắn khen mà cảm thấy vui vẻ, ngược lại lòng nàng còn sinh ra lạnh lẽo.


Yến Cảnh quả là đã thay đổi rất nhiều, nhưng về chuyện vì để đạt được mục đích mà lấy thân thể mình ra làm lợi thế thì vẫn giống như ngày trước.


Hắn thật sự không quan tâm đến bản thân mình chút nào.


Thời gian không đến một chén trà nhỏ, ám vệ đã chế phục được đám hắc y nhân.


Trầm Liên ra khỏi nhóm ám vệ, nhanh chóng bước đến trước mặt Yến Cảnh.


“Điện hạ, đắc tội.



Sau khi nói một tiếng, y vén tay áo Yến Cảnh lên, vết thương do bị mũi tên* đâm lộ rõ ra trước mắt Mộ Ninh.

(*bản gốc là kiếm nhưng editor sửa lại cho phù hợp)

Nàng cắn môi dưới, không chớp mắt mà nhìn Trầm Liên rút đoạn mũi tên ra, máu tươi không ngừng chảy ra.


Trầm Liên bôi thuốc cầm máu, động tác cứ như sớm đã thành thói quen, rất là lưu loát.



Tuy là như thế nhưng Mộ Ninh vẫn nhìn mà thấy kinh hồn bạt vía.


Đợi Trầm Liên xử lý vết thương xong, nàng không khỏi hỏi Yến Cảnh: “Đau không?”

Yến Cảnh dựa vào thân cây, hiếm khi lộ ra một chút lười biếng.


“Không phải muội cũng biết sao, ta chưa bao giờ sợ loại đau này.



Mộ Ninh nghe vậy thì ngẩn ra.


Cảnh tượng lần cuối cùng vào cung lại hiện lên trong tâm trí nàng.


Ngày đó, nàng thấy được trên người Yến Cảnh một vết sẹo mà hắn không muốn người khác biết.


Yến Cảnh cầm tay nàng mơn trớn vết sẹo đó, như khóc như cười mà hỏi nàng: “Ninh nhi, ta không biết đau, phải làm sao bây giờ?”

Mộ Ninh dung túng hành động của hắn, đợi đến khi mỏi tay thì mới đáp lời hắn: “Điều này tốt mà.



Đó là lời từ đáy lòng Mộ Ninh.


Hiện tại nàng vẫn cảm thấy như vậy.


Không cảm nhận được sự đau khổ của cuộc sống thật khiến nàng hâm mộ biết bao.


Nhưng dường như Yến Cảnh lại không cho là như thế.


Trước đây, sau khi nàng nói ra suy nghĩ chân thật nhất từ sâu trong lòng thì Yến Cảnh cứ như phát điên, thế nên lần này nàng cũng không dám nói ra lời thật lòng nữa.


Nàng im lặng một lát, thở dài: “Thật đáng tiếc.



Không đặt vào một chút tình cảm chân thật nào.


Yến Cảnh nhìn nàng một lúc lâu rồi cười khẽ ra tiếng: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.



Lúc sau, Yến Cảnh sai ám vệ đi tìm huynh đệ Tôn gia, lại phái người đến Tôn gia kiểm tra xem có gì khác thường hay không.


May mà phần lớn hắc y nhân đều bị Yến Cảnh dẫn đi, huynh đệ Tôn gia cũng không bị thương.


Không những thế mà còn mang điệu bộ rất có tinh thần.


Lúc gặp nhau ở Thự Nha, Tôn Hãn Khâu hùng hùng hổ hổ: “Mấy cái thằng khốn đó! Vất vả lắm mới khiến bọn chúng xuất hiện, còn chưa ra tay thì bọn chúng đã chạy mất! Đang trêu đùa ông nội chúng đấy à?”

Ngược lại, Tôn Úy Chi có vẻ im lặng hơn, dường như có chút thất thần.


Mộ Ninh lo lắng nói: “Úy Chi ca ca làm sao vậy? Bị thương sao?”

Tôn Úy Chi bỗng hoàn hồn, nhìn về phía những hắc y nhân bị bắt: “Không bị thương, ta đang suy nghĩ, rốt cuộc bọn chúng là người phương nào?”

Tầm mắt Yến Cảnh chuyển từ Mộ Ninh sang Tôn Úy Chi, cuối cùng rơi xuống người hắc y nhân.


“Ta biết.

” Hắn chậm rãi nói: “Là Tuyết Hận hội.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận