Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

"A Lam, tớ muốn hỏi cậu một câu." Trước khi đưa ngọc bội cho Phong Vũ Lam, La Giản tựa hồ nhận ra cái gì, trực giác của cậu luôn tốt, bởi vậy, thời điểm A Lam dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, La Giản bắt đầu hiểu, cậu biết có một số thứ đang bắt đầu thay đổi, dưới tình huống cậu không biết.

Phong Vũ Lam không trả lời, cậu ấy vẫn duy trì tư thế kia, nhìn La Giản, tựa hồ như đang đợi câu hỏi của cậu.

Vì thế La Giản liền hỏi: "A Lam, chúng ta là đồng bạn sao?"

Phong Vũ Lam ngây người, câu hỏi này khiến cậu nghĩ tới cái gì đó, trên mặt liền nở nụ cười: "Chúng ta đương nhiên là đồng bạn."

La Giản dừng một chút, cơ hồ không có bất luận hoài nghi liền tin vào câu trả lời phiến diện của Phong Vũ Lam, cười nói: "Cậu đã nói rồi nhé."

Sau đó, La Giản duỗi tay liền đưa nửa khối ngọc bội trong lòng bàn tay cho A Lam.

Thần sắc Phong Vũ Lam lúc này có chút phức tạp, chăm chú chốc lát nhìn ngọc bội trong tay, trong lòng cậu không khỏi bắt đầu chần chừ, làm như vậy được sao? Cậu có thể quá qua loa hay không? Cứ đem tín nhiệm giao cho một đứa trẻ không đến mười tuổi, mặc dù cậu đã biết thân phận của nó, nhưng... chỉ một suy đoán đã biết thân phận chân chính của đứa bé, cậu có thật sự quá khinh suất hay không?

"Cậu hoàn toàn có thể lựa chọn không tin tớ." Đứa nhỏ kia phảng phất như đoán được suy nghĩ của A Lam, sâu kín nói, ngữ khí thực nhẹ: "Cậu chỉ cần đương nhiên mà đem trách nhiệm đẩy lên người tớ, nói với bọn họ là tớ khống chế cậu, hơn nữa, sự thật cũng là như vậy."

Đứa nhỏ vừa nói chuyện vừa cười khẽ, nó căng dù dựa lên vai mình, trôi nổi giữa không trung, một tay nhỏ đặt trên vai Phong Vũ Lam, ngay sau đó, La Giản cùng kẻ truy sát phát hiện một sự tình kinh người, bọn họ "đột nhiên" phát hiện bên cạnh Phong Vũ Lam có một đứa bé hiện ra từ hư vô!

Gọi là "đột nhiên phát hiện", cảm giác kia thật giống lúc trước vẫn luôn không nhìn thấy người này, sau đó không biết nguyên nhân gì, lại có thể thấy. Người đó vẫn luôn ở chỗ này, chỉ bởi vì một số nguyên nhân, người khác luôn xem nhẹ hắn, bởi vậy khi đứa nhỏ chủ động hiện thân, quả thực giống như ảo thuật kì diệu trên sân khấu, xuất hiện thần kỳ như vậy.

Nhưng La Giản vẫn chưa thấy rõ khuôn mặt đứa nhỏ này, đối phương tựa hồ như cố ý, chuyển động cán dù đỏ tươi, tán dù che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, La Giản chỉ nhìn thấy đối phương lộ ra cằm nhỏ xinh, còn có cái cổ trắng nõn non nớt, tay chân nhỏ bé của trẻ con, cứ vậy mà trôi nổi bên cạnh Phong Vũ Lam, còn đặt một bàn tay lên vai cậu ấy.

Sau đó, đứa nhỏ này cơ hồ là đương nhiên, thậm chí táo bạo trắng trợn, duỗi tay liền cầm đi nửa khối ngọc bội trong tay Phong Vũ Lam. Động tác của nó tuy rằng không nhanh, nhưng nó kiêu ngạo làm càn quá mức, trong lúc nhất thời Phong Vũ Lam cũng không kịp phản ứng gì, trong lòng bàn tay đã trống rỗng.

Đứa bé dường như đang cười, tiếng cười bị nó cố tình đè thấp, nhưng âm thanh vẫn mềm mại non nớt như cũ.

Kẻ truy sát là người đầu tiên phản ứng, hắn theo bản năng mà phi thân lên trước, duỗi tay muốn bắt đứa nhỏ thần kì mà xuất hiện này, nhưng đứa nhỏ kia linh hoạt ngoài ý muốn, thân thể nhẹ nhàng mà lui về sau, tránh đi bàn tay kẻ truy sát, vừa lui liền kéo dãn một khoảng cách lớn, hơn nữa thị uy mà quơ quơ ngọc bội trước mắt đám La Giản.

"Bắt lấy nó!" Lúc này La Giản cũng phản ứng lại, nhưng cậu không kịp nghĩ nhiều, suy nghĩ đầu tiên là đoạt lại khối nửa ngọc bội kia, vì thế cậu gầm nhẹ một tiếng, rút đao ra liền nhào về phía đứa trẻ kia.

Khi La Giản rút đao sẽ theo bản năng mà vận chuyển tâm pháp của mình, khiến vũ khí của cậu rơi vào trạng thái ẩn hình, đây là kỹ xảo cậu luyện ra khi đối chiến cùng tên hề, lưỡi dao vô hình luôn khiến kẻ địch giảm mạnh phòng bị, từ đó tấn công càng trở nên hữu hiệu.

Nhưng nháy mắt kia, khiến La Giản cảm thấy giật mình chính là, đứa bé kia cư nhiên chặn lưỡi được lưỡi đao của cậu, mà đối phương chỉ vươn đôi tay non nớt của nó, dùng hai ngón tay liền kẹp lấy lưỡi đao, lưỡi đao vô hình của La Giản.

Cái ô của đứa nhỏ vẫn chậm rãi xoay, tán dù vẫn gãi đúng chỗ ngứa mà che khuất khuôn mặt nó, cho dù ở khoảng cách gần như vậy nhưng La Giản vẫn nhìn không tới khuôn mặt chân thật của nó, chỉ là thời điểm tiếp cận đứa nhỏ này, La Giản cảm thấy tim mình đập nhanh khó tả.

Cảm xúc lưu chuyển trong ngực La Giản, đó là một cảm giác đáng sợ, cậu đột nhiên phát hiện mình phi thường sợ hãi đứa nhỏ này, không lý do, không tự giác, không rõ vì sao, nhưng loại cảm xúc sợ hãi này lại điên cuồng lan tràn trong ngực La Giản.

"Cậu hiện tại... yếu ớt như vậy sao?"

La Giản cách đứa nhỏ rất gần, đối phương nhẹ giọng nói một câu, rơi vào màng nhĩ La Giản, còn chưa kịp để ý tới ý tứ những lời này, thân ảnh đưa nhỏ đột nhiên trở nên mơ hồ, bỗng nhiên lại một lần nữa biến mất trong tầm mắt.

Đứa bé biến mất, La Giản lại dại ra, cậu thu hồi lưỡi đao của mình, cúi đầu nhìn vũ khí trong tay, đao này gần như giống y như đúc vũ khí của kẻ truy sát, nhưng cho tới nay, La Giản cảm thấy vũ khí của mình, kỳ thật cũng không tiện tay, lưỡi đao quá cùn, cậu không thể dùng nó để giết người.

"Thực xin lỗi, cư nhiên bị người lấy mất rồi, đây đều là trách nhiệm của tớ." Phong Vũ Lam thấy đứa nhỏ biến mất, không biết là may mắn hay thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cậu vẫn cảm thấy tự trách cùng áy náy, vì thế dẫn trước mở miệng nhận lỗi.

La Giản không nói gì, cậu ngẩng đầu nhìn Phong Vũ Lam một cái.

Bởi vì kẻ truy sát không thể nói chuyện... Trên thực tế, Hình Viêm rất khó can thiệp vào sự tương tác giữa người chơi với người chơi, cho nên chỉ cần kia ở cạnh La Giản và có người thứ ba ở đó, hắn đều sẽ thực im lặng cùng giảm độ tồn tại của bản thân xuống, đem không gian để lại cho La Giản cùng Phong Vũ Lam.

Bởi vậy, giữa La Giản cùng A Lam tồn tại một bầu không khí im lặng dị thường.

Ánh mắt La Giản trở nên có chút tối tăm, đây là sự tối tăm Phong Vũ Lam chưa từng nhìn thấy, thậm chí mang theo ánh mắt dò xét, hơn nữa mục tiêu dò xét lại là bạn tốt nhất từ trước tới giờ của La Giản.

Phong Vũ Lam cảm thấy trái tim mình run rẩy, cậu không biết mình làm đúng hay sai, cậu thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân có bị đứa nhỏ kia lừa gạt hay không, phải biết rằng vừa rồi đứa nhỏ kia ở bên người cậu, chỉ cần nó muốn, dù mình không thể ngăn cản nó lấy đi ngọc bội, cũng có thể kéo dài thời gian cho La Giản.

Nhưng mà cậu không, cái gì cũng không làm.

Tại sao cậu lại không động? Tại sao cái gì mình cũng không làm? Phong Vũ Lam hỏi bản thân, kỳ thật nội tâm cậu sớm đã có đáp án, cậu nhìn thấu thân phận đứa nhỏ kia, không... Phải nói, cậu nhìn thấu linh hồn nó.

Vũ khí của Phong Vũ Lam giúp cậu có được tinh thần lực phi phàm, điều này cũng trực tiếp tác dụng lên linh hồn cậu, cho dù không hoàn toàn, A Lam cũng có thể dễ như trở bàn tay cảm nhận được linh hồn người khác, mạnh mẽ hay yếu ớt, dối trá hay chân thật.

Linh hồn trong tầm mắt Phong Vũ Lam như bị bịt kín một cái mạng che, cách một tầng sương mù mông lung, nhưng cho dù vậy, cậu vẫn có thể chân thật cảm thấy nó, mặc dù sự thật khiến cậu cảm thấy kinh sợ không thôi.

"Thực xin lỗi." Vì thế, bởi vì cậu không ngăn cản, Phong Vũ Lam đành phải thành thật xin lỗi.

"A Lam, tới không biết cậu đang nghĩ gì." La Giản dời đi ánh mắt, thở dài: "Nhưng tớ vẫn luôn tin tưởng cậu, đừng để tớ thất vọng."

Phong Vũ Lam nắm chặt quyền, lại trầm mặc.

Mà ở một bên khác của chiến trường, U linh lau vết máu trên má, cơ hồ ngay cả vũ khí của bản thân cũng cầm không nổi, đặt mông ngồi trên mặt đất, Trước mặt hắn, hai kẻ truy sát nằm phơi thây, trên người đều có dấu vết bị thiêu trọi.

U linh hít sâu một hơi, hắn cảm thấy phổi mình như bị đả thương, khi ho khan máu vẫn tuôn chảy ra ngoài, nhưng bên người hắn không có ai, Đoạn Ly truy đuổi đám địch nhân, tốc độ của hắn rất nhanh, cho dù bị thương vẫn có thể lấy tốc độ phi nhân loại chạy khắp nơi, nhưng U linh thì không, hắn cần nghỉ ngơi.

"Hi vọng đuổi kịp." U linh hít sâu một hơi, nhìn bên cạnh, bên cạnh hắn, có một bóng người sắp biến mất, đó là cảnh trong gương Phong Vũ Lam lưu lại trước khi rời đi để che mắt bọn họ, bất quá thực mau liền bị vạch trần, nhưng ngay cả như vậy, hai người hãm sâu vào chiến đấu cũng không có biện pháp tìm kiếm Phong Vũ Lam.

Bất quá, U linh vẫn cảm thấy nghi hoặc, tại sao Phong Vũ Lam lại muốn làm như vậy? Cậu ấy có mục đích gì khác phải che giấu sao? Hay là cậu ấy vẫn chưa thoát khỏi khống chế của địch nhân? Nếu thật là như vậy, có phải bên La Giản đã xảy ra chuyện rồi hay không? Phải biết rằng lúc trước Phong Vũ Lam còn nói muốn đi tìm La Giản.

U linh nghĩ, liền miễn cưỡng đứng dậy xoay người đi về phía cây cổ thụ, hắn cũng tới tìm La Giản.

Mà so với nghi hoặc cùng suy đoán của U linh, bên Đoạn Ly mới quả thực là sứt đầu mẻ trán, tuy rằng hắn một lần lại một lần nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, phải đuổi kịp những kẻ địch chạy trốn, nhưng hắn càng muốn quay đầu đi tìm Phong Vũ Lam, hắn cảm thấy hơi thở của cậu, tựa hồ như đang ở bên cạnh La Giản, nhưng Đoạn Ly vẫn có chút không yên lòng, nhất định đã xảy ra chuyện, hắn cần phải nhanh hơn!

Tốc độ Đoạn Ly quả nhiên rất nhanh, hắn rất nhanh liền phát hiện được bóng dáng kẻ địch đang đứng trước cây cổ thụ, bọn họ dường như đang thảo luận làm thế nào để bò lên cây, nữ nhân bị trọng thương kia được đội trưởng của nàng đặt ngồi lên rễ cây, đội trưởng Quỷ Hút Máu đưa lưng về phía Đoạn Ly, mà tráng hán kia đứng nghiêng bên người đội trưởng.

Dù sao đã đến nơi, không bằng một nhát giải quyết.

Đoạn Ly thấy địch nhân liền nháy mắt nảy ra ý tưởng đó, vì thế rút ra đường đao, lại nghe tới âm thanh quen thuộc truyền tới từ phía sau.

"Đoạn Ly!"

Đoạn Ly quay đầu lại nhìn, kinh hỉ phát hiện Phong Vũ Lam cư nhiên chạy tới! Quả nhiên ở cùng đám người La Giản! Bất quá nghĩ tới, địa điểm thần minh đánh nhau với kẻ truy sát vốn dĩ cũng tương đối gần cây cổ thụ này, cho nên đám người La Giản luôn ở cùng kẻ truy sát xác thật cách đây khá gần, vì thế thực mau liền phát hiện thân ảnh nhóm kẻ địch, liền vó ngựa không dừng mà chạy tới.

"Đã tới đông đủ sao?"

Đúng lúc này, đội địch tựa hồ cũng nhận ra đám người Đoạn Ly đã đến, liền cùng xoay người nhìn về phía bọn họ, đội trưởng Quỷ Hút Máu dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói như vậy, ánh mắt lộ ra ánh sáng đỏ thắm.

"Nhưng chúng mày đã đến muộn."

Đội trưởng Quỷ Hút Máu còn nói thêm, hắn đứng thẳng người, tránh ra một ít, để nữ nhân sau lưng hắn bại lộ trước mắt mọi người, nữ quân sư lúc này đang cầm một cái bút trong tay, viết trên notebook đơn giản một từ cuối cùng.

Vũ khí của nữ nhân này phi thường đáng sợ, mọi thứ nàng viết xuống đều sẽ trở thành sự thật, kể cả là làm nhóm kẻ địch lập tức chết trước mặt nàng, nhưng tiền đề là, nàng cần phải biết tên tuổi cùng nhận chuẩn xác diện mạo của họ.

Dù vậy, loại sức mạnh này vẫn đáng sợ tới mức cực đoan, mật thất bởi vậy cho nàng gông xiềng cùng hạn chế rất lớn, khiến trong mỗi mật thất nàng chỉ có thể sử dụng sức mạnh này một lần, ngoại trừ trực tiếp viết rằng kết quả đoàn chiến thắng lợi hay chạy trốn thành công khỏi mật thất, nàng có thể viết bất luận thứ gì.

Vì thế giờ phút này, viết lại vận mệnh thế nào, liền trở thành trí mạng mấu chốt.

Nàng không thể trực tiếp viết "để tôi rời khỏi mật thất" hay "để đội ngũ ta chiến thắng", cũng không thể viết những việc có liên quan tới chúng, bởi vì đều sẽ không hiệu quả, mật thất cấm bất luận kẻ nào, dùng bất luận phương thức mưu lợi nào thoát khỏi mật thất.

Bởi vậy, nữ nhân đành phải viết như vậy "trong trận đoàn chiến này, trừ tử vong cùng thất bại, để đội ngũ của tôi vĩnh viễn nhanh hơn đội địch một bước."

Bút trong tay nữ nhân biến mất. Nàng không khỏi hít sâu một hơi, thở dài, những lời này xem như bắt đầu có hiệu quả, hết thảy mọi việc sau đó, mặc kệ phát sinh chuyện gì, bọn họ đều sẽ nhanh hơn địch nhân một bước, vô luận là tìm được manh mối, tìm được chìa khóa, hay tìm được cửa ra, thậm chí ra bước ra khỏi cửa, bọn họ đều sẽ nhanh hơn kẻ địch.

Phảng phất như hiểu được suy nghĩ của nàng, một đứa trẻ như khách không mời mà đến đột ngột xuất hiện giữa tầm mắt mọi người, đúng là đứa nhỏ cầm ô đỏ mà đám người La Giản đã gặp được lúc trước, nó trôi nổi bên người nữ nhân, thấp giọng nói với nàng cái gì đó, vì thế nữ nhân móc ra một thứ.

La Giản mở to hai mắt nhìn, cậu thấy nửa khối ngọc bội, ngọc bội phi thường quen mắt! Nhưng khối này cũng không phải khối ngọc bội mà đứa nhỏ kia đã cướp đi trước đó, tuy rằng hoa văn trên chúng thực tương tự.

"Chúng ta phải nghĩ lại kế sách." La Giản nói.

"Vẫn trực tiếp giết sạch bọn họ là tốt nhất." Đoạn Ly theo thói quen, đơn giản thô bạo.

Phong Vũ Lam trầm mặc một lát, nói: "Bọn họ đoạt đi ngọc bội, vật kia rất quan trọng, chỉ sợ cũng là mấu chốt mở ra mật thất."

Đoạn Ly nói: "Vậy giết bọn họ, đoạt lại ngọc bội."

"Nhưng nếu bọn họ bỏ ngọc bội vào tùy thân mật thất thì sao? Sau đó đến chết cũng không nói khẩu lệnh tùy thân mật thất cho anh." Phong Vũ Lam phản bác.

Nhưng Đoạn Ly lại mỉm cười dữ tợn: "Không quan trọng, trong nháy mắt bọn họ lấy ra ngọc bội, ta bất chấp mọi giá kích hoạt giai đoạn năm, trong vòng vài giây giải quyết hết bọn họ."

"Quá qua loa." Lúc này ngay cả La Giản cũng nhíu mày: "Tên đội trưởng, còn có tráng hán cao to, cùng đứa bé, chúng ta không biết sức mạnh của họ, tùy tiện ra tay chỉ khiến chúng ta mất đi tiên cơ."

Đoạn Ly không nói lời nào, ngược lại, một lần nữa lấy ra mặt nạ đeo lên, lần này là một mặt nạ quái dị có các loại vệt sáng. Sau khi đeo tốt mặt nạ, hắn mới nói: "Các cậu còn chưa thấy sức mạnh của tôi, cho nên không tin tưởng tôi có thể xử lý được sao?"

La Giản nhăn mày càng sâu, cậu quả thực chưa nhìn thấy thực lực mạnh nhất của Đoạn Ly, không nắm chắc trăm phần trăm nên tự nhiên sẽ có băn khoăn, chỉ là cậu vừa mở miệng định nói gì đó, kẻ truy sát bên cạnh cậu lại vươn tay ấn vai La Giản, hơn nữa lắc lắc đầu với cậu.

La Giản chưa chứng kiến sức mạnh của Đoạn Ly, nhưng Hình Viêm thì có.

Trong Quỷ Ảnh đội, hắn cơ hồ là người mạnh nhất ngoài đội trưởng ra, nếu không đối phó được vài người như vậy, quả thực phí phạm nhiều năm trời sống sót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui