Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

La Giản cầm theo sách ma tìm được Phong Vũ Lam trong hốc cây, nhưng hình như bọn họ đã đến chậm, ở đó có một người đang đứng, Đoạn Ly ngồi xổm ôm A Lam ra khỏi nơi đó. Cả người Phong Vũ Lam dính đầy máu, thấm đẫm cả quần áo, hai mắt nhắm chặt, Đoạn Ly ôm cậu ấy lên cũng ngây người.

“Nhiệm vụ đã hoàn thành.” Đoạn Ly biết bọn họ đến, cũng không quay đầu mà nói: “Vốn tưởng rằng có thể chơi thêm lát nữa, nhưng cậu ta chịu không nổi, quả thật… mỏng manh như thủy tinh vậy.”

Mục tiêu đã chết nên đám dây mây cũng bắt đầu héo rút với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thời gian trôi cũng thật nhanh, trước khi bình minh đến trong rừng cây rất tối, ánh trăng chiếu sáng xung quanh, từng ngôi sao từ từ biến mất, trời… sắp sáng.

“Trả A Lam lại cho tôi.” La Giản cảm thấy thân thể lạnh lẽo khôn cùng, nhưng cậu không thể không cố gắng giữ tỉnh táo.

“Cậu muốn lấy một cái xác chết sao?”

“Cho dù chỉ còn lại xác, đó cũng không phải của anh.”

“Nhưng… cậu ấy đã thuộc về tôi.” Đoạn Ly ôm Phong Vũ Lam xoay người nhìn La Giản.

La Giản cũng ngẩng đầu, hung tợn mà trừng Đoạn Ly: “Cậu ấy đã chết, nhiệm vụ của anh cũng hoàn thành, coi như tôi xin anh, tha cho cậu ấy đi!”

“Hừ! La Giản, cậu đừng coi thường tôi, chẳng lẽ tôi không biết cậu ấy chết thật hay chết giả sao?” Đoạn Ly không nhúc nhích: “Mật thất không cho tôi gợi ý nhiệm vụ hoàn thành, mục tiêu của tôi vẫn còn sống, mặc dù nhìn cậu ấy như đã chết.”

Đoạn Ly bỗng nhiên cúi đầu, dưới đôi mắt kinh hãi của La Giản, cúi đầu hôn Phong Vũ Lam.

“Anh…” Tình cảnh này khiến La Giản nói không nên lời, giật mình trừng Đoạn Ly.

“La Giản, tôi thay đổi chủ kiến rồi.” Đoạn Ly nói: “Cậu có biết hậu quả không hoàn thành nhiệm vụ là gì không? Nếu trong vòng hai mươi bốn giờ tôi không giết chết mục tiêu, cậu ấy không chết tôi phải thay thế cậu ấy.”

“Vậy anh muốn gì?” La Giản đoán không nổi người này đang nghĩ gì, nhưng cậu có một loại dự cảm quái lạ.

“Tôi không muốn chết, nhưng cũng không để cậu ấy chết.” Đoạn Ly cúi đầu nhìn Phong Vũ Lam, nhíu mày: “Cảm giác này rất kỳ lạ, đáng lẽ tôi không nên có loại tình cảm này, nhưng khi nhìn cậu ấy như vậy tôi rất đau lòng, vì sao lại thế nhỉ?”

Loại tình cảm kỳ lạ này xuất phát từ khi nào? Bọn họ cũng chỉ quen biết mới hai mươi bốn giờ thôi, nhưng bỗng nhiên cảm thấy mình đã đặt nặng người này trong lòng, nhất là vừa nãy, khi thấy cậu ấy không còn hơi thở, cả người nằm trong vũng máu.


Gã chỉ cảm thấy lạnh lẽo, hít thở không thông, thật sự rất đau đớn, dù lúc trước Đoạn Ly có giết ai cũng chưa từng có cảm giác thế này, khác biệt ở đâu Đoạn Ly cũng không biết.

Mình có nên vì một con người không có quan hệ gì mà trả giá đắt đến thế không? Lý trí nói với Đoạn Ly là không nên, nhưng chẳng ra tay được. Gã ôm chặt Phong Vũ Lam, lần đầu tiên gã thấy bản thân mất khống chế như thế.

“Thôi vậy, coi như đánh cược một lần, nếu ngay cả can đảm này cũng không có thì tôi không phải Đoạn Ly.” Đoạn Ly lầm bầm, lắc đầu thở dài, một bàn tay đặt lên thắt lưng A Lam, để cậu ấy tựa vào ngực mình, cùi đầu nhìn, cây đao dài treo bên hông đột nhiên xuất hiện trên tay Đoạn Ly.

Đoạn Ly cầm vũ khí nhưng không có ý muốn tấn công Phong Vũ Lam, ngược lại đặt đao lên cổ mình, La Giản khó hiểu nhìn động tác của Đoạn Ly, không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai biết tên biến thái này muốn làm gì? Lực chú ý của La Giản đều đặt lên người Phong Vũ Lam, cậu ấy đang trong trạng thái giả chết, tuyệt đối không được có bất cứ tổn thương nào, nếu không chết giả sẽ thành chết thật.

Nhưng việc ngoài ý muốn chính là Đoạn Ly không có vẻ như muốn tấn công Phong Vũ Lam, gã đặt đao lên cổ mình, lưỡi đao sắc bén như thế, chỉ vừa nhích một cái trên cổ đã xuất hiện một vết thương, cổ là nơi rất yếu ớt, cắt trúng động mạch chủ thì dù là vết thương nhỏ cũng mất rất nhiều máu.

Đoạn Ly không chút quan tâm, dòng máu dọc theo vạt áo chảy lên người Phong Vũ Lam, máu hợp thành một, Đoạn Ly trầm mặc một lúc mới nhỏ giọng nói một câu:

Khếước cộng sinh – Bắt đầu thành lập!

Không hay rồi! Đúng lúc này, cuốn sách ma trong lòng La Giản tự động bay lên, trang sách xuất hiện một dòng chữ, đáng tiếc La Giản không thấy được, sách ma cũng chẳng kịp giải thích cho La Giản, trực tiếp biến thành hình người!

Dù biến thành Cái Bóng nhưng hắn vẫn có thể trôi nổi như khi còn là sách ma, nhanh nhẹn nhào về phía Đoạn Ly, động tác nhanh đến mức đến La Giản cũng không kịp làm gì, Đoạn Ly ngẩng đầu liếc mắt nhìn cũng phải giật mình.

Phong Vũ Lam rõ ràng đang nằm trong lòng gã, sao lại có một Phong Vũ Lam khác xuất hiện?

Cái Bóng không để tâm nhiều như vậy, hắn nhào đến vươn tay ôm Phong Vũ Lam muốn cướp đi, Đoạn Ly đương nhiên không để hắn làm thế, nhưng không nhịn được hỏi Cái Bóng: “Cậu là ai?”

Cái Bóng không trả lời, hung tợn nhìn Đoạn Ly, hai tay nằm chặt cổ tay Phong Vũ Lam, gằn từng tiếng nói: “Trả cậu ấy cho tôi!”

“Cậu là ai?!” Đoạn Ly cũng bị giật mình, nhưng vẫn chấp nhất lặp lại câu hỏi này.

“Cậu ấy là tôi.” Cái Bóng nói, ánh mắt nhìn Đoạn Ly cực kỳ ác độc: “Cậu ấy là tôi, tôi là cậu ấy, anh có không tư cách ký cái khế ước chó má này với cậu ấy! Bời vì tôi không cho phép!”


Đoạn Ly trầm mặc một lát, đột nhiên phá lên cười, gã như hiểu ra gì đó, nói: “Khế ước đã bắt đầu, vừa lúc cậu cũng tự mình đưa đến cửa, nếu cả hai là cùng một người, như vậy khế ước cũng sẽ có hiệu lực với cậu.”

Cái Bóng do dự, còn chưa hiểu chuyện gì thì một chuyện đáng sợ đã xảy ra! Những giọt máu rời khỏi người Đoạn Ly như có được sự sống, biến thành một dải ruy băng màu đó, nhanh chóng quấn quanh thân thể Phong Vũ Lam! Cùng lúc bắt lấy cánh tay của Cái Bóng, ruy băng theo cánh tay hắn quấn quanh thân thể.

Cái Bóng nóng nảy, cuống quít tháo đám dây đáng ghét này ra, nhưng ruy băng càng quấn càng nhiều, tựa như đám dây mây kia, nhưng chúng nó đẹp hơn dây mây rất nhiều.

“Xem ra hai cậu đúng là cùng một người, khế ước có hiệu lực rồi.” Đoạn Ly cười rộ lên, đè sát vào Cái Bóng, vẻ mặt vặn vẹo mỉm cười, cười đến biến thái: “Cưng đừng sợ, sẽ không đau đâu, anh sẽ khiến cưng vui vẻ.”

La Giản tỉnh táo lại, thấy tình thế không ổn vừa định xông lên làm chút chuyện gì đó, nhưng khiến cậu ngạc nhiên nhất là chỉ trong nháy mắt, Đoạn Ly, Phong Vũ Lam và Cái Bóng đã biến mất.

Chỉ để lại La Giản đứng ở đó, cây mây xung quanh cũng bắt đầu héo rũ, cái kén lớn trong chớp mắt tan thành tro bụi, sắc mặt La Giản khó coi đứng tại chỗ, đến cậu còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, phía cuối chân trời chậm rãi xuất hiện ánh sáng, mặt trời đã lên.

“Chuyện gì xảy ra?” Thập Tam Thập Tứ đứng bên ngoài cuối cùng cũng tìm thấy La Giản.

La Giản hoảng hốt thật lâu, quay đầu nhìn Thập Tam, cười khổ: “A Lam của tôi bị bắt cóc rồi.”

Thập Tam và Thập Tứ nhìn nhau.

—-

“Cậu về rồi à.” Hình Viêm vừa mở mắt thì nhìn thấy người kia vẫn ngồi trên ghế của mình không nhúc nhích, miệng nói nhưng chẳng ngẩng đầu nhìn, mái tóc đen dài rơi xuống vai, rõ ràng đang suy nghĩ.

“Hình như đã trở lại…” Giọng nói của Hình Viêm rất từ tính, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh lùng.

“Vừa rồi cậu đi đâu thế?” Người ngồi ở đó tiếp tục hỏi.


Mặt Hình Viêm không thay đổi, anh nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này là một cái sơn cốc lớn, chung quanh là ngọn núi lớn có mây bao phủ, sơn cốc nằm giữa các ngọn núi, làm thành một cái vòng tròn thật lớn, Hình Viêm bọn họ ở dưới sơn cốc này cũng tựa như ếch ngồi đáy giếng. Trên không trung là một bầu trời đỏ máu, không có mặt trời cũng không có ánh trăng.

Trong sơn cốc có rất nhiều thi thể, cũng có rất nhiều bóng người qua lại, có đôi khi cái xác chết đó sẽ tự động đứng lên, qua một thời gian cũng sẽ bị giết trở lại. Khắp nơi toàn là màu của máu, trong tai là từng tiếng kêu thảm thiết. Khắp nơi đang chém giết lẫn nhau, nhưng kỳ lạ nhất là cho dù có đánh nhau dữ dội đến thế nào đi chăng nữa, cũng không ai dám đến gần nơi Hình Viêm đang đứng, anh và người đàn ông tóc dài tựa như một ngọn núi, lấy bọn họ làm trung tâm, xung quanh một trăm mét không ai dám đến gần.

‘Đấu trường Tu La’ chính là tên của sơn cốc này. Hàng năm, nơi này xảy ra đủ loại chiến đấu, mỗi phút mỗi giây luôn có sinh vật hoặc linh hồn chết đi, rồi sống lại từ bùn đất, sau đó đi giết người hoặc bị người khác giết chết lần nữa.

Có một số người chơi ở trong mật thất vô tình tiếp xúc với một số cơ quan hoặc dùng đạo cụ nào đó, hoặc gây ra nội dung trừng phạt của mật thất sẽ bị đưa đến đấu trường Tu La này, bọn họ cũng định trước không thể bước ra ngoài, cho dù bị giết linh hồn của bọn họ cũng bị trói buộc ở sơn cốc, chờ bảy ngày tiếp theo sống lại, đấu tranh, vĩnh viễn không dứt.

Cũng như thế, đấu trường Tu La là nơi trung gian của tất cả kẻ truy sát. Bọn họ có thể đi lại ở các mật thất, đội khi cũng vì nhiệm vụ mà đến một nơi không biết tên, nhưng nơi bọn họ ở lâu nhất vẫn là đấu trường Tu La.

Đấu trường Tu La không thuộc về mật thất, nó là một không gian riêng biệt do một người chơi cực kỳ đáng sợ sáng tạo ra, không rõ mục đích vì sao y tạo ra nó, nhưng chỉ có mình y thành công sáng tạo một không gian tồn tại song song với mật thất, nhưng không thuộc về mật thất.

Nhưng người sáng tạo đó cuối cùng cũng biến mất, không ai biết y có thoát khỏi mật thất hay không nhưng y đã biến mất một cách kỳ bí như thế, chỉ để lại một không gian không chủ, nên mật thất biến nơi này thành nơi xử lý rác thải, dù là quái vật hay người chơi đều bị ném vào đây.

Kẻ truy sát được mật thất cho năng lực có thể xuyên qua bất kì không gian nào, nên bọn họ mới có thể đi lại tự nhiên như thế, kẻ truy sát thích nơi này, tuy khắp nơi chỉ lo chém giết lẫn nhau, chốn chốn là thi thể, nhưng trong không gian này, mật thất không thể giám thị bọn họ, là nơi duy nhất mật thất không thể khống chế.

“Tôi được triệu hồi.” Hình Viêm trả lời, anh cũng tùy ý ngồi xuống đất, dù sao đấu tranh xung quanh chẳng có liên quan gì đến bọn họ.

“Hửm? Có thể triệu hồi kẻ truy sát thì đúng là thần kỳ… vậy cậu đã đến đâu?” Người đàn ông tóc dài tựa như đang cười, đáng tiếc tóc của y đã che mất nửa khuôn mặt, với lại y đang cúi đầu nên không nhìn rõ vẻ mặt, càng giống người đã chết.

“Hiện thực, tôi đi ra thế giới ngoài kia.” Kẻ truy sát rút đao ra, lại không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn, nghiêm túc lau.

“Thuật triệu hồi có thể đưa cậu đến hiện thực?”

“Đối với cậu đó là hiện thực, còn với tôi mà nói đó chỉ là một không gian khác thôi.”

“Đừng nói vậy, các cậu cũng từng là con người mà.”

Hình Viêm quay đầu, đôi mắt đỏ tươi nhìn người đàn ông tóc dài, cười lạnh: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Hình Viêm thật sự đã chết rồi, còn tôi, chỉ là một … con quái vật khoác lớp da người, có cái tên giống hắn mà thôi.”

“Sinh ra trong bóng tối, bóng tối chính là cha mẹ cậu.” Người đàn ông tóc dài bất đắc dĩ mỉm cười: “Vậy cậu có từng nghĩ muốn trở thành con người không?”

Hình Viêm không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục chùi đao, anh dùng ngón tay vuốt ve lưỡi đao, mặt đao phản chiếu đôi mắt đỏ tươi của anh. Đôi mắt đó rõ ràng là của dã thú, tàn nhẫn đến mức khiến người ta run rẩy.


“Tôi không muốn, cũng sẽ không trở thành con người.” Hình Viêm nói xong, đột nhiên ngừng lại, anh mỉm cười nói: “Ha, Ưng, tôi hỏi cậu, con người có độ ấm sao?”

“Độ ấm?” Người đàn ông tóc dài tựa như đang suy nghĩ, nói: “Tôi không nhớ rõ, trước kia khi còn là con người có lẽ tôi có độ ấm, nhưng khi tới đây…”

Người đàn ông tóc dài bỗng nhiên vươn tay, cười thật chua xót: “Độ ấm là gì tôi không cảm giác được.”

Thời gian của đấu trường Tu La đã ngược lại, có đôi khi sẽ chảy ngược, con người hay quái vật đến nơi này không giống nhau, bọn họ bị giết vẫn có thể sống lại, bất tử hoặc cứ bị giết như thế.

Thoát không được, đành phải bỏ đi ý tưởng chạy trốn. Có người sẽ tiếp tục đấu tranh có người hoàn toàn không vực dậy nổi, mặc kệ sống hay chết, bọn họ vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, như đang ngủ say.

Thân thể lạnh lẽo, trái tim không còn đập, có thể đi có thể nói. Là chuyện quái dị, đáng sợ cỡ nào.

“Tôi nói này Hình Viêm, cậu là kẻ truy sát duy nhất tôi gặp có thể nói chuyện, vì sao thế?” Ưng tò mò hỏi: “Trước kia khi kẻ truy sát đến, mặc kệ tôi nói gì bọn họ cũng như bị câm, sau đó tôi mới biết kẻ truy sát đã mất đi năng lực về ngôn ngữ, nhưng cậu thì khác.”

Hình Viêm tựa như đang do dự, đáp: “Thật ra tôi cũng giống bọn họ, ở nơi khác, tôi cũng như bọn họ không thể nói chuyện, nhưng ở đây thì khác.”

Kẻ truy sát ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đỏ, tựa như anh cũng thắc mắc vấn đề này: “Tôi không nhớ rõ khi nào mình biết nói, hình như một ngày nào đó đột nhiên biết nói vậy thôi.”

“Như vậy thật tốt!” Ưng nói: “Ngôn ngữ là một thứ rất thần kỳ, ngôn ngữ tượng trưng cho ý chí của cậu… nhưng nói mới nhớ thì vừa rồi cậu hỏi con người có độ ấm phải không? Sao cậu đột nhiên lại hỏi vậy?”

Hình Viêm chớp mắt, nói: “Gần đây tôi có ôm một con người.”

Một câu nói làm người đàn ông tóc dài sắp phun hết nước bọt trong miệng, y ho hai tiếng, che dấu sự xấu hổ, nói: “Ừ… tôi nhất định đã nghe lầm, cậu vừa nói gì vậy?”

“Tôi ôm một người.”

Người đàn ông ho dữ hơn, y nghĩ Hình Viêm không biết sự đời, thay đổi cách hỏi: “Cậu ôm như thế nào?”

“Ôm như thế nào?” Hình Viêm nghiêng đầu nghĩ: “Tôi ôm rất nhiều lần, cậu chỉ lần nào?”

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận