Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

“Cái gì gọi là khế ước cộng sinh?”

La Giản vừa ngồi xuống sopha, lập tức chất vấn.

Boss đại nhân vẫn say như trước, híp mắt nhìn La Giản thật lâu mới biết cậu là ai, lầm bầm nói: “À, là A Giản… tìm tôi… tìm tôi có việc à?”

La Giản hít sâu một hơi, một tay đập xuống bàn, khiến bình rượu lắc lư cũng khiến boss tập trung, nhìn La Giản giận dữ ở đó, ông chú đáng khinh run rẩy một cái, nghiêm chỉnh nói: “Cái gọi là khế ước cộng sinh…”

“Tên gọi dễ nghe vậy thôi chứ nói trắng ra là, người làm ước khế ước này phải chịu chi phối mà thôi.” Ông chú bất đắc dĩ lắc đầu: “Ưu điểm lớn nhất của khế ước này là sinh mệnh cùng chung, chỉ cần một trong hai người chưa chết hay gần chết thì một nửa kia có thể giữ mạng, để cả hai cũng sống sót.”

“Thập Tam cũng nói với tôi chuyện của mấy cậu rồi, bạn của cậu cũng bị dính khế ước này đúng không, yên tâm đi, cậu ta tạm thời không sao, chẳng qua chỉ chịu khổ một chút mà thôi. Mấy ngày kế tiếp, cậu chỉ cần đợi là được.”

“Chờ đến ngày vào mật thất sao?”

“Nếu bạn của cậu và tên Đoạn Ly kia ký kết khế ước cộng sinh, vậy thì dựa theo điều lệ sinh mệnh của bọn họ không thể tách ra, Đoạn Ly sẽ tự động thoát khỏi thân phận NPC, được mật thất ngầm thừa nhận trở thành người chơi…”Nói xong boss cũng lộ ra một nụ cười cổ quái, nhìn La Giản nói: “Nói cách khác, cậu ta sẽ trở thành đồng đội thứ ba của cậu, mặc kệ cậu có đồng ý hay không, mật thất cũng sẽ để cậu ta gia nhập.”

“Cái đệt!” La Giản vừa nghe lời boss nói lập tức đập bàn đứng dậy, cậu không cần một tên tội phạm giết người tiến vào đội của mình, quả thật là đáng sợ! La Giản đã có thể tưởng tượng ra chuyện kế tiếp mình phải đối mặt!

“Cậu trút giận với tôi cũng vô dụng thôi.” Boss vui sướng khi người gặp họa:” Một người mạnh như vậy vào đội của cậu, có thể nói là tai họa nhưng cũng xem như là may mắn, phiền toái nhất chính là độ khó của mật thất kế tiếp sẽ nâng cao lên gấp mấy lần, cậu ta sẽ khiến cậu gặp phải những uy hiếp khó có thể tưởng tượng. Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt song song, càng nguy hiểm giải thưởng càng phong phú, nếu tiếp theo cậu có thể sống sót, thì cậu là người mạnh nhất trong số các người chơi mới, tốc độ lớn mạnh của cậu hơn người khác rất nhiều.”

La Giản nheo mắt suy nghĩ, nói: “Nhưng cũng vì thế tôi cũng phải trả giá cực kỳ đắt, đúng không?”

“Đứa bé đáng yêu của tôi.” Boss mở tay ra nói: “Dù là thành công nào cũng đi đôi với mạo hiểm, tôi không tin cậu không có can đảm để đánh cược, nếu vậy thì cậu tuyệt đối không được mật thất lựa chọn.”

La Giản không nói gì, cậu trầm mặc một lát rồi xoay người, khi vừa đặt chân ra khỏi cửa, boss như nhớ đến điều gì đó: “Trước đây tôi có giới thiệu một cao thủ cho cậu, cậu còn chưa gặp anh ta đúng không, mang chiến lợi phẩm cậu lấy được trong mật thất đến, có lẽ sẽ có được một bất ngờ không tưởng đó.”

“Chiến lợi phẩm?” La Giản quay đầu nhìn ông: “Làm sao ông biết.”

“Tôi đoán.” Vẻ mặt boss không lường được: “Ba ngày sau, giờ này, đến chỗ tôi.”

La Giản gật đầu, sau đó rời khỏi cái quán bar tồi tệ này, cả một ngày chưa chợp mắt, lúc này đã là chín giờ sáng, ngã tư tấp nập chẳng thay đổi gì, La Giản cắn ngón tay để mình tỉnh táo một chút, nhưng động tác này tựa như chọc giận một con rắn nhỏ vằn trắng.

Con rắn này luôn nằm im trên cánh tay cậu, cho dù kẻ truy sát có xuất hiện, con rắn vẫn thờ ơ với chủ nhân của nó, nên La Giản gần như quên mất, nhưng lúc này nó lại nhúc nhích chuyển động quanh cổ tay, khiến La Giản phải run rẩy.

Nhưng sau đó nó không còn chuyển động nữa, thành thật nằm ở đó, La Giản thấy thế cũng không để ý đến.

Bây giờ cậu lo lắng nhất là Phong Vũ Lam.

Nghĩ đến Phong Vũ Lam, La Giản lập tức đau đầu, tên ngốc này xui xẻo đến tận cùng rồi, không phải bị người ta đâm thì cũng bị đuổi giết, kết quả bây giờ Đoạn Ly đưa cậu ấy đi đâu cậu cũng không biết, không có cách thì đành làm theo lời boss nói, cố nhẫn nhịn, tạm thời đừng để ý đến, chỉ cần không mất mạng thì La Giản luôn có cơ hội cứu người về.

Lúc này cậu chờ mong buổi gặp mặt với cao thủ hơn, cậu nghĩ đến quyển sách còn đặt trong nhà, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ nào đó.

Nhưng sau khi Phong Vũ Lam mất tích, chuyện phiền toái nhất đã đến, La Giản không biết nên giải thích như thế nào, trước đó cậu ấy bị mang đi trước mặt sự giám sát của cảnh sát, bọn họ không chỉ sắp đặt hai cảnh sát giữ cửa phòng bệnh, mà bên ngoài còn có một chiếc xe, trong phòng bệnh và hành lang chắc cũng có máy theo dõi, La Giản về nhà không bao lâu thì bị mời đến đồn cảnh sát uống trà.

“La Giản tiên sinh, từ buổi chiều hôm qua khi anh đến bệnh viện tìm nạn nhân là Phong Vũ Lam thì hành tung của anh bắt đầu không rõ, Phong Vũ Lam cũng theo đó mất tích một cách kỳ lạ, chúng tôi đến hiện trường kiểm tra nhiều lần nhưng máy theo dõi đã bị phá hư, đội viên tôi sắp xếp toàn bộ bị ngất đi, hung thủ lần này rất  thuần thục và biết cách lẩn trốn, anh đối với việc này có suy nghĩ gì không?

“Tôi không biết.” La Giản đau khổ lắc đầu: “Tôi đến thăm bệnh thì thấy hai cảnh sát nằm dưới đất, tôi để ý tá xuống tìm bác sĩ, sau đó tôi đi vào phòng bệnh, thấy không có bạn tôi thì… tôi quay về.”

“Giải thích của anh không phải quá gượng ép rồi sao, việc đầu tiên khi không thấy người bệnh không phải báo cảnh sát mà là trở về?”

La Giản bực bội cào tóc: “Không phải các anh luôn cho người giám sát sao? Tôi nghĩ giao việc này cho cảnh sát nên mới yên tâm đi về.”

Cảnh sát thẩm tra bỗng nhiên đập mạnh xuống bàn, bắt đầu ép hỏi: “La Giản tiên sinh, hành vi của anh rất đáng nghi, cho dù chúng tôi không có đủ bằng chứng nhưng có thể tạm giam anh bốn mươi tám tiếng, tôi hy vọng anh không giấu chuyện gì, có thể nói hết cho chúng tôi biết.”

La Giản thở dài một tiếng, không biết nên làm thế nào, cậu nghĩ chắc mình phải ở đây hai ngày rồi, nhưng không lâu sau đó cảnh sát hỏi cung được một người gọi ra ngoài, sau khi anh ta trở lại thì khinh thường nhìn về phía La Giản nói: “Được rồi, anh có thể đi.”

“Hử?” La Giản ngơ ngác, vẻ mặt kinh ngạc.

La Giản vừa ra khỏi đồn cảnh sát thì thấy Thập Tam, cậu nhóc vẫn đeo chiếc mặt nạ bảo hộ, mặc chiếc áo gió đen, nhìn như thế nào cũng thấy giống như cướp ngân hàng, còn ngông nghênh đứng trước cửa đồn cảnh sát, La Giản nhìn thấy cậu ta thì hiểu rõ, boss có thể làm người dẫn đường ở thành phố này, không có chút thủ đoạn thì làm sao giấu được chính phủ, có lẽ là ông ấy bảo lãnh cậu ra.

“Chuyện của anh có chút phiền phức nên hơi mất thời gian, có cần tôi đưa anh về nhà không?” Thập Tam nói chuyện rất ôn hòa.

La Giản thoáng ngại ngùng, cười nói: “Tối hôm qua cậu cũng không ngủ, không cần đưa tôi đi đâu, cậu cứ về nghỉ ngơi đi.”

“Thật xin lỗi, tôi gần như không giúp gì được cho anh!” Thập Tam tựa như có chút ăn năn: “Người chơi thiên về ma pháp rất hiếm, người mới ăn ý như hai người rất có thiên phú, tôi còn định cho hai người tham gia vào đội ngũ của tôi.”

“Cậu đã giúp tôi nhiều rồi mà.” Thập Tam khách sáo như vậy khiến La Giản không quen, khoát tay: “Chúng ta về thôi.”

Mấy ngày kế tiếp La Giản vẫn bình yên, không ai đến tìm cậu, ba ngày trôi qua, đã đến ngày hẹn với boss, sáng sớm La Giản đã ra ngoài, còn cầm theo cuốn ‘Nhật ký tiếng anh của hung thủ’ đi đến quán bar, rất nhanh cậu gặp được cao thủ trong truyền thuyết mà boss hay nói, ngoài ý muốn là người này chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường, tướng mạo đại chúng hóa đến mức chỉ cần bước vào biển người thì tìm không thấy, với lại ông ta có hơi ngại ngùng, thấy La Giản còn lễ phép mỉm cười, vừa thành thục lại ôn hòa, khi nói chuyện cũng mang theo chút dịu dàng.

Trong lòng La Giản có chút thất vọng, những người chơi cậu gặp đến nay đều rất có cá tính, tỷ như Thập Tam luôn đeo mặt nạ bảo hộ và cô nhóc Thập Tứ hai cột đuôi ngựa, boss luôn say rượu, mỗi người mỗi cá tính, chỉ nhìn cũng biết không tầm thường.

Đột nhiên xuất hiện một nhân vật bình thường như vậy đúng là khiến La Giản thất vọng, cậu đã sẵn sàng gặp một người đầy tính đe dọa, hay âm trầm, hay biến thái, hoặc trâu bò.

Boss tựa như nhìn thấu suy nghĩ của La Giản, giải thích: “Khoan hãy thất vọng, anh ta không đơn giản đâu, anh ta là giám định sư ở đây, trong mật thất cậu sẽ đạt được một số đạo cụ không rõ tác dụng, cho dù làm thế nào cũng không tìm được manh mối, lúc đó chúng ta sẽ để bọn họ ra tay, vũ khí của bọn họ  thuộc về loại điều tra, thu hoạch tình báo hoặc đặt ra kế hoạch… nếu cậu có một người như thế trong đội, khả năng thoát khỏi mật thất rất cao.”

“Lợi hại như vậy?” La Giản nghiêng đầu, bắt đầu đánh giá người đàn ông trước mắt, ông rất lễ phép nhìn La Giản mỉm cười, La Giản cũng không hỗn xược cũng cười đáp trả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui