Trốn Ư Em Đừng Mơ

Nhìn thấy con trai mình thái độ kiên quyết đương nhiên Hoàng Dực Phi không vui, bà ta tỏ rõ thái độ mất kiên nhẫn rồi lên tiếng:

"Cô ta nói gì đó với con rồi sao? Lời của người bỏ rơi mình con cũng tin? ".

"Việc này thì chẳng có gì khó cả, chỉ cần điều tra là biết được thôi ".

"Con là đứa con mà mẹ mang nặng đẻ đau, có cần vì một đứa thấp hèn mà đối với mẹ ruột như vậy không? ".

"Mẹ chẳng qua chỉ sợ ảnh hưởng đến mặt mũi của bản thân mà thôi, đừng nói như thể mẹ yêu thương con lắm ".

Năm đó khi hắn biết được chuyện cô không có ở Mỹ, ra sức xin về nước thì bà cắt đứt mọi trợ cấp, người ăn sung mặt sướng đã quen trong tay chẳng có lấy một đồng thực sự rất khó mà sống ở cái nơi đất khách quê người, dù biết hắn không dễ dàng gì nhưng Hoàng Dực Phi chẳng hề để tâm, cho đến khi hắn tự lập thành công và trở về thì bà lại chủ động liên lạc.


Cha mẹ ly hôn khi tuổi đời chưa lớn đã khiến trong lòng hắn hình thành một nỗi đau vô tận, suốt năm cấp ba đó ngoài ăn chơi lêu lỏng và đánh nhau thì hắn chẳng làm được việc gì ra hồn, cứ ngỡ sẽ như vậy đến suốt cuộc đời thì cô xuất hiện, thế giới của hắn thay đổi, một nơi đen tối xám xịt lại được chiếu rọi ánh nắng mặt trời, trở nên tràn đầy sức sống và ấm áp hơn bao giờ hết.

Lúc đó hắn mới sống ra dáng con người hơn.

Bà nuôi dạy hắn rất tốt, muốn gì được nấy nhưng cũng khiến cho hắn hằng ngày chịu sự dày vò, nhưng như thế cũng chẳng sao, hắn có thể chịu được.

Hoàng Cảnh Nghiên đứng lên, hắn thực sự không muốn hỏi gì nữa, sự việc quá rõ ràng, hệt như lời mà Lương Niệm Hoa đã kể lại.

"Mẹ đối với con như thế nào cũng được, vì con là con của mẹ, nhưng cô ấy thì không được " - Hắn nói xong liền rời khỏi đó, mặc cho Hoàng Dực Phi có thét to đến cỡ nào cũng nhất quyết không quay đầu lại.

Hắn từ lâu đã biết mẹ chỉ xem mình như công cụ, lúc nhỏ nuôi nấng chiều chuộng mặc kệ làm bậy cũng chỉ vì muốn hắn sống như một kẻ ngu dốt không có định hướng, như thế dễ kiểm soát hơn, đợi đến khi đủ tuổi thì sẽ tìm một gia đình tương xứng kết hôn, mở rộng thế lực của bản thân. Nếu như bây giờ hắn không tự lập mà vẫn giống như trước kia thì có lẽ cả đời này chỉ có thể sống trong sự sắp đặt.

Dạo gần đây công việc kinh doanh của Hoàng Dực Phi không còn ổn định như trước nữa, vậy nên cứ liên tục thúc giục hắn đi xem mắt, bà vẫn muốn hắn nằm trong tầm kiểm soát.

Hoàng Cảnh Nghiên trở về căn hộ, nhìn thấy Vũ Hinh đang ở trong bếp, cảm giác căng thẳng mệt mỏi đã tiêu tan lúc nào chẳng hay.

Không nhịn được, hắn lao nhanh đến từ phía sau ôm chằm lấy cô.

Vũ Hinh giật mình, co rúm bả vai, đang định mở miệng mắng chửi thì nghe thấy tiếng thở dài của hắn vang lên bên tai, sự tức giận trong cô cũng tan biến ít nhiều nhưng vẫn giữ giọng nói bực dọc mà hỏi:

"Gì vậy? ".


Người đàn ông cọ cọ lên đầu cô, vòng tay to lớn siết chặt rồi thấp giọng trả lời:

"Không có gì, chỉ là nhớ em thôi ".

Sao tự dưng lại sến súa thế này?

Dạo gần đây hắn thực sự rất khác, Châu Vũ Hinh không biết nên nói thế nào nhưng hắn cư xử hoàn toàn không giống trước nữa.

Trước kia rất hay khích đểu cô nha, lần nào cũng chọc ghẹo vài câu, nhưng bây giờ thì dịu dàng hơn hẳn, thường hay nói những câu quan tâm sởn gai óc thay vì nói năng hỗn hào.

Thấy cô khựng lại, cơ thể cứng ngắt, hắn biết ý buông ra, lãng sang chuyện khác:

"Em không đến thăm mẹ sao? ".


"Vừa mới về, đang định dọn dẹp nhà cửa ".

"Mệt mỏi cả tuần rồi, sao không nghỉ ngơi mà lại làm việc này? Tôi lát nữa sẽ gọi người đến làm, em đừng có động tay vào ".

Vũ Hinh nhún vai, được thôi, dù sao thì cô cũng đang muốn đánh một giấc.

Hoàng Cảnh Nghiên nhìn cô chăm chú, không nhịn được đưa tay sờ sờ cái má mềm như bột của cô, ánh mắt hắn dịu dàng nhưng lại mang theo chút suy tư, trầm mặc một lúc liền nhỏ giọng:

"Sau này nếu như mẹ tôi có tìm đến thì em đừng để ý, cũng đừng nghe lời bà ấy nói, biết không? ".

Cô không hiểu vì sao hắn lại nói như thế, lẽ nào sợ bà ấy sẽ nói những lời khó nghe với cô?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận