Trong Ác Mộng


Nhiễm Văn Ninh một tay che đầu một tay che eo, nằm trên sa lông gào to: "Tôi đi, tôi đi, tôi đi được chưa!"
Trì Thác và Giang Tuyết Đào nghe vậy mới thu tay về.

Trì Thác trở về với bộ dạng lười nhác tiêu chuẩn.

Thế nhưng, lúc anh ta đánh Nhiễm Văn Ninh, biểu cảm của anh ta trông cũng rất lười, thật giống như là đang đánh vào bông vậy.

Còn cách Giang Tuyết Đào đánh người lại rất thoải mái ha, tin được không, cha nội này trông thế mà lại điểm huyệt của người ta đấy.
"Đào ca, trước đây anh làm gì đấy?" Nhiễm Văn Ninh vừa khóc vừa cười đến khom cả lưng, hỏi.
Giang Tuyết Đào sờ sờ râu lởm chởm trên cằm mình, biểu cảm tang thương: "Cái gì cũng làm qua."
"Lần này mộng cảnh mình đi vào là một mảnh vỡ của mộng cảnh.

Bên trên phái 'Ánh sáng' của mình đi ha.

Thăm dò xong rồi thì nó có thể chuyển thành một mộng cảnh trục xuất." Trì Thác mở điện thoại, nhìn thông báo công việc trên di động một chút.
Vậy cũng được đi, đừng là độ khó như "Vùng sông nước" là được rồi.

Trong khoảng thời gian này, Nhiễm Văn Ninh có xin đi vào mộng cảnh trục xuất để rèn luyện năng lực của ý thức, vì vậy toàn thể thực lực của cậu đã tốt hơn so với ban đầu nhiều.

Thế nhưng, Trì Thác lại nói cậu mạnh là mạnh ở nghị lực phi thường cơ.
Lâm Nhất cầm một chén trà trắng làm bằng sứ, đi lên cầu thang.

Không thể không nói, gặp người mà không quen thân cậu ta, còn tưởng cậu ta là một người có địa vị cao trong xã hội cơ, trông loại khí chất xa xôi kia kìa, cả tướng mạo thanh tú lạnh lẽo ấy nữa.

Nhưng nếu nghe cậu ta mở miệng...
"Mấy anh đánh sao không nghe thấy tiếng gì hết vậy?"
Ừ, vừa mở miệng ra đã đá móc đá xéo, cũng không biết phải cậu ta cố ý hay không, chỉ toàn nhắm vào Nhiễm Văn Ninh.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng không để ý mấy câu đá xéo của Lâm Nhất.

Cậu mở điện thoại lên nhìn một chút, trên miền thông báo công việc, tên mộng cảnh thăm dò này là "Darya Kovick".

Cái tên này thế mà lại khá quen, Nhiễm Văn Ninh gõ lên thanh tìm kiếm rồi lướt một chút.

Nó là tên của một dãy núi tuyết, hơn nữa còn rất nổi tiếng, cũng xem như là một đỉnh núi huyền thoại.
"Đội ngũ trước đó thăm dò mộng cảnh này từng đi một vòng xung quanh rồi.

Họ cũng không phát hiện ra tầng khác của mộng cảnh, cũng không chịu sự tấn công tinh thần lực nào, vì vậy đành xếp nó vào nhóm mảnh vỡ của mộng cảnh.

Nhưng nếu muốn xác định mộng cảnh này là mộng cảnh trục xuất thì cần đến ít nhất là hai đội ngũ đến đó thẩm tra." Trì Thác giải thích.
Nghe dễ ghê ha, Nhiễm Văn Ninh có cảm giác lần này cậu cũng không cần liều sống liều chết nữa.
Hôm ấy, trước khi tiến vào mộng cảnh, công nhân viên cho họ hít một hơi không khí.

Khi Nhiễm Văn Ninh thấy cái bình không khí kia, cậu thật sự nhịn không được, bèn hỏi: "Đến cùng thì mấy anh làm sao mà tìm ra được mấy phương pháp huyền học như thế này hay thế?"
"Có một vài loại ý thức của người khác sẽ làm được." Trì Thác hít một hơi rồi tự động nhắm mắt, nằm xuống.
Lâm Nhất lắc lắc cái bình một chút.

Sau đó, cậu ta vừa nhìn chằm chằm cái bình trên tay, vừa nói: "Người đó có thể biết được thứ có liên hệ với mộng cảnh trong hiện thực sao? Đúng là thần kì."
Giang Tuyết Đào tiếp tục phổ cập cho hai người mới, "Là do linh thị của 'Thiên nhãn' và một loại mộng cảnh khác trộn với nhau rồi gây ảnh hưởng đấy, cụ thể thì mấy cậu không cần để ý đâu.

Dù sao mấy cậu cũng đâu thể với tới vị đại thần kia."
Nói tới đại thần, Nhiễm Văn Ninh nhịn không được, bèn liếc nhìn Trì Thác với Giang Tuyết Đào một cái.

Hai ông anh hình như đều rất mạnh ha, vì sao tôi không thấy mạnh chỗ nào trong mộng vậy? Đặc biệt là ông anh Trì Thác, tôi chỉ mong ông anh đội trưởng kính yêu quan tâm đến tôi nhiều hơn một chút trong mộng thôi là được rồi.
Vẫn theo quy tắc cũ, bọn họ phải vào "Dưới ánh trăng, Dear Anna" trước, sau đó mới vào đến "Darya Kovick".
"Lần này không cần xài 'Người tí hon chạy trốn' sao?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Lần này phương pháp tỉnh dậy rất đơn giản, chỉ cần rời đi một phạm vi nhất định là được rồi." Lúc mới vừa vào Dear Anna, Trì Thác còn đang ngáp ngắn ngáp dài.

Anh cảm thấy gần đây mình không nghỉ ngơi tốt lắm.
Lần mở mắt thứ hai, tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh là 478, năng lực nhận biết là 67.

Nhiễm Văn Ninh cũng có biết việc trị số tinh thần lực của mình tăng, dù sao trải qua nhiều thứ tại "Vùng sông nước" như thế, cậu còn có thể vui khỏe mỗi ngày, chứng tỏ rằng tinh thần lực của tên này đã chắc chắn là tăng lên rồi.
Nhưng năng lực nhận biết của cậu lại cao rất nhiều so với khi trước.

Bình thường, lúc Nhiễm Văn Ninh vào trong mộng cảnh, năng lực nhận biết của cậu sẽ không cao hơn 40.
"Lạnh quá, biết vậy mặc nhiều quần áo một chút." Giang Tuyết Đào phàn nàn.
Nhiễm Văn Ninh biết Giang Tuyết Đào đang nói giỡn.

Trong thực tế, cho dù người ta có mặc nhiều thế nào đi nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến mộng cảnh đặc thù.

Nếu người ta cảm thấy lạnh, việc này chỉ đồng nghĩa với việc người ta có năng lực nhận biết cao mà thôi.
"Lúc vào trong cái mộng cảnh này, năng lực nhận biết của người ta sẽ cao hơn so với mộng cảnh đặc thù nhiều, chính cậu tự chú ý mình một chút." Trì Thác nói lời này là nhắc Nhiễm Văn Ninh, còn Lâm Nhất thì anh không lo lắm.
Nhiễm Văn Ninh nghĩ, nếu cậu còn trong cái đội ngũ này thì còn lâu mới nổi danh.

Thật ra lúc phân ban, cậu xem như là đạt tiêu chuẩn tầm trung trong đám thực tập sinh, nhưng bây giờ, tình huống lại như kiểu con người ta vốn là một người khá giỏi, kết quả vào trong đại học hàng top lại đứng bét vậy.
Tuy vậy, Nhiễm Văn Ninh cũng không phải tuýp người háo thắng ham hơn thua, thứ cậu muốn tìm chỉ là một thứ xa tít mù mà thôi.

Cậu nghe thấy Trì Thác nhắc nhở, cũng biết anh đang quan tâm mình, bèn gật đầu ngoan ngoãn tỏ vẻ mình sẽ cẩn thận.
Tiểu đội "Ánh sáng" hiện đang ở trong một ngôi làng nhỏ.

Nói là làng vì xung quanh đấy có rất nhiều gian nhà được xây bởi đá tảng, còn có đường đất rất dễ nhìn.

Tuy nhiên, toàn thể ngôi làng nhìn khá hoang sơ, nói nơi này là nơi người ta ở thời cổ đại thì Nhiễm Văn Ninh cũng sẽ tin ngay.
Mấy gian nhà này có không gian bên trong rất nhỏ, có vài căn chỉ đủ để nhét mấy vật như lương khô, căn lớn nhất chỉ to xấp xỉ một căn phòng ngủ.

Đất dưới chân Nhiễm Văn Ninh vì ẩm ướt nên có màu rất sậm, phía trên còn rải rác vụn băng, hệt như vừa mới nghênh đón một trận tuyết.
Mỗi lần làm nhiệm vụ, tư liệu có liên quan tới mộng cảnh chỉ có vỏn vẹn mấy câu nói như thế.

Nhiễm Văn Ninh luôn cảm thấy đội ngũ thăm dò lúc trước khá là kiệm lời, nhưng nếu thật sự để cậu tổng kết nội dung của "Vùng sông nước" cho đội ngũ tiếp theo, cậu cũng sẽ khó mà nói rõ ràng.

Nếu bắt buộc phải nói, vậy thì cậu chỉ có hai chữ: Đừng vào!
"Chỗ này hẳn là không có sinh vật trong mộng cảnh đâu hả?" Nhiễm Văn Ninh xoa xoa tay, muốn làm ấm người mình một chút.

Cậu phát hiện rằng nếu người có năng lực nhận biết không dưới 40 trong "Darya Kovick", lúc ở trong mơ luôn sẽ cảm thấy khá lạnh.
Trì Thác đi đầu ở phía trước, "Nói thật ra thì có đấy, nhưng có vài loại rất yên tĩnh trong mộng."
Ngôi làng cũng không lớn lắm, vì vậy bọn họ rất nhanh đã đến được đường lớn.

Con đường này thế mà lại khá hiện đại, ít nhất còn được trải nhựa đường.

Nhiễm Văn Ninh thấy con đường nọ thông đến núi tuyết vĩ đại phía xa xa, không nhịn được, vì vậy hỏi: "Mộng cảnh này hình như hơi lớn nhỉ, anh chắc chắn là chỉ có một đội của mình đến đây thôi hả?'
"Thật ra nó không lớn đâu, lát nữa lên núi cậu sẽ biết." Trì Thác xoay người lại, giải thích với Nhiễm Văn Ninh như thế.
Nhiễm Văn Ninh híp mắt nhìn Trì Thác, nói: "Đội trưởng, vì sao lúc nào anh cũng biết nhiều hơn tụi tôi vậy?"
Trì Thác và Giang Tuyết Đào nghe Nhiễm Văn Ninh hỏi như vậy, rõ ràng đều sững người.

Giang Tuyết Đào nhìn thấy Trì Thác còn đang ấp a ấp úng, bèn thẳng thắn nói đỡ giúp anh ta, "Tiểu Nhiễm, thật ra dù cho có là một đội ngũ lão làng thế nào đi nữa thì kết luận người ta thu về cũng không chính xác trăm phần trăm đâu.

Tư liệu mà người ta thông báo ít như vậy là vì người ta chỉ dám nói ra mấy thứ chính xác thôi."
"Còn những nội dung còn lại, thường người ta sẽ trao đổi với đội ngũ đi trước, tin tức thu được sẽ tùy vào đội trưởng mỗi đội, xem xem có nên nói cho đội viên hay không.

Nhưng trong đội của Trì Thác trước đây lại không có chuyện này ha.

Mỗi người lão làng đều phải tự mình phân tích mộng cảnh." Giang Tuyết Đào tiếp tục nói.
Vì vậy, cũng có thể nói nếu như phán đoán của Trì Thác là sai lầm thì anh sẽ gây nên những nguy hiểm nghiêm trọng cho đội viên mới, nhưng có vài thứ còn không chắc chắn, nói ra còn không bằng không nói.

Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy nếu bàn với đồng đội mình thì sẽ tốt hơn, ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà.
"Thế nhưng tới lúc mấy cậu hiểu được kha khá thứ rồi thì có thể cùng bàn chung ha." Giang Tuyết Đào nói thế.
Nhiễm Văn Ninh còn muốn tranh luận, nhưng đã nghe thấy Lâm Nhất nói chen vào một câu: "Vốn dĩ, cố gắng gán ghép định nghĩa cho những thứ trong mộng cảnh đã là một hành vi cực kì ngu xuẩn."
Trong nháy mắt đó, nét mặt của Trì Thác đột nhiên lạnh cả xuống, anh nhìn về phía Lâm Nhất.

Hai người họ, một có màu mắt rất đậm, một có màu mắt rất nhạt.

Vào lúc Nhiễm Văn Ninh và Giang Tuyết Đào không để ý đến, hai người họ nhìn nhau, đều trông thấy trong mắt đối phương chứa đầy những thứ cảm xúc không rõ tên.
Nhưng Trì Thác rất nhanh đã khôi phục phong độ.

Tóc xoăn của anh hơi dài, che lại một bên mắt, anh nói với Lâm Nhất: "Nhân tài mới xuất hiện à, xem ra tôi phải bảo vệ cậu nhiều hơn mới được."
Nhiễm Văn Ninh lúc ấy còn không rõ ý nghĩa sâu xa trong lời Trì Thác.

Khi nghe xong, cậu còn đánh một dấu chấm hỏi trong lòng, không lẽ nhân tài mà càng mạnh trong mộng thì càng dễ gặp nguy hiểm hay sao?
"Vậy phiền anh." Lâm Nhất đi vượt lên mặt mọi người, đi đến con đường trong núi dưới chân núi tuyết.
Bốn người của tiểu đội "Ánh sáng" rong ruổi trên đường gần như nửa tiếng đồng hồ.

Nói là nửa tiếng, nhưng thật ra họ đã đi qua rất nhiều con đường.

Nếu kẻ khai thác dùng năng lực thật sự của họ để chạy trong mộng, tốc độ họ đạt được thật sự có thể còn nhanh hơn cả ô tô ngoài đời.

Phải biết lúc xem đội trưởng "Hắc huyền" đối phó với mấy con quái quần áo kia, Nhiễm Văn Ninh có mấy lần đều nhìn không kịp động tác của cô ấy.
Lúc bắt đầu lên đường là thung lũng, tầm mắt có thể phóng ra rất rộng.

Có hai ngọn núi cao vây quanh nơi đó, hơn nữa tuyết đọng cũng không nhiều.

Khi họ dần đến gần ngọn núi tuyết đằng kia, đường đi đã không còn phẳng lì hệt như lúc ban đầu nữa.

Đường vòng quanh núi càng ngày càng nhiều, độ dốc cũng càng ngày càng tăng.

Phía cuối con đường đều đã bị treo trên một chỗ có nửa bên là vách núi, bên còn lại nghiêng nghiêng mà dựa vào núi.
Nhiễm Văn Ninh nhìn tuyết đọng trên núi, luôn cảm thấy đống tuyết này có thể lăn xuống bất cứ lúc nào.

Một bên khác của vách núi cũng khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc nhìn lướt qua đáy vực, cậu luôn cảm thấy chân mình tê tê.
"Cậu sợ độ cao hả?" Giang Tuyết Đào nhìn nét mặt không mấy thoải mái của Nhiễm Văn Ninh, hỏi.
"Không nha.

Độ cao đơn thuần thì tôi không sợ, nhưng cái loại cao to đồ sộ này thì tôi hơi rén một chút." Nhiễm Văn Ninh thật thà nói.

"Darya Kovick" là một mộng cảnh rất to lớn, trước đây, cho dù có nằm mơ thì cậu cũng sẽ không nghĩ tới bản thân mình sẽ phải trèo lên một ngọn núi tuyết cao lớn như vậy.
Trì Thác tỏ vẻ, tụi mình còn chưa vào tới chỗ đâu, Nhiễm Văn Ninh, cậu xúc động hơi bị sớm rồi.
Lúc trước có nói cuối đường thì bây giờ, nơi này thật sự là nơi cuối con đường.

Bọn họ đã đi đến điểm cuối của con đường nọ, tiếp theo là một mảnh đất đầy tuyết.

Phía sau mảnh đất nọ lại là từng đỉnh từng đỉnh núi non hùng vĩ.

Những đỉnh núi màu trắng kia đều tụm cả vào với nhau, hệt như một con rồng bạc đang uốn lượn trên mặt đất.
Nhiễm Văn Ninh nâng trán.

Người không tiến vào mộng sẽ chỉ cho là bọn cậu chỉ mới đi có mấy tiếng thôi, nhưng trên thực tế, người vào mộng tuy đã thật sự đi dạo một tiếng, nhưng sẽ có cảm giác hệt như là đã rong ruổi cả một ngày vậy.
"Chắc mình không cần làm việc trong mộng cảnh này mấy ngày đâu hả anh." Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Chắc phải thế đấy, đội ngũ đi trước còn phải đi vào cả tuần lễ mới đi hết được mà." Trì Thác trả lời Nhiễm Văn Ninh như vậy.

Anh thấy khuôn mặt của Nhiễm Văn Ninh lúc nghe mình nói xong đã dài thườn thượt, bèn nói tiếp: "Thật ra lúc mình vào 'Vùng sông nước', tầng thứ nhất và thứ hai của nó đã tiêu tốn hơn một tháng của người ta rồi."
"Còn số tầng phía sau của nó là bao nhiêu nhỉ?" Nhiễm Văn Ninh có chút tò mò việc "Vùng sông nước" bị phong tỏa.
Nhưng Trì Thác chỉ lắc lắc đầu, "Độ nguy hiểm quá cao, đội ngũ phải đến cấp thứ hai mới có thể được bên trên phê chuẩn cho vào."
Cấp bậc của đội ngũ thể hiện đẳng cấp chung của tất cả các tiểu đội của kẻ khai thác.

Bốn đội ngũ lão làng khi xưa đều được xếp vào bậc thứ nhất.

Đương nhiên, đội ngũ mới được xào lại cũng sẽ có đội ngũ đạt đến bậc thứ nhất.

Bậc thứ hai nằm dưới đó một cấp, cứ thế mà suy thì sẽ có tổng cộng năm bậc.
"Ánh sáng" hiện tại được xếp vào bậc thứ tư.

Dù sao thì người trong cái tiểu đội này cũng có một nửa là người mới, thực lực nhìn chung cũng không quá mạnh mẽ.

Thế nhưng, cũng là do có Trì Thác và Giang Tuyết Đào nên nhiệm vụ họ nhận gần như đều có độ khó ở bậc thứ ba.

"Hắc huyền" trước đó mà họ gặp là một tiểu đội được xếp vào bậc thứ ba.
Bây giờ, số lượng và độ khó của mộng cảnh đang gia tăng, vì vậy ngành này rất cần thay máu mới.

Họ cần đội ngũ càng mạnh mẽ hơn để phái đi làm nhiệm vụ.
Tách lẻ đội thứ hai ra cũng là để bồi dưỡng một đội mới mạnh hơn.

Khoảng thời gian lựa chọn người mới này, bọn họ được quyền chọn người.

Thành viên trong đội trước kia của Trì Thác vì muốn dạy dỗ mầm non tốt nên phải chờ khoảng nửa năm.

Còn anh thì lại khá lành tính, chỉ việc vứt cho đội trưởng rồi chờ người ta lựa cho mình.

Cũng không biết anh già kia có thật sự để ý anh hay không, lại trực tiếp chọn ra hai người trong cùng một nhóm người phân vào cho anh như vậy.
Nhưng thực lực của đội ngũ mình, trong lòng Trì Thác cũng có nhắm chừng được.

Nếu thật sự được ổng xem trọng đến như thế, "Ánh sáng" nếu nỗ lực thì sẽ có khả năng đạt đến bậc thứ nhất.

Nhưng thực lực à, cái thứ này thường sẽ được mấy tên già đời giấu diếm rất sâu.

Trì Thác thậm chí còn nghi ngờ đội ngũ thuộc bậc thứ năm đều có giấu mấy người không tầm thường.
Trên mảnh đất đầy tuyết ở cuối con đường nọ, mọi người đều phân công nhau đi kiểm tra xung quanh một chút.

Dọn dẹp tất cả các mầm mống nguy hiểm sau, nhiệm vụ trong "Darya Kovick" đã có thể kết thúc được rồi.

Thật ra, nhiệm vụ ngày thứ nhất của "Vùng sông nước" cũng chỉ ít như thế thôi, nhưng ai cũng không ngờ tới việc cả hai đội ngũ đều có thể nắm tay nhau rớt vèo xuống hai tầng hơn trong mộng.
Sau khi tỉnh lại, mỗi người còn phải kí tên lên một số giấy tờ và điền đánh giá của mình với mộng cảnh này vào đó.

"Ánh sáng" tiến vào mộng cảnh lúc ban chiều, sau khi tất cả đội viên tỉnh lại cũng đã tám giờ tối, cũng tiện về nghỉ ngơi.

Lúc tỉnh dậy, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy đầu mình nặng trĩu, mệt kinh khủng khiếp, cậu chỉ muốn vọt tới trên giường mình ngủ một giấc thật sâu, thật dài.
Sau khi bốn người "Ánh sáng" rời đi, trong một hang động trên một ngọn núi tuyết của mộng cảnh "Darya Kovick", có một người chậm rãi bước ra ngoài.

Người kia chăm chú dõi ánh nhìn vào nơi bốn người nọ biến mất phía xa xa, sau đó cau mày.

Ánh mắt người nọ sắc bén, tập trung nhìn vào nơi ấy hệt như một con sói trắng đang dõi theo con mồi.
Cậu ta tức giận, khàn giọng nói: "Các người thất hứa...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui