"Cậu có năng lực gì không?" Ngô Côn Phong hỏi.
"Số xui có tính không?"
Ngô Côn Phong thở dài, "Cậu vẫn nên câm mồm lại thôi.
Năng lực của cái mộng cảnh này hơi bị biến thái, năng lực của tôi lại không có tác dụng gì lên nó, tôi thấy có mình Giang Tuyết Đào đội mấy cậu là còn đè đầu nó được."
Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ một chút, "Ý của cậu là loại suy yếu kia đó hả?"
"Đúng." Ngô Côn Phong gật đầu, nói.
"Há, không có."
Hai người họ bỗng nhiên im lặng một chốc.
Sinh vật số 5 ở xa xa kia vẫn còn chưa biến mất, nó vẫn đang hành động, nhưng nó cũng không phát hiện hai người một dê bọn họ.
Ngô Côn Phong hơi buồn bã, nói: "Tôi vốn muốn biết làm sao mà Vương Thành lạc lối được trong này, bây giờ xem ra có đến cả trăm cách để lạc lối.
Bây giờ, tôi không chỉ không biết anh ta xảy ra chuyện gì, còn phải trơ mắt nhìn mấy cậu xảy ra chuyện nữa."
Nhiễm Văn Ninh an ủi: "Không phải Giang Manh từng nói con bé đã qua màn hai lần rồi à, nếu lần thứ hai không có cái thứ này, như vậy nó sẽ biến mất."
Hai người họ cùng buồn phiền nhìn về phía sinh vật đang bay múa trên trời cao.
Sinh vật số 5 vốn đang xoay tròn, cố gắng tiêu hóa đống phế tích nọ, nhưng nó đột nhiên đã phát hiện ra gì đó, bèn đổi hướng, phóng vèo vèo đến một chỗ.
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong cũng đưa mắt nhìn về nơi con vật nọ phóng đi.
Nhiễm Văn Ninh tăng năng lực nhận biết, phát hiện ra rằng sinh vật nọ đang đuổi theo một người, người kia chính là Lâm Nhất.
Nhưng Lâm Nhất căn bản cũng không chú ý đến bọn họ, hoặc nói chính xác hơn là, cậu ta đang chạy đến một mục tiêu xác định, thậm chí còn không thèm để ý đến công kích của sinh vật kia.
Nhưng mức độ phiền phức của sinh vật số 5 chẳng phải là để trưng, Lâm Nhất rất nhanh cảm thấy rằng con quái này quá phiền, quá cản trở tới mình.
Lúc này, một mảnh dao trùm lấy cả người cậu ta, hai người Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong không thấy Lâm Nhất đâu nữa.
Thật ra, Lâm Nhất có thấy hai người bọn họ, nhưng cậu ta bây giờ không có thời gian để quan tâm đến bọn họ, Trì Thác không ở tầng này của mộng cảnh, điều này khiến cậu ta cảm thấy việc này có hơi phiền phức.
Lâm Nhất cảm nhận được rằng Ngô Côn Phong có triệu hồi một con dê, việc triệu hồi một thứ vốn ở trong mộng cảnh của chính mình trong những mộng cảnh khác không phải là một việc đơn giản.
Nhưng cũng đúng lúc lắm, Lâm Nhất quay đầu nhìn Ngô Côn Phong, ngoắc ngón tay một cái, đôi mắt màu hổ phách kia lóe lên một tia sáng nhỏ, sau đó, cậu ta né tránh công kích của sinh vật nọ, tiếp tục chạy về phía xa xa.
"Cậu ta tính đi đâu thế?" Nhiễm Văn Ninh khó hiểu, hỏi.
Ngô Côn Phong cũng đang suy nghĩ vấn đề này, cậu ta chưa kịp nghĩ ra được cái gì, con dê bên cạnh cậu ta lại kêu lên một tiếng "be be" thật dài.
Ngô Côn Phong trơ mắt nhìn con dê đen của mình bước lên trước, hơn nữa, theo bước chân của nó, màu lông của nó lại dần dần nhạt đi, từ màu đen chậm rãi chuyển sang màu trắng.
Hai bên thân dê còn mọc ra một tầng lông trông hệt như lông chim, hai cái sừng dê vốn còn trên đầu nó cũng bắt đầu dài ra, xoắn lại thành hình xoắn ốc.
Ngô Côn Phong há mồm, nghĩ thầm, mình cũng chẳng có nói bất kì mệnh lệnh nào với nó cả mà, hơn nữa, cái hình dạng này...
"Ui trời đất, lão Ngô! Đây không phải hình dạng của chủ mộng cảnh nhà cậu hả?" Nhiễm Văn Ninh đã hô lên như vậy.
Ngô Côn Phong tỏ vẻ tôi không hiểu, tôi không biết, tôi không biết thật mà, đừng có hỏi tôi.
Mãi cho đến khi toàn thân con dê hóa thành một con "dê ngu muội- bản gốc" xong, trên người nó tự phát ra một loại hào quang sáng rực giữa không trung.
Dê trắng đạp lên không, tiến gần đến sinh vật số 5 trong giấc mơ này.
Be be.
Một tiếng dê gọi rất dài vang lên, xé tan không trung hệt như một tiếng còi báo động khẩn cấp.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh vì một tiếng kêu của con dê nọ thôi mà đã giảm xuống thật nhiều, sau đó, cậu lại bị rớt cáp treo hụt y chang như lần trước, tinh thần lực của cậu lại bị mạnh mẽ lôi lên.
Sinh vật số 5 chú ý tới nó, ba lưỡi dao vùn vụt xông về phía con dê.
Hai chúng nó có độ chênh lệch to nhỏ rất lớn, cảm giác cứ như đang dùng vợt muỗi đập muỗi vậy.
Nhiễm Văn Ninh hơi lo lắng cho con dê trắng.
Thế nhưng, lúc sinh vật số 5 sắp đụng tới nó, ba mảnh lưỡi dao của con vật này lại bắt đầu vặn vẹo rất mất tự nhiên, kim loại bọc ngoài của chúng trong chớp mắt đã trông hệt như bị hoen gỉ.
Hình chóp chắc chắn không có tư duy hay tình cảm, nhưng hai người Nhiễm Văn Ninh rõ ràng cảm thấy nó rất đau đớn, hệt như đang bị ép tiếp nhận thứ gì đó vậy.
Ngô Côn Phong sợ ngây người, nói không nên lời: Sức mạnh của ngu muội còn có thể dùng như thế sao? Khiến cho sinh vật trong mộng không thể nào tiếp thu nổi định luật của bản thân nó? Thế nhưng, cậu ta rất chắc chắn rằng bản thân mình hiện giờ không thể làm như thế được, Trì Thác từng nói cậu ta còn cách bậc tông đồ một chút nữa.
Ngô Côn Phong không biết rằng người cấp tông đồ có thể làm được thế này không, nhưng chỉ cần người đó làm được, người đó có thể đã không còn là con người nữa.
Hình chóp tam giác nọ cuối cùng cũng gục ngã dưới loại sức mạnh vô hình này, nó chậm rãi ngã xuống đất đánh rầm một tiếng, cuối cùng hóa thành sương trắng.
Con dê trắng đã hoàn thành xong nhiệm vụ của nó, cũng hóa thành một chùm sương trắng giữa không trung, tản đi theo làn gió.
Nhiễm Văn Ninh quan sát chuyện này một lúc lâu, xong xuôi mới quay đầu lại nói với Ngô Côn Phong: "Từ hôm nay trở đi, tôi gọi cậu là Ngô ca nha! Ngô ca!"
"..."
Ngô Côn Phong híp đôi mắt, liếc xéo Nhiễm Văn Ninh, cậu ta thật sự không biết nên nói cái gì, dù sao chính cậu ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Cậu ta có thể nói một câu được không, là có thể chủ mộng cảnh của cậu ta không nhìn nổi bọn họ thế này nên mới tới cứu bọn họ đấy.
Hơn nữa, nó thậm chí đã hóa thành hình dạng trùm cuối, nếu mà thắng không được lâu la trong "Đô thị hoang phế" thì có hơi bị cạn lời.
"Nếu nó được giải quyết rồi, mình đi tìm mấy người khác trong đội mấy cậu trước ha." Ngô Côn Phong chốt một câu.
Ngô Côn Phong không thể cử động, dê cậu ta gọi ra cũng mất, chỉ còn lại mỗi Nhiễm Văn Ninh phụ trách việc tìm kiếm trên phế tích.
Nhiễm Văn Ninh ở chung với đồng đội mình rất lâu, nghĩ thầm cậu hẳn có thể cảm nhận được ý thức của bọn họ, bèn thả lỏng, khiến bản thân rơi vào một loại trạng thái minh tưởng, sau đó đi lòng vòng trên phế tích.
Cậu nên vui hay nên buồn đây.
Nhiễm Văn Ninh đúng là có cảm nhận được vị trí của Giang Tuyết Đào đấy, nhưng ý thức của hắn rất yếu ớt, không biết là bị thương quá nặng hay vẫn là vì đang bị chôn quá sâu.
Nhiễm Văn Ninh cũng không để ý những vết thương nhỏ trên người mình, cậu vung ra ý thức, đập tan đá vụn phía trên.
Cậu mải miết biến chúng nó thành sương trắng, mãi cho đến khi thấy được một chỏm tóc.
Nhiễm Văn Ninh vui vẻ trong lòng, bèn nhanh tay đào tiếp.
Giang Tuyết Đào nét mặt trắng xám, hắn bây giờ đang nhắm chặt hai mắt, rơi vào trạng thái hôn mê.
Nhiễm Văn Ninh lập tức cảm thấy không ổn, tình trạng như thế này rõ ràng là Đào ca bị thương rất nghiêm trọng.
Mãi cho đến khi nửa thân trên của Giang Tuyết Đào lộ ra, Nhiễm Văn Ninh mới đỡ lấy hai cánh tay của hắn, muốn thử xem có thể kéo hắn ra được hay không, nhưng cậu chỉ cần nhấc lên rất nhẹ nhàng thì Giang Tuyết Đào đã được kéo ra rồi.
Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh còn tự hỏi rằng có phải mình đã trở nên mạnh hơn không, mãi cho đến khi, cậu nhìn thấy dưới thân của Giang Tuyết Đào không có một thứ gì cả.
Nhiễm Văn Ninh ôm Giang Tuyết Đào, ngây dại trong chốc lát.
Ngô Côn Phong đứng xa xa, trông thấy Nhiễm Văn Ninh đưa lưng về phía mình mãi không nhúc nhích, cậu ta cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ, thời gian cũng đã qua kha khá, ý thức cậu ta đã có chút khôi phục, tuy cậu ta không thể bước đi một cách bình thường, nhưng cảm giác đau cũng đã dịu bớt, không đáng ngại.
Vì vậy, Ngô Côn Phong nhảy đến bên cạnh Nhiễm Văn Ninh, vỗ vai cậu một cái.
Nhiễm Văn Ninh như người đột nhiên tỉnh giấc, toàn thân cậu run một cái, sau đó mới quay đầu lại nhìn Ngô Côn Phong.
Ngô Côn Phong trông thấy một khuôn mặt tái nhợt, trên ấy chứa đầy sợ hãi và nước mắt, cậu ta nhìn theo tay của Nhiễm Văn Ninh, lúc ấy mới trông rõ tình trạng của Giang Tuyết Đào.
...
"Anh ta chỉ lạc lối ở trình độ thấp, cậu thử đạo cụ xem sao." Ngô Côn Phong nói.
Nhiễm Văn Ninh bây giờ hệt như một tên đầu gỗ, người ta nói gì thì cậu làm cái nấy.
Nét mặt cậu không hề thay đổi, cậu lấy ra một cái chuông trong ý thức rồi đặt lên người Giang Tuyết Đào, thế nhưng cậu đợi rất lâu, cũng chẳng có phản ứng nào xảy ra cả.
Tình hình của Giang Tuyết Đào còn nghiêm trọng hơn so với lạc lối trình độ thấp nữa.
Bên tai Nhiễm Văn Ninh lại có giọng nói của Chúc Nguyệt Tinh: "Nhiễm Văn Ninh, 'Âm thầm' có một người mất phương hướng.
Hơn nữa, chị làm cách nào cũng không liên lạc được với ý thức của Trì Thác, nhưng ý thức của chị ở bên đấy cũng không biến mất, chị chỉ có thể nói rằng anh ấy đang ở trong một tầng khác của mộng cảnh."
"Vâng..." Nhiễm Văn Ninh rốt cuộc cũng không chịu đựng được, đành co rụt người nằm trên mặt đất.
...
Một nơi khác, tại xưởng sản xuất, cả một tòa nhà đã biến thành một bức tranh, rơi trên mặt đất.
Tang Điệp khép lại cây quạt của mình, nhìn về phía Ngũ Ý đang nổi cáu ở trước mặt.
Vốn dĩ, Ngũ Ý có kế hoạch để đánh bại người phụ nữ tự xưng là tông đồ này, anh thừa nhận rằng ả ta rất mạnh, chỉ một mình ả cũng có thể đánh tay đôi với một đội ngũ ở bậc thứ hai.
Nhưng Ngũ Ý cũng biết rằng ả ta chẳng phải là một tông đồ chân chính, vì anh từng gặp qua tông đồ thật rồi, có rất nhiều lúc, bọn họ cũng không cần sử dụng năng lực thật sự của bản thân họ.
Chỉ có một số ít những người cấp tông đồ sẽ khăng khăng đánh đồng loại, phần nhiều trong số họ đều sẽ dành thời gian đi đối phó với mộng cảnh.
Mặc dù Ngũ Ý không hề xem thường, nhưng cô ả kia lại ác đến mức muốn đồng quy vu tận với họ, ả ta kéo anh và một nữ đội viên khác chìm cùng mình, cuối cùng lại khiến tiểu đội của họ mất đi một người.
Trước mặt anh bây giờ chỉ có một khối máu thịt lẫn lộn khá to lớn.
Hiện nay, bọn họ vẫn chưa có cách giải quyết nào thành công đối với người lạc lối đến trình độ như thế này.
Nhưng bọn họ vẫn tin tưởng vào một chuyện, chỉ cần ý thức vẫn còn tồn tại trong mộng cảnh đặc thù thì cuối cùng cũng sẽ có cách để đánh thức họ.
"Ha ha, các anh chị thật mạnh, tôi thế mà lại thua." Cô ả kia đã chịu ảnh hưởng một nửa từ "biến hóa", trở thành một mặt phẳng nằm trên đất, nửa còn lại của ả ta lại chịu ảnh hưởng từ "bí ẩn", ngay cả bản thân cô ả cũng không tìm lại được nửa phần ý thức ấy của mình.
"Các anh chị là kẻ khai thác ở bậc thứ hai à?" Cô ả cười lớn hỏi như vậy, nhưng không ai quan tâm đến ả ta.
Ngũ Ý đứng lên, nói với Tang Điệp: "Nếu như việc này có vi phạm nguyên tắc của em thì em đi đăng báo đi, nhưng em đừng có cản đường tôi." Nói xong, anh vươn tay về phía người phụ nữ kia, sau đó phóng ra một phần năng lực "bí ẩn" đang bao trùm lấy mình.
Đến tận lúc ấy, cô ả trông khôn khéo kia mới trông thấy có một chùm ý thức khổng lồ đang vây quanh mình, rõ ràng trước đó ả ta chẳng thể phát hiện được nó.
"Cô đi cùng cô ấy đi." Trong nháy mắt, chùm ý thức của anh áp súc, trở nên nhỏ như một vắt mì.
Tang Điệp không bình luận gì, hỏi Ngũ Ý: "Anh mang cô ấy đi hay là tôi mang đi?" Ngũ Ý cúi thấp đầu nhìn khối máu thịt lẫn lộn kia, anh suy nghĩ một chút, sau đó trả lời cô: "Em mang đi đi, em ấy thích mình xinh đẹp hơn một chút."
"Ừm." Tang Điệp vừa dứt câu đã phẩy cây quạt của mình ra, trên cây quạt kia xuất hiện những nét mực uyển chuyển, chúng không có hình dạng gì cụ thể nhưng lại trông rất phóng khoáng.
Đồng thời trong lúc ấy, cỗ ý thức trên đất cũng đã biến mất.
Trịnh Giai Giai đang nôn khan ở cách đấy mấy mét.
Cô bé ói không ra được gì, cuối cùng đành mang nét mặt không tốt, lùi về đến bên cạnh đội trưởng mình.
Cô biết mình như vậy rất không tôn trọng người đã lạc lối, nhưng cô cũng không chịu được một hình ảnh sâu sắc như vậy, tuy nhiên, vị tiền bối kia bây giờ đã hóa thành một hoa văn xinh đẹp trên cây quạt của đội trưởng.
Cô bé vắt hết óc, nghĩ xem mình có thể làm gì được, sau đó đột nhiên nảy ra một ý.
"Chị Điệp, em có thể nhìn cây quạt của chị một chút được không ạ?"
Tang Điệp dường như đã hiểu sơ sơ chuyện mà cô muốn làm, sau đó, cô đưa cây quạt cho Trịnh Giai Giai.
Trịnh Giai Giai nhận lấy cây quạt, sử dụng linh thị của mình, cô bé nhìn ý thức bám vào bên trên của cây quạt, ý thức nọ vẫn có sức sống, tuy không cao lắm, trị số chỉ có 13.
"Đội trưởng 'Âm thầm', em mong anh đừng quá đau buồn, em thấy ý thức của tiền bối này vẫn có thể hóa thành số liệu, chị ấy vẫn còn sống, chị ấy không biến mất đâu ạ." Trịnh Giai Giai cẩn thận nói.
Ngũ Ý nhìn cô bé, gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Em ấy sẽ không biến mất, anh sẽ khiến em ấy tỉnh lại."
...
Nhiễm Văn Ninh khóc đến nỗi không phát ra được tiếng nào nữa, cậu nằm mãi trên đất, cũng không thèm động đậy.
Ngô Côn Phong không biết phải an ủi cậu như thế nào, chuyện của Vương Thành vốn cũng có thể khiến cậu ta biến thành như thế, nhưng dê ngu muội đã dùng năng lực của nó để ép cậu ta tiếp nhận sự thực này.
Ngô Côn Phong đang băn khoăn xem có nên sử dụng năng lực của mình cho Nhiễm Văn Ninh hay không.
Nhiễm Văn Ninh nằm trên mặt đất, từ từ bình tĩnh trở lại, tuy rằng cậu vẫn thường thường bị đau thương đánh gãy dòng suy nghĩ.
Cậu biết muốn khiến một người tỉnh dậy, cần phải mang người ấy đi vào ý thức của mình, mà ý thức đó là một nơi tương tự như mộng cảnh, đồng thời còn phải là một nơi mà Nhiễm Văn Ninh xem là 'nhà'.
Hơn nữa, họ cũng không thể để Giang Tuyết Đào nằm mãi trong cái mộng cảnh này.
Nhiễm Văn Ninh đứng dậy, nâng thân thể của Giang Tuyết Đào lên.
Cậu không biết mình có thể thành công hay không.
Thật ra cậu cũng có thể gọi những đội trưởng khác đến làm việc này giùm mình, nhưng Nhiễm Văn Ninh lúc ấy cũng không nghĩ nhiều được đến như vậy, cậu chỉ biết rằng mình chắc chắn phải khiến cho Giang Tuyết Đào tỉnh lại.
Sau đó, cậu nhắm mắt lại, nghĩ: Mình phải mang anh ấy đến một nơi rất an toàn.
Chỗ này sẽ như thế nào? Trì Thác từng nói, nơi này thật ra vẫn luôn ở đó.
Nhiễm Văn Ninh thả lỏng tâm trí, cậu nghĩ đến nước.
Một màn nước ấm áp kéo đến bên cậu, từ từ phủ kín lên ý thức của cậu hệt như một lớp ánh sáng dịu dàng.
Nhiễm Văn Ninh không biết vì sao mình lại nghĩ đến nước, thế nhưng cậu vẫn luôn rõ ràng rằng đây là do Dear Anna ảnh hưởng đến mình.
Ngoại trừ những bí ẩn kia, mặt nước ấy đúng thật là rất ấm áp, rất an toàn.
Mình ấy à, mình muốn mang anh ấy vào...!Đấy là lần đầu tiên mà Nhiễm Văn Ninh nghĩ đến việc mang một người vào trong mộng cảnh của chính cậu, tiếp theo đó, cậu cảm thấy thân thể cậu nhẹ đến một mức độ mà xưa nay cậu chưa hề trải nghiệm qua.
Đó là một loại cảm giác nhẹ bẫng khi cả ý thức và thân thể đều không được cụ hiện.
Ngô Côn Phong nhìn hai người họ biến mất trước mặt mình, than thở một tiếng: "'Ánh sáng' của mấy cậu, thật sự rất là lợi hại...".