Mãi cho đến khi Nhiễm Văn Ninh khôi phục năm giác quan của mình, cậu mới nhìn thấy mặt nước quen thuộc kia.
Những tia sáng mỏng manh len lỏi qua tầng mây dày đặc nhẹ nhàng rơi trên mặt cậu, khiến cả khuôn mặt cậu càng thêm tối tăm vô cùng.
Cậu thả Giang Tuyết Đào xuống, để người kia trôi nổi trên mặt nước.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Nhiễm Văn Ninh, Giang Tuyết Đào nhẹ nhàng tản thành sương trắng, sau đó trôi đến không trung, trở thành một phần của màn sương lờ mờ đã tồn tại quanh năm cùng mộng cảnh.
Nhiễm Văn Ninh với tay chọc xuyên qua màn sương mù dày đặc kia, nhưng cậu không tìm thấy được gì cả.
Cậu vung tay, vẽ một đường tròn cùng chiều với chiều kim đồng hồ trên không, kéo theo sự di chuyển, bay múa của chùm sương mù vây xung quanh.
Nhiễm Văn Ninh nhớ lại lời của Lâm Nhất: Muốn tiếp nhận một sự vật, phải đi theo một quá trình chậm rãi, lúc chân tướng ló dạng, người ta sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
"Các người...!Vốn cũng không phải sương mù hay sao..."
Nhiễm Văn Ninh khóc mệt, cũng bị dọa sợ đến uể oải.
Cậu tuy đang nhìn màn sương trước mắt mình, nhưng lại thả tâm trí trôi đi về một nơi rất xa.
Màn sương kia nhè nhẹ vỗ về thân thể của cậu, Nhiễm Văn Ninh của lúc trước còn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ, cậu bị đám sương mù này bao quanh, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng vô tận.
Ý thức của một người có thể hóa thành bao nhiêu phần sương trắng? Để lấp đầy một mộng cảnh lớn như vậy lại cần đến bao nhiêu phần sương trắng? Màn sương trắng này chứa bao nhiêu phần sương mù thật sự, bao nhiêu phần ý thức của con người, lại có bao nhiêu phần ý thức của các sinh mạng thuộc về những giống loài khác?
Nhiễm Văn Ninh? Giọng nói của Chúc Nguyệt Tinh vang lên, khiến Nhiễm Văn Ninh sợ đến giật mình một cái.
"Chị không nghe thấy âm thanh, bên cậu bây giờ có tình huống như nào đấy? Phần ý thức này của chị không liên lạc được với mấy phần ý thức khác, cậu đang ở tầng tiếp theo phải không?" Các bộ phận ý thức của Chúc Nguyệt Tinh chỉ có thể liên hệ lẫn nhau chỉ khi chúng ở chung trong một tầng của mộng cảnh, một khi chúng tách nhau ra, chúng sẽ trở nên rời rạc.
Thật ra, Chúc Nguyệt Tinh trừ việc đa năng ra thì còn hơi hơi có chứng phân liệt nhân cách, nhưng tính cách của mấy phần ý thức của cô nàng đều gần như nhau, chỉ khác một chỗ là kí ức không khớp nhau mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh vốc nước rửa mặt một chốc, sau đó nói: "Mình bây giờ đang ở một mộng cảnh khác, không có âm thanh là vì em không nói chuyện ạ."
"Vì sao mình lại chạy tới mộng cảnh khác rồi?" Chúc Nguyệt Tinh rất buồn phiền.
Nhiễm Văn Ninh không biết cậu nên giải thích rằng cái mộng cảnh này là giấc mơ của chính cậu hay là mộng cảnh Dear Anna, hình như hai cái cái nào cũng được.
"Em mang Giang Tuyết Đào đến giấc mơ của em ạ." Nhiễm Văn Ninh cuối cùng cũng đáp lời.
Chúc Nguyệt Tinh hơi kinh ngạc, cô nàng nhớ rõ rằng trong "Ánh sáng" chỉ có một mình Nhiễm Văn Ninh không có kinh nghiệm tỉnh lại từ giấc mơ của chính mình mà thôi, bây giờ làm sao mà cậu ta lại có thể mang người khác vào trong đấy được.
"Cậu còn muốn quay về 'Đô thị hoang phế' không? Mộng cảnh này có mức độ nguy hiểm rất cao, thật ra chị cũng không khuyên cậu tiếp tục nữa, hơn nữa lúc sau có thể sẽ rất khó khăn khi muốn hợp tác với đội ngũ của mình, cậu trực tiếp tỉnh dậy đi thôi." Chúc Nguyệt Tinh nói.
Nghe Chúc Nguyệt Tinh nói thế, Nhiễm Văn Ninh mới nhớ ra rằng cậu cũng không biết cách để quay về "Đô thị hoang phế", nhưng nghĩ lại, nơi này là "Dưới ánh trăng, Dear Anna", chỉ đường để mộng cảnh này đưa mình đến nơi ấy cũng không phải một việc gì quá khó nhằn, chỉ có một chỗ hơi phiền đó là, nơi cậu vào mộng không nhất định sẽ là nơi gần bên đồng đội.
"Em phải đi về.
Em phải đón tất cả bọn họ về." Nhiễm Văn Ninh nói.
Chúc Nguyệt Tinh sợ Nhiễm Văn Ninh xúc động, muốn đi tìm chết do bị chuyện của Giang Tuyết Đào ảnh hưởng, bèn nhanh chóng bảo cậu bình tĩnh lại, cho dù đây có là giấc mơ của chính cậu, nó cũng không thể chứa nhiều ý thức như thế chỉ trong một lần duy nhất, nó cũng không phải là mộng cảnh đặc thù.
Huống chi, Nhiễm Văn Ninh cũng không có bất kì một năng lực ý thức đặc biệt nào.
Nếu cậu muốn vỏn vẹn dựa vào công kích ý thức cỏn con đơn thuần để chống chọi lại với các sinh vật nguy hiểm như thế trong mộng cảnh, kĩ xảo của cậu phải cực kì cao.
Nhiễm Văn Ninh không để ý lời của Chúc Nguyệt Tinh, cậu có rất nhiều suy nghĩ trong đầu mình, thật ra cậu cũng không cần đối đầu với mấy sinh vật trong "Đô thị hoang phế" làm gì, cậu chỉ cần mọi người có thể bình an trở về là tốt rồi.
Nếu như là "Dưới ánh trăng, Dear Anna", ba chùm ý thức của ba tiểu đội dù cho có đồng thời vào trong đây thì họ cũng sẽ không sao cả, tuy rằng nếu như làm như vậy, quan hệ giữa cậu và Dear Anna có thể bị cả thiên hạ biết được, nhưng chuyện này là chuyện nhỏ, dù sao thì mạng sống con người vẫn quan trọng nhất.
Cậu âm thầm nói lời tạm biệt với Giang Tuyết Đào, sau đó lấy ra khối kim loại trong ý thức của mình, nhắm chặt mắt lại.
"Tôi sẽ quay về."
Lần thứ hai Nhiễm Văn Ninh vào trong "Đô thị hoang phế", trị số tinh thần lực của cậu là 645, năng lực nhận biết 30.
Nhìn thấy tinh thần lực mình tăng rồi, Nhiễm Văn Ninh chỉ cười lạnh một tiếng, cậu nghĩ rằng đây có thể là do cậu tiếp nhận một chút chuyện.
Bây giờ nghĩ lại, cậu có nhớ lại rằng lúc ấy, trên đường đi của Lâm Nhất có một công trình, công trình đó là một cây cầu lớn, bắt qua sông cái để vươn đến một thành thị khác.
Mà nơi Ngô Côn Phong đang ở là nơi duy nhất có một đống phế tích bị sụp đổ, cũng xem như dễ tìm.
Tuy cậu bây giờ không rõ mình đang ở nơi nào, nhưng cậu vẫn có mục tiêu hệt như lúc trước, đó chính là ưu tiên tìm đến chỗ cao để tiện tìm đến cây cầu lớn của Lâm Nhất và phế tích của Ngô Côn Phong.
Nhiễm Văn Ninh tìm được một tòa cao ốc trông giống với tòa nhà có thang máy xui xẻo lúc vừa mới bắt đầu vào đây, cậu vì tránh né một số chuyện nên đành chạy thẳng một mạch lên cầu thang bộ.
Đó là mốc thời gian mà tốc độ của Nhiễm Văn Ninh tăng được đến cao nhất, cậu gần như là nhảy cóc bậc thang, mãi cho đến khi leo được lên lầu 40, cũng là lầu cao nhất, Nhiễm Văn Ninh mới cảm thấy mình sắp tắt thở tới nơi.
Nhiễm Văn Ninh chạy đến lan can, kiểm tra địa hình xung quanh.
Cây cầu lớn kia trực tiếp ánh vào trong tầm mắt cậu, nhưng đống phế tích của khu mua sắm lại không thấy đâu, Nhiễm Văn Ninh nhớ rõ ràng rằng hai nơi này cũng không cách nhau quá xa.
Chỗ này đã là tòa nhà cao nhất rồi, xung quanh cũng không có vật gì cản ngăn tầm mắt, vì sao tìm mãi mà không ra cho được?
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh đột nhiên hiểu rõ, thật ra lần này, nơi cậu vào trong mộng vốn đã ở một bên khác của cây cầu, cậu đang ở chỗ mà Lâm Nhất chạy tới.
Cậu nhanh nhanh nhớ kĩ địa hình xung quanh mình, sau đó chạy xuống lầu, thắp ba nén nhang dò đường.
Ba chùm khói nhang dò đường thế mà lại không kém nhau quá xa, Ngô Côn Phong, Lâm Nhất, Trì Thác đều đang ở bên này của thành phố hay sao?
Nhiễm Văn Ninh lựa ra dải khói ngắn nhất, dù sao cũng phải nhờ vào ý thức để thắp nhang, lúc này cậu hẳn là nên tiết kiệm chút sức lực.
"Chúc Nguyệt Tinh, chị liên lạc được với bên khác không ạ?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Chúc Nguyệt Tinh mãi một lúc sau mới trả lời: "Hai đội khác bây giờ chị không liên hệ được, bên của Trì Thác thì được, lời của anh ấy bây giờ mới truyền đến bên ý thức này của chị."
Thật ra Trì Thác có truyền lời cảnh báo về phái bảo thủ, nhưng nhiệm vụ thật sự của mấy người họ lần này cũng không phải là phái bảo thủ, mục tiêu thật sự mà họ hướng đến là đánh thức cái mộng cảnh này.
Còn về phần vì sao lại không đi thăm dò sâu hơn mà lại muốn quậy cho cái mộng cảnh này tỉnh lại, đấy là do làm theo ý cấp trên.
Mà cách để khiến cho một giấc mơ thức tỉnh chỉ có một, đó là đánh giết chủ mộng cảnh.
Thường thì người mới vẫn luôn được dặn dò rằng chủ mộng cảnh rất mạnh mẽ, không thể chống lại, những lời như thế là chính xác, nhưng trên thực tế, còn có rất nhiều ẩn tình giấu bên trong mà họ không nói cho người mới.
Thật ra, với cả nhân loại lẫn chủ mộng cảnh, mộng cảnh đặc thù chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Vậy làm sao để tỉnh lại từ một giấc mơ đây? Đối với loài người, nếu như họ không thể can thiệp từ bên ngoài, như vậy chỉ còn một cách đơn giản nhất đó là tỉnh dậy từ trong giấc mơ mà thôi.
Còn đối với chủ mộng cảnh, cách trực tiếp nhất là khiến cho những mộng cảnh khác can thiệp vào đó, tuy rằng trên mặt chữ là đánh giết nó, nhưng trên thực tế, người ta cũng không tiêu diệt nó được, chỉ có thể quậy nát cái mộng cảnh này mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh hãy còn chưa biết đến những thứ này, kiến thức của cậu phần lớn đều đang nằm trong giai đoạn tay mơ, còn chưa được đổi mới.
Quan trọng nhất là, giữa phái cấp tiến và phái bảo thủ có một truyền thống bất thành văn.
Chúc Nguyệt Tinh suy nghĩ một chút, vẫn không nói cho Nhiễm Văn Ninh, "Sinh vật trong mộng ở bên này càng phiền phức hơn, cũng có mấy thứ mà lúc trước mấy cậu chưa gặp qua, quái vật hình người rất nhiều, cậu phải chú ý nhận biết nhé."
"Hừm, em hiểu rồi." Để tiết kiệm thời gian, Nhiễm Văn Ninh trực tiếp lộn ra ngoài từ cửa sổ của một tầng lầu.
Cậu nhảy đến tầng cao nhất của một tòa nhà nhỏ, vốn đang muốn lật người qua, khóe mắt lại ngắm thấy dưới hẻm nhỏ có vài bóng người.
Nhiễm Văn Ninh nhanh nhẹn phanh xe gấp, tăng năng lực nhận biết của mình lên.
Cậu trông thấy hai sinh vật của mộng cảnh này đang vây quanh một người trẻ tuổi.
Nhiễm Văn Ninh chưa từng thấy hai sinh vật kia bao giờ, chỉ nhìn từ bên ngoài thì chúng đã rất gần với hình người, chúng mặc một bộ trang phục giống hệt như áo mưa, nhìn bề ngoài lại trông lại hệt như áo giáp.
Nhưng nếu quan sát kĩ một chút, cậu lại phát hiện ra rằng áo khoác của chúng được rất nhiều mảnh đồ vật chồng lớp lớp lên nhau, loại bén ngót sắc nhọn của mấy lưỡi dao lúc trước dần dần hiện ra trong suy nghĩ của Nhiễm Văn Ninh.
Nhiễm Văn Ninh không do dự, cậu nhanh chân nhảy xuống, muốn ưu tiên cứu người kia trước.
Hả? Người trẻ tuổi kia chú ý đến Nhiễm Văn Ninh, anh ta xoay đầu khỏi những sinh vật kia, liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó tiến về phía trước, hai sinh vật vốn đang chờ ở trước mặt anh ta đột nhiên vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Nhiễm Văn Ninh ngây người trong chốc lát, đây là kẻ khai thác à?
Người trẻ tuổi kia vốn nghĩ rằng hai sinh vật này đã được giải quyết, nhưng những mảnh vỡ kia cũng không hóa thành sương trắng mà lại run run rẩy rẩy bay tán loạn trên mặt đất.
Người trẻ tuổi nọ nhướng mày, hiểu được chuyện này có hơi bị phiền phức, bèn biến mất tại chỗ, trong nháy mắt sau đó, anh ta xuất hiện trước mặt Nhiễm Văn Ninh, kéo tay Nhiễm Văn Ninh cùng tháo chạy.
Đây là lần đầu tiên Nhiễm Văn Ninh bị người dắt chạy đi với một tốc độ cao như vậy, cậu thậm chí cảm thấy ý thức của mình bị kéo dài, suýt chút nữa biến hình luôn.
Mãi cho đến khi bọn họ dừng lại, Nhiễm Văn Ninh đã được đưa đến ngoài khu vực mà cậu vốn đã ghi nhớ, nhang dò đường trong tay cậu cũng đã bị ném mất.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy nơi họ từng chạy qua có từng tia từng tia laser màu xanh lá óng ánh cắt xuyên qua mấy tòa nhà.
Khóe miệng Nhiễm Văn Ninh giật một cái, cái thứ này còn có công kích bằng tia laser nữa hả?
Người kia phủi quần áo mình một cái, híp mắt nói: "Phiền quá, không muốn đánh."
Lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới nhìn rõ mặt mũi người này, người nọ là một người đàn ông có dáng vẻ khá hiền lành, hẳn anh ta nên làm trong bệnh viện để cứu chữa bệnh nhân, hoặc là đang làm việc trong mấy quán trà tao nhã.
Nhiễm Văn Ninh băn khoăn rằng người này có phải là tư chất giả như Giang Manh hay không, hay vẫn là một kẻ khai thác mà cậu không hề quen mặt.
Người đàn ông kia cũng đang híp híp mắt quan sát Nhiễm Văn Ninh, sau đó, anh ta mở miệng hỏi: "Cậu là người mới?"
Nhiễm Văn Ninh làm việc đến bây giờ rồi, cũng không thể tính là người mới, cậu bèn hỏi ngược lại người đàn ông kia: "Kẻ khai thác?"
Anh ta híp mắt, trông thấy Nhiễm Văn Ninh mặt mày khét lẹt, đôi mắt dường như đã chịu qua không biết bao nhiêu là đau khổ, có cảm giác như đã chảy cạn nước mắt cả rồi, còn câu hỏi à, một người mới mà hỏi được như thế...!Anh ta không bị gọi là kẻ khai thác đã rất lâu rồi.
Anh ta ngắm nghía nhúm sương trắng nhỏ trên tai Nhiễm Văn Ninh: Người có năng lực đặc biệt, hành động theo tiểu đội, đang ở trong một mộng cảnh cực kì khó nhằn ở bậc thứ hai, xác suất là người mới rất nhỏ.
Thế nhưng, từ trên xuống dưới của cái tên trước mặt anh ta lại trông có vẻ như rất không ăn nhập với nhau, cảm giác này giống hệt như lúc người ta trông thấy một gã mặc mỗi một cái áo lót mười đồng dài tới eo mà cũng có thể chơi chung với cả một đám toàn dân nhà giàu lái xe thể thao hàng xịn, khiến người ta băn khoăn không biết cái gã nọ có thật sự là người nhà giàu hay không vậy.
Người đang híp mắt nọ không thể phủ nhận được rằng có mấy người rất giỏi diễn kịch, thêm nữa, thứ mà người ta vốn không thể đặt niềm tin vào nhất chính là ngôn ngữ.
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh trông thấy cái anh mắt híp híp nọ lại đột nhiên mở to mắt ra, quan sát cậu với một ánh nhìn kĩ lưỡng.
Trong đôi mắt kia, Nhiễm Văn Ninh trông thấy có ánh sáng lưu chuyển, nhưng không phải bất kì loại tia sáng nào tích cực cả.
Đôi mắt mở to có thần của người kia khiến cậu cảm nhận được một loại cảm giác ngột ngạt vô cùng khó hình dung, nhưng anh ta cũng híp mắt mình lại rất nhanh.
Đúng thật là một người mới, cường độ ý thức còn chưa chạm đến bậc thứ ba.
Người mắt híp nọ lại treo lên nét mặt hiền lành như lúc đầu.
Trước đó không lâu, Nhiễm Văn Ninh từng trải qua rất nhiều cơn sốc, vì vậy nên cậu thông suốt được khá nhiều chỗ.
Cậu cảm thấy cái anh này vừa nãy đang dùng linh thị hoặc những năng lực ý thức khác để tìm kiếm mấy thứ mà anh ta không biết trên người cậu, mà người chung nghề với nhau sẽ rất ít khi moi móc việc riêng tư của người khác như thế.
Nói tóm lại, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cái người này không hiền lành dịu dàng như vẻ bề ngoài của anh ta.
Lúc Nhiễm Văn Ninh không chú ý tới anh ta, người đàn ông nọ đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhiễm Văn Ninh, gần kề cậu đến gần như là mặt đối mặt với nhau vậy.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy vành tai cậu bị sờ một cái, nơi nhạy cảm như thế đột nhiên bị chạm vào, khiến cậu không nhịn được, lùi một bước về phía sau.
"Phúc lợi cho người mới." Người đàn ông kia từ tốn nói như vậy..