"Anh còn nghĩ hẹn xong em không tới chứ." Chu Chi Ngang bưng đồ uống đến cho Kim Chanh.
Kim Chanh rất cạn lời, đưa bao đựng mèo cho anh, "Anh thích mèo, sao anh không tự giác đi nuôi một con đi?"
"Em không hiểu đâu, anh thích mèo nhà người ta nuôi cơ." Vừa dứt lời, Chu Chi Ngang đã lên tinh thần, hăng hái đi nựng mèo.
Hai tên bọn họ bao gồm một người một mèo, một tên vô cùng lạnh lùng vươn móng vuốt đẩy ra cái tay dám động đến người mình, một tên khác lại bám dai nhách, liên tục áp mặt nóng vào mông lạnh cọ quẹt.
Kim Chanh uống một hớp nước, hỏi Chu Chi Ngang: "Anh có bị cái gì không đấy? Mấy con mèo dính người kia anh không đi hít, ngày nào cũng tìm hít hơi con này của em."
"Em không hiểu đâu, hầu mấy con như này mới có cảm giác làm sen chứ." Lần này Chu Chi Ngang lại bị mèo khều, anh bèn đặt con mèo xuống, cũng uống mấy hớp nước.
Kim Chanh cạn lời tới không thể cạn lời hơn, lắc đầu nói: "Sau này dám anh sẽ rinh một cô sư tử Hà Đông về nhà lắm, nếu không thì chắc anh hầu không nổi đâu."
Chu Chi Ngang cười hì hì, tỏ vẻ mèo với phái nữ là hai chuyện khác nhau, anh cũng không phải loại người thích bị tra tấn đâu mà.
"Meo." Sớm biết như thế đã đi qua chỗ Trì Thác rồi, mấy người này cũng quá tẻ nhạt.
Lâm Nhất ngồi trên băng ghế, tự hỏi chẳng lẽ cậu ta đến nơi này của Kim Chanh chỉ là để nhìn hai cái người này quen nhau thế nào hay sao?
Nghi thức làm sen hít hơi mèo mỗi tuần một lần này sau này đã trở thành một thông lệ cố định.
Chu Chi Ngang đã có thể đọc làu làu những thứ mà Kim Chanh thích ăn, thái độ của Kim Chanh với Chu Chi Ngang cũng càng ngày càng tùy hứng.
"Tí nữa đi bệnh viện đi, cho anh làm kiểm tra đầu óc một chút." Kim Chanh ăn điểm tâm ngọt, nói như vậy.
"Anh không có bệnh, đây chỉ là một sở thích của anh thôi." Chu Chi Ngang vừa né móng vuốt của mèo mun, vừa biện hộ.
Kim Chanh nhìn anh như nhìn một thằng khờ: "Anh cứ như vậy, người không biết người ta còn tưởng anh đang theo đuổi tôi đấy."
Chu Chi Ngang vốn đang ôm mèo mun, sau khi nghe được Kim Chanh nói như vậy, anh đột nhiên sững sờ, bất tri bất giác nói: "Ừ ha, sao anh không tiện thể theo đuổi em luôn nhỉ, một công đôi việc."
Tiện thể? Kim Chanh lúc ấy lửa phừng phừng bốc lên đầu, nắm áo Chu Chi Ngang hỏi: "Tiện thể là sao? Là em xếp sau con mèo hả? Em thấy anh đáng ế tới già lắm!"
Chu Chi Ngang vô cùng oan ức, anh chỉ muốn đi hít hơi mèo, tự nhiên em đề nghị làm chi, anh đương nhiên phải nghĩ theo hướng đó rồi, "Vậy anh chỉ hít mèo thôi ha."
Móa, tức xỉu ngang.
Kim Chanh bế hoàng thượng nhà mình về, lạnh giọng nói với Chu Chi Ngang: "Anh cút xéo."
Sau đó, Chu Chi Ngang cũng không đi chầu hoàng thượng nhà Kim Chanh nữa, nhưng đột nhiên có một ngày nọ, anh lại hẹn Kim Chanh ra gặp mặt một lần.
Mấy ngày ấy Kim Chanh còn đang cáu bẳn, Chu Chi Ngang canh rất đúng lúc, nhắm chuẩn đưa đầu mình vào hang cọp.
Vì vậy, Kim Chanh bế mèo mun đi đến chỗ hẹn.
Lúc nhìn thấy mèo mun, hai con mắt của Chu Chi Ngang đã sáng rỡ như đèn pha, nhưng anh lập tức bình tĩnh lại, sau đó nói với Kim Chanh: "Anh nghĩ kĩ rồi, gần đây em muốn yêu đương không? Anh theo đuổi em nhé."
Chu Chi Ngang! Ông liệu hồn mà thu cái ánh mắt đó về đi nghe không, ông đừng có ngắm con Than mãi được không, suy nghĩ kĩ cái kiểu gì mà nhìn cái đã biết ông chỉ muốn hít hơi mèo như này.
Kim Chanh liếc xéo anh một cái, sau đó mới đáp: "Gần đây thì không, chừng hai năm nữa đi."
Sau đó, Chu Chi Ngang dường như đã bị thảy vào một cái mê cung logic, anh rặn lâu lắm, mới dám hỏi ra lời: "Vậy thì anh hít mèo cũng đâu có ảnh hưởng gì tới em đâu."
Lửa bốc trong đầu khác gì lửa dưới âm tào địa phủ, còn cái nịt!
"Vậy em mắng anh cũng đâu có ảnh hưởng gì tới việc anh hít mèo đâu ha." Kim Chanh xách cổ áo Chu Chi Ngang, bắt đầu tuôn một tràng ào ào trôi chảy miên man như thác nước, hù Chu Chi Ngang đến choáng cả đầu óc.
Lâm Nhất ngồi một bên rất cạn lời, mấy anh chị đừng có ồn, muốn đánh nhau thì vào mộng mà đánh, mấy người trên đường cái người ta đang nhìn hai anh chị chòng chọc kia kìa.
Nhưng sau khi bị Kim Chanh mắng lên bờ xuống ruộng xong, Chu Chi Ngang trực tiếp chuyển sang trạng thái từ bi vì chúng sinh, anh cũng không tức giận lắm.
Khi anh rốt cuộc cũng chạm được vào con mèo mun nọ, cái nụ cười lóe mù mắt người ta kia xém chút đã khiến Kim Chanh tức tới bật cười.
"Được rồi, em thua, anh nựng mèo đi." Kim Chanh cười khổ uống một hớp nước.
Lúc ấy, Kim Chanh cũng không nghĩ rằng Chu Chi Ngang thật sự đợi cô nàng hai năm, sau đó mới chính thức theo đuổi cô nàng.
Khi đó, rất nhiều chuyện đã thay hình đổi dạng, những thành viên trong nghề của họ đã được phân chia đến đời thứ tư.
...
Lần thứ hai Nhiễm Văn Ninh giành lại được góc nhìn của mình là vào buổi tối.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu ngày tháng rồi, Trì Triệt hẳn sẽ tạm thời không xuất hiện trong tầm mắt Nhiễm Văn Ninh.
Nhiễm Văn Ninh trông thấy Trì Thác đẩy cửa ra, Trì Thác lúc này trông đã hơi giống với Trì Thác lúc đã vào nghề khá lâu, trên người anh xuất hiện biểu hiện uể oải và lười nhác.
Trì Thác bế Nhiễm Văn Ninh lên đặt trên giường mình, sau đó vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi ra ngoài, anh trực tiếp ôm mèo rồi lăn vào trong chăn.
Nhiễm Văn Ninh ngửi thấy mùi sữa tắm kia trên người Trì Thác, mùi hương ấy luôn quanh quẩn trong đoạn hồi ức này, đã sắp trở thành một loại dấu ấn của mộng cảnh.
Xung quanh rất yên tĩnh, không có Trì Triệt, không có tiếng dương cầm, cũng không có dì và bác.
Một căn phòng lớn như vậy, chỉ có mỗi một mình Trì Thác và một con mèo mà thôi.
Trước đây Trì Thác sẽ luôn bế mèo đặt lên gối đầu rồi ngủ, nhưng lần này anh lại ôm mèo.
Là do có chuyện gì đã xảy ra hay sao?
"Tuyết, hình như em luôn ở một mình nhỉ." Trì Thác đột nhiên nói ra một câu như vậy, sau đó, anh cũng không lên tiếng nữa.
Nhiễm Văn Ninh không nhìn được nét mặt Trì Thác, cậu đang nằm nhoài trên lồng ngực của đội trưởng.
"Meo." Không đâu, tôi vẫn còn các anh trong hiện thực mà.
Lúc này, điện thoại di động của Trì Thác lại rung lên.
Anh đứng dậy, cầm lấy di động rồi nhìn một chút, sau đó đột nhiên nở một nụ cười, nói với mèo trắng: "Tuần này mình về nước thăm chị đi."
Nhiễm Văn Ninh nhìn Trì Thác thu dọn đồ đạc trong phòng, nhưng anh không mang đi nhiều thứ cho lắm, lần về nước này hẳn anh cũng sẽ không ở lâu.
Sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Trì Thác lại bắt đầu ngây ngốc.
Sau một lúc lâu, anh mới bước đến phòng luyện đàn của Trì Triệt, đánh lên bản nhạc Für Elise thuở nào.
Khúc nhạc kia được đánh rất hân hoan, Nhiễm Văn Ninh có thể cảm thấy rằng tâm trạng của Trì Thác vẫn khá là vui vẻ, dù sao rất nhanh thôi anh sẽ gặp lại người nhà mình.
Ngay cả Nhiễm Văn Ninh cũng bị khúc nhạc này lôi kéo, cậu cảm thấy rất mong chờ lần gặp mặt kia với Trì Triệt.
Khi máy bay đáp xuống, Nhiễm Văn Ninh nhìn xuyên qua tầng vải bọc thú cưng, ngắm nhìn sân bay.
Ây da, thật gần gũi, ôi tiếng phổ thông, ôi phương ngữ, cuối cùng mình cũng về được nhà rồi.
Kim Chanh lái xe đến đón Trì Thác, cô nàng tháo kính râm xuống, tìm đến chỗ Trì Thác rất nhanh.
Khi hai người bọn họ gặp mặt, Trì Thác để mèo xuống ghế sau, Nhiễm Văn Ninh ngồi nghe hai người họ trò chuyện.
"Hôm nay chị mới thấy em tận mặt đấy, em rất giống chị em."
"Chị em lớn hơn em ba tuổi ạ, em với chị giống mẹ."
Dọc đường đi, họ tán gẫu câu được câu mất, nói đến nỗi Nhiễm Văn Ninh buồn ngủ luôn.
Mãi cho đến khi cậu mở mắt ra lần thứ hai, bọn họ đã ngồi trong một gian phòng có ghế lô.
Trì Thác ôm Nhiễm Văn Ninh ra ngoài, nói với cậu: "Tí nữa chị Kim mang con mèo kia đến, em đừng đánh nhau với nó nghe chưa."
Đội trưởng anh đừng lo, tôi ít nhiều gì cũng là một thanh niên năm tốt, tự nhiên nhào lên đánh nhau với mèo làm gì.
Nhiễm Văn Ninh meo meo mấy tiếng tỏ vẻ biết rồi khổ lắm nói mãi.
Lần này, Kim Chanh quay về để đón Trì Triệt và mèo mun nhà mình rồi chở họ đến đây.
Chu Chi Ngang nghe nói mèo mun bị mang đi, cũng quấy khóc đòi đi theo, Kim Chanh chỉ còn nước vớt thêm tên này vào xe.
Dù sao Kim Chanh, Chu Chi Ngang, Trì Triệt cũng được tính là người quen, tí nữa giới thiệu Chu Chi Ngang với Trì Thác là ổn rồi.
"Tuyết, con mèo kia hình như ngược lại với em hay sao đó, em trắng, nó đen, em cái, nó đực." Trì Thác vuốt đầu Nhiễm Văn Ninh, nói với cậu như vậy.
Đừng có nói cái tiếng 'cái' đó với tôi.
Tôi không có phải giống cái.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng không thèm để ý Trì Thác, bèn không đáp lời anh.
"Tên nó cũng ngược lại với em, nó tên Than."
Gì? Trời móa, tên của thằng cha thiên tài bác học nào đây? Cười bể phổi, đội trưởng đội thứ nhất đúng là đỉnh cao.
Nhiễm Văn Ninh khặc khặc khặc khặc, nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng.
Cậu còn đang cười lăn cười bò, cánh cửa của gian phòng này đã được mở ra, ba người và một con mèo bước vào đây.
Trong nháy mắt khi Nhiễm Văn Ninh đối mắt với con mèo đen kia, tiếng cười của cậu im bặt đi mất.
Lâm Nhất và Nhiễm Văn Ninh nhận ra ý thức của nhau ngay lập tức.
Mèo đen bước lên trước, nhìn mèo trắng.
Con mèo đen nọ rất bình tĩnh, ngầu đen đét, còn con mèo trắng kia lại khờ khờ, chỉ biết ngốc ra tại chỗ.
Khoan đã, Lâm Nhất được Kim Chanh bế vào đây, cậu ta là mèo của Kim Chanh hả? Thì ra là như thế.
Ủa, vậy cho nên...!Bây giờ tên của Lâm Nhất là Than à.
Phụt...!Nhiễm Văn Ninh nhịn không được.
Con mèo mun kia lập tức híp mắt lại một chút, một giây sau, nó vươn móng vuốt tát Nhiễm Văn Ninh một cái, khiến cậu sợ đến nhảy dựng cả lên.
"Anh cười cái gì?"
"Ha ha ha, xin lỗi, hồi nãy còn chưa tới, bây giờ tự nhiên thấy mắc cười quá."
Mèo đen và mèo trắng đột nhiên lăn xả vào nhau đánh lộn trong nháy mắt.
Bốn người ở đây có khuyên cũng không khuyên nổi hai hoàng thượng.
Nhưng sức chiến đấu của mèo mun rất cao, khi chiến trận kết thúc, lông trên người nó không rớt cọng nào, nhưng toàn thân lại lấm tấm đầy lông trắng của một con mèo khác.
"Tôi sai rồi tôi sai rồi, tên cậu nghe rất oai." Nhiễm Văn Ninh thở hổn hển đầu hàng Lâm Nhất.
Lâm Nhất nằm úp sấp trên người Nhiễm Văn Ninh để áp chế cậu.
Sau khi đánh thắng Nhiễm Văn Ninh, Lâm Nhất mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng Nhiễm Văn Ninh bị đánh hơi thảm thương, nguyên một bộ lông rối tinh rối mù.
Hầy, được rồi.
Mèo đen thẳng thắn cúi người liếm lông cho mèo trắng.
Lần này, toàn thân mèo trắng cứng ngắc cả rồi, nó lại quay về với trạng thái khờ khờ ban nãy.
Kim Chanh nhìn xong, bèn nhắc nhở thân thiện: "Con mèo nhà chị còn chưa triệt sản đấy."
"Không sao, Tuyết nó làm rồi." Trì Triệt đáp lời.
Sau khi nghe xong cậu từng bị cắt bim bim, toàn thân Lâm Nhất đè trên người Nhiễm Văn Ninh đều run lên nhè nhẹ.
"Nhiễm Văn Ninh, anh..."
"Cậu có thể thông cảm nhưng đừng chế nhạo tôi, cảm ơn." Nhiễm Văn Ninh đơ mặt nói.
"Anh ít ra cũng là một con người, sao lại không biết động não?"
"Tôi không có não được chưa." Nhiễm Văn Ninh vừa tức vừa buồn rầu.
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cắt rồi cũng tốt, anh ngu như vậy, lỡ mang thai thì tôi cũng chịu."
"Câm miệng, đừng nói nữa." Nhiễm Văn Ninh muốn cắt bỏ đoạn kí ức này khỏi đầu Lâm Nhất.
Bốn người trước mắt họ đã bắt đầu dùng bữa và tán gẫu, cũng không xen vào chuyện giữa hai con mèo nữa.
"Vì sao mộng cảnh này lại như thế?" Nhiễm Văn Ninh hỏi Lâm Nhất.
Liếm lông cho mèo trắng xong, mèo mun thẳng thắn nằm nhoài trên người mèo trắng, xem người ta như đệm lót, "Để tìm Trì Triệt chứ còn gì.
'Linh thị' đã thẳng thắn tạo ra một cái mộng cảnh từ kí ức rất lâu lúc trước của họ rồi."
Nhiễm Văn Ninh nghe xong, nhận ra lời nói này của Lâm Nhất còn chứa rất nhiều tin tức, cậu chỉ có thể hỏi từng cái từng cái một.
"Vì sao 'Linh thị' lại phải giúp bọn mình?"
"Thuộc tính của nó là như vậy, chúng ta nhìn đến càng nhiều thứ, nó cũng có thể nhìn đến càng nhiều thứ."
"Trì Triệt đã lạc lối trong cái mộng cảnh này, vì sao lại phải đi tìm?"
Lâm Nhất kề sát mặt vào bên cạnh Nhiễm Văn Ninh, nhẹ nhàng nói: "Ai cũng không biết cô ấy rốt cuộc đang ở nơi nào."
Nhiễm Văn Ninh hỏi lòng vòng, sau đó ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mèo vàng óng kia.
"Sao cậu biết nhiều như vậy?"
Lâm Nhất dùng vuốt mèo vỗ vỗ đầu Nhiễm Văn Ninh: "Dù sao tôi cũng đang ở bậc thứ nhất mà.".