Ở một công viên không tên khuất sâu trong góc xó của đô thị.
Đêm đã về khuya, trong công viên chỉ có duy nhất một cái đèn đường đang rực sáng, ánh đèn đường nọ chỉ chiếu sáng mỗi một băng ghế có lưng tựa trong công viên, xung quanh là bóng tối vô cùng vô tận.
Đây là một mộng cảnh nhỏ chuyên dùng cho việc giao lưu.
Nghiêm Húc ngồi trên băng ghế, lặng lẽ chờ đợi.
Không lâu sau đó, một con quạ đen thui bay đến trên đầu cành cây, nó giấu mình đi trong bóng đêm, khiến người ta không thể xác định được vị trí cụ thể của nó.
"Tôi không giải quyết được người của đội thứ hai kia, nhưng tôi phát hiện ra năng lực từ một mộng cảnh, khá là thú vị, nó có thể khiến niềm tin của người khác lung lay." Nghiêm Húc ngồi trên ghế, trò chuyện với màn đêm.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, một giọng nói vang lên.
"Gần đây tôi phải đi xác nhận một vài chuyện.
Anh gặp Trì Thác chưa?" Quạ đen đặt câu hỏi.
Nghiêm Húc lắc lắc đầu, "Tôi bị một người cản lại.
Đội thứ hai giấu cao thủ."
"Cấp tông đồ?" Quạ đen nghiêng đầu một chút.
Nghiêm Húc cảm thấy hơi khó nói, chỉ có thể đáp: "Ít nhất là bậc thứ nhất.
Năng lực của cậu ta khá giống anh, có thể sử dụng bất kì thứ gì."
Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi nữa, quạ đen mới lên tiếng lần thứ hai.
"Không có lần thứ hai, phái người đi dò thám một chút."
Nghiêm Húc híp mắt, hỏi quạ đen: "Trì Thác vẫn còn tiếp tục đi sâu vào mộng cảnh, có sao không?"
"Anh vốn dĩ không cản được cậu ta.
Hạng Cảnh Trung không tự thân vào trong mộng, đồng nghĩa với việc anh ta đã có trong tay quân bài khác."
Nghiêm Húc tỏ vẻ đã hiểu, "Nếu đội trưởng của đội thứ hai vào mộng cảnh, tôi có hơi tò mò thực lực của anh ta."
Quạ đen phát ra một tiếng cười quái dị, "Đừng tiếp xúc với hắn ta, cho dù là trong mộng hay hiện thực.
Anh từng nói sau khi xác định được năng lực của mộng cảnh rồi thì anh sẽ phụ trách chúng, gần đây tôi có bảo Tiểu Gia đi lấy 'Huyễn hóa' từ 'Hoa trong gương, trăng trong nước'."
"Bách Lý đã có một năng lực từ mộng cảnh rồi mà." Nghiêm Húc suy nghĩ, "Lấy thêm một cái nữa, liệu cô ta có chịu được không?"
Quạ đen vỗ cánh bay về phía không trung, giọng nói của nó truyền đến tai anh ta từ trên không, "Cô ta vốn đã phải chịu đựng rồi."
"Năng lực của 'Hoa trong gương, trăng trong nước' rất đặc biệt."
"Chúng ta cần phải dùng nó để bảo vệ một mộng cảnh."
"Khiến 'huyễn hóa' che lấp tất cả chân tướng."
"Tất cả mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp."
...
Nhiễm Văn Ninh chỉ từng gặp qua ánh mắt trong suốt của cô gái kia trong mộng, còn trong hiện thực, cô ấy vẫn luôn nhắm hai mắt lại.
Thế nhưng lần này, cô ngủ say vĩnh viễn.
Sau khi đội trưởng gọi cậu cùng đi thăm chị mình, Nhiễm Văn Ninh còn nghĩ cô ấy đã được Trì Thác đánh thức thành công, bèn hăng hái theo chân Trì Thác.
Nhưng nơi họ đến lần này không phải phòng bệnh, mà là nhà xác.
Trong nháy mắt khi họ vừa đặt chân đến đây, Nhiễm Văn Ninh đã hiểu được mọi chuyện.
Thời tiết đã chuyển lạnh từ rất lâu, hơn nữa vườn Tây dựa núi, trồng nhiều cây, bản thân nó vốn đã lạnh lẽo hơn những nơi khác rất nhiều.
Lúc Nhiễm Văn Ninh ra khỏi nơi ấy, cậu cảm thấy có một cơn gió lạnh phất ngang qua, cậu kéo kéo áo khoác trên người, trông thấy có hai con quạ đậu trên cành cây phía xa xa đang cúi người, mổ mổ lông.
Quạ, quạ.
Cảm nhận thấy bị ai nhìn chăm chú, hai con quạ kia bị dọa, vỗ cánh bay đi mất, chỉ để lại một tiếng quạ kêu ngân dài trên nền trời, hệt như một điềm báo đầy tang tóc.
Trì Triệt là cô gái mà Nhiễm Văn Ninh tiếp xúc lâu nhất trong suốt hai mươi năm trai trẻ của mình, tuy chỉ là ở trong mộng mà thôi.
Cô cũng là một người con gái mà Nhiễm Văn Ninh khá thích, tuy cậu thật sự chưa từng trò chuyện cùng cô lần nào.
Một cô gái tốt đến như vậy, thế mà chỉ có thể sống trong hồi ức của Nhiễm Văn Ninh.
Lúc cậu nhìn thấy Trì Thác, cậu lại nhớ đến rất nhiều câu chuyện của hai chị em nhà Trì, hiện giờ, tất cả những ngọt bùi cay đắng ấy đã bị vò nhàu thành một cục giấy tròn, ném vào trong dòng chảy của thời gian.
Nếu như cậu có thể quên mất cái chuyện triệt sản chết tiệt kia thì hay biết mấy...
Sau khi Giang Tuyết Đào tỉnh lại, hắn cảm thấy mình đã đi xuyên qua một thế kỉ rồi, tiểu đội của hắn cũng đã gặp phải rất nhiều chuyện.
Lần này, chị gái của Trì Thác, người thuộc đời thứ hai kia, đã ra đi vĩnh viễn.
Chỗ của Ngũ Ý có một cô gái lạc lối trình độ nặng.
"Ánh sáng" của họ đã thăng lên bậc thứ hai tự bao giờ.
Hắn thế mà còn nghe được Nhiễm Văn Ninh có thực lực ở bậc thứ nhất.
"Đào ca, anh ráng nghỉ ngơi nhiều thêm một chút đi ha.
Anh nhìn nè, tôi chuẩn bị đầy đủ một nùi thực phẩm chức năng cho anh rồi này, từ hôm nay trở đi, tôi muốn làm ông cụ chung với anh." Nhiễm Văn Ninh ríu ra ríu rít nói, trông chả khác gì bảo mẫu của toàn đội.
Từ đó đến giờ, Giang Tuyết Đào chưa bao giờ thấy Nhiễm Văn Ninh nhiệt tình như vậy, sao giống như cậu ta xem hắn là cha nuôi rồi đặt lên đầu thờ kinh khủng vậy, ngoan ngoãn hiếu thảo dễ sợ.
"Tiểu Nhiễm, cảm ơn cậu ha.
Ờ mà cậu với Trì Thác làm sao vậy?" Giang Tuyết Đào gần đây toàn trông thấy Nhiễm Văn Ninh chạy loanh quanh bên cạnh Trì Thác như một con cún con, trông cứ như đang sợ hãi đội trưởng xảy ra chuyện vậy.
Nhiễm Văn Ninh đang pha đồ uống cho Giang Tuyết Đào, cậu nghe vậy, chỉ cúi đầu đáp: "Tôi với ổng đâu có gì đâu, tôi tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo mấy ông về, tôi muốn đối xử tốt với mấy ông một chút vậy thôi."
"Đây, Đào ca, anh uống từ từ thôi ha."
Theo thường lệ, Nhiễm Văn Ninh lại xuất hiện bên cạnh Trì Thác, "Thác Thác, anh muốn đi đâu làm gì?"
"Cậu có thể đừng gọi tôi bằng cái tên đó có được không." Trì Thác chỉ khoác có mỗi áo khoác thôi, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy anh muốn đi ra ngoài rồi.
"Tôi chỉ quan tâm anh thôi mà." Nhiễm Văn Ninh đáp rất chuyên chú.
Sau khi móc nối xong tất cả mấy hành động gần đây của Nhiễm Văn Ninh, Trì Thác cảm thấy hơi bị ngộ ngộ dị dị.
Anh rất muốn hỏi Nhiễm Văn Ninh một câu, nhưng vẫn luôn nén lại không dám hỏi, "Lòng tốt của cậu tôi xin ghi nhận, đừng tìm tôi mỗi ngày như vậy nữa."
Thật ra, Nhiễm Văn Ninh cũng cảm thấy mình có hơi đáng ghét, nhưng cậu lại chưa cảm thấy mình nên xem nhẹ chuyện vặt vãnh đến một mức độ như thế bao giờ cả, "Tôi không nhìn thấy anh thì không yên lòng được."
Nét mặt của Trì Thác lập tức cứng ngắc.
Anh vừa rối rắm vừa do dự hỏi, "Cậu, đối xử với ai...!cũng như vậy hả?"
Hả? Anh thấy tôi rãnh tới vậy luôn? Tôi cũng đâu phải cái máy lạnh đâu.
Nhiễm Văn Ninh cau mày, đáp lời Trì Thác: "Nào có? Bởi vì đó là anh nên tôi mới tốt với anh đó, nói cho anh biết, chỉ cần anh còn là Trì Thác, tôi sẽ tốt với anh, thế thôi."
Anh có biết lúc ấy tôi cố gắng đến mức nào, bị cái mũi tên sáng rực kia chọt bao nhiêu vết thương mới lôi anh về được hay không.
Khụ khụ...!Sau khi nghe xong câu này của Nhiễm Văn Ninh, Giang Tuyết Đào đang dợm uống nước cũng phải trực tiếp ho sặc sụa.
Trong suốt cuộc đời của Trì Thác, đây là lần đầu tiên anh được một tên con trai trắng trợn tỏ tình như vậy.
Anh ngượng đến một mức độ trước nay chưa từng có, bèn vươn nắm tay che khuất khóe môi mình, rốt cuộc mới hỏi một câu: "Nhiễm Văn Ninh, cậu có thật sự thích đàn ông hay không?"
Trì Thác vừa dứt lời, Nhiễm Văn Ninh lại choáng váng mất một giây.
Làm sao cậu có thể đem lòng yêu mến một gã đàn ông đã từng xẻo mất bim bim của mình?
"Trì Thác anh suy nghĩ cái chi đấy? Anh là đội trưởng, phải gánh vác nhiều như vậy mà.
Đội viên muốn đối xử tốt với anh một chút thôi, có sao không?" Vừa dứt lời, Nhiễm Văn Ninh đã vỗ vai của Trì Thác nghe bồm bộp, "Đây là do anh xứng đáng đấy."
Nhưng tôi chẳng làm được gì cho cậu cả, cậu luôn bị nuôi thả cơ mà.
Trì Thác đã ngượng đến mức khó có thể nhìn thẳng vào Nhiễm Văn Ninh, bèn lặng lẽ xoay người, "Cảm ơn, tôi về phòng ha."
Nhưng Trì Thác nghĩ đi nghĩ lại nghĩ Đông nghĩ Tây cũng chẳng nghĩ đến một việc, Nhiễm Văn Ninh không muốn làm bạn trai của anh, mà lại muốn trở thành cha anh.
Tình anh em ấm áp như nắng trưa của Nhiễm Văn Ninh chỉ duy nhất không chiếu rọi đến một người, nguyên nhân là do cậu ta rất mạnh, từ trước đến giờ chưa hề gặp chuyện.
Lâm Nhất đứng bên cạnh họ, nghe hết mấy lời mà Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác nói với nhau, sau đó vứt một ánh mắt xét nét về phía Nhiễm Văn Ninh.
"Chuyện người ta làm cho anh khiến anh cảm động đến như thế cơ à?"
Nhiễm Văn Ninh khoác lên mình vầng sáng thánh hiền, gật gật đầu đáp lời Lâm Nhất: "Dù sao cũng là người quen mà.
Nếu ai đã từng trả giá vì tôi, tôi đều sẽ lấy thân báo đáp, cho người ấy cái mạng này cũng được luôn."
"Lâm Nhất, cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
Sau khi nghe xong câu nói kia, cậu bạn họ Lâm cũng ngưng xét nét, cả người cậu ta cứng lại trong giây lát.
Cuối cùng, cậu ta bừng tỉnh, sau đó vừa nhìn Nhiễm Văn Ninh vừa bóng gió nói: "Anh cứ như vậy thì sẽ bị thua thiệt đấy."
"Tôi nói được là làm được, tôi đã nói với cậu rồi mà." Trông Nhiễm Văn Ninh không giống như đang đùa.
Lâm Nhất nhẹ nhàng thở dài, không để ý đến Nhiễm Văn Ninh nữa, cũng xoay người trở về phòng mình.
...
Trong lần họp tổng kết này của "Con mắt của Thượng Đế", chỉ có bốn người Nhiễm Văn Ninh mà thôi.
Nhiệm vụ lần này của họ cũng không quá kì công, hẳn là do Hạng Cảnh Trung lén sắp xếp.
Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất thật ra chỉ nhìn thấy một vài kí ức mà thôi, Kim Chanh và Trì Thác đều đã trải qua những kí ức ấy, không có chuyện gì đáng nói.
Nội dung quan trọng đang nằm trong tay Trì Thác, Kim Chanh không nhớ nội dung cuối cùng trong mộng của mình là gì.
"Thiệu Vấn Minh đã bắt đầu kế hoạch của hắn từ rất lâu lúc trước, hiện giờ hắn ta vẫn lần lượt bóp chết mỗi một kẻ khai thác, hệt như trước đây." Trì Thác nhìn chăm chú vào ly hồng trà trước mặt mình, nói như vậy.
Hạng Cảnh Trung giải thích với Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất: "Hai người hẳn là không quen cái người này cho lắm, hắn ta là đội trưởng lúc trước của đội thứ tư, lúc ấy, hắn ta là một thiên tài, đạt được đến cấp tông đồ rất sớm.
Hắn ta vượt mặt thầy của mình chỉ vỏn vẹn trong một khoảng thời gian rất ngắn."
"Hiện giờ, hắn ta là lãnh đạo của phái bảo thủ."
Tay của Nhiễm Văn Ninh lập tức nắm chặt.
Phái bảo thủ hại quá nhiều người, mộng cảnh đã khó đến mức ấy, bọn chúng còn khiến người bên phái cấp tiến của bọn họ chịu thêm quá nhiều phiền phức.
"Chuyện của Trì Triệt đã có nguyên nhân rõ ràng rồi, lúc đó em ấy một mình vào trong mộng, mấy người còn lại ở đội thứ hai không kịp chạy theo.
Tôi cũng có trách nhiệm.
Nhưng Thiệu Vấn Minh hành động rất nhanh, chuyện này có hơi khó tin." Hạng Cảnh Trung nói.
Trì Thác cầm lấy chén hồng trà, lắc lắc một chút, "Hắn ta biết mình sẽ bị giám thị trong cái mộng cảnh kia, hắn hiểu rất rõ 'Con mắt của Thượng Đế', thậm chí còn chuẩn bị xong xuôi để đề phòng bản thân bị nhìn thấu trong tương lai.
Nếu phái bảo thủ khi ấy không lộ đuôi chuột, chúng ta thật sự sẽ không đoán được người đó là hắn, nhưng hiện giờ, hai phe bên mình đấu nhau chết sống đã lâu như vậy, suy đoán thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ có thể là hắn."
Kim Chanh cười nhạt, "Hắn ta đã vượt qua cái giai đoạn yếu nhớt kia, bây giờ cũng đã trễ mất rồi.
Tuy nhiên, Hạng Cảnh Trung nói cũng không sai, phản ứng của hắn ta khi ấy nhanh như vậy, chuyện này đúng thật là có vấn đề, năng lực của kẻ này lúc ấy đã nhiều đến nông nỗi như thế sao?"
"Bên ta có kẻ phản bội, chúng ta còn không nhìn thấu được đây." Hạng Cảnh Trung hệt như đã lâm vào hồi ức.
Trì Thác nhìn Hạng Cảnh Trung, hỏi: "Thiệu Vấn Minh có nhắc đến 'chìa khóa' trong mộng.
Anh cũng biết đã có chuyện gì mà, phải không."
Hạng Cảnh Trung tựa lưng vào ghế, nói với mọi người: "Hai vị đây thuộc cấp tông đồ, nhưng đẳng cấp của mộng cảnh lại khác nhau, của Trì Thác cao hơn của Kim Chanh.
Các tông đồ của những mộng cảnh có đẳng cấp cao có thể đạt đến một cấp bậc cao hơn nữa, là cấp chủ tọa, cũng chính là 'chìa khóa' mà Thiệu Vấn Minh từng nói."
Còn có một cấp bậc khác cơ á? Trì Thác mạnh như thế, còn có thể mạnh hơn nữa ư? Nhiễm Văn Ninh nhìn ba người có thâm niên trước mắt kia, không không, bọn họ vào mộng cũng không được xem như con người nữa, họ đều quá mạnh mẽ.
Vừa dứt lời, Hạng Cảnh Trung đã xoay mặt về phía Nhiễm Văn Ninh, cười bảo: "Nếu đám hậu bối mấy cậu mà có loại cấp bậc này, tôi sẽ rất vui vẻ."
Đầu Nhiễm Văn Ninh lắc muốn rớt, "Tới cả cấp tông đồ mà tôi còn không đạt tới nữa là."
"Đã rất nhiều năm rồi, cũng không biết những người thuộc loại cấp bậc này có thật sự xuất hiện hay chưa.
Cấp chủ tọa chỉ là một suy đoán của chúng tôi thôi, là loại cấp bậc có xuất hiện trên lí thuyết.
Nhưng Thiệu Vấn Minh cũng không mong rằng họ thật sự sẽ được sinh ra." Hạng Cảnh Trung nói.
"Mấy người chỉ tồn tại trên lí thuyết như vậy sẽ đạt đến trình độ như thế nào?" Nhiễm Văn Ninh tò mò hỏi.
Hạng Cảnh Trung cười nhìn cậu, lạnh nhạt đáp: "Có thể gây ảnh hưởng đến hiện thực."
...
Lại là một đêm trăng trên tầng lầu cao nhất.
"Trời lạnh, cậu đừng có mãi hẹn tôi ở cái chỗ này." Cây gậy màu bạc của Hạng Cảnh Trung phản chiếu ánh trăng, sáng bàng bạc.
Lâm Nhất nhảy xuống lan can, nói với anh ta: "Tuy chuyện như thế có xác suất rất nhỏ nhưng vẫn có thể xuất hiện.
Sau này cũng đừng cho mấy người mang thai vào trong mộng nữa."
Hạng Cảnh Trung vốn là một người đàn ông lúc nào cũng mang theo nét cười bên môi, nhưng sau khi nghe xong câu nói này, nét cười của anh ta lại trở nên nhạt nhẽo đến dường như không thể nhìn thấy, "Để tôi tìm mấy lí do khác để chỉnh lại quy chế, nếu không Kim Chanh sẽ phát hiện mất."
Sau một lát, nét cười kia lại xuất hiện trên môi anh ta, "Tôi nghĩ cậu sẽ đi theo Trì Thác, không ngờ lại đi giúp Kim Chanh."
"Cậu quan tâm đến những sinh mệnh chưa ra đời sao?"
Đôi mắt màu hổ phách kia của Lâm Nhất khóa lại trên người Hạng Cảnh Trung một chốc, sau đó lại biến mất.
Cậu ta xoay người nhìn ánh trăng, chỉ để lại một bóng lưng cho Hạng Cảnh Trung.
Hạng Cảnh Trung không thấy được nét mặt của Lâm Nhất, chỉ có thể nghe thấy cậu ta nói ra một câu:
"Ừ, tôi quan tâm đến chúng.".