Trong Ánh Chiều Tà

【TIỂU KỊCH TRƯỜNG HAPPY ENDING (Không liên quan đến phần truyện chính)】

0.

“Này! Người anh em, mau dậy đi, đừng ngủ nữa!”

Thôi Đường đang ngủ dưới tàng cây hoảng hốt mở to mắt, nhìn thấy hệ thống 70476 đang cosplay Nữ thần Hồ, anh sợ đến mức lập tức nhảy dựng lên.

Thôi Đường:?

Cái gì vậy, có phải anh tỉnh dậy sai cách không?

1.

“Chàng trai trẻ Thôi Đường à! Ngươi đã đánh rơi Dư Ý vàng, Dư Ý bạc này hay là một nửa Dư Ý này?”

Thôi Đường:????

Thôi Đường: “Tôi nhớ rõ cái tôi đánh rơi hình như còn nguyên vẹn mà.”

2.

70476 tức điên lên.


“Cmm, ta có thể dành cho ngươi nửa cái cũng không dễ dàng gì đâu! Tại sao ngươi phải cố gắng vì người này như vậy! Cô ấy tự nguyện hi sinh nửa cái mạng của mình, vậy nên ta chỉ có thể cứu được nửa cái còn lại thôi!”

70476 ôm mặt khóc lớn.

“Aaaa, ta hận ch.ết các ngươi, ta hận ch.ết các ngươi! Ta đã thực hiện liên tục mấy nhiệm vụ vị diện (1) nguy hiểm để giúp ngươi cứu cô ấy!”

(1) Vị diện: Chỉ các thế giới khác ngoài Trái Đất (có thể hiểu nôm na là các thế giới khác trong 1 thế giới).

Random 70476 lại quay sang hỏi Thôi Đường:

“Nếu để cho ngươi lựa chọn, ngươi muốn phần thân trên hay phần thân dưới?”

Thôi Đường: ……

Thôi Đường: ………………

Thôi Đường: “Phần thân trên đi.”

Mặc dù vấn đề này hoàn toàn không có giá trị để thảo luận.

3.

“Này, bắt lấy đi! Ta ném nó qua cho ngươi!”

Đột nhiên một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Thôi Đường giật mình, vội lao về phía trước.

Thế là ba Dư Ý rớt xuống, chính xác mà nói thì là hai nhỏ và một lớn.

Thôi Đường đang ôm Dư Ý lớn trong lòng, nhưng lại bị hai Dư Ý nhỏ hơn đập vào đầu, thế là anh nhẹ nhàng ngã xuống đất.

70476: “Thôi Đường rất thật thà! Vậy ta cho ngươi Dư Ý vàng, Dư Ý bạc, cả một nửa Dư Ý cũng cho ngươi luôn!”

“… Đm, sao đầu ngươi lại chảy m.áu thế?”

4.

Thôi Đường vừa bảo vệ Dư Ý trong lòng mình vừa nghiến răng nghiến lợi.

“Hai đứa nhỏ này của ngươi là sao vậy!”

70476 vô tội chớp mắt mấy cái,


“Ta đã khắc nó khi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cũng tặng cho ngươi nhé. Ta khắc xấu quá.”

“?????”

5.

Nhưng Thôi Đường vẫn rất biết ơn 70476.

Vốn dĩ cô ấy có thể cứ buông tay mặc kệ, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết muốn cứu Dư Ý.

Thôi Đường lại há to miệng, muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không thể nói nên lời.

“… Aiya, ngươi cũng đừng buồn quá. Cơ thể của cô ấy thực ra vẫn còn nguyên vẹn và khỏe mạnh, chỉ là phần thân dưới tạm thời không có cảm giác. Ngươi hãy chăm sóc cô ấy từ từ, cố gắng một thời gian ngắn nữa thì cô ấy sẽ ổn và có thể đứng dậy được.”

“Cảm ơn.”

70476 khịt mũi.

“Ngươi không cần phải cảm ơn ta, ta đã ghi chiến tích của hai người vào hồ sơ rồi. Cấp trên của ta chỉ trong một đêm đã thăng cấp cho ta mấy cấp, khỏi cần phải nói đến chuyện báo đáp gì cả. Ta đã từng ở bên cô ấy, đó đã là một trải nghiệm rồi, điều đó quý giá hơn bất cứ thứ gì.”

“Mà ta đã nhận được một phần sức mạnh khi ý thức của thế giới phát nổ. Dù sao thì ta cũng nên cảm ơn ngươi.”

70476 xua tay: “Thực ra, suy cho cùng, ta cũng cảm thấy cô ấy không thực sự đáng ch.ết.”

“Đi đi, đi đi. Một lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại, ngươi có thể bế cô ấy về trước đi.”

Thôi Đường quay đầu lại, cảm kích nhìn 70476.

“Này, ngươi cũng đừng nhìn ta nữa. Ta có việc gấp rồi, hai người cứ chuyên tâm sống thế giới của hai người đi. Nếu không có chuyện gì nữa thì chắc ta sẽ không trở về.”


“Tạm biệt nhé.”

Thôi Đường chưa kịp nói gì thì 70476 đã xé toạc khe nứt thời gian và không gian rồi bỏ chạy.

6.

“Anh ơi, anh cõng em suốt chặng đường rồi, anh vẫn chưa thấy mệt à? Anh có muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát không?... Không cần à? Vậy em kể cho anh nghe một câu chuyện cười để anh thư giãn nhé?”

“Em kể cho anh nghe, kiếp trước em cũng từng hướng dẫn một số sinh viên viết luận văn, có người điền tên giảng viên hướng dẫn thành tên mình. Sau đó cô ấy khóc lóc chạy đến hỏi em, bảo rằng hệ thống đã bị khóa rồi, nên bây giờ cô ấy có thể làm cố vấn cho em được không.”

“Có người còn đỉnh hơn, trực tiếp viết tên đề tài luận văn là tên của em…”

7.

Họ cười đùa suốt quãng đường, bước đi trên con đường rực rỡ ánh vàng.

Ánh nắng ban mai kéo dài bóng của họ ra thật dài, thật dài.

Họ bước từ hoàng hôn vào đêm dài, rồi lại từ đêm dài bước vào bình minh.

Tựa như mỗi khoảnh khắc đều là vĩnh hằng.

HẾT PHẦN TIỂU KỊCH TRƯỜNG.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận