Nếu Giang Tinh Tinh mang thai trước Tô Yên thì ngày dự sinh cũng phải sớm hơn cô một hai tháng.
Chu Tùy lo lắng cho Giang Tinh Tinh cho nên trước hơn một tuần ngày dự sinh của cô ấy, cậu ta đã đưa người nhà đến bệnh viện rồi.
Hôm nay Đại Bảo Nhị Bảo đi học ở nhà trẻ nên Tô Yên tới bệnh viện thăm Giang Tinh Tinh, Chu Tùy làm việc ở một bên, cô ấy thấy bụng to của Tô Yên thì trong lòng cũng vẫn còn sợ: "Chị dâu, chị không sao chứ? Nếu không em đưa chị về trước nhé?"
Tô Yên khoát tay, cô cười nói: "Chị không sao, em giúp cho em đi, chị còn sinh sau em mà. Tài xế cũng đang chờ ở cửa bệnh viện đấy."
Chu Tùy hơi chần chờ, cậu ta cầm bản ghi chép lên rồi đi ra ngoài, có lẽ là đến nơi khác làm việc, Giang Tinh Tinh nằm ở trên giường, cô ấy thấy Tô Yên thì cười híp mắt nói: "Hôm qua em còn nằm mơ thấy chị đấy, sáng sớm hôm nay em đã nói với anh ấy rằng chắc chắn chị dâu sẽ đến thăm em."
Tô Yên ngồi ở một bên ghế sô pha, cô tìm một góc độ thoải mái dễ chịu rồi kê gối lên, lúc này cô mới nói:"Mẹ nói mấy ngày nay bảo bảo muốn ra ngoài, chị lo em sẽ sợ nên đến truyền thụ cho em một chút kinh nghiệm."
Thật ra cô cũng không có kinh nghiệm gì để truyền thụ, lần trước Tô Yên sinh mổ, Giang Tinh Tinh lại chọn sinh thường, vốn đã không có kinh nghiệm gì để có thể trao đổi.
"Em có sợ đau không?" Thật ra những kinh nghiệm sống trên mạng đều nói sai, là người thì đều sợ đau, người mẹ cũng giống vậy, cho dù Tô Yên đã sinh con nhưng nghĩ tới cơn đau lúc đó, cô vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Bác sĩ từng kiểm tra, vị trí bào thai của Giang Tinh Tinh rất chính xác, bác sĩ đề nghị là sinh thường, Tô Yên còn tưởng rằng ít nhiều gì Giang Tinh Tinh cũng sẽ làm loạn một chút, dù sao Tinh Tinh rất sợ đau, cô tuyệt đối không nghĩ tới cô ấy chỉ trầm mặc một hồi rồi đồng ý.
Giang Tinh Tinh nâng tay lên sờ sờ bụng đang nhô lên thật cao, cô ấy cười nói: "Nói nhảm, đương nhiên em sợ đau rồi. Có lẽ ngày em sinh thì em cũng kêu đến khàn giọng mất."
"Thật ra sinh ra rồi thì cũng ổn thôi." Tô Yên không tự tin lắm khi nói lời này, cô không muốn vẫn luôn kéo dài đề tài này với Giang Tinh Tinh, tránh cho Giang Tinh Tinh sẽ sợ hơn, vì vậy cô cười nói: "Ngày hôm qua Nhị Bảo còn đòi đến thăm em đấy."
Nói đến điều này thì Giang Tinh Tinh hăng hái hẳn lên, "Bé con không phải muốn đến thăm em, có lẽ là không muốn đi học đấy."
Đây là sự thật, sau khi trải qua cảm giác mới mẻ ngắn ngủi thì Nhị Bảo rất ghét đi nhà trẻ, thái độ của Đại Bảo thì luôn thờ ơ, đi cũng được, không đi cũng được.
"Cũng không biết tại sao nó lại không muốn đi nhà trẻ, ở đó có nhiều bạn nhỏ chơi cùng vậy mà." Đây là điều mà Tô Yên không thể hiểu được, cô chưa từng được đi học, khi còn bé thì trong nhà mời phu tử đến, cô cũng học được vài thứ, sơ lược có thể đọc hiểu chút sách, những gì cô thực sự học được là sau khi vào trong cung được Thái Hậu còn có lão Thái Hậu tay nắm tay dạy.
Trong tưởng tượng của cô, đi học có lẽ là một chuyện rất có ý nghĩa, cùng học tập và vui chơi với nhiều bạn nhỏ, thật là có ý nghĩa.
Giang Tinh Tinh lại có thể hiểu được Nhị Bảo, "Điều này rất bình thường mà, em cũng không thích học, cũng không thích đọc sách."
Cô ấy nên thấy vui vì có tuổi chênh lệch nhiều với anh trai nên cũng không đến mức bị lấy ra so sánh, nếu không đã sớm để lại ám ảnh rồi.
Anh trai là học bá, cô ấy lại là học tra, chỉ nghĩ thôi cũng đau lòng.
"Gần đây Chu Tùy đều ở bệnh viện với em à?" Giang Tinh Tinh ở trong một phòng riêng, thiết bị đầy đủ, không có gì khác với khách sạn, Tô Yên thấy trên bàn trà có đặt một bộ áo ngủ của nam, cô không nhịn được hỏi.
Thấy Chu Tùy không có ở đây, Giang Tinh Tinh lại bắt đầu tìm cơ hội nói xấu chồng mình, "Lần đầu tiên anh ấy được làm ba mà thôi, vậy mà anh ấy lại hưng phấn cả đêm không ngủ được, mấy ngày nay lại bắt đầu lo lắng sợ hãi, em cũng không biết anh ấy đang sợ cái gì."
Tô Yên gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng đúng, lúc chị sinh Đại Bảo Nhị Bảo đó, anh em cũng như vậy, chị ngủ không ngon là bình thường, dù sao bụng to cũng không tiện, mấy ngày đó anh em đều không chợp mắt."
Mặc dù là đang bóc phốt chồng mình nhưng lại là bóc phốt một cách ngọt ngào, chính vì đối phương để ý đến mình cho nên mới lo lắng.
Mấy ngày sau, sau khi Giang Tinh Tinh trải qua tra tấn gần một ngày, rốt cuộc cô ấy đã thuận lợi sinh ra một tiểu tử mập mạp.
Các trưởng bối Chu gia đương nhiên khỏi phải nói, vui mừng đến híp cả mắt, đặc biệt là ba Chu Tùy luôn nói rằng Chu gia đã có hậu duệ, sau đó thì vui vẻ đi xem bảo bảo.
Trong lòng Giang Cảnh Xuyên bất mãn nhưng anh lại không biểu lộ ra mặt, anh xoay người đi đến phòng bệnh của Giang Tinh Tinh, cô ấy đang ngủ mê man, mồ hôi trên mặt cũng đã được lau sạch, mặc dù cô ấy nắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể từ đôi môi bị cắn chặt đã nhìn ra cô ấy có bao nhiêu mỏi mệt.
Ba Giang và mẹ Giang đều canh giữ ở một bên, Giang Cảnh Xuyên nhìn Chu Tùy ngồi ở trên ghế, mắt không chớp mà nhìn em gái mình, trong lòng anh mới dễ chịu hơn nhiều.
Nhìn ba mẹ cũng đầy mệt mỏi, anh biết bọn họ ở đây đã lâu, Giang Cảnh Xuyên đi tới bên cạnh mẹ Giang, anh thấp giọng nói: "Ba mẹ, có lẽ Tinh Tinh còn phải ngủ một hồi, ở đây còn có giường ngủ, ba mẹ muốn nghỉ ngơi ở đây hay là về nhà."
Mẹ Giang đau lòng cho con gái nhà mình, bà vội vàng khoát tay nói, "Không cần không cần, mẹ ở đây trông con bé tỉnh lại."
Lúc này Chu Tùy cũng lấy lại tinh thần, cậu ta lau mặt một cái, đứng lên, giọng nói còn có chút bất ổn: "Ba mẹ, căn phòng bên cạnh cũng được thuê rồi, ba mẹ đi qua nằm một hồi đi ạ, hai người cũng không được nghỉ ngơi nhiều."
Sau khi ba Giang và mẹ Giang đi sang bên cạnh nghỉ ngơi, Chu Tùy lại gọi điện thoại cho trợ lý đến phòng ăn lấy đồ ăn, Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn trông coi ở một bên, anh hết sức hài lòng với cách làm này của Chu Tùy, anh không nói gì, đi tới trước giường bệnh, anh khom người vươn tay ra chỉnh sửa lại chút tóc cho Giang Tinh Tinh, sau đó vuốt ve tay của cô ấy rồi rời đi.
Hiếm khi anh dịu dàng như vậy, Giang Tinh Tinh cũng không thấy được, sau này khi Chu Tùy nhắc tới, Giang Tinh Tinh tức giận, tại sao lại không quay lại, thật vất vả anh trai cô ấy mới có một chút quan tâm thuộc về anh trai, cô ấy lại không thấy được, thật sự là một tiếc nuối lớn trong cuộc đời.
Bởi vì Giang Cảnh Xuyên tin chắc rằng lần mang thai này sẽ là một tiểu công chúa, hơn nữa lần này anh đã xử lý xong công việc sớm cho nên một tuần trước ngày dự sinh của Tô Yên, anh cũng dứt khoát chuyển tất cả công việc về nhà để xử lý, sở dĩ không đi bệnh viện, một mặt là bởi vì biệt thự cách bệnh viện không xa, đi xe cũng chỉ chừng hai mươi phút, mặt khác thì Tô Yên không quá muốn ở bệnh viện, sau khi Giang Cảnh Xuyên thương lượng với bác sĩ, quyết định trước khi sinh sẽ ở trong nhà, anh lo rằng trong hoàn cảnh như vậy Tô Yên dễ khẩn trương, dù sao bệnh viện cũng không ít phụ nữ có thai.
Bây giờ Đại Bảo Nhị Bảo cũng không dám tùy tiện chào hỏi em gái, nhiều nhất hai cậu cũng chỉ vươn tay ra sờ sờ bụng mẹ, không còn dám dùng đầu mà cụng vào bụng cô.
Buổi tối, Đại Bảo Nhị Bảo ôm sách của mình ngồi ở trên tấm thảm cạnh giường, Nhị Bảo tò mò ngước đầu hỏi: "Mẹ ơi, có phải em gái muốn ra ngoài không?"
"Sắp rồi." Tô Yên vừa soi gương vừa trả lời.
Cô yêu đứa bé trong bụng mình nhưng đồng thời cũng yêu mặt mình, từ khi mang thai đến nay, cô mượt mà hơn không ít, cũng may Giang Cảnh Xuyên và mẹ Giang cũng đủ sáng suốt, cho phép cô trang điểm nhẹ nhưng cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý của cô không mà cô luôn cảm thấy sắc mặt mình không phải quá tốt, hơn nữa bắp chân sưng vù, cả người nhìn rất không có tinh thần.
Bây giờ Tô Yên sẽ thường xuyên kéo Giang Cảnh Xuyên đến rồi hỏi: "Chồng, bây giờ có phải em không còn đẹp như trước kia không?"
Bởi vì hỏi nhiều lần, trong lòng Giang Cảnh Xuyên cũng không chắc chắn, trước đó lúc mang thai Đại Bảo Nhị Bảo, Tô Yên đều không phải như vậy, anh vội vàng đi tìm người bạn của phụ nữ là Tùy Thịnh để hỏi rõ tình huống.
Tùy Thịnh trả lời như thế này: "Bây giờ không chỉ có một mình cô ấy mà là hai người con gái đấy, cậu biết điều này có nghĩa là gì không? Tất cả đặc điểm trên người phái nữ đều sẽ thể hiện ra gấp bội vào bây giờ."
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy Tùy Thịnh nói rất có lý, anh càng để tâm đến những cảm xúc nhỏ của Tô Yên, không dám thờ ơ một chút nào.
Bây giờ trong phòng ngủ cũng chỉ có ba mẹ con, Giang Cảnh Xuyên ở trong thư phòng xử lý công sự, Tô Yên soi gương, bỗng nhiên cô thấy buồn, cô không có cách nào khống chế cảm xúc của mình, nhìn mình trong gương ảm đạm không có sức sống thì cô muốn khóc.
Lại nhìn đến bắp chân đã sưng vù của mình, đã không còn tinh tế như trước.
Mặc dù trong lòng cô biết rằng sau khi sinh con, với thể chất của cô, không bao lâu cô sẽ khôi phục lại dáng người nhưng vào giờ phút quan trọng này, Tô Yên vẫn rất đau khổ.
Đúng lúc này, điện thoại ở một bên rung mấy lần, cô cầm lên xem, là tin nhắn Wechat Giang Tinh Tinh gửi đến.
Giang Tinh Tinh: "Ôi trời ơi, em muốn chết mất! Đùi em to thêm một vòng luôn đấy!! Không được, em phải giảm cân ngay lập tức!!"
Lúc này Giang Tinh Tinh đã hết thời gian ở cữ, vốn tưởng rằng ở cữ xong là có thể thỏa thích gội đầu tắm rửa, tâm tình sẽ tốt hơn nhưng lúc nhìn thấy thịt thừa trên người, cả người đều không ổn.
Trước kia Tô Yên cũng sẽ an ủi cô ấy mấy câu, bây giờ cô nhìn nhìn cánh tay mình, lại nhìn xuống chân mình, cô cũng thấy không ổn.
Lúc này cô đang vô cùng đau khổ, rất cần có một người tới dỗ dành, bất đắc dĩ là người để cô trút giận là Giang Cảnh Xuyên không có ở đây, cô nhìn một vòng trong phòng ngủ, cuối cùng ánh mắt cô dán chặt vào hai đứa nhóc đang cúi đầu đọc sách cho trẻ em.
Chồng không có ở đây nhưng lại có con trai!
Trẻ con đánh giá rất chân thật, cô tin hai đứa sẽ nói chính xác.
"Đại Bảo Nhị Bảo, mẹ muốn hỏi các con một vấn đề." Tô Yên sờ sờ mặt mình, cô thấp thỏm nói: "Có phải mẹ không còn xinh đẹp như trước kia không?"
Trên thực tế, Đại Bảo Nhị Bảo không chỉ một lần đứng trước vấn đề này, Tô Yên cũng không chỉ một lần hỏi hai cậu.
Câu trả lời của Đại Bảo có thể nói rằng rất chuyên nghiệp: "Mẹ xinh đẹp nhất."
Nhị Bảo đương nhiên cũng học hỏi theo.
Bây giờ Đại Bảo Nhị Bảo đồng loạt nhìn về phía Tô Yên, hai cậu không nói một lời mà thu tầm mắt lại, cùng nhìn về phía nhau, cuối cùng đồng loạt ngã về sau, nằm trên mặt thảm thật dày giả chết.
Nói tóm lại là từ chối trả lời tiếp, hai cậu đã trả lời vấn đề này không dưới năm mươi lần rồi :)