Trông anh rất có tiền nha!!

Giang Cảnh Xuyên cũng giống như lần trước, anh không đi theo xem bảo bảo mà ở lại phòng bệnh cùng Tô Yên với ba Tô và mẹ Tô. Vào những lúc như vậy, điều quan trọng nhất yêu thương nhất trong lòng anh vẫn là cô.
 
Bởi vì đã có Đại Bảo Nhị Bảo cho nên bé gái này khiến cho tất cả mọi người ở Giang gia cảm thấy yêu thích.
 
Trẻ sơ sinh vừa ra đời có rất ít bé mà trắng trắng tròn tròn, mặc dù Tiểu Bảo không nhăn nhúm nhưng lúc này làn da vẫn đỏ lên, hiện tại bé còn chưa thể mở to mắt, bé chỉ co người như tư thế trong bụng mẹ vậy, viên thịt nho nhỏ này khiến cho tất cả mọi người đều không nỡ dời mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ba Giang thở dài nói: "Có con trai có con gái, vậy thì xem như đã viên mãn rồi."
 
Sau khi nói xong câu đó thì ông lấy điện thoại ra chụp một tấm hình rồi đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.
 
Hiện tại không chỉ Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên là người chiến thắng trong cuộc sống mà ba Giang và mẹ Giang cũng cảm thấy mình như vậy, không phải sao, đã có hai cháu trai đáng yêu hiểu chuyện rồi, lúc này lại thêm một cô cháu gái áo bông nhỏ tri kỷ, không phải là người chiến thắng trong cuộc sống thì là gì?
 
*人生赢家 (nhân sinh doanh gia), trong đó 人生 nghĩa là đời người, 赢家 là người thắng cuộc, thường dùng để chỉ người vô cùng thành đạt, thành công trong cuộc sống, khiến những người khác phải ganh ghét, ghen tị.
 
Tùy Thịnh cũng nhân cơ hội đăng lên vòng bạn bè nhưng anh ta không đăng ảnh công chúa nhỏ lên mà là ảnh trái tim của mình.
 
【 Tiểu mỹ nữ à, sau này sẽ kiếm nhiều tiền hơn cho tiểu mỹ nữ tiêu nha. 】
 
—— Mẹ nó, cậu có ý gì vậy? Thoát kiếp độc thân rồi à?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
—— Cậu đang yêu đương hay là kết hôn hồi? Có rảnh thì đưa ra gặp mặt chút nào, cùng nhau ăn một bữa cơm để chúng tôi nhìn xem người đẹp đã thu phục được Tùy tổng trông như thế nào.
 
Nhưng mà trong vòng bạn bè cũng có người biết hôm nay Giang phu nhân sinh con, nhìn thấy tin mà Tùy Thịnh đăng lên vòng bạn bè thì lập tức hiểu ra, xem ra Giang tổng rất vui khi có thêm hòn ngọc quý trên tay, bọn họ rối rít phân phó trợ lý chuẩn bị quà cho tiệc đầy tháng.
 
"Ba nuôi, ôm con." Nhị Bảo kéo kéo quần áo Tùy Thịnh, "Nâng lên thật cao."
 
Tùy Thịnh bỏ lại điện thoại vào trong túi, anh ta ngoan ngoãn ôm lấy Nhị Bảo, biết Nhị Bảo muốn xem em gái, Nhị Bảo ghé vào trên cửa sổ, cậu nhìn viên thịt tròn nhỏ, vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt, "Đây không phải là em gái con đâu."
 
Đã nói là em gái sẽ xinh đẹp hơn Lạc Lạc mà?

 
Đã nói là em gái sẽ đáng yêu hơn Bối Bối mà?
 
"Có thế nào thì con cũng đừng nói lời này trước mặt ba con, nếu không ba con có thể nổi điên đấy." Tùy Thịnh ấm áp nhắc nhở.
 
Dù sao không cần nghĩ cũng biết tương lai Giang Cảnh Xuyên chắc chắn sẽ là một con gái nô, con gái nô có thể nghe được lời này, nếu ai dám nói trước mặt Giang Cảnh Xuyên rằng con gái anh khó coi, anh có thể sẽ liều mạng với người đó, dù cho người này là con của anh :)
 
Tiểu hèn nhát Nhị Bảo cũng rất có mắt nhìn, cậu nghe thấy lời này thì lập tức đổi giọng: "Em gái con thật đáng yêu!"
 
Đại Bảo được ba Giang ôm, mắt cậu không chớp nhìn viên thịt tròn nhỏ kia, cậu không nói gì, qua một hồi rất lâu cậu mới xoay đầu lại nói với Nhị Bảo: "Em gái rất đáng yêu, cũng rất xinh xắn."
 
Giang Tinh Tinh ở một bên suýt nữa thì chảy nước mắt, đời này của cô ấy đã xác định là không có một anh trai muội khống rồi, kiếp trước cháu gái nhỏ của cô ấy phải cứu vớt hệ ngân hà đấy, bây giờ Nhị Bảo còn khó nói nhưng Đại Bảo đã đủ tiêu chuẩn muội khống rồi, không phải ai cũng có thể nói viên thịt đỏ hồng kia vừa đáng yêu vừa xinh xắn, cô ấy không có một anh trai muội khống nhưng cô ấy có thể chứng kiến quá trình lớn lên của một người muội khống thuộc tính bá đạo tổng tài, nghĩ lại cũng cảm thấy thật thỏa mãn.
 
Trước mắt còn chưa nhìn ra Nhị Bảo có thuộc tính muội khống nhưng thuộc tính anh khống đã vô cùng rõ ràng, không phải sao, Đại Bảo vừa mở miệng là Nhị Bảo lập tức tâm phục khẩu phục, lúc nhìn lại về phía viên thịt tròn, cậu cũng cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt, cậu dùng sức gật đầu một cái: "Anh nói đúng."
 
Chu Tùy nhìn viên thịt tròn này, cậu ta không nhịn được mà xúc động nói: "Vẫn là có con gái tốt hơn, con gái sẽ thân mật với ba."
 
Cậu ta chỉ đơn thuần mà vô thức cảm khái, Giang Tinh Tinh nghe thấy vậy lại bùng nổ: "Ý anh là anh không thích con trai hả?"
 
Tùy Thịnh nghe vậy thì phì cười lên, "Chu Tùy à, cậu nói đúng đấy."
 
Trước khi Giang Tinh Tinh sinh con, Giang Cảnh Xuyên còn có Tùy Thịnh sẽ thường xuyên tập hợp chung một chỗ, khi đó Chu Tùy cũng đi theo vái lạy cầu nguyện, cậu ta nói rằng hy vọng có thể có một cô con gái.
 
Ba người đàn ông bọn họ đều thích con gái nhiều hơn con trai một chút.
 
À, có lẽ phần lớn đàn ông đều nghĩ như vậy.
 
Chu Tùy quả quyết nói sang chuyện khác, cậu ta quay đầu hỏi mẹ Giang: "Mẹ, mẹ chọn cho Tiểu Bảo một cái tên thật hay chưa?"
 
Lần này lại là ba Giang trả lời, giọng điệu ông vô cùng khinh thường: "Tiểu tử kia nói đã chọn xong rồi, hình như hay lắm nhưng mà lại không chịu nói, bày đặt."

 
Giang Cảnh Xuyên đã chọn một cái tên rất hay từ sớm nhưng người nào hỏi anh đều không nói, anh nói rằng đến khi Tiểu Bảo ra đời thì mới nói cho mọi người nghe.
 
"Ba, lần này ba có chuẩn bị lì xì không?" Giang Tinh Tinh hỏi.
 
"Có, số lượng lần này vẫn dựa theo lần trước đi." Ba Giang hơi chần chờ một chút rồi lại nói: "Không, phải nhiều hơn chút, dù sao đây cũng là một bé gái duy nhất trong thế hệ này của Giang gia."
 
Thật ra thì khi Tô Yên mang thai, Giang Cảnh Xuyên cũng đã nói với ba Giang và mẹ Giang rằng sau này anh cũng không muốn có con nữa.
 
Ba Giang mẹ Giang cũng không có ý kiến gì, dù sao người thừa kế Giang gia đã có, từ nay về sau hai người còn muốn tiếp tục sinh con nữa không thì là chuyện của vợ chồng trẻ, bọn họ cũng sẽ quản nhiều nữa.
 
Cứ như vậy, dưới tình huống Đại Bảo Nhị Bảo không hề hay biết gì, trong nội bộ Giang thị bắt đầu lưu truyền một tin đồn, đó chính là trọng lượng của hai tổng tài tương lai còn không nặng bằng một cô công chúa nhỏ của Giang gia.
 
À, Giang gia là trọng nữ khinh nam.
 
Lúc Tô Yên tỉnh lại, Giang Cảnh Xuyên đang ôm con gái ngồi trên giường bệnh, lúc này trong phòng bệnh cũng không có ai khác, Đại Bảo Nhị Bảo được ba Giang và mẹ Giang đưa về nhà cũ ngủ nghỉ, ba Tô và mẹ Tô ra ngoài ăn cơm.
 
Thấy Tô Yên tỉnh lại, Giang Cảnh Xuyên vội vàng khom người ghé vào bên cạnh cô nói: "Em tỉnh rồi à? Em có thấy khó chịu chỗ nào không? Em có đau không? Em có muốn ăn chút gì không?"
 
Ánh mắt Tô Yên đều tập trung ở đứa bé trong ngực anh, cô trông đợi nói: "Cho em ôm một cái."
 
Giang Cảnh Xuyên đỡ cô tựa lên gối dựa rồi anh lại đặt Tiểu Bảo vào trong ngực cô, động tác rất cẩn thận, "Con gái rất khỏe mạnh, bác sĩ nói hiện tại con chưa thể mở to mắt. Mặc dù da có hơi đỏ nhưng mà sau vài ngày là trắng lên thôi."
 
Mặc dù đã không phải lần đầu tiên sinh con, Tiểu Bảo cũng không phải là đứa bé đầu tiên của cô nhưng trong nội tâm cô vẫn cảm động và yêu thương, Tô Yên cúi đầu, cô nhẹ nhàng hôn một cái lên trán con gái, nước mắt cũng thiếu chút nữa là rơi xuống.
 
Thật ra thì bây giờ cô rất đau nhưng nhìn đứa bé này thì cô không còn cảm thấy gì nữa.
 
Cô từng nghe một câu nói rằng bởi vì khi mẹ sinh con trải qua cơn đau đớn khủng khiếp cho nên sẽ không thể nào quên đi con của mình.
 

Cô nghĩ cô cũng như vậy, bảo bối nho nhỏ trong ngực mẹ này, chào con, cảm ơn con đã nguyện ý trở thành con của mẹ, mẹ sẽ dùng quãng đời còn lại của mẹ để chăm sóc con bảo vệ con.
 
"Anh thiên vị." Sau khi Tô Yên đã ổn định cảm xúc lại thì cô nói.
 
Giang Cảnh Xuyên thắc mắc, "Sao vậy?"
 
"Lần trước khi em sinh Đại Bảo Nhị Bảo, lúc tỉnh lại anh không ôm hai con mà bảo vệ bên cạnh, Giang tiên sinh, anh rất bất công."
 
Nghe Tô Yên nói như vậy, Giang Cảnh Xuyên cũng không phản bác mà anh lại vui mừng hớn hở nói: "Em ghen rồi?"
 
Lần trước sở dĩ không ôm Đại Bảo Nhị Bảo, hoàn toàn là bởi vì tập trung tinh thần hết lên người cô, đương nhiên, quan trọng là hai đứa mập thật sự không phải là nhẹ, anh ôm hồi lâu sẽ mỏi tay.
 
Nếu như trong ngực chỉ có một mình Tiểu Bảo, anh có thể ôm đến địa lão thiên hoang* :)
 
*地老天荒: dài đằng đẵng; dài dằng dặc, mãi mãi.
 
"Em không ghen." Tô Yên lại lần nữa cúi đầu nhìn xuống Tiểu Bảo trong ngực, cô thấp giọng nói: "Anh có tiểu công chúa của anh, em cũng có hai nam thần của em, hòa nhau."
 
"Như vậy tính ra thì anh lỗ." Giang Cảnh Xuyên nghiêm trang nói.
 
Tại sao nói đứa bé là kéo dài sinh mệnh, là kết tinh của tình yêu, bây giờ Tô Yên nghĩ rằng cô đã có chút hiểu.
 
Hai người trong tình yêu, khó tránh khỏi có lúc sẽ xem nhẹ đối phương, nếu như có đôi khi Giang Cảnh Xuyên xem nhẹ một chút cảm xúc của cô, như vậy sẽ có hai nam thần đến bổ sung vào chỗ thiếu sót, nếu như cô có không quan tâm đến chỗ nào của Giang Cảnh Xuyên thì anh cũng có công chúa nhỏ của anh đến khiến anh vui vẻ lần nữa.
 
Khó có khi Tô Yên cảm tính một lần, thừa dịp vào lúc này không có ai, cô nhẹ giọng mở miệng: "Em thật sự không ghen bởi vì bắt đầu từ hôm nay, trên thế giới này sẽ có một cô gái, tương lai sẽ cùng em yêu anh."
 
Giang Cảnh Xuyên nghe cô nói như vậy, hồi lâu sau anh cũng không nói ra lời.
 
Anh nhìn Tô Yên ôm Tiểu Bảo, cô cười dỗ đứa trẻ trong ngực, cảnh này cắm rễ thật sâu trong đầu anh.
 
Có thể là ánh mắt của Giang Cảnh Xuyên thật sự quá chăm chú, Tô Yên ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người chạm vào nhau, cô cười cười, "Cho nên, sau này anh cũng đừng ăn giấm của Đại Bảo Nhị Bảo nữa."
 
"Không." Giang Cảnh Xuyên nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, anh chậm rãi lắc lắc đầu, "Vẫn phải ghen chứ, ngày hôm trước hai tiểu tử thối còn nói xấu anh với em, em cho rằng anh không biết sao?"
 
Tô Yên dở khóc dở cười, đó không phải là nói xấu mà Đại Bảo Nhị Bảo vô cùng uyển chuyển tố cáo Giang Cảnh Xuyên, hai cậu nói rằng khi ba kể chuyện trước khi ngủ, ba còn chưa kể xong đã cưỡng chế hai cậu ngủ say.

 
Nói thật, Giang Cảnh Xuyên thật sự không phải là một người ba yêu chiều con cái, anh rất nghiêm khắc trong việc giáo dục Đại Bảo Nhị Bảo, chỉ cần Đại Bảo Nhị Bảo làm sai chuyện, mặc kệ Đại Bảo Nhị Bảo có nghe hiểu không hay tuổi hai cậu có nhỏ thế nào thì Giang Cảnh Xuyên đều thiết diện vô tư* mà trừng phạt và dạy dỗ hai cậu.
 
* 铁面无私 thiết diện vô tư; công chính nghiêm minh
 
Tô Yên nhìn Tiểu Bảo trong ngực, không biết tại sao, đột nhiên cô cũng hơi mong đợi bộ dạng cưng chiều con của Giang Cảnh Xuyên, chắc chắn sẽ rất đẹp trai rất si mê.
 
"Đúng rồi." Tô Yên nghĩ đến chuyện nào đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên hỏi: "Không phải anh nói rằng đã sớm chọn được tên rất hay rồi sao, hiện tại Tiểu Bảo cũng ra đời, anh có thể nói chưa?"
 
Giang Cảnh Xuyên ôm Tiểu Bảo từ trong ngực Tô Yên qua, anh vươn tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, không dám dùng quá sức, anh nhìn bảo bối này, trong lòng trong mắt Giang Cảnh Xuyên đều tràn đầy yêu thương, "Ừ, tên cũng không khác Đại Bảo Nhị Bảo lắm."
 
"Hả?"
 
"Nhất Nặc."
 
Giang Nhất Nặc.
 
Giang Cảnh Xuyên thấp giọng nói.
 
Đúng vậy, lời hứa ngàn vàng.
 
Ý trên mặt chữ, là đáp ứng một lời hứa, có giá trị ngàn vàng.
 
Chính như anh đáp ứng lời hứa nắm tay Tô Yên đến bạc đầu.
 
Một ý khác khi tách ra là Nhất Nặc, thiên kim.
 
Dù sao ý nghĩa ở đây của anh là, Nhất Nặc là thiên kim của anh, cũng là hòn ngọc quý trên tay anh.
 
Thiên kim của ba, chào con.
 
*一诺千金 là lời hứa ngàn vàng, trong đó 一诺 là Nhất Nặc, lời hứa; 千金 là thiên kim, ngàn vàng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận