“Nhưng mà……” Vương Tư Kỳ có hơi do dự, biện pháp thì tốt nhưng cô ta không muốn làm tổn thương Giang Cảnh Xuyên như thế này, anh là một người sĩ diện như vậy……
Người đàn ông trợn trắng mắt, “Nếu em còn do dự không quyết đoán như vậy, một ngày nào đó Giang Cảnh Xuyên thật sự si mê Tô Yên thì em đừng có ngồi một chỗ mà khóc.”
Vương Tư Kỳ lại nghĩ đến lời nói còn có ánh mắt của Giang Cảnh Xuyên, cô ta cắn chặt răng, nhẫn tâm gật đầu: “Được.”
Con tiện nhân Tô Yên hồng hạnh xuất tường* này căn bản không xứng với Giang Cảnh Xuyên, ngu ngốc ở bên cạnh anh sẽ là tai họa.
*Hồng hạnh xuất tường: Ngoại tình.
Về sau Giang Cảnh Xuyên sẽ hiểu ra, chỉ có cô ta thật tâm đối xử tốt với anh, cũng chỉ có cô là thật tâm yêu anh.
Giang Cảnh Xuyên vừa đến công ty không lâu thì Tùy Thịnh tới, tay anh ta chống trên bàn làm việc, cẩn thận ngắm nghía vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên, một lúc lâu sau vui tươi hớn hở nói: “Cảm giác thế nào?”
“?”
“Người đẹp trong ngực ha.” Tùy Thịnh chớp chớp mắt, “Trên người cậu có luồng hơi thở thư thái vì đã giải phóng được dục vọng tích lũy lâu ngày, cái này không thể gạt được tôi đâu.”
Giang Cảnh Xuyên lười quan tâm Tùy Thịnh, anh tiếp tục vùi đầu làm việc.
Tùy Thịnh cũng không ngại lầm bầm lầu bầu, “Tô Yên rất tốt, hơn nữa lớn lên lại xinh đẹp, quan trọng là không giả tạo nha.”
Mí mắt Giang Cảnh Xuyên cũng không thèm động, anh tiếp tục làm lơ anh ta.
“Không giống những người giả tạo đến buồn nôn, Cảnh Xuyên, vì anh em, hôm nay tôi quyết định làm trái nguyên tắc của mình, cậu biết là tôi không thích nói xấu người khác, đặc biệt là phụ nữ……” Thái độ Tùy Thịnh đột nhiên trở nên nghiêm túc, Giang Cảnh Xuyên cũng buông bút máy trong tay xuống, dù bận anh vẫn ngẩng đầu ung dung nhìn anh ta.
“Cảnh Xuyên, cậu không biết sao, Vương Tư Kỳ có tình ý với cậu đấy.” Một câu của Tùy Thịnh làm Giang Cảnh Xuyên khẽ nhíu mày.
Tùy Thịnh vừa thấy biểu cảm này của Giang Cảnh Xuyên còn tưởng rằng anh không tin thì khoa trương kéo ghế ra ngồi, kiên nhẫn nói: “Vốn dĩ tôi lười quan tâm đến chuyện phức tạp như thế này, dù sao cũng không liên quan gì đến tôi nhưng hiện tại không giống vậy, quan hệ giữa cậu và Tô Yên tốt lên, người anh em này mừng cho cậu. Nhưng có một số chuyện cậu phải đề phòng, cậu không nên xem thường lòng ghen tuông của phụ nữ, đặc biệt là Vương Tư Kỳ, cô ta không phải là người tốt, làm bạn bè cũng rất miễn cưỡng. Tóm lại cậu cẩn thận một chút, đừng để đến lúc đó người ta đặt bẫy, cậu không biết mà chui đầu vào rọ.”
Giang Cảnh Xuyên không lên tiếng, chỉ là anh bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Anh đang suy nghĩ rốt cuộc lời Tùy Thịnh nói cũng có vài phần đáng tin.
Nói cho cùng thật ra anh và Vương Tư Kỳ cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, bình thường gặp mặt chào hỏi một cái cùng nhau ăn một bữa cơm, chỉ vậy thôi, cho nên anh cũng không để tâm tới Vương Tư Kỳ, trong lúc nhất thời cũng không dám tùy ý đưa ra kết luận.
“Tôi và bà nội từng xem phim cung đấu mấy lần, có vài người phụ nữ ấy, chẳng những thích ăn không nói có, còn đặc biệt thích khoe khoang chút trò khôn vặt. Tôi chỉ nhắc nhở cậu, tự cậu chú ý một chút, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu.” Tùy Thịnh buông tay: “Là người đàn ông, không thể quá so đo với phụ nữ nhưng cũng không thể không so đo.”
Tùy Thịnh cũng không thích Vương Tư Kỳ, từ nhỏ đã không thích cô ta. Trước kia cảm thấy người này quá mưu mô, sau lại cảm thấy cô ta quá nhiều tâm tư, thật sự không muốn tiếp xúc với người nhiều tâm tư như vậy, trước đây anh ta không muốn quản chuyện Vương Tư Kỳ, nhưng hiện tại thì khác. Nếu Vương Tư Kỳ dám làm phiền cuộc sống Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên, anh ta không thể không chỉnh cô ta.
Lúc trước Giang Cảnh Xuyên không để ý Vương Tư Kỳ chút nào, nhưng anh cảm thấy lời Tùy Thịnh nói vẫn rất có lý, để tâm tới nhiều một chút cũng không phải chuyện gì xấu, vì thế anh gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành.
“Còn có chuyện này nữa.” Tùy Thịnh thấy Giang Cảnh Xuyên tiếp thu lời anh ta nói, lại khôi phục cợt nhả trước đó.
Giang Cảnh Xuyên nhìn anh ta, “Chuyện gì?”
“Tô Yên có chị em nào không vậy? Người mà có bộ dáng không kém cô ấy bao nhiêu ấy.”
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn một vòng, anh cầm lấy tài liệu tham khảo trên bàn đập lên người Tùy Thịnh, “Cút đi.”
Rốt cuộc Tùy Thịnh đã đạt được mục đích, khi thang máy xuống, vừa lúc đụng phải Tần Trạch Vũ, anh ta vui tươi hớn hở nói: “Hôm khác nói với em họ của anh, cô ấy nợ tôi một bữa cơm đấy nhé.”
Tần Trạch Vũ không rõ nguyên do nhưng thấy quan hệ giữa em họ mình và bạn tốt của Giang Cảnh Xuyên có vẻ không tồi, cũng mỉm cười gật đầu.
Từ khi biết quan hệ giữa Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên bắt đầu thân thiết hơn*, mặc kệ là người Tô gia hay người Tần gia đều mặt mày hớn hở vui vô cùng.
*nguyên văn Phá băng: phá bỏ rào cản để trở nên thân thiết hơn.
Sau khi Tô Yên ăn xong bữa sáng thì quay về ngủ nướng, dì Vương biết cô mệt rồi nên cũng không gọi cô ăn cơm, chờ đến khi Tô Yên tỉnh lại đã là buổi chiều. Cô ngồi phát ngốc trên giường, khó chịu trong người cuối cùng đã giảm bớt rất nhiều. Khi cô đang chuẩn bị xuống giường xuống dưới lầu ăn cơm, điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường lại bắt đầu vang lên không ngớt.
Cho dù người bên kia là ai, Tô Yên đều không muốn nhận.
Cô cầm di động nhìn một chút, trên màn hình hiện lên tên người gọi là —— Bồi Nhiên.
Ừm, không sai chính là Thẩm Bồi Nhiên, còn gọi điện thoại làm gì vậy. Trong lòng Tô Yên có chút bực bội, không phải bực bội với Thẩm Bồi Nhiên mà là cảm thấy người cô cố hết sức muốn bỏ qua muốn trốn tránh thế nào cũng phải đến gần cô, mà cô thì lại bất lực .
Bởi vì đây không phải người khác mà chính là người mà nguyên thân thích, cô làm như thế nào cũng không thích hợp.
Tiếp nhận Thẩm Bồi Nhiên, tiếp tục ngoại tình với hắn, sau đó ly hôn Giang Cảnh Xuyên rồi quang minh chính đại ở bên hắn? Ngại quá, cô không tiếp nhận tình yêu của nguyên thân với Thẩm Bồi Nhiên.
Nhẫn tâm làm tổn thương Thẩm Bồi Nhiên, tốt nhất là ngược hắn đến thấu tim gan để hắn không bao giờ tìm cô nữa? Ôi, cảm thấy như vậy không tốt lắm đâu.
Dù sao thì cô chiếm cứ thân thể này đã là quá tiện nghi rồi, nếu lại làm tổn thương người nguyên thân yêu, thật không phải người rồi.
Trước mắt đây mới là chuyện khó giải quyết nhất. Tô Yên không biết xử lý như thế nào cho nên chỉ có thể giả chết, mà điện thoại của Thẩm Bồi Nhiên lại đánh thức cô, làm cô không thể không đối mặt với vấn đề này. Thật làm người ta đau đầu quá đi.
Hễ là Thẩm Bồi Nhiên không thích nguyên thân như vậy, ngược thì ngược vậy buông tay là tốt nhất, mà xem ra từ tình huống ngày hôm qua rõ ràng không phải như vậy đâu.
Cô đã đáp ứng Giang Cảnh Xuyên sẽ không gặp Thẩm Bồi Nhiên nữa, cô cũng không phải chỉ nói miệng, trong lòng cô cũng nghĩ thế.
Nghĩ đến đây, Tô Yên bỏ điện thoại vào trong ngăn kéo, cô đi ra phòng ngủ không quay đầu lại, tiếng chuông càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi im bặt.
Lúc ăn cơm, dì Vương đứng bên cạnh cô vô cùng vui vẻ nói: “Phu nhân, lão phu nhân vừa mới gọi điện tới, tôi nói cô đang ngủ bà ấy cũng không bảo tôi gọi cô. Lão phu nhân nói bà ấy rất vui, xem ra đêm qua nhất định là rất thuận lợi.”
Tô Yên vâng một tiếng, nói: “Dì Vương, phiền gì giúp tôi chuẩn bị xe, chờ lát nữa tôi muốn qua bên kia, đúng rồi, lại gọi điện thoại cho chồng tôi nói cơm tối sẽ ăn ở nhà cũ.”
Sáng nay dì Vương thấy bộ dáng Tô Yên tuy có vẻ thoải mãi, nhưng thoạt nhìn bước đi không nhanh nhẹn thì bà chần chờ nói: “Phu nhân, thân thể cô có tiện không?”
Lúc này không vội ôm đùi, dưỡng thân thể thật tốt mới là chuyện đúng đắn.
Hiện tại Giang Cảnh Xuyên không có ở đây, Tô Yên cảm thấy mình không cần phải thẹn thùng, cô uống một ngụm nước bình tĩnh nói: “Lão phu nhân chắc là rất quan tâm đến chuyện tối qua, lại nói, giày của tôi là mẹ tặng, tôi luôn muốn qua đó cảm ơn một chút. Huống hồ hai người già chắc chắn nhớ tiên sinh, chúng tôi là con cháu, có thể về nhà ăn cơm thì về thôi.”
Hôm nay cô cũng không muốn động đậy, chỉ muốn nằm trên giường, cô cũng có thể làm như vậy, chẳng qua sẽ mất đi một cơ hội tốt để đồng thời tạo thiện cảm cho mọi người trong Giang gia.
Không cần phải nói, ông và bà nhất định rất quan tâm chuyện tối qua, có lẽ bọn họ đã biết tình huống từ chỗ khác nhưng chắc chắn cũng muốn nghe cô hoặc Giang Cảnh Xuyên nói, người già ấy à, đều như vậy.
Ba Giang mẹ Giang có thể không quan tâm đến tiệc mừng thọ ngày hôm qua sao? Sao có thể chứ, cô không chỉ là vợ Giang Cảnh Xuyên, còn là con dâu của Giang gia, nếu cô biểu hiện không tốt thì chính là đánh vào mặt của trên dưới Giang gia rồi.
Nói tóm lại, hôm nay cho dù như thế nào cô cũng phải về nhà cũ Giang gia, bà nội còn tự mình gọi điện thoại đến đấy.
Dì Vương nghe xong lời này thì vô cùng kích động, vị phu nhân này sau khi hiểu rõ quả thực giống như biến thành người khác, giống như chỉ số thông minh tăng lên một lần nữa vậy, “Được được được, tôi lập tức đi gọi điện thoại cho tiên sinh.”
Dì Vương vừa mới chuẩn bị đi gọi điện thoại, bà nghĩ đến điều gì lại xoay người lại, chần chờ hỏi: “Phu nhân không tự mình gọi điện thoại sao?”
“Không được.” Tô Yên cười thần bí, “Nếu tiên sinh hỏi tới, dì hãy nói tôi đang tắm.”
Chính vì muốn cho anh biết cô mệt, chính vì muốn cho anh biết, cô mệt như vậy còn muốn về nhà cũ Giang gia ăn cơm cùng lão nhân gia! Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành.
Dì Vương ngầm hiểu, bà vội vàng đến phòng khách gọi điện thoại.
Khi Giang Cảnh Xuyên nhận được điện thoại còn sửng sốt một lúc, chờ nghe dì Vương nói xong mục đích đến, anh đáp vài tiếng rồi giả bộ lơ đãng hỏi: “Phu nhân đâu rồi?”
Dì Vương theo bản năng nhìn về hướng nhà ăn, trên mặt có ý cười, “Phu nhân đang tắm, cô ấy nói rằng thân thể có chút không thoải mái.”
…… Khụ khụ!
Sắc mặt Giang Cảnh Xuyên có chút mất tự nhiên, anh lặng im vài giây liền nói: “Không thoải mái thì nói cô ấy đừng đi nữa.”
Dì Vương là ai chứ, chính là đồng đội chí cốt của Tô Yên. Vừa nghe lời này thì bà không nhanh không chậm mà trả lời: “Tôi cũng đã nói với phu nhân như vậy nhưng cô ấy càng muốn đi, bởi vì lão phu nhân gọi điện đến đây hỏi, còn nói bà ấy nhất định là nhớ hai người. Tôi cũng không lay chuyển được phu nhân.”
Giang Cảnh Xuyên nghe xong không nói gì, anh chỉ phân phó dì Vương chăm sóc Tô Yên thật tốt liền cúp máy.
Trong văn phòng yên tĩnh, Giang Cảnh Xuyên lại không thể yên tĩnh làm việc, trước kia anh luôn cảm thấy Tô Yên có chút tùy hứng, lúc này mới phát hiện thật ra cô rất hiểu chuyện. Trong cuộc hôn nhân này, không chỉ Tô Yên lạnh nhạt mà anh cũng giống vậy, vì sau khi kết hôn anh không có thời gian nên đã hủy bỏ tuần trăng mật. Cho đến tận bây giờ anh cũng chưa từng dành thời gian ở bên cô, lúc này không phải không xúc động.
Nghĩ đến đây, Giang Cảnh Xuyên bấm điện thoại nội bộ gọi trợ lý, không đến một lát sau trợ lý đã đi vào, cung kính đứng ở một bên chờ căn dặn.
“Cậu đi sắp xếp một chút, gần đây tôi sẽ tăng ca, sau đó nhanh chóng để trống lịch cho tôi một tuần.”
Tuy rằng trợ lý tò mò nhưng cũng không dám hỏi thêm gì.
Chờ sau khi trợ lý ra ngoài, Giang Cảnh Xuyên mở lịch máy tính ra cẩn thận xem xét, cuối tuần sau là tiệc mừng thọ ông ngoại Tô Yên, sau đó lịch trình của anh có lẽ là cũng trống. Tối nay hỏi Tô Yên một chút xem cô có muốn đi đâu không, coi như là bổ sung cho tuần trăng mật.
Sau khi dì Vương cúp điện thoại thì một năm một mười kể cho Tô Yên nghe không sót một chữ.
Thật ra Tô Yên rất hài lòng, cái người Giang Cảnh Xuyên này rất cẩn thận, quan trọng là anh rất thức thời. Tuy không rõ ràng lắm rốt cuộc có thành công lấy được thiện cảm không nhưng cô tin rằng Giang Cảnh Xuyên nhất định sẽ không thờ ơ.
Dì Vương cũng bắt đầu nhân cơ hội mà ôm đùi, “Phu nhân, tiên sinh đối xử với cô thật sự rất tốt đấy.”
Khen ngợi một người phụ nữ đã kết hôn không phải là khen cô ấy xinh đẹp bao nhiêu, mà phải khen chồng cô tốt với cô thế nào. chắc chắn cô sẽ vui vẻ.
“Vâng.” Tô Yên chỉ cười cười, không tiếp lời.
Cô tin tưởng Giang Cảnh Xuyên nhất định là có thiện cảm với cô, nói không chừng lại cố gắng thêm một chút, thiện cảm sẽ biến thành thích nhưng điều này đối với cô mà nói thì vẫn là không đủ.
Tô Yên đã từng hưởng thụ những gì mà tình yêu của một người đàn ông mang lại, cô biết điều đó tốt thế nào. Nếu đã hưởng qua ngon ngọt, cô liền không muốn từ bỏ nữa.
Cô làm sao không biết mình như vậy là rất ích kỷ nhưng nếu có thể đạt được cuộc sống mà cô muốn, cô tình nguyện vẫn luôn ích kỷ như vậy.
Tình cảm mới là thứ vũ khí lợi hại nhất.
Ván cờ này, nếu không thể thắng, tại sao cô phải bắt đầu?
Công thành vi hạ, công tâm vi thượng.*
*Công thành vi hạ, công tâm vi thượng: câu nói của Mã Tắc trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, có nghĩa là đánh vào lòng địch mới là thượng sách.
Tô Yên nhớ tới Giang Cảnh Xuyên đã từng nhắc đến một loại kẹo, cô nhìn dì Vương đang vui vẻ rạo rực trước mặt , làm bộ lơ đãng hỏi: “Dì Vương, có chuyện này tôi muốn hỏi dì, tôi nhớ rõ khi còn nhỏ có ăn qua một loại kẹo, mềm mềm, hình như trên vỏ còn có hình búp bê mắt to, không gạt dì,tôi vẫn luôn rất nhớ hương vị đó nhưng thật sự không nhớ ra đó là loại kẹo gì, dì có biết không?”
Loại kẹo có thể làm Giang Cảnh Xuyên nhớ mãi không quên, không hẳn là rất ngon, quan trọng là mang theo kỷ niệm đáng nhớ , từ lời anh nói có vẻ là liên quan đến bà ngoại anh, có lẽ là đoạn hồi ức đẹp đẽ ấm áp, nếu cô biết là loại kẹo nào, nhất định sẽ giúp ích cho việc đổi vận. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành.
Dì Vương vừa nghe thì biết Tô Yên nói đến cái gì, “Phu nhân cô nói có phải là Vượng Tử* không? Con gái cháu trai của tôi thích ăn loại kẹo đó lắm, làm sao vậy?”
*Vượng Tử: một loại kẹo của TQ.
Hóa ra là Vượng Tử.
Trong lòng Tô Yên vui vẻ, cô vờ như không có việc gì nói: “Hôm nay trên đường về nhà cũ dì dẫn tôi đi mua một ít nhé.”
Dì Vương nghẹn cười, chỉ cảm thấy phu nhân đứa trẻ mãi chưa lớn.
“Đừng nói cho những người khác nha, đặc biệt là tiên sinh.”
Ở điểm này, Tô Yên vẫn tin tưởng dì Vương rất kín miệng.
*Kẹo Vượng Tử: