Trông anh rất có tiền nha!!

Đương nhiên anh sẽ không mang Tô Yên ra gánh nồi, anh đã gánh một cái rồi, cũng không để bụng gánh thêm cái nữa.
 
Cuối cùng ba Giang và Giang Cảnh Xuyên lại tan rã trong không vui, mãi cho đến khi Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đi rồi, tâm tình ba Giang vẫn không chuyển biến tốt đẹp.
 
“Anh đây là giận dỗi ai đấy?” Mẹ Giang ngồi trước bàn trang điểm nghịch nghịch trang sức của mình, thấy ông chồng nhà mình mặt đen như đít nồi liền thuận miệng hỏi.
 
Ba Giang đột nhiên đứng dậy, trong lòng vẫn tức giận, “Còn không phải tiểu Xuyên, anh nói nó sang năm sinh một đứa con, nó phản lại, nói cái gì không thể đáp ứng, còn nói về sau chúng ta đừng can thiệp vào loại chuyện này, vợ chồng bọn nó tự thương lượng, vậy là ý gì?”
 
Có đôi khi mẹ Giang cũng rất ưu sầu, bà luôn cảm thấy tính cách và thân phận của mình quá tương phản với chồng, rõ ràng bà mới là người quan tâm thúc giục chuyện sinh con đẻ cái, bây giờ tốt rồi, hoàn toàn ngược lại.
 
“Có đáng để anh giận không?” Mẹ Giang vô cùng bất đắc dĩ xoay người, bà nhìn chồng mình kiên nhẫn nói: “Tiểu Xuyên nói đâu có sai, khi nào sinh con đương nhiên là hai vợ chồng nó quyết định, anh nôn nóng như vậy làm gì?”
 
“Tiểu Xuyên và Tiểu Yên muốn tận hưởng thế giới hai người thêm mấy năm cũng có thể hiểu được, anh đừng có quản chuyện này.”
 
Ba Giang: “Như vậy sao được, mỗi lần ông cụ đều mắng anh.”
 
Tủi thân chết mất QAQ.
 
Chẳng lẽ mỗi ngày ông phải đi hỏi chuyện giường chiếu của con trai và con dâu sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻
 
Mẹ Giang càng thêm bất đắc dĩ, “Anh có thể nói với ba mẹ, ông đã khuyên Tiểu Xuyên nhưng bản thân Tiểu Xuyên không muốn sớm như vậy, nếu hai người muốn thúc giục vậy để cho bọn họ trực tiếp thúc giục Tiểu Xuyên và Tiểu Yên là được rồi, không có liên quan đến chúng ta.” Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành. 
 
Đây là tính cách của bà, mẹ Giang không thích quản chuyện này, theo bà, đây là chuyện của con trai và con dâu, không nên để cho ba mẹ chồng hai người bọn họ gánh tội phải không?
 
Ba Giang nghe vợ nói xong, bản thân có chút ý kiến với con trai, lúc này ông cũng quyết định không quan tâm nữa, “Đúng vậy, lần sau ông cụ còn dạy dỗ anh, anh sẽ bảo ông tìm Tiểu Xuyên đi, dù sao anh mặc kệ chuyện này rồi.”
 
Trong lòng Tô Yên giấu tâm sự, trên đường về cô không nói gì, Giang Cảnh Xuyên cho rằng cô cũng là bị thúc giục sinh con, thật ra anh có thể hiểu được suy nghĩ trước mắt không muốn sinh con của Tô Yên , dù sao tuổi Tô Yên không lớn, năm ngoái vừa mới chính thức tốt nghiệp, phụ nữ ở tuổi này đối với chuyện sinh con ít nhiều cũng có chút bài xích, nghĩ đến đây, Giang Cảnh Xuyên ấm áp nói: “Chuyện sinh con em không cần để trong lòng, em không muốn không ai có thể ép buộc em.”
 
Nếu cô vẫn luôn ở bên Giang Cảnh Xuyên, chuyện sinh con có thể nhất thời lảng tránh nhưng không thể cứ lảng tránh mãi được, cô muốn thăm dò điểm mấu chốt của Giang Cảnh Xuyên, liền hỏi: “Anh nghĩ thế nào?”
 
“Anh?” Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: “Anh sao cũng được, hiện tại hay sau này muốn đều được.”
 
Đây là lời nói thật, anh vừa mới nếm được tư vị tình yêu, cũng không quá khao khát đến chuyện sinh con dưỡng cái, hiện tại muốn có con hay là về sau muốn đều có thể, hơn nữa anh cảm thấy lúc ấy Tô Yên nói rất có lý, hiện tại thế giới hai người rất tốt đẹp, chờ hai bên đều chuẩn bị sẵn sàng lại muốn có con sẽ tốt hơn.
 
Thật ra trong một số chuyện, Giang Cảnh Xuyên tuyệt đối là người đàn ông tốt, tuy rằng anh ở địa vị như vậy nhưng cho tới bây giờ không miễn cưỡng cô làm chuyện cô không muốn, riêng điểm này đã rất khó được, trước kia cô ở hậu cung, tuy rằng Hoàng Thượng cưng chiều cô đến mức muốn ngôi sao sẽ có ngôi sao nhưng đôi khi cũng khó tránh khỏi sẽ có chút cường thế.

 
Tô Yên ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Muộn nhất là khi nào anh muốn làm ba?”
 
Suy cho cùng Giang Cảnh Xuyên cũng chỉ là người đàn ông bình thường, luôn muốn làm ba.
 
Cô sẽ xem có thể kéo dài được bao lâu.
 
Giang Cảnh Xuyên nhướng mày, anh biết Tô Yên có ý gì, không khỏi buồn cười, có điều là Tô Yên hỏi đến vấn đề này cũng rất tốt, hiện tại anh thật sự không sao cả, có là tốt nhất, không có cũng không quan trọng, nhưng một ngày nào đó anh cũng không chịu được áp lực, anh cẩn thận tự hỏi một chút, trả lời: “Trước 33 tuổi đi, bởi vì anh không hy vọng khi con trở thành thiếu niên anh lại không có cách nào chơi bóng cùng nó.”
 
Tô Yên bẻ ngón tay tính một chút, Giang Cảnh Xuyên năm nay 28, nói cách khác muộn nhất năm năm nữa sẽ muốn có con.
 
Ừm, vẫn có thể chấp nhận được.
 
Tô Yên biết bản thân mình rất mâu thuẫn, dựa theo tình hình trước mắt, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn long trời lở đất, hẳn là cô sẽ cùng Giang Cảnh Xuyên đi tiếp, sẽ không tránh được việc sinh con, nhưng cô vẫn muốn có thể chậm một ngày thì chậm một ngày.
 
Cô càng biết, nếu dựa theo dự đoán của cô, năm năm tới nếu không có con, như vậy, không chỉ Giang Cảnh Xuyên, cô cũng sẽ gặp phải áp lực cực lớn.
 
Thời điểm trước kia ở trong cung cũng không phải là chưa từng nghe nói, phu nhân của quan viên nào đó mấy năm không có con, ở trong nhà thật sự không được như ý, cuối cùng trực tiếp hạ đường*, khi đó cô vì nữ nhân này mà đã từng bênh vực kẻ yếu.
 
*Hạ đường: bị bỏ rơi, ruồng bỏ.
 
Cô đương nhiên muốn có một đứa con nhưng mà cô không biết mình có thể đảm nhận vai trò người mẹ không, càng không xác định có muốn có ràng buộc không.
 
Thấy Tô Yên rơi vào trầm tư, Giang Cảnh Xuyên cho rằng cô áp lực, vì thế anh an ủi nói: “Loại chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi, có thể một năm sau, cũng có thể hai năm sau em sẽ muốn làm mẹ, bây giờ không cần có áp lực quá lớn, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó.”
 
“Ừ, đúng vậy……” Lúc này Tô Yên mới nghĩ đến chính sự, cô làm bộ lơ đãng hỏi: “Ông bà nội thật tốt với chúng ta.”
 
Chính xác là rất tốt với cô.
 
Tốt như vậy  đã vượt qua lẽ thường, không thể không làm cô cảnh giác. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành. 
 
Giang Cảnh Xuyên gật đầu không nói gì, anh chỉ chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước.
 
“Hôm nay bà nội cho em một bộ trang sức, em cho anh xem.” Nói xong Tô Yên liền nghiêng người cầm hộp trang sức từ phía sau lên, mở ra cho Giang Cảnh Xuyên xem, Giang Cảnh Xuyên chỉ dùng liếc mắt nhìn một cái đã thu hồi tầm mắt.

 
“Đồ của bà nội vẫn luôn rất tốt.” Giang Cảnh Xuyên nhàn nhạt nói.
 
Tô Yên không biết được thái độ của Giang Cảnh Xuyên, cô làm bộ vô cùng rầu rĩ nói: “Thật ra em sợ mẹ và Tinh Tinh không vui, chỉ là thật sự không thể từ chối ý tốt của bà.”
 
Coi như là đồ trang sức gia truyền, cũng nên đưa mẹ Giang trước, sau đó mới để mẹ Giang truyền lại cho cô đúng không? Hiện tại trực tiếp bỏ qua mẹ Giang, trong lòng Tô Yên vô cùng thấp thỏm.
 
Giang Cảnh Xuyên lại không để bụng nói: “Bà nội đã cho thì em cứ nhận lấy, không cần có áp lực tâm lý, mẹ và Tinh Tinh đều không phải người keo kiệt, sẽ không tức giận em đâu.”
 
Trọng điểm không phải cái này, ơ kìa!!!
 
Tô Yên chỉ có thể kiềm chế xúc động muốn mở miệng hỏi trực tiếp, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sâu kín nói: “Em luôn cảm thấy mình không thể tiếp nhận được chuyện tốt như vậy.”
 
Quả nhiên, Giang Cảnh Xuyên thấy bộ dáng này của Tô Yên, anh nhíu mày, “Nói gì vậy? Bà nội tốt với em không phải là chuyện bình thường sao?”
 
Tô Yên thấy không hỏi thăm được tin tức gì hữu dụng từ Giang Cảnh Xuyên, cô liền không lên tiếng.
 
Thật ra trước kia Giang Cảnh Xuyên không phải không hoài nghi, anh cũng nghĩ giống Giang Tinh Tinh, có lẽ thật sự bởi vì ông nội Tô Yên đã cứu ông Giang một mạng, lại thêm hai ông bà cũng rất vừa ý Tô Yên nên mới như vậy, không phải đều nói như vậy sao, cách thế hệ cũng thân, cho nên vấn đề này Giang Cảnh Xuyên cũng không suy nghĩ sâu xa.
 
Rất nhanh đã về đến biệt thự, Tô Yên ôm hộp trang sức về phòng ngủ trước, Giang Cảnh Xuyên thì vào thư phòng xử lý email.
 
Không bao lâu sau dì Vương lén la lén lút vào phòng ngủ Tô Yên, bà đưa kẹo Vượng Tử vừa mua hôm nay cho cô, cười tủm tỉm dặn dò, “Phu nhân, buổi tối không nên ăn kẹo, sẽ không tốt cho răng đâu.”
 
Trước kia dì Vương luôn cảm thấy tính tình Tô Yên quá lạnh lùng, không thích nói chuyện với ai, hiện tại đã quen thuộc thì phát hiện cô rất giống con gái nhỏ của mình, thật ra tuổi còn nhỏ, còn thích ăn đồ ngọt mà con nít thích ăn, cho nên dì Vương không khỏi cũng có chút yêu thương Tô Yên.
 
Tô Yên hơi lúng túng, cô nhanh chóng bỏ kẹo vào tủ đầu giường, nhìn thấy áo mưa nhỏ trong tủ đầu giường thì mặt đỏ lên.
 
Khi Giang Cảnh Xuyên đang chăm chú xử lý công việc thì quản gia bưng bữa khuya vào.
 
“Cảm ơn, đặt ở bên cạnh đi, lát nữa tôi ăn.” Giang Cảnh Xuyên chỉ liếc mắt một cái, lại chú ý vào máy tính, thuận miệng nói.
 
Quản gia có chuyện muốn nói, do dự một hồi mới khẽ cắn môi: “Tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với ngài.”
 

Lúc này Giang Cảnh Xuyên mới ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt quản gia rối rắm, không khỏi cười, “Bác nghiêm túc như vậy làm gì? Muốn nói gì cứ nói thẳng là được rồi.”
 
“Chiều nay bạn của phu nhân đến đây, hai người nói chuyện hơn một giờ, sau đó phu nhân bảo tài xế đưa tiểu thư kia về.” Quản gia hoàn toàn xuất phát từ ý tốt, ông muốn nhắc nhở Giang Cảnh Xuyên một chút.
 
Quản gia nhìn Giang Cảnh Xuyên từ nhỏ lớn lên, vô cùng yêu thương, trước kia thấy Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên tình cảm không tốt, ông vì chuyện này mà lo lắng trắng thêm vài sợi tóc, hiện tại mắt thấy tình cảm Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên càng ngày càng tốt, ông vui vẻ nhưng cũng có chút lo lắng, lo lắng có chuyện xảy ra nên có chút hỗn loạn, cho nên ông muốn nói chuyện cùng Giang Cảnh Xuyên.
 
Ông ước gì tiên sinh và phu nhân tốt đẹp đến thiên trường địa cửu, không cần lại xảy ra chuyện gì, như vậy lão gia cũng an tâm hơn chút.
 
Vốn dĩ trên mặt Giang Cảnh Xuyên mang theo ý cười, nghe xong lời này ý cười liền dần thu lại, sắc mặt anh cũng trở nên nghiêm túc lên, “Bác quản gia, về sau phu nhân làm cái gì, gặp người nào, bác không cần nhìn chằm chằm, cũng không cần nói cho tôi.”
 
“Thế nhưng……” Quản gia còn muốn nói gì liền bị Giang Cảnh Xuyên ngắt lời.
 
“Cô ấy là vợ tôi, là Giang phu nhân, cho nên tôi phải cho cô ấy tôn trọng, bác quản gia, tôi biết bác là vì tốt cho chúng tôi nhưng không cần thiết lại làm chuyện này.” Cho dù anh không hòa hảo với Tô Yên, cho dù bọn họ vẫn cứ như người lạ, anh cũng không hy vọng người bên cạnh “Giám thị” Tô Yên như vậy. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành. 
 
Anh vẫn luôn nhớ kỹ, cho dù Tô Yên có không tốt thì cũng là vợ anh, anh nên cho cô chỗ dựa, cũng phải cho cô tôn trọng và mặt mũi.
 
Trước kia còn như thế, hiện tại anh và cô đã thân mật như vậy, chẳng lẽ còn không tín nhiệm cô sao?
 
Nếu trên đời này người thân mật bên gối còn không tin tưởng, vậy còn có thể tin tưởng ai?
 
Giang Cảnh Xuyên nguyện ý tin tưởng Tô Yên, tin tưởng cô nói sẽ sống cùng anh thật hạnh phúc, anh cũng tin rằng cô nói sẽ không lại gặp mặt Thẩm Bồi Nhiên.
 
Từ một phương diện nào đó, Giang Cảnh Xuyên dành cho sự tin tưởng cũng chính là một cách bày tỏ tình cảm của anh.
 
Quản gia nghe xong lời này thì mặt đỏ tai hồng, ông xấu hổ không chịu nổi, thật ra ông chỉ là một quản gia mà thôi, lúc này lại mang chuyện của phu nhân nói cho Giang Cảnh xuyên là sai rồi.
 
“Bác không cần cảm thấy có lỗi, phu nhân sẽ không tức giận, chỉ là sau này không được như vậy nữa.”
 
Quản gia lập tức gật đầu, rời khỏi thư phòng, ông vẫn cảm thấy áy náy vô cùng, sao ông có thể nghi ngờ phu nhân đây? Vì thế sau khi ông vào bếp ngồi xổm một lúc, quyết định ngày mai phân phó phòng bếp làm một bàn lớn những món phu nhân thích ăn.
 
Ừm, không chỉ như vậy, trước kia phu nhân từng khen hoa trong vườn rất đẹp, hôm sau phải thu thập thêm nhiều loại mới, tốt nhất để mỗi buổi sáng phu nhân đứng trên ban công có thể nhìn thấy sắc màu rực rỡ.
 
Sau khi quản gia rời khỏi thư phòng, Giang Cảnh Xuyên vội vàng hoàn thành nốt công việc, anh lại vội vàng chạy về phòng ngủ, anh vừa về phòng, Tô Yên đã tắm rửa xong, cô đang nằm trên giường thoải mái đắp mặt nạ.
 
Cô cảm thấy nơi này thật sự rất tốt, sinh hoạt tiện lợi hơn rất nhiều, đắp loại mặt nạ này cũng làm người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
 
Giang Cảnh Xuyên ngồi ở mép giường, anh trực tiếp đưa tay nâng chân Tô Yên lên, Tô Yên sợ tới mức hét lên một tiếng, “Anh làm gì thế?”
 
Vậy mà người khiến Tô Yên vô cùng hoảng sợ lại rất bình tĩnh nói: “Kiểm tra một chút xem chân em có còn sưng đỏ không.”
 

Nói như vậy làm cho người ta không khỏi suy nghĩ bậy bạ, bởi vì Tô Yên đắp mặt nạ cho nên không nhìn ra mặt cô đã đỏ bừng, cô cố rụt chân lại, nhưng Giang Cảnh Xuyên vẫn nắm chặt, anh nhìn cẩn thận không rời mắt.
 
“Mấy ngày nay cố gắng đừng mang giày cao gót, nếu ngày mai vẫn thấy đau, buổi tối anh về dẫn em đi xem xem.”
 
Tô Yên vội vàng trả lời: “Không đau không đau, đỡ hơn nhiều rồi!”
 
“Không đau thật hay là không đau giả?” Giang Cảnh Xuyên mặt không đổi sắc hỏi.
 
…… Cái tên này!
 
“Thật sự không đau.”
 
Trên mặt Giang Cảnh Xuyên lộ ra ý cười, “Vậy chỗ khác còn đau không?”
 
Chỗ khác?…… Chỗ khác nào hả!!
 
Tô Yên quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, nếu không thì tại sao Giang Cảnh Xuyên lại nói ra lời ám chỉ như vậy?!
 
“Anh anh anh……” Tô Yên hoàn toàn nói không ra lời, da mặt cô có dày nữa cũng không thể dày đến trình độ này. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành. 
 
Giang Cảnh Xuyên lại tiếp tục nghiêm túc hỏi: “Còn đau không?”
 
Da mặt người này còn dày hơn tường thành, Tô Yên bị ép buộc không còn cách nào, cô lột mặt nạ xuống ném sang một bên, ngồi dậy, mắt to trừng Giang Cảnh Xuyên, “Đau thì sao, không đau thì sao”
 
Ý cười trong mắt Giang Cảnh Xuyên càng đậm: “Nếu em không đau, anh sẽ……”
 
Anh còn chưa nói xong, Tô Yên giống như nghe phải ô ngôn uế ngữ, cô nhanh chóng che hai tai lại.
 
Dáng vẻ này của cô thành công làm Giang Cảnh Xuyên hài lòng, anh đứng dậy vỗ vỗ đầu Tô Yên, dỗ dành: “Đêm nay chỉ ngủ thôi, em yên tâm.”
 
Đương nhiên là anh lo lắng thân thể của cô, bây giờ cũng chỉ muốn trêu chọc cô một chút thôi, nhìn dáng vẻ muốn bùng nổ của Tô Yên thật sự thú vị hết sức.
 
Giang Cảnh Xuyên vừa lòng cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, Tô Yên liếc tủ đầu giường một cái, âm thầm mắng anh ——
 
Ăn cái gì mà ăn!
 
Ngày mai cô sẽ mang đi ném!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận