Trông anh rất có tiền nha!!

Dì Vương khen tới tấp cách ăn mặc của Tô Yên.
 
Tô Yên vừa lòng ra cửa, hiện tại cô đã quen với cách ăn mặc ở đây, hơn nữa cũng học được cách thưởng thức. Cô không đánh giá nguyên thân hay điều gì khác, chỉ là trong việc trang điểm mặc quần áo này, nguyên thân thật sự hoàn toàn xứng đôi với tướng mạo này.
 
Vì sao Giang Cảnh Xuyên lại kêu Tô Yên đi ra ngoài ăn cơm, bởi vì tâm trạng anh rất tốt, thỉnh thoảng lại nghe được trợ lý và bạn gái gọi điện thoại hẹn nhau ăn tối dưới ánh nến. Suy nghĩ vừa hiện lên thì không cách nào xóa bỏ được, rõ ràng đã kết hôn được hơn nửa năm nhưng gần đây mới nảy sinh tình cảm với vợ mình, đối với Giang Cảnh Xuyên, đây cũng giống như thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, nghe được người khác nói đi ăn ngon thì sẽ nghĩ đến Tô Yên, cũng sẽ muốn tăng ca, dành ra thời gian rảnh cùng cô đi hưởng tuần trăng mật, suy nghĩ như vậy, xúc động như vậy, đối với Giang Cảnh Xuyên trước nay chưa từng có trải nghiệm như thế thì anh cảm thấy mới mẻ kích thích, đồng thời cũng có một chút chờ mong và thỏa mãn.
 
Loại cảm giác này anh không cách nào miêu tả tỉ mỉ kỹ càng, tương tự như cảm giác lần đầu tiên anh dựa vào bản thân mình nhận được đơn làm ăn, lại không hoàn toàn giống nhau, có vẻ như thỏa mãn hơn một chút.
 
Đây là lần thứ hai Tô Yên tới Giang thị, tiếp tân vừa thấy cô tiến vào liền vội vàng đứng dậy, thậm chí còn có người giúp cô ấn thang máy chuyên dụng. Tô Yên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vì cô gái giúp cô ấn thang máy thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, cho nên cô nhìn cô ấy cười cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô.”
 
Vừa nói xong cửa thang máy liền mở, Tô Yên đi vào thang máy, còn không quên lễ phép gật đầu với cô gái.
 
Không thể không nói hành động này của Tô Yên đã tăng rất nhiều độ yêu thích cho cô, cô gái kia choáng váng trở lại vị trí, vừa đặt mông xuống, người bên cạnh đã bắt lấy cô ấy hỏi: “Giang phu nhân nói gì đấy, chao ôi chao ôi, cô ấy làm sao mà còn đẹp hơn lần trước vậy……”
 
“Cô ấy vậy mà nói cảm ơn tôi……”
 
Ở quầy lễ tân bên này, từ dung mạo đến cách ăn mặc của Tô Yên, cứ thế thảo luận hơn nửa giờ vẫn cảm thấy không đủ.
 
Khi Tô Yên đi vào văn phòng Giang Cảnh Xuyên, anh đã hết bận rồi, dặn dò trợ lý một tiếng thì mang theo Tô Yên xuống thang máy đến bãi đỗ xe lấy xe.
 
Tô Yên ngồi trên ghế phụ, Giang Cảnh Xuyên nghiêng đầu liếc cô một cái, anh tự nhiên nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, hiện tại quan hệ hai người đã rất thân mật nhưng Tô Yên vẫn có chút mất tự nhiên với động tác như vậy của Giang Cảnh Xuyên, chẳng qua cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, khi Giang Cảnh Xuyên thẳng eo ngồi dậy, đột nhiên cô ôm lấy anh, cười tủm tỉm dựa vào đầu vai anh nói: “Cảm giác đã lâu không thấy anh.” Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành. 
 
Lời này trực tiếp đâm trúng trái tim Giang Cảnh Xuyên, tê tê dại dại, anh cũng không biểu hiện ra ngoài, lẳng lặng để cho Tô Yên ôm, một lát sau Tô Yên liền buông anh ra, giảo hoạt cười, “Được rồi, không làm chậm trễ Giang tiên sinh lái xe nữa.”
 
Thật ra Giang Cảnh Xuyên còn muốn ôm thêm lúc nữa.
 
Hiện tại còn chưa tới giờ cao điểm tan tầm, đường đi thông suốt một mạch, rất nhanh đã đến nhà hàng Giang Cảnh Xuyên nói, sau khi ngồi xuống Tô Yên liền lật thực đơn, cô vẫn không quá hiểu biết cơm Tây, cô cũng chỉ ăn một chút vào ngày tiệc mừng thọ đó, những lúc khác cô đều là ăn đồ ăn Trung Quốc, căn bản là không biết nên gọi món như thế nào, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên một cái, thoải mái hào phóng nói: “Anh giúp em gọi, được không?”
 
Giang Cảnh Xuyên không nhịn được bật cười, nhanh chóng gọi món.
 
Nhà hàng này điều kiện không tồi, hai người lại dựa vào cửa sổ, một màn cảnh đêm liền ở trước mắt, Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên, trong lòng bỗng mềm mại lạ thường, anh đột nhiên cảm thấy vợ mình thật sự rất đẹp.

 
“Hôm nay làm gì vậy?” Giang Cảnh Xuyên thuận miệng hỏi, anh hoàn toàn là muốn biết ban ngày cô làm cái gì, hiện tại ban ngày Tô Yên cũng không ra khỏi cửa, anh sợ cô ở nhà một mình nhàm chán.
 
Tô Yên không biết lúc này có nên kể chuyện Vương Tư Kỳ ra không, cô nhìn ánh mắt Giang Cảnh Xuyên, lại nghĩ đến không khí hiện tại, cô tạm thời buông suy nghĩ này xuống, hiện giờ hẳn là phải nói chuyện yêu đương mới đúng, thật sự không thể kéo một người phụ nữ khác làm phá hư bầu không khí, vẫn là chờ về nhà lại dốc sức mách lẻo thôi.
 
“Xem TV, ăn cơm, đúng rồi, em còn ngủ trưa.” Tô Yên thành thật đáp, cô không cảm thấy sinh hoạt nhàm chán như vậy, so với cuộc sống ở hậu cung thì hiện tại coi như là thú vị vô cùng.
 
Giang Cảnh Xuyên trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: “Em muốn ra ngoài chơi thì cứ đi đi, giữ liên lạc với bạn bè trước kia cũng không thành vấn đề.”
 
Mãi cho đến hiện tại, Giang Cảnh Xuyên vẫn tưởng rằng Tô Yên không ra khỏi cửa là để anh yên tâm, anh coi cô là vợ mình, không bao giờ nghĩ đến việc biến cô thành chim hoàng yến, Tô Yên nên có vòng bạn bè và cuộc sống của cô.
 
Tô Yên cũng nghe ra ý Giang Cảnh Xuyên, cô không định uốn nắn anh, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật ra em cảm thấy ở nhà cũng rất thú vị.”
 
Tới nơi này cũng được một khoảng thời gian, từ trên TV có thể nhìn ra, phụ nữ sau khi kết hôn vẫn có thể ra ngoài làm việc, năm đó vừa vào cung, cô cũng từng khao khát tự do, chỉ là giáo dục nhiều năm như vậy đã thâm nhập cốt tủy, cô đương nhiên biết phụ nữ nơi này mặc dù có chút mệt nhưng sướng hơn phụ nữ trong hậu cung biết bao nhiêu.
 
Có lẽ có một ngày cô sẽ thực sự trở thành người ở nơi này nhưng hiện tại còn chưa phải, cô vẫn là Tô Yên ở hậu cung bị sủng đến tùy ý.
 
Giang Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, anh cũng không có ý định tiếp tục thảo luận vấn đề này với cô nữa: “Em nguyện ý ở trong nhà cũng không tồi, chỉ là anh muốn nói cho em biết, không ai sẽ trói buộc em, em muốn ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
 
Tô Yên nhớ tới lời Vương Tư Kỳ, giật mình, cô làm bộ vô cùng mất mát hỏi: “Anh có cảm thấy em rất vô dụng không?”
 
Giang Cảnh Xuyên không rõ nguyên do: “Em có ý gì?”
 
“Em cũng không biết làm gì, trong công việc cũng không giúp được anh, mỗi ngày đều sống lặp đi lặp lại……” Tô Yên một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu than nhẹ một tiếng.
 
Suy nghĩ đầu tiên của Giang Cảnh Xuyên là chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, anh cau mày hỏi: “Tại sao đột nhiên lại nói chuyện này? Làm sao vậy?”
 
Hiện tại cô sẽ không nhắc tới Vương Tư Kỳ, giờ phút này bày ra biểu cảm chẳng qua vì có buổi tối làm nền, Tô Yên chậm rãi lắc lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân rất vô dụng.”
 
Bộ dáng này của Tô Yên rõ ràng là không muốn nói cho anh, Giang Cảnh Xuyên cũng không hề truy hỏi, anh chỉ hơi suy tư rồi nghiêm túc nhìn Tô Yên nói: “Em muốn sống một cuộc sống như thế nào?” Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành. 

 
Em muốn sống một cuộc sống như thế nào?
 
Tô Yên nghe xong lời này thì ngẩn ra, cô có chút không biết nên trả lời như thế nào.
 
“Chăm chỉ làm việc, hưởng thụ sự nghiệp thành công?” Giang Cảnh Xuyên hỏi.
 
Tô Yên nhanh chóng lắc đầu, tuy rằng cô đọc sách cổ rất thành thục, cô cũng có tìm tòi học hỏi binh pháp một chút nhưng trong xương cốt Tô Yên không có hứng thú với việc dốc sức xây dựng sự nghiệp.
 
Trên mặt Giang Cảnh Xuyên nổi lên ý cười, tiếp tục nói: “Hiền thê lương mẫu, giúp chồng dạy con?”
 
Tô Yên chần chờ trong chốc lát, lại lần nữa lắc đầu, câu trả lời này thật ra là đánh cuộc kiên nhẫn của Giang Cảnh Xuyên cho cô nhưng cũng là lời nói thật, cô thật sự không có chút hứng thú nào với chuyện làm hiền thê lương mẫu.
 
“Vậy em có thể nói cho anh biết em muốn cuộc sống như thế nào không?” Giang Cảnh Xuyên rất nghiêm túc.
 
“Đây là cuộc sống em muốn.” Tô Yên quyết định nửa thật nửa giả trả lời anh vấn đề này, “Em muốn mỗi buổi sáng được ăn thật ngon, sau đó ra vườn ngắm hoa, thời gian trôi nhanh một hay chậm một chút đều không thành vấn đề, em thích cuộc sống như vậy.”
 
Không lo ăn mặc, càn rỡ mua mua mua, không cần bôn ba vì ngày mai, cô muốn có thể khống chế tương lai.
 
Muốn bước trên con đường rộng thênh thang, mặc dù trước khi bước lên con đường này, cần phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực.
 
Giang Cảnh Xuyên nhịn không được đưa tay ra xoa đầu cô, ý cười trên mặt càng sâu: “Anh đây thật vinh hạnh, có thể cho vợ mình cuộc sống mà cô ấy muốn.”
 
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, không biết nên bày ra biểu cảm gì, bởi vì cô hoàn toàn không biết lời này của Giang Cảnh Xuyên có ý gì.
 
“Nói cho em cái này nhé, cho dù là muốn thành công trong sự nghiệp hay cuộc sống, đều là lựa chọn cá nhân, mỗi người lại có mong muốn khác nhau, cho nên bất luận là ai cũng không có tư cách đánh giá người khác vô dụng hay không, rất nhiều người dùng thời gian cả đời vẫn không hiểu được bản thân rốt cuộc muốn cái gì, em có thể hiểu rõ bản thân mình muốn gì, hơn nữa còn đã đạt được, đây là một loại thành công, ở điểm này anh còn kém xa em.” Lời này của Giang Cảnh Xuyên nghe rất quang minh chính đại nhưng cũng là sự thật.
 
Tô Yên vô cùng tán thành lời Giang Cảnh Xuyên nói, anh lại khiến cô có thiện cảm hơn, thật ra đề tài vừa rồi của họ có chút sâu sắc, Tô Yên cũng thích hợp hỏi: “Vậy anh hiện tại muốn cuộc sống như thế nào?”
 

Đối với Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên cũng coi như là người thắng cuộc trong cuộc sống rồi.
 
Muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, lớn lên ưa nhìn, quan hệ gia đình cũng rất hòa thuận, còn có một người vợ xinh đẹp nữa. \(^o^)/~
 
Không phải người thắng cuộc thì là gì?
 
Nếu Giang Cảnh Xuyên còn không hài lòng cuộc sống hiện tại, vậy xứng đáng nhận một đao.
 
Giang Cảnh Xuyên lặng im một hồi lâu, chờ bò bít tết được mang lên, anh mới hồi phục tinh thần, trả lời: “Anh không thể nói đây là cuộc sống anh muốn nhưng anh rất thích như bây giờ.”
 
Tô Yên cũng không quan tâm lắm trong lòng Giang Cảnh Xuyên muốn cái gì, đề tài này liền nhanh chóng qua đi, cô khó khăn nhìn bò bít tết trước mặt. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành. 
 
Vì sao bộ đồ ăn lại là dao?
 
Dùng đũa không phải tốt hơn sao!
 
Ai tới đổi cho cô con dao này thành đôi đũa được không!
 
Cái này phải dùng như thế nào đây trời……
 
Cô phải làm gì đây, vì sao lại muốn tới nhà hàng này ăn cơm hả! (╯‵□′)╯︵┻━┻
 
Giang Cảnh Xuyên cắt bò bít tết, anh ngẩng đầu vừa thấy còn chưa động Tô Yên, anh liền nghĩ cô là đang đợi anh cắt cho, Giang Cảnh Xuyên buông dao nĩa, nhìn Tô Yên cười, “Nào, đưa anh, anh cắt giúp em.”
 
Cắt bò bít tết cho vợ anh là đúng rồi.
 
Tô Yên thở dài nhẹ nhõm, thật may người như Giang Cảnh Xuyên rất có mắt, nếu không cô sẽ xấu hổ chết mất.
 
Ngón tay Giang Cảnh Xuyên thon dài, khớp xương rõ ràng, anh đang cúi đầu nghiêm túc cắt bò bít tết, Tô Yên không e dè ánh mắt mình, giọng nói có chút vui sướng nho nhỏ, “Anh tốt với em quá.”
 
Nếu có thể thật sự thích cô thì càng tốt.
 
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên như vậy thì nhịn không được suy nghĩ, anh còn chưa quá thích cô mà đã săn sóc cô như vậy, nếu được người như vậy yêu, có lẽ sẽ là người hạnh phúc nhất trong mắt người đời nhỉ?
 
Đột nhiên cô có chút mong đợi nho nhỏ.

 
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy cười, cắt xong liền đẩy đĩa đến trước mặt Tô Yên: “Phải.”
 
Nhìn gương mặt Tô Yên thỏa mãn tươi cười, Giang Cảnh Xuyên nhớ tới một chuyện, khi đó anh còn chưa thành niên, có một lần không cẩn thận nghe được ba mẹ cãi nhau, anh nhìn người ba mình lấy làm kiêu ngạo thế mà lại  ăn nói khép nép cầu xin mẹ tha thứ, nói mấy lời ngu xuẩn chẳng hề phù hợp với ông, cuối cùng mới dỗ được mẹ cười. Khi đó anh quả thực không muốn chấp nhận rằng đây là Giang tổng được cả giới thương nghiệp kiêng kị, hận bản thân không thể mù mắt không thấy được. Những năm gần đây, tình cảm giữa ba mẹ dường như vẫn rất tốt, mãi cho đến hiện tại Giang Cảnh Xuyên mới hiểu được, làm một người chồng tốt cũng là một sự thành công.
 
Anh đã là một thương nhân thành công, hiện tại muốn khiêu chiến bản thân một chút, trở thành một người chồng thành công vậy.
 
Khi Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên câu được câu không trò chuyện, trùng hợp phía bên kia nhà hàng đang thảo luận về Giang Cảnh Xuyên.
 
“Tuy rằng Giang thị chiếm ưu thế ở thành phố A nhưng Giang Cảnh Xuyên cũng không dễ kết thân, chỉ sợ kéo anh ta liên minh có chút khó khăn.” Người đàn ông mang mắt kính gọng mạ vàng thong thả ung dung uống rượu vang đỏ nói.
 
Lục Dạng cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo, nghe vậy nở nụ cười nhẹ, “Giang Cảnh Xuyên có vốn, hơn nữa, vừa lúc, tôi cũng không phải người dễ sống chung.”
 
Sắc mặt người đàn ông cứng đờ, không nói gì. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành. 
 
Đúng lúc này, giám đốc nhà hàng đi tới, ghé vào bên tai Lục Dạng thấp giọng nói nói mấy câu, ngay lập tức sắc mặt Lục Dạng hơi có chút kinh ngạc.
 
“Cái gì? Giang Cảnh Xuyên ở chỗ này?”
 
Giám đốc nhà hàng cung kính gật đầu, “Vâng, Giang tiên sinh mang theo bạn gái tới đây.”
 
“Bạn gái?” Lục Dạng suy nghĩ một lát, “Chẳng lẽ là Giang phu nhân?”
 
Nguời đàn ông vừa nghe lời này, rất có hứng thú truy hỏi: “Giang phu nhân? Ngày đó tôi không đi, nghe nói bộ dạng rất xinh đẹp.”
 
Lục Dạng vừa đứng dậy cài cúc áo vừa nói với giám đốc nhà hàng: “Tôi qua đó chào hỏi một chút.”
 
Nói xong, Lục Dạng lại nhìn về phía người đàn ông kia, cong môi cười, ý tứ không rõ mà cười nói: “Giang Cảnh Xuyên không phải người dễ trêu chọc, cậu ngả ngớn nhắc đến vợ cậu ta như vậy, may mắn cậu ta không nghe được, nếu không công ty cậu chịu được cậu ta chơi đùa sao?”
 
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm lại, không dám nói gì nữa, chỉ là vẫn là cẩn thận chú ý hoàn cảnh xung quanh, sợ lời vừa nói bị người khác nghe được.
 
Lục Dạng theo giám đốc nhà hàng đi vào khu vực của Giang Cảnh Xuyên, hắn đột nhiên dừng bước chân, Giang Cảnh Xuyên đưa lưng về phía hắn, mà Tô Yên ngồi đối diện phía hắn, dưới ánh nến, Tô Yên ôm má thỏa mãn nhìn Giang Cảnh Xuyên mỉm cười, không biết đối phương nói cái gì, cô hơi cúi đầu cười nhạt. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận