Hiện tại Tô Yên đã học xong mấy thao tác đơn giản trên điện thoại, chẳng qua trước mắt chỉ dừng lại ở giai đoạn gọi điện thoại nhận điện thoại và xem tin nhắn.
Ban ngày rảnh rỗi nhàm chán, xem xong bộ phim cung đấu, Tô Yên nhất thời không biết nên xem cái gì, cô liền ngẩn ngơ làm tổ trên tatami, nhớ tới cảnh tượng nữ chính viết thư trong phim truyền hình, Tô Yên ngay lập tức liền hứng thú, cô gọi dì Vương tới, thích thú hỏi: “Dì Vương, trong nhà có bút lông với loại giấy này không?”
Dì Vương không biết Tô Yên muốn làm gì, nhưng bà vẫn làm hết bổn phận trong vòng một giờ mua đồ về cho Tô Yên, một lần nữa cầm cây bút quen thuộc, Tô Yên thiếu chút nữa bật khóc, nếu không phải trang trí trước mặt, cô suýt nữa cho rằng mình đã trở lại trong cung.
Chữ viết Tô Yên rất đẹp, cô gạt bỏ suy nghĩ, bắt đầu viết chữ lên trên giấy, mặc kệ chữ cô có đẹp không, ít nhất cũng đã hù dọa được dì Vương.
Trong lòng dì Vương kinh ngạc cảm thán, thật ra bà Giang và ông Giang rất nhìn xa trông rộng, coi như Tô gia không phải hào môn thế gia, thì cũng phải là dòng dõi thư hương, phải không, bồi dưỡng ra một cô con gái không chỉ thông minh xinh đẹp, còn có thể một tay viết bút lông tốt như vậy.
Chờ đến khi Tô Yên buông bút lông nhìn chữ viết trên giấy, trong lòng thầm lắc đầu, quả nhiên là lâu lắm không viết, có chút lạ lẫm.
Dì Vương lại gần nhìn thấy liền vô cùng khiếp sợ: "Tôi thấy chữ phu nhân viết còn đẹp hơn của những người trên TV.”
Lời này không phải nịnh hót, từ góc độ của bà, thì đây là lời nói thật.
Tô Yên không nhịn được nở nụ cười: "Cũng bình thường thôi.”
Chờ sau khi cô viết xong rồi rửa sạch tay, nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy đã đến giờ ăn tối, phòng bếp đang bận việc. Cô nghĩ lúc này Giang Cảnh Xuyên cũng đã tan ca, vì thế động tác có chút vụng về bấm số điện thoại của Giang Cảnh Xuyên, trong chốc lát đầu bên kia đã nhấc máy: “Ừ?”
Vốn dĩ Tô Yên cũng không có việc gì, cô chỉ là muốn tạo cảm giác tồn tại trước mặt Giang Cảnh Xuyên mà thôi, im lặng vài giây mới cười nói: “Em vừa mượn thư phòng của anh một chút, anh không để ý chứ?”
Trong biệt thự này chỉ có một gian thư phòng, là của Giang Cảnh Xuyên.
Giang Cảnh Xuyên đang ăn cơm cùng cấp dưới, một đám người thấy Giang Cảnh Xuyên gọi điện thoại, phòng riêng vốn có chút ồn ào ngay lập tức liền lặng ngắt như tờ, cực kỳ yên tĩnh.
“Đương nhiên không để ý, em ăn cơm chưa?” Giang Cảnh Xuyên cũng chú ý thấy cấp dưới hơi khác lạ, anh liền đưa tay ra hiệu để bọn họ tiếp tục ăn uống, nhưng hiện tại còn ai dám phát ra nửa chút âm thanh nào nữa, nguyên một đám người đều dựng lỗ tai lên nghe lén nội dung.
Tô Yên vốn không phải người thích dính người nhưng cô biết, tình cảm giữa cô và Giang Cảnh Xuyên chỉ vừa mới bắt đầu, tuy rằng tối nào anh cũng sẽ về ăn cơm, nhưng thời gian ban ngày cô vẫn phải tạo cảm giác tồn tại, cho dù đề tài lúc này có chút nhàm chán nhưng cô vẫn phải tiếp tục trò chuyện với anh: “Chưa, dì ở phòng bếp còn đang chuẩn bị, anh đang ăn cơm sao? Ăn gì đó?”
Thật ra trong xương cốt đàn ông vô cùng thích được người khác quan tâm, điều này sẽ làm bọn họ cảm thấy mình được để ý.
Giang Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua bàn cơm: “Anh đang ở nhà ăn, có cá chua Tây Hồ, thịt Đông Pha, súp cua…… Ừm, đúng rồi, đây là món gì?”
Câu sau là Giang Cảnh Xuyên hỏi người bên cạnh, người kia nghe xong lời này nhanh chóng nhỏ giọng trả lời: “Giang tổng, đây là bào ngư nhỏ tưới dầu hành.”
“À, còn có một chút rau.” Giang Cảnh Xuyên lại tiếp tục nói với đầu bên kia điện thoại.
Âm thanh làm nũng mềm mại của Tô Yên đến: “Em cũng muốn ăn, lần sau đưa em đi được không?”
Giọng nói Giang Cảnh Xuyên rất nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là rất sung sướng: "Ừm, được, lần sau đưa em đến ăn.”
Vốn đang suy đoán danh tính người bên kia điện thoại của boss, hiện tại nghe thấy lời này mọi người nháy mắt đã hiểu, chắc chắn là Giang phu nhân không sai, nhưng lại nói, Giang tổng đã kết hôn hơn nửa năm rồi mà hiện tại còn ngọt ngào như vậy, có thể thấy được tình cảm vợ chồng tốt biết bao nhiêu!
“Anh nói rồi đó nha, không cho đổi ý, em cho là thật đấy nhé, anh nhất định phải dẫn em đi ăn.” Tô Yên lại dặn dò một câu.
Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là phải có chút tình thú.
Giang Cảnh Xuyên nhịn không được khẽ nở nụ cười: "Được được được, nhất định sẽ đưa em đi ăn.”
Thấy đã đạt được mục đích, hơn nữa còn đã lót đường cho buổi hẹn hò tiếp theo, Tô Yên cũng cảm thấy mỹ mãn, cô còn không quên bổ sung một câu: "Chờ lần sau em phát hiện đồ ăn ngon cũng sẽ dẫn anh đi ăn.”
Cuộc đối thoại này rất giống tình yêu học trò, nhưng không ngờ là Giang Cảnh Xuyên lại phát hiện mình vậy mà rất thích.
“Được rồi, không quấy rầy anh ăn cơm nữa, ăn no một chút buổi chiều tiếp tục cố gắng làm việc.”
Giang Cảnh Xuyên cúp điện thoại xong, trên mặt vẫn còn duy trì ý cười nhàn nhạt, tâm trạng thật là tốt.
Bọn cấp dưới vừa thấy biểu cảm tựa như phát xuân của Giang boss nhà mình liền ngộ ra mọi chuyện, cả đám đều cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, trong lòng lại có chút chua, làm sao tâm trạng có thể không tốt được, có một đại mỹ nhân ở nhà chờ mình, ngẫm lại vừa thấy chua vừa thoải mái.
Buổi chiều, Tùy Thịnh nhàn rỗi không có việc gì lại ghé qua, công việc trên tay Giang Cảnh Xuyên cũng gần xong rồi, cho nên mới có thời gian cùng anh ta uống cà phê tám chuyện.
Giang Cảnh Xuyên vô cùng tín nhiệm Tùy Thịnh, cũng bởi vì chuyện Vương Tư Kỳ là Tùy Thịnh nói cho anh, cho nên chần chờ một lát, Giang Cảnh Xuyên liền nói chuyện hồi sáng cho Tùy Thịnh nghe: “Tính tình Tư Kỳ rất ngoan cố, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng thu tay lại như vậy.”
Đây là điều mà Giang Cảnh Xuyên lo lắng, mặc kệ anh nói gì, chỉ cần Vương Tư Kỳ quyết giữ ý mình, anh cũng không có cách nào với cô ta, đương nhiên không phải anh lo cho cô ta, chỉ là sợ cuộc sống của mình bị quấy rầy.
Tùy Thịnh sáp lại, giọng điệu không tốt lắm:“Tôi biết ngay cô ta không có ý tốt mà, Tô Yên nói thế nào?”
Tư duy của đàn ông và phụ nữ là không giống nhau, phụ nữ thích nói, đàn ông lại thích giải quyết hơn.
Giang Cảnh Xuyên nhớ lại vẻ mặt của Tô Yên một chút, trầm giọng nói: “Cô ấy không nói gì, chỉ là có chút uể oải, còn hỏi tôi có cảm thấy cô ấy rất vô dụng không.”
“Lấy hiểu biết của tôi Vương Tư Kỳ, con người cô ta ngạo mạn vô cùng, hận không thể muốn trời cao, tôi đảm bảo, cô ta chắc chắn nói với Tô Yên cái gì mà hâm mộ cô ấy rồi không phải làm việc các kiểu.” Lời Tùy Thịnh nói làm Giang Cảnh Xuyên nhíu mày.
“Tôi còn chưa nói cho cậu nhỉ, lúc bé người lớn mấy nhà tụ tập cùng nhau ăn cơm, khi đó chúng ta còn nhỏ, lúc ấy bình hoa trong khách sạn bị cô ta làm vỡ nhưng cô ta lại có thể làm bộ giống như không có việc gì, kết quả Vương Truyện nghịch ngợm nhất đã bị mắng, người lớn đều tưởng do cậu ta. Từ đó về sau, tôi đều kính nhi viễn chi* với cô ta.” Thật ra, quan hệ giữa Tùy Thịnh và Vương Tư Kỳ đáng lẽ phải rất tốt mới đúng, cha mẹ hai nhà đều quen biết, hồi nhỏ còn chơi cùng nhau nhưng từ trước đến nay Tùy Thịnh chưa từng cho Vương Tư Kỳ vẻ mặt tươi cười, anh ta cũng khinh thường phải giả bộ.
*Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy coi như chuyện này Vương Tư Kỳ làm không thỏa đáng nhưng anh cũng không muốn đánh giá nhân phẩm cô ta, chỉ có thể không lên tiếng.
Tùy Thịnh phàn nàn xong thì sâu xa nói: “Thật ra Vương Tư Kỳ sẽ làm cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần thái độ của cậu đặt ở nơi này, hứng thú của cô ta sẽ không thể gây nên sóng gió gì, về nhà có thể giải thích với Tô Yên một chút.”
“Thái độ của tôi đương nhiên không đổi.” Giang Cảnh Xuyên không nhanh không chậm nói: "Nếu có thể ở bên nhau thì đã sớm ở bên nhau rồi, tôi chỉ coi cô ta như bạn bè bình thường.”
Đây là thái độ của Giang Cảnh Xuyên, cho dù anh độc thân chưa kết hôn cũng không thể ở bên Vương Tư Kỳ. Giang Cảnh Xuyên quyết định về sau phải để tâm một chút, câu nói cuối cùng kia của Vương Tư Kỳ làm người ta miên man bất định. Giang Cảnh Xuyên suy đoán, nếu cô ta thật sự có ý đó với mình, vậy chắc chắn cô ta đã điều tra Tô Yên, cho nên cũng biết chuyện trước kia của Tô Yên và Thẩm Bồi Nhiên. Chẳng qua cô ta có lẽ không biết, ngay từ đầu anh đã biết chuyện này.
Anh luôn cảm thấy, có thể về sau Vương Tư Kỳ sẽ làm ầm ĩ chuyện này lên, đúng vậy, ở góc độ người bình thường có lẽ là sẽ không thể chấp nhận chuyện Tô Yên đã từng trật đường ray. Nhưng Giang Cảnh Xuyên không giống người thường, anh không quá quan tâm đến tình cảm của bản thân, đương nhiên anh đã từng tức giận về chuyện của Tô Yên, nhưng anh lại rất lý trí, tuy rằng lúc ấy hai người là vợ chồng, nhưng thật sự còn không bằng người xa lạ.
Trước khi phát sinh tình cảm với Tô Yên, anh sẽ tức giận, nhưng không đến mức mất đi lý trí.
Càng không nói hiện tại anh và cô đã nói chuyện thông suốt, ai cũng đừng hòng nghĩ lợi dụng chuyện này làm anh khó chịu.
Hiện tại Giang Cảnh Xuyên đều tan tầm sớm, còn chưa tới 5 giờ chiều anh đã cầm chìa khóa xe ra khỏi văn phòng. Trợ lý và các thư ký đã thấy nhiều nên không có gì ngạc nhiên.
Anh về đến nhà, dì Vương nói Tô Yên đang ngủ trưa còn chưa có tỉnh, Giang Cảnh Xuyên bật cười không thôi, anh giơ tay nhìn thoáng qua thời gian: "Hiện tại đã 5 giờ rồi.”
Tuy nói như vậy nhưng sau khi Giang Cảnh Xuyên lên lầu cũng không vào phòng ngủ mà đi qua thư phòng, vừa mới đi đến bàn làm việc anh đã nhìn thấy trên mặt bàn bày mấy tờ thư pháp. Đang buồn bực thì dì Vương bưng chè tiến vào, bà thấy Giang Cảnh Xuyên đang ngẩn người, trong lòng bà vui vẻ, đi ra phía trước vui tươi hớn hở nói: “Đây là phu nhân viết, trước kia còn không biết phu nhân có bản lĩnh này đâu, cũng không thua kém trên TV chút nào.”
Giang Cảnh Xuyên quả thực không thể tin được vào mắt và lỗ tai mình, bởi vì trước kia Tô Yên cũng không có biểu hiện ra sở trường đặc biệt gì nhưng anh rất nhanh đã trấn định lại, dựa theo phong cách Tô gia, Tô Yên thế này cũng không có gì lạ. Anh cẩn thận thu thập chữ viết của cô, nghĩ thầm, ngày mai mang đến công ty bảo trợ lý đi dán giúp một chút, anh muốn treo ở trong văn phòng, về sau nếu ai hỏi anh sẽ nói đây là vợ anh viết.
Dì Vương thấy Giang Cảnh Xuyên quý trọng chữ viết của Tô Yên như thế, nụ cười trên mặt càng thêm sâu. Theo ánh mắt và kinh nghiệm của bà, cái cô Vương tiểu thư gì đó căn bản không có cửa thượng vị, đơn giản là kém hơn phu nhân nhiều!
Nghĩ đến Vương Tư Kỳ, dì Vương chuẩn bị lại thêm chút xúc tác nhưng lời nói vừa lên đến miệng lại nuốt xuống, sáng nay đã nói đủ rồi, bà nói thêm nữa nếu tiên sinh chú ý đến Vương tiểu thư kia, vậy mất nhiều hơn được.
Lúc Tô Yên tỉnh lại mặt trời đã sắp xuống núi, một giấc này ngủ đến thần thanh khí sảng, vừa xuống nhà cô đã nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên đang ngồi trên sô pha xem TV, cô không hề nghĩ ngợi liền vọt qua, đứng yên trước mặt anh, kinh ngạc hỏi: “Anh đã về rồi à? Về lúc nào vậy? Tại sao không gọi em?”
“Em nhiều câu hỏi quá, anh trả lời từng câu một này, anh về lúc 5 giờ, thấy em ngủ say quá, vừa lúc anh cũng có chút công việc cần xử lý, cho nên không quấy rầy em.”
Tô Yên vừa mới tỉnh ngủ trên mặt còn có chút ngơ ngác, chờ cô phục hồi tinh thần lại, ngồi bên cạnh Giang Cảnh Xuyên, kéo cánh tay anh vui vẻ nói: “Thật tốt quá, ngủ một giấc dậy đã thấy anh trở về, hôm nay tuyệt quá đi.”
Giang Cảnh Xuyên vô cùng hưởng thụ những lời này, nghe xong khóe miệng liền mang ý cười.
Cơm nước xong, Tô Yên đề nghị đi dạo khu biệt thự coi như là tản bộ, Giang Cảnh Xuyên cũng không ý kiến. Khu biệt thự nơi này được xanh hoá không tồi, dọc theo đường đi cũng gặp vài cặp vợ chồng chậm rãi tản bộ, Tô Yên duỗi người, thỏa mãn than một tiếng: "Thật thoải mái.”
Đây là cuộc sống cô muốn.
Vô ưu vô lo, thoải mái dễ chịu, không cần nhọc lòng chuyện gì, thật là tốt.
Giang Cảnh Xuyên nâng tay lên sờ sờ đầu cô, cười nói: “Còn có thể thoải mái hơn nữa, chờ sau tiệc mừng thọ ông ngoại em, chúng ta đi ra ngoài nghỉ phép nhé? Trước kia chưa cho em một tuần trăng mật, hiện tại bù đắp cho em có được không?”
Tô Yên không có khái niệm gì với chuyện đi ra ngoài chơi, cô ngơ ngẩn hỏi: “Nghỉ phép?”
“Nếu em muốn đi mua sắm, chúng ta sẽ đi Châu Âu, nếu muốn nghỉ ngơi tìm một hòn đảo ở một thời gian đều được.” Giang Cảnh Xuyên cũng không có hứng thú gì với đi du lịch, dù sao anh đã đi qua rất nhiều quốc gia, tuy rằng chỉ là đi công tác. Với anh mà nói, chỉ cần ở bên Tô Yên, cho dù tùy tiện tìm một điểm du lịch trong nước cũng có thể.
Tô Yên có chút bàng hoàng, trước kia Hoàng Thượng cũng từng nói với cô, chờ có thời gian sẽ mang cô ra ngoài cải trang vi hành. Khi đó cô vẫn rất muốn ra ngoài cho nên trong lòng tràn đầy mong chờ, kết quả hắn vẫn luôn không có thời gian, quá nhiều sổ sách và công việc cần hắn xử lý, về sau cô không còn chờ mong nữa. Lúc này Giang Cảnh Xuyên nhắc đến đi chơi giải sầu, thế nhưng cô lại không biết nói gì mới được.
“Anh nói đi chỗ nào thì đi chỗ ấy, em sao cũng được.” Rõ ràng trong lòng tự dặn mình không nên chờ mong điều gì nhưng Tô Yên vẫn không tránh khỏi hân hoan nhảy nhót.
Giang Cảnh Xuyên gật đầu: "Vậy được, anh bảo trợ lý sắp xếp chuyện vé máy bay.”
Buổi tối, tại quán bar nào đó ở thành phố A, Thẩm Bồi Nhiên và Hồ Hàng ngồi uống rượu với nhau. Gần đây tâm trạng hắn không phải buồn phiền bình thường, không riêng gì chuyện công việc, hiện tại cho dù hắn nhắn tin hay gọi điện thoại Tô Yên đều không thèm để ý, điều này làm cho Thẩm Bồi Nhiên đã nản lòng lại thêm bất đắc dĩ. Hắn cảm thấy, chuyện này đáng lẽ nên lật bài rồi xin lỗi thật tốt nhưng hiện tại lại làm hắn luống cuống thành như vậy. Hồ Hàng thấy hắn rót một ly lại một ly thì nhịn không được ngăn hắn lại, khuyên nhủ: “Đừng uống quá nhiều, ngày mai còn phải đi làm.”
Thẩm Bồi Nhiên đẩy hắn ta ra, ánh mắt dần dần trở nên mê mang: “Cậu nói một chút xem cô ấy có ý gì?! Là thật tình muốn cắt đứt với tôi sao?”
Hắn không muốn chấp nhận đáp án này nhưng Tô Yên càng ngày càng làm hắn sợ hãi.
Trước kia hắn luôn cảm thấy cho dù thế nào, Tô Yên đều vẫn luôn thích hắn, vậy mà hiện tại cũng không có một chút tự tin nào.
Hồ Hàng ngay từ đầu cũng không tin Tô Yên sẽ tuyệt tình như vậy,nhưng liên tiếp nhiều ngày cô không lộ mặt, gọi điện thoại cũng không nhận, xem tình thế này cũng không giống như đang mâu thuẫn ầm ĩ, ngược lại giống như thật sự muốn phân rõ giới hạn với Thẩm Bồi Nhiên. Nghĩ đến đây, Hồ Hàng cũng không dám khuyên hắn nữa.
Thẩm Bồi Nhiên tiếp tục tự nói với mình: “Cho dù cô ấy muốn đoạn tuyệt với tôi, cũng phải nghe tôi nói hết lời chứ? Không cho tôi cơ hội giải thích nào đã trực tiếp phán tử hình là có ý gì? Chỉ cần cô ấy nói, chẳng lẽ tôi sẽ mặt dày mày dạn quấn lấy cô ấy không buông sao?”
…… Thật đúng là sẽ như vậy. Hồ Hàng yên lặng chửi thầm, nhìn bộ dáng này thật không giống người sẽ dứt khoát buông tay, chẳng qua hắn ta cũng cảm thấy Tô Yên thật là tuyệt tình, có chuyện gì không thể ngồi xuống bàn bạc thật tốt sao, cơ hội nói chuyện cũng không cho người ta liền trực tiếp không qua lại? Điều này cho dù là ai cũng đều không thoải mái trong lòng.
“Cậu đừng uống nữa, lại nghĩ cách xem.” Hồ Hàng nghẹn nửa ngày cũng chỉ có thể khô khan nói.
“Còn có thể có biện pháp nào, tôi nhờ Vạn Dập giúp, cô ấy liền mặc kệ, tôi gọi điện thoại cô ấy cũng không nhận, chẳng lẽ muốn tôi đến nhà cô ấy và Giang Cảnh Xuyên sao?” Thẩm Bồi Nhiên càng nghĩ càng chua xót, lần này cũng không cần ly, chỉ có thể cầm bình rượu liền dốc xuống, dạ dày nóng rát, vô cùng khó chịu, nhưng vẫn không khó chịu bằng trong lòng.
Hồ Hàng kéo lại hắn ngồi xuống, tò mò hỏi: “Tôi không nghĩ ra, nếu lúc ấy cậu cầm sổ hộ khẩu trực tiếp đi đăng ký với Tiểu Yên thì không phải nhiều chuyện như vậy rồi sao?”
Thẩm Bồi Nhiên nghe xong lời này, vẻ mặt mờ mịt, cả người giống như bị khoét rỗng, qua một hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Cô ấy có đưa.”
“Cái gì?”
Giọng nói Thẩm Bồi Nhiên đột nhiên liền lớn lên, hai mắt đỏ đậm nhìn cực dọa người: "Cô ấy cầm sổ hộ khẩu tới tìm tôi, hỏi tôi có muốn cưới cô ấy không, chỉ cần tôi gật đầu, cô ấy sẽ lập tức đi đăng ký với tôi……”
Hắn đột nhiên nhớ lại một chuyện đã bị bản thân cố tình quên đi.
Quả thật, lúc trước Tô Yên yêu đến nghĩa vô phản cố*, không biết tốn bao nhiêu công sức mới trộm được sổ hộ khẩu từ trong nhà ra. Cô tìm được hắn, đôi mắt rất sáng giống như có sao bên trong vậy, cô nói, chỉ cần hắn nguyện ý, cô không cần làm Giang phu nhân, cái gì cũng không cần, cô sẽ kết hôn với hắn.
*Nghĩa vô phản cố: không được phép chùn bước.
Chỉ là khi đó hắn căn bản không muốn gánh vác trách nhiệm hôn nhân, quan trọng nhất chính là, hắn ngây thơ cho rằng, chỉ cần Tô Yên không muốn, không ai có thể ép buộc cô gả cho Giang Cảnh Xuyên, hắn tin chắc cô sẽ không gả cho người khác.
Thời gian hắn do dự quá dài, ánh mắt Tô Yên dần ảm đạm, chỉ ra vẻ nhẹ nhàng nói một câu đã biết liền rời đi, hắn rất muốn tiến lên nhưng lại không có dũng khí.
Nếu có một ngày hắn biết bản thân mình sẽ biến thành cái dạng này, nói thế nào lúc ấy hắn cũng phải cùng cô đi đăng ký kết hôn.
Nhưng mà, hết thảy đều đã quá muộn, liệu có còn kịp không đây?
Thẩm Bồi Nhiên lao ra quán bar như người điên, hắn ngồi xổm xuống ven đường, ngón tay khẽ run lấy điện thoại di động trong túi ra, hắn muốn gọi điện thoại cho cô, muốn nói cho cô, muốn cầu xin cô gả cho hắn, cho dù làm cái gì đều nguyện ý, bảo hắn ngay lúc này quỳ gối trước mặt cô cũng nguyện ý.
Tút —— Tút——
Lúc này Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên mới vừa trải qua một hồi vận động kịch liệt. Thể lực Tô Yên chống đỡ hết nổi, đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, Giang Cảnh Xuyên ôm cô không chịu buông tay, thỉnh thoảng lại hôn hôn tấm lưng trần của cô, đang lúc dịu dàng quyến luyến, điện thoại Tô Yên đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.
Giang Cảnh Xuyên do dự trong chốc lát, thấy Tô Yên bị làm phiền đến mở mắt, anh vội vàng đứng dậy lấy điện thoại qua, nghe máy.
“Tiểu Yên?! Tiểu Yên, em chịu để ý đến anh rồi sao?!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Thẩm Bồi Nhiên.
Giang Cảnh Xuyên sững lại một chút, anh có chút phức tạp liếc Tô Yên một cái, sau đó thật cẩn thận xốc chăn lên, khoác áo ngủ cầm di động nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.
Trên hành lang, toàn bộ biệt thự đều vô cùng yên tĩnh, Giang Cảnh Xuyên mặt không biểu cảm nói: “Cô ấy ngủ rồi.”
Thẩm Bồi Nhiên giống như không nghe được, ngỡ ngàng ngơ ngác thấp giọng nói: “Tiểu Yên, thật xin lỗi, đừng không để ý đến anh, anh sai rồi, thật sự sai rồi, về sau cho dù em muốn anh làm gì cũng được, anh không bao giờ nói một lời nào với người phụ nữ khác nữa, anh cũng không nhìn họ nữa, được không? Xin em……”
Vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên rét lạnh, tay phải đã nắm chặt thành quyền.
Tô Yên là của anh.
Cho dù bị người khác nhớ thương, anh đều cảm thấy vô cùng vô cùng phẫn nộ.
Cô là vợ anh, cho dù trước kia đã xảy ra chuyện gì đều không quan trọng, nhưng anh căm ghét tất cả những người muốn phá hư quan hệ bọn họ, trong đó căm ghét nhất chính là Thẩm Bồi Nhiên.
Anh không có rộng lượng như anh thể hiện, anh để ý.
Nhưng chút cảm xúc nhỏ nhặt này làm sao có thể so được với hạnh phúc có được cô, cho nên anh lựa chọn không nghĩ tới, cũng sẽ không nhắc tới.
Giang Cảnh Xuyên lạnh lùng nói: “Thẩm tiên sinh, vợ tôi đã ngủ rồi, tôi tin rằng cậu nghe hiểu lời tôi nói, đúng chứ?”
Thẩm Bồi Nhiên rũ đầu, cười ha hả nói: “Hóa ra là Giang tiên sinh à, thế nào, cảm giác cướp người yêu của người khác thế nào?”
Dưới tác dụng của cồn, Thẩm Bồi Nhiên đã mất đi lý trí, chưa kể lời nói của Giang Cảnh Xuyên giống như dao nhỏ khoét vào ngực hắn, giờ phút này nội tâm hắn không có kiêng kị và sợ hãi đối với Giang Cảnh Xuyên, tất cả đều là lửa giận khi người yêu bị cướp đi.
Cướp người yêu của người khác?
Giang Cảnh Xuyên cong môi cười: “Rất tốt.”
Về đạo đức mà nói, Thẩm Bồi Nhiên mới là kẻ thứ ba, về tình cảm, đúng là anh đã cướp Tô Yên đi.
Cho dù là như thế, anh cũng không có ý định buông tay.
Cô là của anh.
Giang Cảnh Xuyên không muốn nhiều lời với Thẩm Bồi Nhiên, anh khẽ cười nói: “Thẩm tiên sinh, không nên lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích tôi, hậu quả thế nào cậu và tôi đều không muốn thấy đâu.”
Anh khinh thường ra tay với Thẩm Bồi Nhiên bởi vì hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nhưng nếu Thẩm Bồi Nhiên lại khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, anh sẽ không thờ ơ như vậy nữa.
Sau khi nói xong lời này, Giang Cảnh Xuyên liền cúp điện thoại.
Anh trở lại phòng ngủ, vừa mới nằm lên giường, Tô Yên liền mơ mơ màng màng mở mắt, cô thuận miệng hỏi một câu: "Làm gì vậy?”
Giang Cảnh Xuyên hận không thể bóp mũi cô cho hết giận, cuối cùng cũng chỉ có thể cứng rắn mà nói: “Không vui.”
“…… Ưm.” Giờ phút này ý thức Tô Yên rất mơ hồ, cô trở mình tiếp tục ngủ.
Qua một hồi vận động, cô đã mệt không chịu được, cho dù là trời có sập xuống cô cũng không muốn quan tâm, chỉ muốn ngủ đến thiên hoang địa lão.
Giang Cảnh Xuyên tức giận vô cùng, mặc kệ vừa rồi anh biểu hiện bình tĩnh thế nào, trong lòng làm sao có thể không để ý đến chuyện này, nói thật, hiện tại anh hận không thể mặc quần áo một mình đi đấu với Thẩm Bồi Nhiên.
Cúi đầu thấy Tô Yên ngủ đến vô cùng say sưa, hiện tại tâm tình anh lên xuống phập phồng đều là do cô, mà cái người này thì hoàn toàn không biết gì cả.
Giang tiên sinh cực kỳ tức giận.
Nghĩ nghĩ anh liền kéo Tô Yên lại, thò tay ra bóp mũi cô, quả nhiên không đến vài giây sau, Tô Yên bởi vì hô hấp khó khăn liền mở mắt.
Lúc này Giang Cảnh Xuyên mới vừa lòng, anh nhìn ánh mắt Tô Yên gần như muốn phun lửa, anh chậm rì rì xoắn xuýt nói: “Vậy mà em không hỏi anh vì sao không vui.”