Giang Cảnh Xuyên do dự, trong lòng anh không quá muốn nói chuyện này cho Tô Yên, chính là không muốn cho cô biết Thẩm Bồi Nhiên gọi điện thoại tới. Giang Cảnh Xuyên bởi vì một chuyện như vậy mà gần như cả đêm không ngủ ngon, nói là ở trong trạng thái thiên nhân đan xen cũng không quá.
Sáng sớm khi Tô Yên tỉnh lại xuống lầu, Giang Cảnh Xuyên đang ngồi đọc báo trước bàn ăn, cô đi qua ngồi xuống đối diện anh.
“Vừa rồi Tinh Tinh gọi điện thoại đến hẹn em đi dạo phố.” Tô Yên vừa húp cháo vừa nói.
Giang Cảnh Xuyên gật đầu, anh nhớ tới chuyện gì lại dặn dò: “Em mang thẻ đi đi, ra ngoài chơi với Tinh Tinh vui một chút nhé.”
Sau khi kết hôn, mặc kệ Tô Yên vui hay không vui anh đều đưa thẻ phụ của mình cho cô. Cho dù tình cảm có thế nào cũng nhất định phải nuôi bà xã, trước kia Tô Yên cũng không động đến tấm thẻ đó, thật ra khoảng thời gian trước cũng quẹt một lần, giờ phút này Giang Cảnh Xuyên lại cố ý nhắc nhở thêm lần nữa.
Tô Yên không quá cần tấm thẻ quý báu kia, cô theo dì Vương ra ngoài đi dạo vài lần, cô không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền nhưng luôn cảm thấy giống như mặc kệ mua mua mua bao nhiêu cũng không thể dùng hết.
“Em biết rồi, à đúng rồi, hôm qua là có chuyện gì vậy?” Tô Yên thức dậy cũng không cảm thấy tức giận nghiêm trọng như vậy, ngày hôm qua giận dỗi trừng mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên một hồi lâu, cô cũng không để ý anh nữa, trở mình tiếp tục ngủ, lúc này mới nhớ ra, hình như hôm qua anh nói anh không vui nhỉ?
Sắc mặt Giang Cảnh Xuyên có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “Không có gì.” Hiện tại dì Vương và quản gia đều ở bên cạnh, sao anh có thể không biết xấu hổ nói chuyện này chứ?!
“…… Ồ.” Tô Yên cũng không hỏi nữa, cô tiếp tục cúi đầu nghiêm túc ăn bữa sáng.
Nhìn bộ dáng Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên vẫn là quyết định nói cho cô. Anh không có kinh nghiệm yêu đương gì nhưng mặc kệ là trong yêu đương hay là trong hôn nhân đều phải học được cách tôn trọng người khác, anh nhận điện thoại của cô, bất kể người gọi điện thoại là ai, nội dung nói chuyện là gì anh cũng nên truyền đạt lại cho cô.
Ăn xong bữa sáng, Giang Cảnh Xuyên nói với Tô Yên: “Em chuẩn bị một chút đi, anh đưa em tới chỗ Tinh Tinh.”
“Hôm nay anh rảnh à?” Tô Yên có chút kinh ngạc, bình thường Giang Cảnh Xuyên đều là ăn sáng từ sớm xong sẽ đi làm, hôm nay thế mà lại có thời gian đưa cô đi tìm Giang Tinh Tinh? Làm sao lại kỳ quái như vậy, có lẽ là có chuyện gì muốn nói với cô phải không?
Giang Cảnh Xuyên gật đầu: “Ừ, em đi chuẩn bị một chút.” Giống như Tùy Thịnh đã nói, Vương Tư Kỳ có thể gây nên sóng gió hay không hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của anh, ngược lại cũng vậy, chuyện Thẩm Bồi Nhiên thế nào cũng phải xem thái độ của Tô Yên.
Tuy rằng anh có lòng chiếm hữu rất mãnh liệt nhưng anh cũng muốn xem một chút rốt cuộc Tô Yên nghĩ như thế nào, anh không hy vọng bản thân mình chẳng hay biết gì.
Nhìn thái độ Giang Cảnh Xuyên bất thường, Tô Yên lo sợ bất an lên lầu trang điểm thay quần áo, nghĩ đến hôm nay muốn đi dạo phố, cô liền chọn một đôi giày mềm đế bằng, sau khi thay quần áo thì xuống lầu đi theo Giang Cảnh Xuyên ra gara.
Đầu óc Tô Yên xoay chuyển nhanh chóng, cô gần đây không có làm sai chuyện gì mà, cửa lớn không ra cửa phụ không tới, biểu hiện cũng rất không tồi, ngày hôm qua còn cùng Giang Cảnh Xuyên ngọt ngọt ngào ngào đấy. Có thể làm Giang Cảnh Xuyên nghiêm túc như vậy trên cơ bản cũng không phải chuyện gì khác, hoặc là trong nhà cô đã xảy ra chuyện, hoặc là…… Chính là chuyện Thẩm Bồi Nhiên.
Nếu là trong nhà cô đã xảy ra chuyện, vậy khẳng định sẽ có người gọi điện thoại cho cô, cho nên điểm này cơ bản có thể loại trừ, cho nên rất có thể là bởi vì Thẩm Bồi Nhiên.
Tô Yên hận không thể kêu rên một tiếng, này ông trời chẳng qua là thấy cô sống quá thoải mái cho nên cố ý sắp đặt một chút bất lợi làm cô phiền não đây mà. Bản thân cô còn đau đầu không biết nên giải quyết quan hệ với Thẩm Bồi Nhiên thế nào, hiện tại còn không biết là chuyện gì, tóm lại khẳng định không phải chuyện tốt, vẻ mặt Tô Yên có chút suy sụp.
Xong rồi, không có tâm trạng mua mua mua nữa rồi.
Chờ sau khi ra khỏi biệt thự, Giang Cảnh Xuyên dừng xe ở ven đường khá yên tĩnh, anh hạ cửa kính xe xuống. Không khí sáng sớm đặc biệt trong lành làm dịu đi một chút bực bội trong lòng. Sau khi chuẩn bị một lúc lâu, anh mới trầm giọng chậm rãi nói: “Hôm qua điện thoại em vang lên, em ngủ rồi, cho nên anh liền giúp em nhận……”
Trong lòng Tô Yên lộp bộp một tiếng, không cần nghĩ ngợi gì nữa, chắc chắn là Thẩm Bồi Nhiên gọi đến!
Ông trời đây là đang chơi cô mà! Thẩm Bồi Nhiên ban đêm gọi điện thoại cho cô còn có thể không khiến người ta hiểu lầm sao!
Toang rồi toang rồi toang rồi! Cô nên giải thích như thế nào mới được đây!
Giang Cảnh Xuyên không cho Tô Yên thời gian tiếp tục tự hỏi, anh liếc mắt nhìn cô một cái, “Nội dung cụ thể anh không nói, cũng không muốn nói, chuyện này anh không muốn gạt em. Tiểu Yên, anh tin tưởng em sẽ xử lý tốt chuyện này, cho nên anh sẽ không nhúng tay.”
Tô Yên muốn phun tào* anh, còn nói không nhúng tay, vậy nhìn chằm chằm vào cô làm gì hả? Còn không phải hy vọng cô có thể thề thốt tỏ thái độ gì đó.
*Phun tào: chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận. (Wikipedia)
Chẳng qua cô không nghĩ tới Giang Cảnh Xuyên thế mà lại nói chuyện này cho cô, anh vốn có thể gạt không nói mà.
Chuyện Vương Tư Kỳ khiến cho Tô Yên có lòng cảnh giác nhất định. Cô phát hiện dựa vào khả năng của mình, hiện tại căn bản là không thể xử lý tốt mối quan hệ với Thẩm Bồi Nhiên, bởi vì cô đã đáp ứng với Giang Cảnh Xuyên về sau sẽ không gặp hắn nữa. Cô muốn làm đà điểu nhưng nếu về sau Thẩm Bồi Nhiên cứ như vậy ba ngày hai buổi tối gọi điện thoại đến thì chuyện này không thể nghi ngờ sẽ làm tiêu hao lòng tin và sự kiên nhẫn của Giang Cảnh Xuyên. Cô không muốn đặt bản thân mình vào tình thế bị động như vậy.
Chuyện với Thẩm Bồi Nhiên cô trốn không thoát nổi. Giang Cảnh Xuyên cũng đã biết chuyện. Nếu cô còn dây dưa dây cà như vậy, rất có khả năng sẽ tiềm ẩn tai hoạ ngầm. Hiện tại cô chính là muốn cướp được đầu cơ, cô muốn vào lúc Giang Cảnh Xuyên còn kiên nhẫn với chuyện này nói anh nghe phiền não của mình, như vậy về sau nếu có người có lòng muốn thổi phồng chuyện Thẩm Bồi Nhiên cô cũng không sợ. Hiện tại quan trọng nhất chính là kéo Giang Cảnh Xuyên qua giúp một tay.
Cô tin tưởng, anh có lẽ sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ.
Tô Yên ở trong lòng yên lặng nói lời xin lỗi với nguyên thân. Cô không phải người tâm địa thiện lương. Cô vì đạt được mục đích của mình mà thông thường sẽ không quản người khác sống chết. Nhưng mà hiện tại chiếm cứ thân thể của nguyên thân đã là vô cùng may mắn rồi, cho nên trong lòng khó tránh khỏi sẽ có áy náy. Nhưng từ giờ trở đi cô sẽ không, áy náy sẽ chỉ làm tình cảnh của cô thêm tồi tệ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tô Yên trở nên kiên định hơn bao giờ hết, cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cảnh Xuyên, anh giúp em một chút được không.”
Cô biểu diễn cảm xúc lưỡng nan đến vô cùng nhuần nhuyễn, có chút thương cảm, có chút mờ mịt, cuối cùng là kiên định.
Giang Cảnh Xuyên còn tưởng rằng mình nghe lầm, không khỏi hỏi: “Cái gì?”
“Em không biết nên xử lý như thế nào, vốn nghĩ chỉ cần không liên hệ không thấy mặt là được rồi nhưng hiện tại phát sinh chuyện như vậy làm anh cũng không vui. Cảnh Xuyên, em biết em nói ra lời này sẽ không người nào tin tưởng, bởi vì em và anh ta…… trước kia quả thật đã từng ở bên nhau, chắc chắn sẽ có người hỏi, tại sao lại có thể bắt đầu cùng người khác nhanh như vậy, nhưng anh biết mà, em thật tình muốn bắt đầu lại với anh, thật tình muốn cùng anh sinh sống thật tốt.” Phần sau Tô Yên nói đến nghẹn ngào.
Không phải cô phiền chán, không phải cô không kiên nhẫn, cô chiếm cứ thân thể này, chỉ cần có thể tồn tại, có thể sống tốt, chút phiền toái này thật khiến cho lòng người sinh ra cảm kích.
Giang Cảnh Xuyên bị nước mắt cô dọa sợ tới mức chân tay luống cuống, anh vội vàng hoảng loạn trấn an cô, “Anh…… Anh tin tưởng em mà.”
Anh thật sự tin tưởng cô. Tô Yên là người thế nào, anh biết, người kiêu ngạo như cô, nếu không phải thật tình muốn bắt đầu với anh thì tại sao lại gần gũi anh như vậy? Mấy ngày này cô biểu hiện thế nào anh đều xem ở trong mắt, anh có năng lực phân biệt đúng sai cơ bản nhất, đúng là bởi vì tin tưởng, cho nên mới có thể nói chuyện này cho cô. Mặc dù trong lòng cũng có chút muốn nghe cô bảo đảm nhưng nói đến cùng, anh vẫn tin tưởng vợ của mình.
“Thật ra chỉ cần anh tin tưởng em là đủ rồi, vậy là đang giúp em rồi.” Thật ra Tô Yên cũng không hy vọng Giang Cảnh Xuyên ra tay với Thẩm Bồi Nhiên, như vậy thật quá không phúc hậu. Cô cũng không thể làm ra loại chuyện đó. Sở dĩ nói những lời này, nặn ra vài giọt nước mắt, đơn giản là hy vọng Giang Cảnh Xuyên về sau nếu có xảy ra loại chuyện như vậy thì hãy tin tưởng cô.
Có được tình yêu và tín nhiệm của người đàn ông, không cần phải sợ gì hết.
“Em nói gì ngốc nghếch thế, anh đương nhiên là tin tưởng em.” Giang Cảnh Xuyên mạnh mẽ xoa xoa tóc cô, anh thở dài.
Bất kể là Giang Cảnh Xuyên hay là Tô Yên đều hy vọng Thẩm Bồi Nhiên có thể mau chóng dừng lại trong cuộc sống của họ, họ không hy vọng bất kỳ kẻ nào quấy rầy sự bình yên không dễ có được này.
Chuyện này coi như đã xong nhưng trong lòng Tô Yên vẫn chưa thể xác định được, vẫn không đi xử lý, một phần là bởi vì không biết đối xử với Thẩm Bồi Nhiên như thế nào mới phù hợp, mặt khác là sợ hãi, nhưng có vài chuyện không phải cứ sợ hãi là không cần đối mặt.
Trong lòng Giang Cảnh Xuyên cũng có chủ ý của riêng mình, anh quyết định cho người đi nhìn chằm chằm Thẩm Bồi Nhiên. Mặc dù cách làm này không quá quang minh chính đại nhưng anh cảm thấy, trước mắt ở giai đoạn này, tốt nhất là tránh cho Thẩm Bồi Nhiên và Tô Yên gặp mặt thì sẽ tốt hơn.
Anh vốn dĩ không muốn chính diện giao chiến với Thẩm Bồi Nhiên, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình.
Một lần nữa lái xe tới dưới lầu chung cư Giang Tinh Tinh, bên cạnh chính là trường đại học của cô ấy. Nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, cho nên giờ này xung quanh còn rất an tĩnh.
Giang Tinh Tinh đã sớm chuẩn bị xong, vừa nhận được điện thoại lập tức xuống lầu. Khi nhìn thấy ông anh nhà mình vì Tô Yên mà ân cần mở cửa xe, cô nàng hận bản thân không thể bị mù.
Sáng tinh mơ đột nhiên không kịp đề phòng đã bị nhét một miệng thức ăn cho chó, thật là tuyệt vời quá mà.
Giang Cảnh Xuyên trước khi đi gọi Giang Tinh Tinh qua một bên thấp giọng dặn dò: “Mấy ngày nay chị dâu em ở nhà không ra ngoài, em chăm sóc chị em cho tốt đấy.”
…… Đây là anh ruột sao!!
…… Có phải là anh không đấy!!!
…… Mẹ nó rốt cuộc ai là bị nhặt được hả!!!
Rõ ràng là cô nhỏ hơn chị dâu vài tuổi mà, vì sao anh hai lại muốn cô chăm sóc người ta chứ? Không có thiên lý không có thiên lý!
Không có một người anh trai muội khống đã làm chua xót lòng người rồi, anh hai không phải muội khống thì thôi đi nhưng tại sao lại mơ hồ có xu hướng phát triển theo hướng thê nô thế kia?
Cô cứ tiếp tục ngồi xổm ở góc tường ăn cẩu lương là được rồi!
Bất đắc dĩ chung cư là anh hai cho, bọ cánh cứng* cũng là anh hai cho, Giang Tinh Tinh chỉ có thể khẽ hừ một tiếng, “Đã biết.”
*Bọ cánh cứng: xe Volkswagen beetle.
Giang Cảnh Xuyên lại đi đến trước mặt Tô Yên, anh nhịn xuống xúc động muốn sờ cô đầu, trầm thấp nói, “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, buổi chiều nếu anh có thời gian sẽ đón em về nhà.”
“Ừm, được, anh lái xe cẩn thận một chút.” Tô Yên thừa dịp Giang Tinh Tinh đang nhìn trời, len lén kéo tay Giang Cảnh Xuyên.
Chờ đến khi trong không khí rốt cuộc không còn vị chua đáng ghét của tình yêu, Giang Tinh Tinh lúc này mới chậm rì rì đi đến bên cạnh Tô Yên, cùng cô nhìn theo Giang Cảnh Xuyên rời đi, cô ấy than một tiếng: “Chị dâu, em thật sự ngưỡng mộ chị.”
Ôi, bội phục đến không muốn không muốn.
Tô Yên đương nhiên hiểu Giang Tinh Tinh nói đến cái gì, cô cũng chỉ cười cười không nói. Ở phương diện này Giang Cảnh Xuyên coi như đủ tư cách làm chồng. Sở dĩ cô nguyện ý ôm đùi, tuy rằng nguyên nhân quan trọng nhất là anh có tiền có thế nhưng nếu anh là người xấu, nhân phẩm kém cỏi mà nói, cô chắc chắn sẽ kính nhi viễn chi.
Giang Tinh Tinh vốn dĩ cũng chỉ ôm ý nghĩ muốn thân cận hơn với Tô Yên mới hẹn cô đi dạo phố, nào biết hai người đơn độc tiếp xúc mấy tiếng đồng hồ, Giang Tinh Tinh có chút hiểu ra vì sao ông anh mình lại bị Tô Yên hấp dẫn. Không chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài như vậy, phụ nữ lớn lên xinh đẹp có rất nhiều, Tô Yên cũng chỉ là hơn người ta một chút, cô ấy cảm thấy ở bên Tô Yên đặc biệt thoải mái, mặc kệ cô ấy nói cái gì, Tô Yên vẫn luôn mỉm cười lắng nghe. Không quan tâm cô rốt cuộc có nghe hiểu hay không, dù sao làm cho người ta thoải mái là được.
Cô ấy không muốn xen vào chuyện tình cảm sinh hoạt của anh hai, nhưng không có nghĩa là cô ấy không có hứng thú. Ở bên chị dâu có thể hỏi thăm một chút bát quái. Đi dạo được hai giờ, hai người tìm một nhà ăn nghỉ ngơi, thấy bầu không khí đã khá thân mật, Giang Tinh Tinh tò mò hỏi: “Chị dâu, anh trai em lúc riêng tư gọi chị là gì vậy ?”
Cô luôn cảm thấy nếu lấy bộ dáng đứng đắn của anh hai, nói không chừng sẽ gọi thẳng tên người ta. _(:3” ∠)_
Thật là không lãng mạn chút nào.
Tô Yên nghiêm túc nghĩ nghĩ, phát hiện Giang Cảnh Xuyên đúng thật là có thay đổi xưng hô, trước kia anh đều gọi cô là Tô Yên, hiện tại biến thành Tiểu Yên, có lẽ ở trong lòng anh, quan hệ của bọn họ đã tiến thêm một bước phải không?
“Tiểu Yên, anh em gọi chị là Tiểu Yên.”