Có người từng nói, cho dù Giang Cảnh Xuyên không có địa vị của anh, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài kia cũng có không ít phụ nữ nguyện ý ở bên. Đây là lời nói thật. Lúc Giang Cảnh Xuyên học tiểu học đã nhận được rất nhiều thư tình của các bạn gái. Mẹ Giang tương đối nhìn xa trông rộng, bà cảm thấy lấy điều kiện của Giang gia, còn có giáo dục nghiêm khắc của ông Giang và chồng mình, phương hướng của con trai sau này sẽ không có vấn đề gì. Nhưng với tư cách một người phụ nữ, một người mẹ, so với tiền đồ của con trai, bà càng lo lắng con trai ở trong hoàn cảnh gia đình như vậy sẽ bị nuôi dưỡng thành cặn bã.
Thời điểm mẹ Giang còn trẻ cũng không có nhiều người theo đuổi. Trước khi gặp được cha Giang, bà đã gặp phải một tra nam, gia cảnh cũng không tệ lắm, người cũng có cảm giác ưu việt, ngay từ đầu mẹ Giang cũng nghĩ mình gặp được chân ái, kết quả hai người ở bên nhau không bao lâu, bà liền phát hiện, tra nam ngoài bà ra còn có bạn gái khác bên ngoài. Bởi vì ở khía cạnh tình cảm bị người ta lừa dối, cho nên lúc mẹ Giang quen biết cha Giang, bà rụt rè khảo nghiệm quan sát thật lâu mới đồng ý ở bên nhau.
Sau khi sinh Giang Cảnh Xuyên, mẹ Giang đột nhiên cảm thấy mình phải gánh vác trách nhiệm quan trọng, bởi vì ông Giang và chồng sẽ không dạy dỗ chuyện nhi nữ tình trường, bà lo lắng con trai cũng sẽ biến thành tra nam, cho nên khi phát hiện bên cạnh con trai có mấy nụ hoa đào, bà đã vội vàng siêng năng tẩy não.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, mẹ Giang thật ra có chứng cưỡng chế. Người mẹ cảm thấy con trai mình là hoàn mỹ nhất. Trong cảm nhận của mẹ Giang, con trai bà là một người hoàn hảo không chút khuyết điểm, cho nên bà không thể cho phép con mình có vết nhơ trí mạng nào.
Mẹ Giang cảm thấy một người đàn ông cho dù thành công trong sự nghiệp nhưng nếu trong chuyện tình cảm không chung thủy, vậy cũng chỉ là tên cặn bã mà thôi.
Vì thế vào lúc Giang Cảnh Xuyên còn chưa tự hình thành nhận thức về tình cảm, mẹ Giang đã nói với anh, muốn yêu đương, có thể, nhưng phải mang người về cho mẹ kiểm tra, sau đó lại thông báo cho cha mẹ đối phương gặp mặt. Nếu mọi thứ đều phù hợp, chờ đến khi thành niên sẽ phải đính hôn, anh có thể tưởng tượng rõ ràng, một khi đã mang về nhà thì phải phụ trách với người ta.
Giang Cảnh Xuyên khi đó vẫn là boy* không thể nghi ngờ đã bị dọa rồi. Tuy rằng khi đó nhận được thư tình của mấy cô gái xinh đẹp thì vô cùng đắc ý nhưng anh vốn không nghĩ tới chuyện đưa về nhà đính hôn. Cứ như vậy, Giang Cảnh Xuyên liền làm bộ mắt mù không thấy được thư tình. Qua vài lần như vậy, các cô gái viết thư tình cũng thương tâm, lần lượt chuyển mục tiêu.
*Nguyên tác là ‘boy’ nên mình giữ nguyên nhé.
Mẹ Giang thành công ngăn trở con trai yêu sớm vẫn không ngừng cố gắng, bà vô cùng dịu dàng nói với Giang Cảnh Xuyên, con trai à, mẹ ghét nhất là người tam tâm nhị ý, hôm nay thích cái này, ngày mai thích cái kia. Loại người này là đáng xấu hổ nhất, bảo bối, mẹ tin tưởng con sẽ không trở thành kiểu người mẹ ghét, có đúng không?
Giang Cảnh Xuyên trịnh trọng gật đầu. Anh không phải người đáng xấu hổ, cũng sẽ không làm chuyện đáng xấu hổ.
Khi Giang Cảnh Xuyên đạt tới tuổi hợp pháp để kết hôn, mẹ Giang lại cố ý thở dài trước mặt con trai. Làm một người con trai hiếu thuận đương nhiên phải giúp mẹ mình giải sầu, truy hỏi mãi, mẹ Giang rốt cuộc nói, một người bạn thân của bà kết hôn xong vì trong nhà mà làm lụng vất vả, cuối cùng tra nam vậy mà ngoại tình, còn công khai mang tiểu tam về nhà. Bạn thân tức giận đến bệnh tim cũng muốn phát tác. Mẹ Giang xoa huyệt thái dương nói, nếu thời điểm đối mặt cám dỗ không giữ được chính mình, căn bản không gọi là đàn ông, phải gọi là súc sinh mới đúng, con trai à, về sau con có vợ, nhất định phải thật tốt với cô ấy, nhất định phải tôn trọng cô ấy, nếu không mẹ nhất định không tha thứ cho con.
Cứ như vậy một quy trình thẳng tắp, quan điểm tình cảm hôn nhân của Giang Cảnh Xuyên đã được dưỡng thành.
Cũng chính vì mẹ Giang tận dụng mọi thứ để dạy dỗ mà nửa năm qua mặc dù quan hệ giữa Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên rất lạnh nhạt, anh cũng không nghĩ tới chuyện đi tìm chân ái. Tô Yên chung thủy hay không chung thủy, đó là chuyện của cô, anh chỉ lo được bản thân mình, cũng chỉ có thể khống chế chính mình.
Lúc Giang Cảnh Xuyên về đến nhà, Tô Yên cũng vừa mới tắm rửa xong, cô đang ngồi dưỡng da ở bàn trang điểm. Thấy anh trở về, không nhanh không chậm đứng dậy hỏi: “Em còn tưởng rằng anh sẽ về muộn một chút đấy.”
Hôm nay Giang Cảnh Xuyên vốn không nhìn kỹ nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám kia trông như thế nào, anh chỉ là cảm thấy mùi nước hoa trên người cô ta trộn lẫn mùi thuốc lá thật khiến người khác cảm thấy buồn nôn. Lúc này ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người Tô Yên, anh cảm thấy vô cùng dễ ngửi, anh không hề nghĩ ngợi đã đưa tay ôm cô vào trong ngực, chậm rãi siết chặt cánh tay, thấp giọng thỏa mãn thở dài: “Em vẫn là thơm nhất.”
Lời này thật quá ái muội. Tô Yên ngẩn ra một chút, ngay sau đó cô liền khôi phục bình thường, tiếp tục cười cười như không có việc gì.
Rất nhanh Giang Cảnh Xuyên liền buông Tô Yên ta, anh xoa xoa mặt cô không nói chuyện.
“Đúng rồi, hôm nay em cùng Tinh Tinh đi dạo phố có mua cà vạt cho anh nè, anh nhìn xem có thích không.” Tô Yên vội vàng lấy ra món quà hôm nay đưa cho Giang Cảnh Xuyên.
Lúc cô mua mua mua, cuối cùng lương tâm mới nhớ tới Giang Cảnh Xuyên. Dù sao cũng dùng thẻ của anh mà, vẫn là nên mua cho anh một món quà thôi.
Tuy rằng dùng tiền của Giang Cảnh Xuyên mua nhưng cô cẩn thận nhìn vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên, chắc là anh rất vui phải không.
Tâm trạng Giang Cảnh Xuyên quả thật trong nháy mắt đã tốt lên. Không phải bởi vì món quà này, mà là cảm thấy nó là của Tô Yên. Tô Yên hiển nhiên đặt anh ở trong lòng cho nên khi đi dạo phố mới có thể nghĩ đến anh.
Bởi vì chiếc cà vạt này mà Giang Cảnh Xuyên cực kỳ cực kỳ cao hứng. Sau khi vận động xong vẫn ôm Tô Yên không chịu buông tay, anh thỏa mãn hôn hôn xuống gáy cô: “Anh có hơi hối hận.”
Tô Yên vốn dĩ mệt đến sắp ngủ rồi lại bị một câu của anh dọa sợ đến mức hoàn toàn tỉnh ngủ, cô không rõ Giang Cảnh Xuyên nói những lời này là có ý gì.
Anh ôm cô chặt hơn, trầm giọng nói: “Anh nhớ rõ trước khi xuất ngoại, có một lần bà nội nói muốn đưa anh đến nhà các em chơi, khi đó anh tùy tiện tìm lý do lấp liếm cho qua. Nếu gặp được em sớm một chút có thể mọi chuyện sẽ khác.”
Hiện tại Tô Yên gần như thỏa mãn toàn bộ khao khát về tình yêu và hôn nhân mà anh hướng tới. Cô xinh đẹp cô dịu dàng, cho dù thỉnh thoảng có lúc cáu gắt cũng vô cùng đáng yêu, cô sẽ ở nhà chờ anh ăn cơm, buổi sáng cô sẽ tiễn anh ra cửa, còn sẽ giúp anh sửa sang lại cà vạt. Giang Cảnh Xuyên không có nhiều kinh nghiệm, anh cảm thấy đây là tình yêu đẹp nhất.
Trong lòng chung quy vẫn có tiếc nuối, anh nghĩ nếu gặp được cô sớm một chút, nói không chừng sẽ yêu đương rồi mới kết hôn giống những cặp đôi bình thường, đây mới là quá trình hoàn chỉnh.
Tô Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy thật ra không cho là đúng, nếu đã không thích thì cho dù sớm một chút hay muộn một chút đều căn bản là không khác nhau. Nếu nguyên thân sẽ thích Giang Cảnh Xuyên thì nửa năm trước đã sớm thích rồi. Mấu chốt nhất chính là, nếu anh đã sớm thích Tô Yên chân chính thì làm gì còn chuyện của cô nữa.
“Em không nghĩ vậy.” Trong ngực Tô Yên có chút không thoải mái khó hiểu, cô buồn bực hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Hiện tại chính là thời điểm tốt nhất. Lại nói nữa, lúc anh học sơ trung em mới bao lớn chứ, khi ấy em còn đang học tiểu học, anh sẽ thích một bé gái sao?”
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy nhịn không được nở nụ cười, quả thật lúc ấy anh căn bản là không có suy nghĩ đó. Cho dù có gặp Tô Yên, chắc chắn cũng chỉ có thể coi là em gái mà thôi.
Thói quen tư duy của con người thật sự rất đáng sợ. Nếu ngay từ đầu trở thành em gái, sẽ rất khó để Giang Cảnh Xuyên xem cô là phụ nữ.
Thật ra bản thân Giang Cảnh Xuyên cũng biết, tiền đề lớn nhất để anh thích Tô Yên đó chính là cô đã là vợ anh, cho nên anh mới có hứng thú và kiên nhẫn để nhìn thấy mặt tốt của cô. Nếu Tô Yên không phải vợ anh mà chỉ là một người anh quen biết, anh vẫn sẽ bị cô hấp dẫn, chẳng qua là sẽ không nhanh như vậy.
Ý thức về lãnh địa của Giang Cảnh Xuyên rất mạnh, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là những người và chuyện quanh quẩn trong lãnh thổ của anh, không ở trong lãnh thổ của anh thì với anh đều là hư ảo.
Có thể nhìn thấy hay không là tùy duyên.
Đối với những người không có mấy quan hệ với mình, Giang Cảnh Xuyên có thể nói là lạnh nhạt, mặc kệ nam nữ. Anh đều chỉ làm chuyện mình nên làm, tuyệt đối không dễ dàng khiến anh quan tâm những chuyện anh cho rằng không cần thiết.
Bạn gái cũ cũng từng trách anh như vậy, nói anh không nhiệt tình với bạn học của cô ta. Lúc ấy Giang Cảnh Xuyên rất bất đắc dĩ, anh đâu có quen với những người đó? Không quen thì sao phải quan tâm người ta chứ? Vì sao lại muốn người ta cảm thấy anh nhiệt tình? Chẳng lẽ lòng nhiệt tình của anh rất rẻ tiền sao?
Nếu yêu đương với một người phải tiếp nhận toàn bộ vòng tròn quan hệ của của cô ta, hơn nữa còn phải tiêu phí tâm tư quản lý kiểu quan hệ này, như vậy anh vẫn không cần yêu đương.
Kết hôn thì lại khác, người nhà Tô Yên trở thành người nhà của anh, anh nên đối tốt với bọn họ, về phần bạn bè của Tô Yên, cô không có yêu cầu anh cũng sẽ tốt với họ.
Có điều nếu đã nghĩ tới chuyện này, Giang Cảnh Xuyên liền quyết định hỏi một chút: “Bạn học và bạn bè của em có cần giới thiệu cho anh làm quen một chút không?”
Tô Yên mới cảm thấy Giang Cảnh Xuyên không thể hiểu được đâu, cô cũng đâu có quen biết bạn bè và bạn học của nguyên thân thì làm sao giới thiệu cho anh được? Hơn nữa có cần thiết không?
“Anh muốn làm quen sao?” Tô Yên vì bảo đảm an toàn liền hỏi vậy.
Giang Cảnh Xuyên chần chờ trong chốc lát, lắc đầu: “Không phải anh muốn quen nhưng nếu gặp được em nên giới thiệu cho anh biết thì tốt hơn, ít nhất cũng phải chào hỏi một câu.”
“Cái này không tiện lắm, anh còn muốn gì nữa?” Tô Yên không cho là đúng.
Bạn bè và bạn học của nguyên thân, nếu quan hệ tốt hoặc là có duyên phận, cô sẽ quản kiểu quan hệ này nhưng không bắt buộc Giang Cảnh Xuyên cần thiết phải quen biết.
Trong lòng Giang Cảnh Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh không quá am hiểu chuyện giao tiếp với người lạ, đương nhiên thân phận của anh cũng quyết định anh không cần như vậy. Đối với Giang Cảnh Xuyên, so với chuyện đi làm quen với mấy người bạn bè râu ria, còn không bằng tiêu phí thời gian vào chuyện có ý nghĩa cùng với người nhà mình.
Vài ngày sau là đến tiệc mừng thọ của ông ngoại Tô Yên. Hôm nay Giang Cảnh Xuyên cố ý hoàn thành công việc sớm, anh dẫn theo Tô Yên đến Tần gia.
Tần Trạch Vũ làm cháu đích tôn đã bao nhà hàng lớn nhất thành phố này. Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên thân là cháu gái và cháu rể, nhất định phải đến Tần gia chào hỏi họ hàng trước, sau đó mới cùng người trong nhà đến nhà hàng.
Hôm nay Tô Yên mặc một bộ lễ phục váy xòe to liền áo màu xanh lam nhạt và xám kiểu cổ điển, cũng là mất công mấy ngày này làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật nên khỏe mạnh hơn nhiều. Sắc mặt cô hồng nhuận, người có vẻ rất có sức sống, cô cùng sóng vai Giang Cảnh Xuyên mặc tây trang đi vào Tần gia. Thân thích hai nhà đang tụ họp với nhau thấy một màn như vậy không khỏi âm thầm tự hào, cho dù Giang gia có tiền có thế thì cô gái nhà chúng tôi cũng hoàn toàn có thể xứng đôi.
Lúc ba Tô mẹ Tô nhìn thấy con gái mình đã sớm không kìm nén được xúc động muốn tiến lên ôm cô một cái, bất đắc dĩ nhìn đến Giang Cảnh Xuyên bên cạnh cô, hai người liền nhịn xuống.
Không khoa trương chút nào mà nói, Tô gia cũng có cháu trai nhưng trung tâm và trọng tâm của Tô gia đều là Tô Yên. Ở Tần gia cũng vậy, Tô Yên tuy là cháu gái ngoại nhưng địa vị cháu đích tôn của Tần Trạch Vũ gặp phải cô đều phải lui về phía sau vài bước.
Tô Yên có thể nói là viên ngọc quý trên tay của hai nhà.
Ông ngoại Tần nhìn thấy Tô Yên thì vui vẻ vô cùng, ông vẫy tay gọi cô qua. Tô Yên chần chờ một chút mới đi đến bên cạnh ông. Còn chưa kịp đứng yên đã bị ông cụ nắm lấy tay. Tay ông có chút thô ráp nhưng ấm áp lạ thường. Ông nhìn đứa cháu ngoại mình yêu thương nhất, lại nhìn cháu rể tuấn tú lịch sự, ông cười đến không khép miệng được, gật đầu nói: “Tốt tốt tốt, ông ngoại nhìn thấy con khỏe mạnh như vậy rất hài lòng.”
Thật ra Tần Trạch Vũ rất sợ Giang Cảnh Xuyên, hắn ân cần đi tới gọi một tiếng: “Giang tổng.”
Giang Cảnh Xuyên cười khẽ lắc đầu, “Sai rồi, anh họ, anh gọi thẳng tên em là được rồi.” Ở công ty Tần Trạch Vũ gọi anh là Giang tổng, bây giờ ở bên ngoài, anh nên gọi Tần Trạch Vũ một tiếng anh họ mới phải lẽ.
Lúc Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên tới đây, đôi vợ chồng này liền trở thành thành tiêu điểm, mỗi lời nói cử chỉ đều bị thân thích hai nhà xem ở trong mắt. Họ hàng Tần gia thấy Giang Cảnh Xuyên lễ phép như vậy thì trong lòng liền cảm thấy thân thiết hơn vài phần.