Bởi vì vừa mới náo loạn một trận với Giang Cảnh Xuyên xong, Tô Yên cũng không có tâm trạng tiếp tục xem phim nữa nên cô làm tổ trên sô pha cầm di động luyện ghép vần. Cô cảm thấy ghép vần rất đơn giản, hiện tại đã lĩnh hội được rất nhiều, cô tin chắc rằng sau một thời gian nữa cô sẽ có thể nhắn tin một cách bình thường và tự nhiên.
Giang Cảnh Xuyên tạm thời được giải tỏa, anh bắt đầu nghiêm túc chuyên chú làm việc. Khi mở video hội nghị cũng không kiêng dè Tô Yên, anh phun ra hàng loạt danh từ riêng làm Tô Yên nhìn đến sửng sốt.
Giang Cảnh Xuyên trong công việc hoàn toàn khác khi bình thường. Thật ra Giang Cảnh Xuyên cũng không giỏi ăn nói nhưng lúc này mở họp, giọng điệu không nhanh không chậm, anh khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng chắc chắn. Không có người phụ nữ nào không thích mặt nghiêm túc của người đàn ông, Tô Yên cũng vậy, một tay cô chống cằm nhìn Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cảm khái, thật đúng là người đàn ông cực phẩm mà.
Cô bắt đầu tin rằng Thẩm Bồi Nhiên tuyệt đối là chân ái của nguyên thân, bằng không chỉ cần là người phụ nữ có đầu óc sáng suốt một chút đều sẽ lựa chọn Giang Cảnh Xuyên. Không phải là Thẩm Bồi Nhiên không tốt, Thẩm Bồi Nhiên cũng rất tuấn tú lịch sự, trông cũng không tệ, chỉ là kém hơn Giang Cảnh Xuyên không chỉ một chút.
Kết hôn nửa năm có thể làm như không thấy Giang Cảnh Xuyên, một lòng một dạ đặt vào trên người Thẩm Bồi Nhiên, vậy mà không phải chân ái thì cô không phục.
Ở góc độ người đứng xem, thật ra cô cũng cảm thấy đáng tiếc cho Thẩm Bồi Nhiên, bởi vì người hắn yêu không phải không yêu hắn, chỉ là không thể yêu. Cô cũng không biết nguyên thân đi về đâu. Tô Yên có dự cảm mãnh liệt, cô cảm thấy nguyên thân sẽ không trở lại. Về phần có phải nguyên thân cũng đến bên một người khác hay không, cô cũng không biết.
Sau khi Giang Cảnh Xuyên làm việc xong, anh giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần 10 giờ. Anh thu dọn đồ đạc, cầm lấy chìa khóa xe mang theo Tô Yên tan làm.
Lúc này Giang thị đã không còn bao nhiêu người, ngoại trừ một nhóm lập trình viên còn đang chiến đấu hăng hái thì tòa nhà rất yên tĩnh. Tô Yên mang giày cao gót đi trên sàn đá cẩm thạch sáng như gương, phát ra tiếng vang quá đột ngột.
“Em muốn đi ăn khuya không?” Giang Cảnh Xuyên đột nhiên có hứng thú, ngồi trên xe quay đầu hỏi Tô Yên: “Gần nhà bà ngoại anh có một con phố ăn vặt, gần đấy có trường đại học, có rất nhiều đồ ăn ngon, em có muốn thử không?”
Tô Yên bởi vì đã nghỉ ngơi trên sô pha một lát mà lúc này cô không buồn ngủ tí nào. Nếu Giang Cảnh Xuyên đưa cô đi hồi tưởng lại quá khứ, vậy cô chỉ có liều mình bồi quân tử.
“Được nha.”
“Em ngủ một lát trước đi, khi nào đến nơi anh gọi.” Giang Cảnh Xuyên săn sóc điều chỉnh độ ấm trong xe cho thoải mái nhất, anh lại lấy áo khoác tây trang từ ghế sau đắp lên trên đùi Tô Yên: “Hơi xa đấy, chắc là phải hơn nửa giờ.”
“Nếu em ngủ sẽ không có ai nói chuyện phiếm với anh.” Tô Yên dựa vào ghế, khẽ cười nhìn Giang Cảnh Xuyên.
“Không sao.” Giang Cảnh Xuyên chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước, cười nhẹ nói: “Em ngồi cạnh anh như thế là được.”
Đã không đếm được bao nhiêu lần một mình tăng ca trở lại chung cư của mình, trên xe không có ai, chung cư không có ai, anh cho rằng bản thân đã quen với cô độc, nhưng một khi có người lấy tư thái như vậy tiến vào cuộc sống của mình, anh nghĩ, anh không có cách nào chịu được cô độc một lần nữa.
Tô Yên nhún vai: “Vậy được, em ngủ một lát, anh buồn chán có thể đánh thức em.”
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy cực kỳ bất lực cười: “Vẫn là thôi đi, em rời giường tức giận anh không dám chọc đâu.”
Người như Tô Yên cái gì cũng tốt, không thể nói cực kỳ dịu dàng nhưng đại đa số thời gian cô vẫn rất hiểu chuyện. Chỉ duy nhất khi rời giường thức dậy, có lẽ là lúc vô lý gây rối duy nhất trong ngày của cô.
Mấy hôm trước Giang Cảnh Xuyên mất ngủ, buổi sáng tỉnh dậy rất sớm, anh liền đứng dậy muốn đi vệ sinh, kết quả không cẩn thận đụng vào ghế dựa, phát ra tiếng làm Tô Yên tỉnh giấc. Lúc ấy Tô Yên ngồi ở trên giường, mắt to trừng thẳng tới anh, cô tức giận đến phồng quai hàm lên.
Nghe Giang Cảnh Xuyên nói vậy, Tô Yên trừng mắt nhìn anh, kéo tây trang của anh nhắm mắt ngủ.
Cùng lúc đó, Thẩm Bồi Nhiên đã tỉnh táo lại sau cơn phẫn nộ, hắn nằm trên thảm trong căn hộ chung cư, toàn bộ đèn trong phòng đều tắt, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu rọi vào. Râu ria hắn xồm xoàm, vẻ mặt vừa trống rỗng vừa suy sụp. Một lát sau hắn đứng dậy, giống như cái xác không hồn đi tới thư phòng, ngồi vào bàn, mở ngăn kéo lấy một quyển album ra.
Con người có phải là như vậy không, lúc có được thì không biết quý trọng, chờ đến khi mất đi mới biết được mình đã phạm phải sai lầm như thế nào?
Ngay từ đầu mục đích hắn thích Tô Yên cũng không thuần khiết, bởi vì cô xinh đẹp cho nên mới bị hấp dẫn, cô là nữ thần trong mắt các chàng trai nhưng trong lúc hai người ở bên nhau, vẫn luôn là cô nhường hắn, nhân nhượng hắn.
Hắn làm gì có tư cách chỉ trích Tô Yên gả cho người khác. Rõ ràng lúc trước là cô muốn gả cho hắn, bọn họ còn có cơ hội ở bên nhau. Là hắn chắp tay nhường cô cho người khác, là hắn từ chối kết hôn, dựa vào cái gì muốn quay đầu lại trả thù cô?
Sở dĩ Tô Yên quyết tuyệt như bây giờ, thật ra là có vết tích để lại, cô không phải trong một ngày liền trở thành như vậy.
Chuyện Gia Du chỉ là ngòi nổ. Hắn còn nhớ rõ ngày đó sau khi cô rời khỏi đã gọi điện thoại cho hắn, lúc đó là đêm khuya, hắn vốn dĩ đã ngủ rồi, khi nghe máy giọng điệu rất không kiên nhẫn.
Cô nói: “Không bằng coi như bỏ đi, chúng ta cứ như vậy đi, rất nhiều chuyện không phải đơn giản như em nghĩ, Bồi Nhiên, anh biết không? Đột nhiên em rất sợ hãi, em sợ mình không màng mọi người phản đối mà vi phạm đạo đức cuối cùng, anh có hiểu không? Em sợ sau khi làm xong tất cả những điều này, em đã không còn yêu anh nữa.”
Cuộc sống từ trước đến nay chưa từng thiếu dũng sĩ, nhưng có thể có được bao nhiêu người không màng thiên phu sở chỉ, cuối cùng phát hiện, dùng hết sức lực toàn thân liều mạng đoạt được thứ mình chưa từng có, nhưng đã không phải điều mình muốn nữa rồi.
*Thiên phu sở chỉ: bị ngàn người phỉ nhổ, chỉ trích.
Lúc ấy hắn không hiểu ý cô, hắn còn không kiên nhẫn ngắt lời cô, hiện tại nghĩ lại, rất nhiều chuyện không phải một sớm một chiều. Ở chung với nhau, hắn mệt, cô càng mệt, hắn muốn cô thông cảm cho mình, lại quên thông cảm cho người mệt nhất là cô.
Phố ăn vặt thành phố A cực kỳ náo nhiệt. Sau khi Giang Cảnh Xuyên đỗ xe thì mang theo Tô Yên rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng tới một cửa hàng nướng BBQ nhỏ. Trong nhà đã không còn chỗ trống nên ông chủ tạm thời xếp bàn ghế ở bên ngoài. Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên ngồi bên ngoài, trước mặt là mấy bình đồ uống ướp lạnh. Bà chủ nhiệt tình cầm thực đơn chờ ở một bên, dùng tiếng phổ thông mang theo chút âm điệu địa phương nói: “Trai xinh gái đẹp, muốn ăn cái gì nào?”
“Em muốn ăn gì?” Giang Cảnh Xuyên nghiêng đầu hỏi.
Tô Yên xem kỹ thực đơn, cô chưa từng ăn nướng BBQ ở bên ngoài, cũng không biết loại nào ăn ngon, nhìn nửa ngày mới lắc đầu: “Anh chọn đi, em sao cũng được.”
Giang Cảnh Xuyên cũng phát hiện, mỗi lần ăn gì ở ngoài với Tô Yên cô đều không chọn món. Anh cũng không miễn cưỡng cô nữa, nói với bà chủ: “Hai phần mì lạnh nướng, mười lăm xâu sụn gà, mười xâu mực nướng, năm xâu cánh gà, thịt ba chỉ cũng mười xiên…… Ừm, một phần tỏi trộn cà tím, trước tiên cứ vậy đã.”
Xem trình độ gọi món của Giang Cảnh Xuyên thành thục như thế liền biết anh không phải lần đầu tới ăn. Chờ bà chủ đi rồi, Tô Yên mới tò mò hỏi: “Trước kia anh hay đến ăn lắm hả?”
Tuy rằng nơi này rất náo nhiệt nhưng hoàn toàn không liên quan đến thân phận của Giang Cảnh Xuyên. Cô cho rằng Giang Cảnh Xuyên có lẽ sẽ không tới nơi này ăn đâu.
“Sau khi anh về nước có một lần tới bên này thăm nhà bà ngoại, trong lúc vô tình thì đi đến nơi này, không phải thường xuyên tới, chỉ là thỉnh thoảng nhàn rỗi sẽ ghé qua.” Giang Cảnh Xuyên rút ra một đôi đũa từ trong ống đũa, nhìn thoáng qua thấy ông chủ không chú ý tới bên này mới chớp chớp mắt nói nhỏ với Tô Yên: “Mấy quán ăn nhỏ như này thì đừng trông cậy vào vệ sinh, cho nên chỉ có thể thỉnh thoảng tới ăn.”
Trong từng câu chữ, Tô Yên đều có thể cảm giác được Giang Cảnh Xuyên rất nhớ bà ngoại của anh, loại tình cảm quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ hoàn toàn có thể cảm nhận được.
“Nhà bà ngoại vẫn ở chỗ này sao?” Tô Yên cười nhẹ nhàng hỏi.
Một người luôn hoài niệm một người thân đã qua đời, sẽ không có chỗ nào tồi tệ.
Giang Cảnh Xuyên gật đầu, thở dài: “Hai người cậu đều rất hiếu thảo, không nỡ bán căn nhà đi. Thật ra căn nhà này giá không thấp, mẹ anh không muốn lấy lại căn nhà kia, mấy người cậu liền dứt khoát giữ lại, thỉnh thoảng trở về còn có thể có cái tưởng niệm.”
Thật ra Giang Cảnh Xuyên rất thích họ hàng nhà mẹ mình. Bọn họ có thể không có bao nhiêu năng lực nhưng mọi người đều cố gắng sinh hoạt, hơn nữa đều thiện lương như vậy.
“Vậy được, đợi khi nào có thời gian anh có thể dẫn em qua xem được không?” Tô Yên biết bà ngoại là hồi ức mềm mại nhất trong lòng Giang Cảnh Xuyên. Chuyện này cũng có thể hiểu được, giống như cô vậy, ký ức ấm áp nhất là ba mẹ và bà vú. Đó cho dù trái tim có sắt đá thế nào, con người trở nên thế tục đến đâu, mỗi khi nhớ tới đều sẽ lập tức trở nên mềm mại.
Giang Cảnh Xuyên nghe Tô Yên nói như vậy, trong lúc nhất thời không trả lời ngay lập tức, anh chỉ ngơ ngẩn nhìn cô, ngay trong phố xá sầm uất này, anh nhịn không được đưa tay lên xoa mặt cô, ý cười thẳng tới đáy mắt: “Được chứ, đương nhiên là được.”
Có một bài hát như vậy, anh đã quên nó gọi là gì, chỉ có một câu ca từ anh ấn tượng đặc biệt sâu.
—— Anh muốn đưa em trở về nhà bà ngoại, cùng nhau ngắm mặt trời lặn, cho đến khi tất cả chúng ta chìm vào giấc ngủ.
Chuyện tiếc nuối nhất chính là không thể để cho bà ngoại nhìn anh cưới vợ, nhưng không sao, anh sẽ dẫn Tô Yên đi thăm bà ngoại, đi xem ngôi nhà thân thuộc khi anh còn bé, anh sẽ nói cho cô, nơi đó chứa toàn bộ kỷ niệm thời thơ ấu của anh.
“Đúng rồi, hai hôm nay em chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa chúng ta sẽ ra ngoài.” Đây là chuyện Giang Cảnh Xuyên lên kế hoạch đã lâu, cuối cùng quyết định sẽ đến một hòn đảo. Đúng lúc anh ở nước ngoài quen một người bạn có biệt thự tư nhân trên hòn đảo kia, lịch trình làm việc cũng đã sắp xếp xong. Về cơ bản anh có thể dành một tuần nghỉ phép, cũng đủ để bọn họ thoải mãi thư dãn.
Tô Yên cực kỳ hứng thú với chuyện này. Vừa nghe Giang Cảnh Xuyên thật sự đã chuẩn bị tốt, lập tức lộ rõ vui mừng trên mặt, hận không thể ôm Giang Cảnh Xuyên một cái.
Cô rất muốn đi chơi!
Cực kỳ muốn đi ra ngoài chơi!
Khi còn bé ở nhà làm tiểu thư khuê các ngột ngạt gần mười năm, sau đó lại ngột ngạt ở hậu cung mười năm, hiện tại rốt cuộc cô có thể muốn đi nơi nào thì đi nơi đó rồi!
Vốn dĩ Tô Yên không ôm mong đợi gì với nướng BBQ, cô chỉ là muốn ngồi cùng Giang Cảnh Xuyên. Nào biết vừa cẩn thận há miệng ăn một miếng mì lạnh nướng đã không muốn nhiều lời với Giang Cảnh Xuyên nữa, cô vùi đầu ăn xiên nướng uống nước lạnh. Cô cảm thấy nướng BBQ ngon hơn nhiều bất cứ bữa tiệc lớn nào cô ăn trước đây!
Nhìn Tô Yên ăn đến miệng đầy dầu, Giang Cảnh Xuyên vừa cười cô vừa lấy khăn giấy cho cô lau miệng.
Bàn bên cạnh là một đôi sinh viên. Bạn nữ vừa nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên dịu dàng săn sóc như vậy, lại nhìn bạn trai nhà mình chỉ biết vừa ăn xiên nướng vừa chơi di động căn bản không thèm quan tâm mình ngay lập tức liền nổi giận, cô bé thở phì phò nhéo eo bạn trai, làm cho bạn nam vừa xoa eo vừa tức giận trừng mắt: “Em làm cái gì thế hả!”
Bạn nữ phẫn nộ hết sức: “Anh cả ngày chỉ biết chơi điện thoại chơi điện thoại, con mẹ nó anh có giỏi thì yêu đương với điện thoại luôn đi!”
Bạn nam bất đắc dĩ, không nói gì nữa, ngoan ngoãn cất điện thoại.
Bạn nữ lại cảm thấy còn chưa đủ, lửa giận trong lòng vốn dĩ bùng lên hừng hực, lúc này căn bản là dừng không được nữa: “Anh nhìn người ta xem, lại nhìn bản thân anh xem, có người nào yêu đương như anh không? Có phải anh muốn chia tay không? Có phải không hả!”
Tô Yên cảm thấy các cặp đôi ở nơi này cãi nhau đều rất thú vị, cô xem rất say sưa. Như thời đại kia của cô, đừng nói là cãi nhau với trượng phu, đại đa số nữ nhân thậm chí còn không dám trừng mắt nhìn đâu.
Bạn nam nhìn xung quanh thì thấy cặp đôi Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên, cẩn thận nhìn Tô Yên, không khỏi lại nhìn thêm vài lần, cậu ta gục đầu xuống nói thầm: “ Nếu em lớn lên như người ta thì anh cũng có thể dịu dàng săn sóc rồi.”
“Con mẹ nó anh nói gì đấy!”
Cậu trai vội vàng cầm lấy xiên que đang ăn dở, đặt tiền lên bàn rồi quay sang phía chủ quán hô to: “Ông chủ, tiền để chỗ này nhé.”
Sau khi nói xong lại nhìn Tô Yên vài lần, lúc này mới nhanh chóng chuồn đi. Bạn nữ tức giận đập bàn rồi cũng chạy theo.
Coi khí thế của cô gái kia, đoán chừng là muốn đi tẩn cho bạn trai mình một trận.
Tô Yên cười cười, trong mắt đều là tán thưởng: “Cô gái này thực sự rất thú vị”
Giang Cảnh Xuyên lại dở khóc dở cười: “Anh có thể cầu nguyện cho chàng trai kia một chút không?”
Sau khi ăn xong bữa khuya, hai người đều hơi no nên họ tản bộ ở gần đấy. Tô Yên kéo cánh tay Giang Cảnh Xuyên, nhớ tới cuộc điện thoại hồi chiều của Vạn Dập, cô quyết định phải nói cho Giang Cảnh Xuyên. Bây giờ bầu không khí vừa đúng lúc, cô chần chờ nói: “Cảnh Xuyên, có chuyện em muốn nói cho anh nhưng không biết có thích hợp không.”
“Không có gì là không thích hợp, chúng ta là vợ chồng, em có chuyện gì có thể nói cho anh.” Tâm trạng Giang Cảnh Xuyên không tồi, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.
“Lần trước bạn em tới nhà. Chắc là em đã nói với anh rồi, sở dĩ cậu ấy tới là bởi vì Thẩm Bồi Nhiên đã tìm cậu ấy. Em đã nói rõ rồi, hy vọng cậu ấy có thể giúp em giải thích rõ ràng cho Thẩm Bồi Nhiên, em và anh ta không có khả năng. Hôm nay Thẩm Bồi Nhiên lại đi tìm bạn em, cậu ấy đã nói cho anh ta chút chuyện .” Giọng điệu Tô Yên không nhanh không chậm, không còn như lúc trước nhắc tới Thẩm Bồi Nhiên lại thấp thỏm, ngược lại giống như đang nói tới một người xa lạ: “Cảm xúc Thẩm Bồi Nhiên có chút kích động, bạn em lo lắng anh ta sẽ làm ra một số hành động quá kích cho nên đã gọi điện thoại nhắc nhở em.”
Giang Cảnh Xuyên trầm tư trong chốc lát, nói: “Lấy hiểu biết của em với cậu ta, em cảm thấy cậu ta sẽ làm cái gì?”
Sau khi hiểu được ý tứ của Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên cũng không chú ý để Thẩm Bồi Nhiên vào mắt.
“Không biết.” Tô Yên lắc lắc đầu, cô căn bản không hiểu Thẩm Bồi Nhiên, căn bản không biết khi hắn bị chọc giận sẽ làm ra chuyện gì, cũng chính là vì nguyên nhân như thế nên cô mới quyết định nói cho Giang Cảnh Xuyên. Bất kể như thế nào, cô đều hy vọng cho Giang Cảnh Xuyên cảm giác cô rất thẳng thắn thành khẩn, rất ỷ lại vào anh.
Chỉ cần trong lòng Giang Cảnh Xuyên tin tưởng cô, như vậy, cô sẽ không bị chuyện Thẩm Bồi Nhiên vây khốn.
Giang Cảnh Xuyên đại khái cũng có thể đoán được Thẩm Bồi Nhiên đã biết cái gì. Anh cảm thấy rất buồn cười, thật ra anh cũng không để ý rốt cuộc Tô Yên với anh có phải lần đầu tiên hay không. Tuy rằng Giang Cảnh Xuyên trong một số chuyện có một chút chủ nghĩa đàn ông nhưng anh thật sự không phải người phức tạp vấn đề trinh tiết. Trước anh, quá khứ của Tô Yên anh không quản được, cũng không có cách nào quản, đó là hồi ức, là quá khứ của cô, mà hiển nhiên đối với Thẩm Bồi Nhiên mà nói, Tô Yên đã phản bội hắn, cho nên hắn mới kích động như thế.
“Em sợ à?” Giang Cảnh Xuyên chú ý tới vẻ mặt của Tô Yên, hỏi.
Tô Yên chần chờ một chút rồi gật đầu: “Nói thẳng ra là có một chút, em đã quyết định về sau sẽ không bao giờ qua lại với anh ta nữa, nhưng anh ta còn chấp nhất như thế, em không biết tiếp theo anh ta sẽ làm chuyện gì, trong lòng có hơi lo lắng.”
“Ừ, anh biết rồi.” Giang Cảnh Xuyên an ủi xoa đầu cô: “Không cần lo lắng, có anh ở đây, không ai dám làm gì em đâu.”
Tô Yên nghe xong lời này trong lòng liền cảm thấy kiên định, cô nghĩ rồi lại nhịn không được mở miệng: “Cảnh Xuyên, có chuyện em muốn nhờ anh một chút. Thật ra Thẩm Bồi Nhiên cũng không có tạo gây ra tổn thương gì cho em, hơn nữa em và anh ta cũng là bạn học, nếu như có thể, anh có đồng ý với em không, trừ khi anh ta làm ra chuyện gì quá mức, nếu không chúng ta cũng đừng làm tổn thương anh ta, được không?”
Hiện giờ không biết nguyên thân đi nơi nào. Cô vì bản thân mình có thể đẩy Thẩm Bồi Nhiên ra rất xa, nhưng trong lòng cô vô cùng hy vọng Thẩm Bồi Nhiên có thể thanh thản buông tay. Cô không phải người lương thiện, hơn nữa còn rất ích kỷ, nhưng cô tiếp nhận cuộc sống và sinh mệnh của nguyên thân, tuy rằng cô không thể yêu người cô ấy yêu, nhưng ít nhất cũng muốn bảo đảm, người nguyên thân yêu không bị Giang Cảnh Xuyên trả thù.