Trông anh rất có tiền nha!!

Như vậy cũng quá thảm rồi.
 
Cô không biết điểm mấu chốt của Giang Cảnh Xuyên ở chỗ nào, nhưng cô thật sự sợ hãi Thẩm Bồi Nhiên sẽ lặp đi lặp lại hành động như vậy nhiều lần, sẽ kích thích đến Giang Cảnh Xuyên.
 
Giang Cảnh Xuyên phức tạp nhìn Tô Yên, ý tứ không rõ thở dài: “Em vẫn quan tâm cậu ta.”
 
Lời này thật là……
 
Tô Yên cũng không biết nên nói cái gì tiếp theo, cô chỉ có thể ôm Giang Cảnh Xuyên thật chặt, gắt gao ôm lấy eo anh, buồn bực nói: “Anh ghen tị, có phải không?”
 
Quên đi, lại tiếp tục trêu chọc dỗ dành anh vậy.
 
Ai bảo việc này là cô đuối lý đây.
 
Giang Cảnh Xuyên không nói gì, làm gì có người đàn ông nào có thể dễ dàng thừa nhận mình ghen chứ, trong lòng anh biết hiện giờ Tô Yên và Thẩm Bồi Nhiên không có khả năng nhưng nghe cô quan tâm người khác, anh vẫn khó chịu.
 
A, cực kỳ khó chịu.
 
“Ghen cũng không sao mà, chỉ là em muốn nói với anh, thái độ của em đã sớm rõ ràng, thật sự không có khả năng với anh ta nữa. Cảnh Xuyên, anh không biết, thật ra điều em sợ nhất không phải anh ta sẽ gây ra chuyện gì, em sợ em sẽ mất đi anh.” Đây là Tô Yên nói thật, cô không rõ Thẩm Bồi Nhiên sẽ làm gì nhưng từ đầu tới cuối cô sợ là thái độ của Giang Cảnh Xuyên.
 
Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng rất vừa lòng với Giang Cảnh Xuyên. Cô không muốn mất đi những gì mình đang có thì có sai không?
 
Lời này quả nhiên là dốc sức vuốt lông Giang Cảnh Xuyên, trên mặt anh không tự giác lộ ra nụ cười, anh ôm lại cô, thấp giọng nói: “Giang tiên sinh không keo kiệt như vậy, tuy rằng anh rất chán ghét Thẩm Bồi Nhiên, nhưng sẽ không làm chuyện tổn hại nhân cách, càng sẽ không làm chuyện khiến Giang phu nhân không vui, cho nên xin Giang phu nhân yên tâm đi.”
 
Đây cũng là lời trong lòng Giang Cảnh Xuyên, trước giờ anh chưa từng nghĩ tới muốn đối phó Thẩm Bồi Nhiên, trừ khi có một ngày Thẩm Bồi Nhiên lớn mạnh đến mức có thể cùng anh quang minh chính đại chém giết trên thương trường, nếu không anh vĩnh viễn sẽ không ra tay với người mà anh cho là kẻ yếu.
 
Ừm, đơn giản mà nói, sẽ giảm đẳng cấp của mình xuống mất.
 
Giống hệt như sinh viên đánh học sinh tiểu học, thật là làm người ta phỉ nhổ.
 
Cũng là thắng không anh hùng.
 
Tô Yên nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy thật ra không bất ngờ chút nào, cô chỉ là muốn nghe chính miệng anh nói mà thôi. Kỳ thật trước kia Thẩm Bồi Nhiên cũng không phải quá cực phẩm, nghiêm túc mà nói, hắn cũng không có làm gì xúc phạm người khác. Giang Cảnh Xuyên không phải người không biết lý lẽ, anh sẽ xử lý chuyện này một cách lý trí nhất.

 
“Giang phu nhân đột nhiên phát hiện Giang tiên sinh càng ngày càng đẹp trai, làm sao bây giờ?” Tô Yên tiếp tục dỗ anh.
 
Làm sao bây giờ? Trở về làm!!
 
Dã chiến không tốt lắm.
 
3 giờ sáng, Tô Yên đã mệt đến ngủ thiếp đi, dưới giường là mấy cái áo mưa nhỏ nằm hỗn loạn trên sàn nhà. Giang Cảnh Xuyên ôm Tô Yên không chịu buông tay, làm vợ mình hốt hoảng lo sợ thì còn gì là đàn ông đây, anh hôn hôn Tô Yên, thấp giọng nói: “Điều em sợ hãi sẽ không xảy ra, anh bảo đảm.”
 
Thẩm Bồi Nhiên, đã đến lúc xử lý rồi.
 
Buổi sáng ngày hôm sau, như thường lệ, lúc Tô Yên còn đang hẹn hò cùng Chu Công, Giang Cảnh Xuyên đã ngồi xuống ăn bữa sáng. Dì Vương liên tục nhìn lên trên lầu, hỏi dò: “Tiên sinh, có cần gọi phu nhân dậy ăn sáng không?”
 
Dì Vương là cảm thấy nếu Tô Yên có thể cùng Giang Cảnh Xuyên ăn sáng, sau đó giống như trước kia tiễn anh đi làm thì thật là tốt. Nhưng liên tiếp mấy ngày nay Tô Yên đều ngủ đến gần trưa mới tỉnh dậy trực tiếp ăn cơm trưa.
 
Giang Cảnh Xuyên khụ một tiếng, có chút xấu hổ lắc đầu: “Không, không cần, cứ để cô ấy ngủ đi.”
 
Tối hôm qua lăn lộn hơi quá rồi.
 
Dì Vương là người từng trải, vừa thấy biểu cảm này của Giang Cảnh Xuyên liền hiểu ra mọi chuyện, bà lập tức chạy đến phòng bếp dặn dò một tiếng, hôm nay tiếp tục bồi bổ thân thể cho phu nhân!
 
Từ phòng bếp đi ra, dì Vương là đồng minh số một dưới trướng Tô Yên đương nhiên là phải tận dụng mọi cơ hội tạo ấn tượng tốt cho phu nhân nhà mình: “Tiên sinh, hôm qua phu nhân đưa đồ ăn tới có hợp khẩu vị của cậu không?”
 
Giang Cảnh Xuyên nhớ tới thời khắc dịu dàng ấm áp ngày hôm qua, biểu cảm trên mặt dịu dàng hơn nhiều: “Ừ, cũng không tệ lắm.”
 
Đặc biệt món tráng miệng sau bữa ăn, quả thực là sướng ngất ngây!
 
Khụ khụ, ít nhất làm một người yêu tay, ngày hôm qua Giang Cảnh Xuyên rất viên mãn.
 
“Hôm qua phu nhân vừa nghe tiên sinh muốn tăng ca liền nói nhà bếp làm vài món ăn, thời gian có chút vội vàng, vẻ ngoài chắc chắn là không thể so với bình thường, tiên sinh cảm thấy hợp khẩu vị vậy là tốt rồi.” Những lời này là nói về đồ ăn, nhưng thật ra là nói cho Giang Cảnh Xuyên biết Tô Yên quan tâm anh như thế nào, bởi vì phải vội đi, cho nên dì làm bếp mới không kịp phát huy trình độ tốt nhất.
 
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy cười: “Tôi ăn được, tôi đi công ty trước, hôm nay dì dặn phòng bếp làm thêm mấy món phu nhân thích.”

 
“Được!” Dì Vương cẩn thận quan sát vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên, bà cũng hài lòng.
 
Khi Thẩm Bồi Nhiên nhận được điện thoại, hắn đang làm việc trong văn phòng, thư ký để ý, sau khi hắn nhận cuộc điện thoại kia thì cả người trở nên khác hẳn.
 
Giữa trưa, Thẩm Bồi Nhiên nói với giám đốc công ty một tiếng rồi cầm lấy chìa khóa xe rời đi.
 
Đi vào phòng bao đã hẹn trước, Giang Cảnh Xuyên đã tới rồi, anh đang thong thả ung dung ăn món Nhật. Nhìn thấy Thẩm Bồi Nhiên tiến vào cũng chỉ thong dong cười cười: “Thẩm tiên sinh còn chưa ăn cơm trưa phải không?”
 
Thẩm Bồi Nhiên không quá rõ ràng mục đích hẹn hắn tới đây của Giang Cảnh Xuyên nhưng mặc dù có một số việc đã nghĩ thông suốt, lúc này nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên, trong lòng vẫn có chút khó mà bình tĩnh được, mặt không biểu cảm ngồi xuống, hắn nhìn Giang Cảnh Xuyên lạnh lùng nói: “Không biết hôm nay Giang tổng có chuyện gì?”
 
“Thẩm tiên sinh, cả cậu và tôi đều không nghĩ đến có một ngày sẽ bình tĩnh hòa nhã ăn cơm cùng nhau nhỉ?” Giang Cảnh Xuyên cầm lấy khăn tay bên cạnh lau miệng, anh nhìn về phía Thẩm Bồi Nhiên, biểu cảm như cũ không đổi: “Gần đây tôi có một thắc mắc, cần Thẩm tiên sinh hỗ trợ giải thích một chút.”
 
Thẩm Bồi Nhiên đã từng ngưỡng mộ Giang Cảnh Xuyên, ít nhất là trước khi Giang Cảnh Xuyên trở thành chồng hợp pháp của Tô Yên.
 
Giang Cảnh Xuyên có thể nói là người cầm quyền trẻ tuổi nhất thành phố A, có thể tiếp nhận Giang thị trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa có thể thoát khỏi ánh hào quang của ba Giang, trở thành tổng giám đốc thế hệ mới của Giang thị. Nhưng phàm là đàn ông có dã tâm đều có ít nhiều bội phục Giang Cảnh Xuyên.
 
Khi còn là học sinh, Tô Yên vẫn luôn rất được hoan nghênh. Nhưng trước nay Thẩm Bồi Nhiên chưa từng cảm thấy tự ti, căn bản hắn không thèm để những người đó vào mắt. Nhưng trước mặt Giang Cảnh Xuyên thì khác, thẳng thắn mà nói, so với nói rằng hắn không muốn đối mặt chính diện với Giang Cảnh Xuyên, thì đúng hơn là hắn không dám.
 
Ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên, hắn sẽ cảm thấy tự ti, cũng sẽ không nhịn được nghi ngờ lòng chân thành của Tô Yên, bởi vậy mà dẫn đến giữa hai người luôn thiếu cảm giác tín nhiệm.
 
Thẩm Bồi Nhiên nghe xong Giang Cảnh Xuyên nói, cười tự giễu: “Tôi còn có bản lĩnh giúp Giang tổng giải đáp thắc mắc? Giang tổng đề cao tôi quá rồi.”
 
“Đương nhiên, chuyện này chỉ có Thẩm tiên sinh có thể giải quyết, người khác không có cách nào.” Giang Cảnh Xuyên chán ghét Thẩm Bồi Nhiên hoàn toàn là bởi vì quan hệ của hắn với Tô Yên. Anh không có ý kiến gì với người này, cho nên lúc này cũng có thể hòa nhã nói chuyện phiếm với hắn, à không phải, là thương lượng: “Gần đây tôi rất khổ tâm, bởi vì thỉnh thoảng tâm trạng của vợ tôi cực kỳ không vui, tôi rất muốn giải quyết buồn phiền cho cô ấy.”
 
Lời này quả thực là đâm vào tim. Thẩm Bồi Nhiên chán nản, giọng nói càng lạnh hơn: “Phải không?”
 
“Tôi cho rằng thân là một người chồng tốt thì nên giải quyết chuyện phiền lòng cho vợ mình, Thẩm tiên sinh, cậu cảm thấy thế nào?”
 
Giang Cảnh Xuyên không hy vọng Tô Yên bởi vì chuyện Thẩm Bồi Nhiên mà lo lắng, mà tối hôm qua Tô Yên nói những lời đó, hiển nhiên là đã giao quyền xử lý vào tay anh.
 

Đương nhiên anh phải chủ động ra trận để xóa bỏ rắc rối.
 
Tuy rằng trong lòng Thẩm Bồi Nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy vẫn không nén được phẫn nộ, hắn nắm chặt nắm tay, tức giận trừng mắt: “Giang tổng, làm người không nên quá kiêu ngạo! Là anh chen chân vào tình cảm của tôi và Tiểu Yên, anh dựa vào cái gì đến trước mặt tôi diễu võ dương oai đây?”
 
“Ai.” Giang Cảnh Xuyên thở dài một hơi: “Thẩm tiên sinh, khả năng đọc hiểu của cậu rõ ràng là không qua rồi, tôi đây là thành tâm thành ý muốn thảo luận với cậu.”
 
Anh chính là muốn chọc giận Thẩm Bồi Nhiên, quá trình đàm phán rốt cuộc nên biểu hiện như thế nào, anh rõ ràng hơn ai hết.
 
Quả nhiên, hai mắt Thẩm Bồi Nhiên trợn trừng, hắn hận không thể đánh Giang Cảnh Xuyên, bằng một tia lý trí còn sót lại, hắn khẽ cắn môi nói: “Giang tổng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, rốt cuộc anh có ý gì?”
 
“Thẩm tiên sinh, sao cậu không hỏi tôi chuyện phiền lòng của vợ tôi là gì?” Giang Cảnh Xuyên cũng thoáng thu lại ý cười.
 
Trong lòng Thẩm Bồi Nhiên có hơi chua xót, trước đây hắn chưa từng nghĩ tới bản thân mình có một ngày sẽ trở thành phiền muộn của Tô Yên.
 
Nhất thời hắn không biết nên nói cái gì, chỉ là rũ đầu xuống, không còn tức giận như vừa rồi.
 
“Thẩm tiên sinh, vợ tôi biết được một số chuyện, cô ấy nghe nói cảm xúc gần đây của cậu không quá ổn định nên có hơi sợ hãi.” Giang Cảnh Xuyên nhìn Thẩm Bồi Nhiên, anh lười không nở nụ cười: “Không gạt cậu, tôi từ trước đến nay chưa từng muốn cưỡng ép cô ấy, nếu tôi thật sự có tâm tư ấy, cậu cảm thấy cậu còn có thể ngồi đây nói chuyện phiếm với tôi sao? Tôi không biết giữa cậu và vợ tôi đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên tôi cũng không hề hứng thú, hôm nay hẹn cậu tới chỉ có một yêu cầu, chính là hy vọng cậu không nên gây rắc rối cho chúng tôi nữa.”
 
Thẩm Bồi Nhiên châm chọc cười: “Anh cho rằng cô ấy thích anh sao? Anh biết thời gian chúng tôi ở bên nhau dài bao nhiêu không? Nếu không phải do anh thì chúng tôi đã sớm kết hôn rồi.”
 
Giang Cảnh Xuyên nghe xong lời này cũng không tức giận, anh nhướng mày, rất hứng thú hỏi: “Tôi hỏi cậu mấy vấn đề, thứ nhất, cậu cảm thấy tôi là người chen chân vào tình cảm hai người, vậy tại sao trong khoảng thời gian này không tìm tôi?”
 
Đây là một lý do làm Giang Cảnh Xuyên cực kỳ coi thường Thẩm Bồi Nhiên. Thẩm Bồi Nhiên đã là một người đàn ông, sau khi gặp phải loại chuyện này cùng lắm thì tới tìm anh, hai người đánh một trận xả giận cũng tốt. Nhưng Thẩm Bồi Nhiên thì ngược lại, không làm gì hết, mỗi ngày chỉ biết gọi điện thoại cho Tô Yên, không thì là gọi cho bạn tốt của cô xin giúp đỡ.
 
Thẩm Bồi Nhiên ngẩn ra, không trả lời.
 
“Rốt cuộc là cậu không có thời gian tìm tôi hay là không dám tới, trong lòng cậu cũng rõ ràng, không cần trả lời tôi.” Giang Cảnh Xuyên tiếp tục mỉm cười nói: “Theo tôi được biết, vợ tôi và cậu đã không qua lại hơn một tháng nay, hơn một tháng này cậu đã làm cái gì? Cậu thật sự nghĩ muốn đi tìm cô ấy sao? Không có. Chính cậu vừa rồi đã nói, trước tôi các người đã quen biết rất lâu. Tôi tin chuyện nhà cô ấy ở đâu, bình thường cô ấy thích đi nơi nào, chắc là cậu không thể nào không biết chứ?”
 
“Cậu không có, cậu chỉ là gọi điện thoại cho cô ấy. Buổi tối hôm đó cậu gọi điện thoại là tôi nhận, chắc cậu còn nhớ rõ. Cậu nói cậu rất muốn cô ấy, nhưng cậu có nỗ lực không? Cậu không có. Tôi tin cậu biết nhà chúng tôi ở đâu, không nói cậu muốn xông vào nhà tìm cô ấy, cậu thậm chí cũng chưa từng loanh quanh ở gần đó, cậu dựa vào cái gì mà nói nhớ cô ấy đây?” Giang Cảnh Xuyên vẫn là lần đầu nhiều lời với tình địch như vậy: “bất kỳ tình cảm gì mà không có nỗ lực, đều không đáng khoe ra.”
 
Thẩm Bồi Nhiên muốn lớn tiếng phản bác nhưng mỗi câu mỗi chữ Giang Cảnh Xuyên nói đều giống như cái đinh đâm vào xương cốt hắn, đau đến khó chịu.
 
Hắn đột nhiên phát hiện, lời nói của Giang Cảnh Xuyên, hắn không thể nào biện giải.
 
“Thẩm tiên sinh, trong khoảng thời gian này rốt cuộc vợ tôi tỏ thái độ như thế nào, tôi tin tưởng cậu đã rõ ràng. Nếu hôm nay cậu không buông tay, tôi cũng không có cách nào làm gì cậu, chỉ là hôm nay tôi tới đây chỉ có một mục đích, xin cậu luôn luôn nhớ kỹ một điều, Tô Yên đã kết hôn, chồng hợp pháp của cô ấy là tôi, cho dù cậu muốn ở bên cô ấy cũng phải giải quyết tôi trước đã. Cho nên từ giờ trở đi, cậu muốn làm gì thì hãy trực tiếp hướng vào tôi, đừng lại gọi điện thoại cho cô ấy, đừng lại làm cô ấy lo lắng, có thể không?”
 
Giang Cảnh Xuyên cũng không nghĩ muốn đánh bóng hình tượng của mình hoặc là vừa đe dọa vừa dụ dỗ Thẩm Bồi Nhiên buông tay, chỉ là anh thật sự là không muốn lại nghe cô dùng giọng điệu lo lắng nói với anh về Thẩm Bồi Nhiên.
 

Thẩm Bồi Nhiên trầm mặc một lát rồi nói: “Hiện tại cô ấy có tốt không?”
 
“Đây là vấn đề thứ hai tôi hỏi cậu, lúc cậu và cô ấy ở bên nhau, cậu có từng quan tâm xem cô ấy ở Giang gia thế nào không?” Giang Cảnh Xuyên cúi đầu uống một ngụm trà, ánh mắt thâm trầm.
 
Thẩm Bồi Nhiên á khẩu không trả lời được, hắn phát hiện khi mình đối mặt với Giang Cảnh Xuyên vậy mà lại không thể nói nên lời.
 
Chỉ là, thời khắc này đã không còn gì để che giấu nữa, hắn chậm rãi lắc đầu.
 
Đúng vậy, hắn không hỏi. Hắn bài xích một số chuyện liên quan đến Giang Cảnh Xuyên, cho nên chưa bao giờ hỏi.
 
“Nhà cậu cũng xem như khá giả, không thể nào không biết sống trong hào môn có bao nhiêu vất vả. Cậu có nghĩ tới không, nếu như người trong nhà biết chuyện sau khi kết hôn cô ấy còn ở bên cậu, cậu có nghĩ tới không, cô ấy có thể sống tốt sao?” Giang Cảnh Xuyên nhìn sắc mặt Thẩm Bồi Nhiên trắng bệch, anh cũng không có ý định nói tiếp nữa: “Tôi không biết trước kia cô ấy có tốt hay không nhưng hiện tại và về sau chúng tôi sẽ rất tốt.”
 
Thật ra mấy hôm nay Thẩm Bồi Nhiên cũng phát hiện, trước giờ hắn thật sự rất ít quan tâm Tô Yên, chẳng trách cô lại bởi vì chuyện của Gia Du mà luôn cãi nhau với hắn.
 
Hắn hưởng thụ tình yêu của Tô Yên. Trong suốt quá trình này, hắn đã mấy lần dùng cuộc hôn nhân của cô làm lý do để yêu cầu cô hiểu cho những hành vi vô lý của mình. Giang Cảnh Xuyên nói không sai, từ đầu tới cuối, hắn thật sự chưa từng bỏ ra một chút cố gắng thực tế nào.
 
Trong lúc chiến tranh lạnh, hắn không có chủ động liên hệ cô, qua hơn mười ngày sau, khi biết quan hệ giữa cô và Giang Cảnh Xuyên hòa hoãn, hắn mới bắt đầu nóng nảy.
 
Vậy có coi là quá tự tin không?
 
Ha, quá ti tiện.
 
Rốt cuộc hắn cũng hiểu được ý của cô sau trận cãi nhau hôm đó, cô nói, cô sợ là cô không còn yêu hắn nữa.
 
Có lẽ lúc ấy cô đã tuyệt vọng rồi.
 
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy hôm nay nói lời vô nghĩa cũng nhiều rồi. Nhìn vẻ mặt Thẩm Bồi Nhiên, mục đích của anh cũng đã đạt được, vì thế anh đứng dậy, giọng điệu lạnh nhạt trầm thấp: “Thẩm tiên sinh, về sau có chuyện gì hãy trực tiếp tìm tôi.”
 
Sau khi nói xong, anh liền cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị đi. Vừa mới đi tới cửa, Thẩm Bồi Nhiên đột nhiên gọi lại, hắn cúi đầu hỏi: “Tôi còn có thể gặp cô ấy không?”
 
Hắn muốn tự mình nói với cô một tiếng, thật xin lỗi.
 
Thật xin lỗi, vào lúc em còn yêu anh, anh đã không biết trân trọng em.
 
Giang Cảnh Xuyên cong môi, cũng không quay đầu lại: “Không thể.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận