Giang Cảnh Xuyên trở lại Giang thị một lần nữa, tâm trạng anh không cách nào bình tĩnh lại.
Đối với những chuyện giữa Thẩm Bồi Nhiên và Tô Yên, thật ra anh không quá muốn suy nghĩ, đặc biệt là sau khi ở chung mà nảy sinh tình cảm với Tô Yên nhưng không có nghĩa là anh không nhìn ra vấn đề giữa hai người bọn họ.
Anh là một thương nhân, mấy hôm nay đối mặt với những hành vi của Tô Yên, anh cũng từng nghĩ tới cô thay đổi là xuất phát từ nguyên nhân gì, đây là một vấn đề không thể không suy nghĩ sâu xa.
Đôi khi, người ngoài cuộc có khả năng nhìn những vấn đề tồn tại một cách rõ ràng hơn. Trong cuộc nói chuyện với Thẩm Bồi Nhiên anh phát hiện, Thẩm Bồi Nhiên không phải là không yêu Tô Yên như anh nghĩ, chỉ là hắn vẫn còn quá trẻ, không ai có thể ngay từ đầu đã hiểu được thế nào là yêu một người, hiển nhiên Thẩm Bồi Nhiên vẫn còn đang ở giai đoạn này.
Ở giai đoạn này, bởi vì càng yêu, mới càng dễ dàng buông tay.
Chính bản thân Thẩm Bồi Nhiên cũng rõ ràng, nếu hắn còn cố chấp như vậy thì đối với Tô Yên sẽ là một sự tổn thương. Chẳng qua Giang Cảnh Xuyên cảm thấy mình vẫn nên cảm ơn Thẩm Bồi Nhiên không hiểu chuyện cùng tuổi trẻ bồng bột. Nếu Thẩm Bồi Nhiên là một người yêu dịu dàng chu đáo anh mới nên lo lắng.
Ở trong lòng Giang Cảnh Xuyên, thật ra trong một số phương diện anh đã đối xử với Tô Yên như một đứa trẻ. Trẻ con sai lầm có thể được tha thứ, huống chi đoạn tình cảm này của Tô Yên và Thẩm Bồi Nhiên còn không được coi là sai lầm. Dù sao cuộc hôn nhân này vốn là bị cưỡng ép, trước khi kết hôn, tình cảm giữa cô và Thẩm Bồi Nhiên cũng đã rất sâu đậm.
Giang Cảnh Xuyên cũng muốn đòi hỏi vợ mình chung thủy, nhưng sự chung thủy này phải dựa trên tiền đề là cả hai bên đã đạt được sự đồng thuận và có tình cảm với nhau.
Cũng giống như trước kia anh không yêu cầu Tô Yên yêu anh, toàn tâm toàn ý với anh. Nhưng hiện tại bắt đầu yêu cầu, bởi vì chính anh cũng sẽ làm được.
Từ biểu hiện cuối cùng của Thẩm Bồi Nhiên, Giang Cảnh Xuyên tin tưởng hắn có lẽ sẽ không cố chấp nữa. Nghĩ đến đây Giang Cảnh Xuyên cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu, dù sao lâu lâu vợ mình lại nhắc đến người đàn ông khác thật sự là quá bức bối.
Anh sẽ không phủ nhận sự tồn tại của Thẩm Bồi Nhiên, cũng sẽ không phủ nhận tình cảm trước đây của hắn với Tô Yên. Chỉ là từ nay về sau, ở lãnh địa tình yêu trong thế giới của cô, chỉ có anh mới có thể đặt chân.
Đúng lúc này, di động của Giang Cảnh Xuyên rung lên một chút, nhắc nhở có tin nhắn WeChat, anh click mở thì thấy là Tô Yên nhắn tới.
【 Hôm nay thời tiết thật đẹp 🌝】
Anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu nghiêm túc nhắn lại.
Dưới nỗ lực của Tô Yên, hiện giờ cô đã học được cách trò chuyện đơn giản với mọi người trên WeChat. Trong khoảng thời gian này cô bận bịu đến bù lu lên, ngày nào cũng có phim truyền hình muốn theo dõi, còn muốn chơi điện thoại. Có khả năng sau này cô sẽ biến thành một cô gái nghiện internet mất thôi.
Ảnh đại diện WeChat của nguyên thân là một chú thỏ cảnh sát cúi đầu, hai tai rũ xuống thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Giang Cảnh Xuyên lại rất có lòng đổi ảnh đại diện của mình thành một con hồ ly.
【 Ừm, ngày mai anh rảnh, em có muốn ra ngoài dạo phố ăn cơm không? 】
Tô Yên yêu cuộc sống này chết đi được. Mỗi ngày cô đều xem phim truyền hình rất thú vị, tám chuyện với mọi người trên điện thoai di động cũng rất vui, chưa kể hai hôm nữa cô phải xa nhà đi chơi với Giang Cảnh Xuyên. Cô cầm điện thoại lăn lộn hai vòng trên giường, cuối cùng tìm được biểu tượng kiss trên WeChat, sau đó gửi vài cái cho Giang Cảnh Xuyên.
Chẳng bao lâu sau Giang Cảnh Xuyên đã nhắn lại.
【 Anh không muốn hôn giả, anh muốn hôn thật cơ. 】
Thật? Thật!
Tô Yên đỏ mặt gửi lại một loạt biểu cảm hình đống phân [1], không thèm để ý Giang Cảnh Xuyên nữa.
Đang buôn chuyện với Tần Huyên, cô ấy lại gửi tới một tấm hình, Tô Yên cũng không biết nên nói gì mới được, bức ảnh này thật sự…… làm người ta cạn lời.
Đó là một biểu cảm hình người thoạt nhìn rất khoa trương, trong tay không biết cầm cái gì, phía dưới có một loạt chữ —— cho bố mày gói que cay.[2]
Lúc đó Tô Yên còn không biết thế giới này còn có một thứ gọi là gói biểu cảm.
Cô hết sức khiêm tốn nhắn lại một tin: “Que cay là gì? Em muốn ăn sao?”
Tần Huyên đang ở trên lớp, khi nhận được tin nhắn này suýt chút nữa cười ra tiếng, cô ấy nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, người chị gái này làm cô ấy sặc chết rồi.
Khi không còn gì để nói, hoặc là bị nghẹn đến mức không biết nói gì, gửi một gói biểu cảm qua sẽ có thể giảm bớt xấu hổ.
Ngay sau đó, Tô Yên nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông đang liếc mắt, phía dưới vẫn là một loạt chữ —— em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.[3]
Tô Yên thật sự rất muốn nói Tần Huyên không cần lại gửi cho cô những cái này nhưng cô lại cảm thấy như vậy thật không lễ phép, đành phải không nói chuyện với cô ấy nữa.
Cùng lúc đó, Thẩm Bồi Nhiên trở lại công ty. Vào phòng vệ sinh rửa mặt, hắn nhìn chính mình trong gương chỉ cảm thấy chật vật vô cùng, khác hoàn toàn với thần thái phấn chấn của sáu tháng trước, hắn làm sao lại biến thành bộ dáng này đây?
Lúc này hắn đã nghĩ kỹ rất nhiều chuyện, không cần lại rối rắm nữa. Thẩm Bồi Nhiên sửa sang lại tóc, lái xe đến trụ sở lớn nhất của Thẩm gia, còn chưa tới văn phòng ba Thẩm đã nhìn thấy người anh trai cùng cha khác mẹ kia đi ra. Hai người chạm mặt nhau đều lễ phép cười cười, nhưng rốt cuộc trong lòng suy nghĩ điều gì thì chỉ có bản thân mình biết.
Ba Thẩm vẫn rất thích con trai nhỏ nhà mình, thấy Thẩm Bồi Nhiên tới thì vui tươi hớn hở nói: “Con ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ăn cùng nhau đi.”
“Ba, con không phải tới tìm ba ăn cơm, con muốn nói với ba quyết định của con.” Vẻ mặt Thẩm Bồi Nhiên quá mức nghiêm túc làm ba Thẩm ngây ngẩn cả người.
“Mấy ngày tới con muốn ra nước ngoài bồi dưỡng, hiện tại chuyện công ty làm phiền ba hỗ trợ giải quyết một chút.” Thẩm Bồi Nhiên cúi đầu, trầm giọng nói.
Đúng vậy, hắn đã nghĩ kỹ, tình yêu và sự nghiệp luôn phải đạt được như nhau. Nếu hiện tại hắn đã trở thành chuyện phiền lòng của Tô Yên phiền lòng, nếu hắn đã quyết định buông tay, hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều nữa, chỉ muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Đến tận giờ phút này Thẩm Bồi Nhiên mới hiểu được, hóa ra thật sự thích một người là hy vọng cô hạnh phúc, dù cho người mang lại hạnh phúc cho cô đã không còn là hắn.
Hắn không cho phép mình ở lại, bởi vì hắn sợ mình không nhịn được, sợ có một ngày sẽ bởi vì ghen ghét mà phá hỏng hạnh phúc của cô. Cho nên hắn cần phải rời xa, cần phải ép buộc mình bắt đầu cuộc sống mới.
Vẻ mặt ba Thẩm biến sắc, không ngờ tới con trai lại nói chuyện này. Ông ta trầm mặc một lát, hỏi: “Nửa năm trước đưa con ra nước ngoài, chưa được mấy tháng con lại tự mình chạy về, lần này là nghiêm túc sao?”
Ông ta quá hiểu con trai mình. Lúc trước ầm ĩ muốn ra nước ngoài nói trắng ra chính là bị tổn thương muốn ra ngoài giải sầu. Nếu như lúc này lại gây rối nữa thì ông ta phải suy xét một chút, về sau rốt cuộc có thể giao Thẩm gia cho đứa con trai này hay không.
Anh hùng cũng có nhi nữ tình trường, nhưng nếu bởi vì nhi nữ tình trường mà làm chậm trễ đại sự, đó là tình thánh, không phải anh hùng.
Thẩm Bồi Nhiên trịnh trọng gật đầu, “Ba, lúc này con rất nghiêm túc, hy vọng ba có thể cho con thời gian hai năm, con sẽ chứng tỏ bản thân.”
Hôm nay là lần đầu tiên hắn chính diện giao phong với Giang Cảnh Xuyên, hắn thất bại thảm hại nhưng cũng tâm phục khẩu phục. Chẳng qua điều làm hắn quyết định buông tay không phải tiền tài quyền thế của Giang Cảnh Xuyên mà là một câu kia —— tôi không biết trước kia cô ấy có tốt hay không, nhưng hiện tại và về sau chúng tôi sẽ rất tốt.
Một câu này có thể sánh với lời thề, so với ‘anh yêu em’ còn trang trọng hơn rất nhiều.
Những lời này tưởng chừng đơn giản, nhưng hắn nói không nên lời, cũng không tự tin nói ra, nếu đã như vậy, hắn dựa vào cái gì mà không buông tay đây?
Đời này bỏ lỡ cô là chuyện hối hận nhất, nhưng để sau này không phải tiếc nuối, hắn cũng cần phải trưởng thành.
Đời người chính là như vậy, thích đùa giỡn người ta, làm người ta ở cái tuổi bất lực và kém hiểu biết nhất về tình yêu lại gặp gỡ người muốn bảo vệ cả đời nhưng đã định sẵn là thất bại.
A, thật tốt, trên đời này còn có người có thể bảo vệ cô ấy, hiểu cô ấy, vậy là đủ rồi.
Ba Thẩm suy nghĩ một lát, mỉm cười gật đầu: “Được thôi, cho con thời gian hai năm, hy vọng con sẽ không lại phụ lòng tín nhiệm của ba.”
Ra khỏi tòa nhà, Thẩm Bồi Nhiên đứng dưới ánh mặt trời, hắn không không hề cảm thấy nóng bức. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt bị ánh nắng đâm vào không mở ra được. Hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Yên nhưng trong một khắc vừa nối máy hắn nhanh chóng cúp máy. Đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, cũng không cần từ biệt, cứ như vậy đi.
Tại biệt thự Giang gia, Tô Yên vừa mới ăn cơm trưa xong đang nằm trên sô pha ăn trái cây, quản gia đi ra ngoài mua sắm, những người làm khác cũng không ở biệt thự. Đang lúc cô mở TV chuẩn bị xem phim thì dì Vương vẻ mặt nghiêm trọng đi xuống, bộ dạng khỏi phải nói có bao nhiêu nghiêm túc. Hiện tại Tô Yên rất tin cậy dì Vương, vừa thấy bà như vậy liền vội vàng buông dĩa hỏi: “Dì làm sao vậy?”
Sắc mặt dì Vương phức tạp nhìn Tô Yên một cái, bà do dự một chút mới nói: “Phu nhân, cô và tiên sinh đang tránh thai sao?”
Tô Yên sửng sốt một hồi lâu, không biết rốt cuộc có nên thành thật trả lời hay không.
Dì Vương vừa thấy vẻ mặt này của cô liền hiểu rõ: “Phu nhân cô yên tâm, việc này tôi sẽ không nói cho lão phu nhân, nếu cô tin tưởng tôi thì hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc là chủ ý của cô hay là của tiên sinh.”
Tô Yên tin tưởng dì Vương đứng về phía mình, những hành động mấy ngày nay của bà đã rất rõ ràng minh bạch, cô nghĩ nghĩ nói: “Là chủ ý của tôi, chồng tôi cũng đồng ý.”
Dì Vương thở dài nhẹ nhõm một hơi, này nếu là chủ ý của tiên sinh thì coi như không ổn.
“Phu nhân, đều là phụ nữ với nhau, cô có thể cho tôi biết vì sao không muốn có con không?” Dì Vương vốn là một người phụ nữ trung niên nhiệt tình, hiện tại vợ chồng son không muốn sinh con, bà chắc chắn là tò mò rồi. Hơn nữa gần đây quan hệ với Tô Yên trở nên khá tốt, bà liền bạo dạn lấy can đảm hỏi thêm vài câu.
Tô Yên cầm lấy dĩa tiếp tục ăn trái cây, giọng điệu vô cùng tự nhiên: “Tôi còn chưa lớn đâu, lại nói nữa, sinh con sẽ rất đau.”
Lời giải thích này làm dì Vương tin sái cổ. Dù sao đối với bà, tuổi tác Tô Yên còn nhỏ hơn con bà. Với những cô gái trẻ phải làm mẹ quá sớm thì lý do thứ hai càng phù hợp hơn, không muốn sinh con là bởi vì sợ đau. Hai lý do này không hề liên quan đến tình cảm vợ chồng, trong lòng dì Vương khoan khoái hơn rất nhiều, vui vẻ nói: “Nhưng tóm lại là muốn sinh thì nên sinh sớm một chút, dáng người mới dễ dàng khôi phục.”
“Trước mắt tôi còn chưa nghĩ tới.” Tô Yên lắc lắc đầu, có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày đấy, đây là ý tưởng trước mắt của cô.
Dì Vương quay đầu nhìn xung quanh, bà lôi kéo Tô Yên trở về phòng ngủ, chờ cửa đóng lại bà mới yên tâm lớn mật mở miệng: “Suy nghĩ của phu nhân rất đúng đấy.”
Vốn dĩ Tô Yên còn đang như lọt vào trong sương mù, nghe dì Vương nói lời này thì càng chẳng hiểu mô tê gì. Không phải dì Vương vẫn luôn hy vọng cô mau chóng sinh con để đứng vững gót chân ở Giang gia sao? Tại sao lúc này bà lại nói như vậy?
“Sau khi kết hôn xong, cô và tiên sinh có nửa năm đều là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vẫn là trong khoảng thời gian này tình cảm mới dần dần tốt lên, lúc này mới được bao lâu chứ. Sinh con muộn một chút thì tốt hơn, ít nhất cũng phải chờ đến sau khi tình cảm ổn định mới được. Phu nhân, lời nói của tôi thô nhưng thật, đàn ông ấy mà, có mấy người có thể quản được mình đâu. Nếu phu nhân mang thai thì ít nhất là mấy tháng tiên sinh không thể thân mật với cô, trong lúc đó nếu không có phụ nữ khác thì tốt, nhưng cô cũng biết mà, thân phận tiên sinh như vậy sẽ có rất nhiều phụ nữ tự dâng tới cửa, phụ nữ mang thai lúc này là dễ xảy ra chuyện nhất.”
Dì Vương nói ra một chuyện: “Tôi nói cho cô cái này, cô nghe một chút là được rồi, đừng nói ra ngoài. Tôi ở Giang gia ngây ngốc nhiều năm như vậy, tình cảm ba mẹ chồng cô có tốt không đây? Đoạn thời gian ấy mẹ chồng cô mang thai tiên sinh cũng suýt chút nữa có chuyện. Lúc ấy Giang gia có hầu gái mới tới, bề ngoài không tệ, dáng người cũng được, vừa thấy mẹ chồng cô mang thai thì tâm tư liền lung lay, nếu không phải mẹ chồng cô phát hiện, việc này rốt cuộc như thế nào ai biết được?”
Tô Yên nghe xong lời này cả người đều chấn động, không nghĩ tới ba mẹ chồng nhà mình còn có chuyện này.
Xem ra dì Vương cũng biết một chút bát quái, về sau phải khai thác nhiều hơn mới được.
Cô không quá tin tưởng ba chồng lại phản bội mẹ chồng. Dù sao mãi cho đến hiện tại hai người đã làm vợ chồng lâu như vậy, bộ dáng ba chồng nhìn mẹ chồng còn rất si mê. Chỉ là dì Vương nói cũng không phải tin đồn vô căn cứ, xem ra năm đó lúc mẹ chồng mang thai thật đã từng phát sinh chuyện như vậy.
Thấy Tô Yên kinh ngạc, dì Vương vừa lòng tiếp tục nói: “Phu nhân, quyết định của cô là chính xác, cô và tiên sinh còn đang tình cảm nồng nàn, khoảng thời gian này quả thật là chưa phải thời cơ để sinh con. Cô và tiên sinh đều còn trẻ, cũng không vội, chờ đến khi tình cảm ổn định rồi sinh sẽ tốt hơn. Chỉ là kéo dài thời gian quá cũng không tốt, nếu là gia đình bình thường, kết hôn một hai năm không sinh con ba mẹ cũng không ý kiến. Phu nhân, Giang gia thật sự nóng lòng muốn có con không phải ba mẹ chồng cô mà là lão phu nhân và lão thái gia, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.”
Tô Yên cũng phát hiện, thật ra ba mẹ chồng nhà mình căn bản là không thích quản bọn họ. Bình thường hai người đi ra ngoài du lịch show ân ái còn không kịp, làm gì có tâm tư để ý chuyện khác nữa. Người thật sự vội vã muốn tứ đại đồng đường là hai ông bà Giang gia kìa.
Đương nhiên cái này cũng có thể hiểu được, suy cho cùng cũng là con người cả, tuổi già rồi lại muốn trong nhà náo nhiệt hơn một chút.
“Dì Vương, dì nói xem tôi nên làm gì bây giờ? Ít nhất nửa năm nữa tôi không muốn sinh con.”
Tô Yên biết, thật ra dì Vương đã chỉ ra điều cốt yếu. Một mặt đúng là cô bài xích phải gánh vác trách nhiệm con cái, mặt khác cũng là vì tình cảm với Giang Cảnh Xuyên còn chưa đủ ổn định, chưa đủ sâu. Hiện tại muốn có con quá nguy hiểm, cho dù Giang Cảnh Xuyên có trách nhiệm cỡ nào, thực sự sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ai có thể nói được rõ ràng?
Dì Vương nghĩ nghĩ, nói: “Lão phu nhân và lão thái gia đều rất thương cô, việc này thật sự còn dễ giải quyết, chỉ là tôi cho rằng tiên sinh nên ra mặt thì tốt hơn.”
Lời này nói ra tương đối uyển chuyển nhưng Tô Yên nghe hiểu được, chính là để cho Giang Cảnh Xuyên cõng cái nồi này đi.
Trên thực tế, Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn là người gánh nồi.
Tô Yên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Dì Vương liếc Tô Yên một cái, bà làm bộ lơ đãng nói: “Thật ra phu nhân này, nếu cô gả cho một gia đình bình thường ấy, cô muốn sinh con lúc nào cũng được, chỉ là cô tuyệt đối không được có tâm tư kéo dài được ngày nào thì hay ngày đó, tôi là người từng trải, giữa vợ chồng ấy à, nói thẳng ra là giống nhau, hai người ở bên nhau cũng sẽ có lúc chán. Nếu là chỉ là yêu đương, vậy chán thì chán đi, sau khi kết hôn, nếu thân thể hai bên không có vấn đề gì, có đứa con rồi tình cảm sẽ tốt hơn một chút.”
Tô Yên biết dì Vương nói không phải không có lý, đang lúc tình cảm mặn nồng, thời gian thích hợp, Giang Cảnh Xuyên lại không phải Dink*, cũng không có chướng ngại sinh dục, đương nhiên là muốn làm ba, một khi giữa anh và cô có đứa con, quan hệ cũng sẽ càng thêm ổn định.
*Dink (viết tắt của Double Income, No Kids): thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
“Tôi biết rồi.” Tô Yên gật gật đầu.
Quả thực, chính trong lòng cô cũng rõ ràng, không có khả năng thật sự kéo dài tới 5 năm sau, đến lúc đó đã quá muộn rồi*, chỉ là lại cho cô một chút thời gian đi, làm cô càng có dũng khí đi nghênh đón đứa con của chính mình.
*Nguyên văn 黄花菜都给拖凉: có nghĩa là đã quá muộn để làm gì đó, không còn cơ hội nào nữa.
“Trước khi mang thai cần có một khoảng thời gian chuẩn bị khá dài, phu nhân, nếu cô nguyện ý, bây giờ tôi sẽ giúp cô và tiên sinh chỉ định kế hoạch ăn uống mới, bảo đảm đến lúc đó cục cưng được sinh ra sẽ cực kỳ khỏe mạnh.” Dì Vương ở Giang gia lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng biết Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài hơn nửa năm, trong hơn nửa năm này nắm thời cơ điều dưỡng thân thể hai bên là thích hợp nhất.
Tô Yên chần chờ gật đầu.