Trông anh rất có tiền nha!!

Cãi nhau vì người yêu cũ là điều kiêng kị, nhưng cứ như vậy đề cập một chút, sau đó làm bộ làm tịch ăn chút dấm cũng không tồi.
 
Giang Cảnh Xuyên nghiêm túc nhớ lại, trả lời cô: “Không phải cô ấy sai, là vấn đề của anh.”
 
Thật ra một khoảng thời gian rất dài sau khi chia tay Giang Cảnh Xuyên vẫn rất cảm thấy có lỗi, anh vẫn luôn cảm thấy mình đã phụ tâm ý của một cô gái, anh không biết quý trọng, ở độ tuổi không hiểu chuyện yêu đương đã phụ lòng cô, mặc dù không yêu nhưng vẫn thấy có lỗi.
 
“Làm sao?”
 
“Lúc đó bởi vì một vài nguyên nhân mơ mơ màng màng mà ở bên nhau, thật ra đều chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng anh xem cô ấy là bạn bè mà đối đãi. Khi ấy anh bận các hạng mục, cũng không nói chuyện nhiều, số ngày chân chính ở cùng cô ấy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ cô ấy chịu không nổi nên mới nói chia tay.” Đến tuổi này của anh xem như ngộ ra một đạo lý, đàn ông có bận hay không không quan trọng, chỉ cần đặt cô ở trong lòng, cho dù bận rộn đến đâu cũng sẽ cố gắng dành thời gian ăn cơm và đi du lịch với cô, tựa như hiện tại anh đối với Tô Yên.
 
Năm đó ở nước ngoài tuy rằng cũng bận nhưng cũng không đến nỗi không có thời gian. Chỉ là mỗi khi rảnh rỗi anh sẽ muốn ở chung cư đọc sách, không đi đâu cả. Hiện tại ngẫm lại, không phải vấn đề bận hay không bận, chỉ là không quan tâm mà thôi.
 
Tô Yên như có điều suy nghĩ gật đầu: “Vậy thật sự là anh không đúng rồi, hiện tại thì sao, cô ấy thế nào?”
 
Giang Cảnh Xuyên thở dài một hơi: “Sau này không còn liên lạc nữa, chỉ là sau đó gửi mail qua lại với bạn cùng lớp, người kia nói cho anh cô ấy đã kết hôn, gả cho một người da trắng, chàng trai ngoại quốc kia theo đuổi cô ấy rất lâu. Hiện tại có lẽ là cũng không tồi.”
 
Tình yêu chính là chuyện người trước trồng cây người sau hái quả.
 
Giang Cảnh Xuyên trở thành như bây giờ có liên quan đến sự giáo dục của mẹ Giang, nhưng cũng không thể không nhờ vào kinh nghiệm lúc trước.
 
“Cho nên mỗi người đều có quá khứ, quá khứ không thể quên, chỉ cần trong lòng nhớ kỹ là được rồi, không cần phải cố quên nhưng cũng đừng làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai.” Lời này của Giang Cảnh Xuyên có thâm ý, Tô Yên biết, anh đang nói cô không cần có áp lực quá lớn về Thẩm Bồi Nhiên.
 
Đồng thời anh cũng đang nói cho cô, hãy quý trọng người trước mắt.
 
“Anh không được quên nhưng anh cũng đừng có mà nghĩ đến.” Tô Yên cố ý xen vào chọc cười, làm nũng nói: “Anh chỉ được nghĩ về em thôi.”
 
Thật ra Giang Cảnh Xuyên rất thích Tô Yên ghen. Cô ghen có nghĩa là cô quan tâm, nếu cô quá mức rộng lượng anh mới phải hoảng hốt.
 
“Hy vọng người nào đó làm gương tốt mới đúng.” Giang Cảnh Xuyên mỉm cười.
 
“Đó là điều cần thiết, bây giờ em ngoài  nhìn anh ra thì còn có thể nhìn ai?” Tô Yên không có một chút hứng thú nào với chuyện bắt cá hai tay. Nếu ngày nào đó thật sự xảy ra biến hóa lớn đến nghiêng trời lệch đất, cô và Giang Cảnh Xuyên tan vỡ, cô sẽ phải hoàn toàn cắt đứt với Giang Cảnh Xuyên rồi mới có thể phát triển mối quan hệ mới.
 
Con người mà, chỉ có cùng đứng trên một cái thuyền mới là vững chắc nhất.
 
Hậu quả lớn nhất của chân đạp hai thuyền chính là rơi xuống nước một cách chật vật nhất.

 
Chuyện cưỡi lừa tìm ngựa này không thể tồn tại trong tình yêu, đừng tưởng rằng lừa và ngựa trời sinh ngu dốt, Tô Yên chưa bao giờ xem đàn ông là đồ ngốc.
 
Nói một cách chính xác là, đừng coi bất kỳ kẻ nào thành đồ ngốc, bởi vì kết quả lớn nhất chính là bản thân mình có lẽ mới là kẻ ngu ngốc nhất.
 
“Ngoan.” Giang Cảnh Xuyên cực kỳ hưởng thụ lời này của Tô Yên.
 
Nói xong chuyện về người cũ lại thêm từng người cam đoan, Tô Yên cũng thích ứng với chuyện lúc này đang ở trên không. Cô bắt đầu ghé vào trên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, cô chỉ có một cảm giác đó chính là bị chấn động. Từ trong tầng mây nhìn xuống phía dưới, hết thảy đều đẹp tuyệt vời, bầu trời cũng xanh thẳm như vậy. Tô Yên hận mình lúc này không thể biến thành kẹo bông gòn lăn qua lăn lại trên đám mây. Mặc kệ như thế nào, cuối cùng cô đã hoàn thành nguyện vọng khi còn nhỏ, đó chính là bay lên trời.
 
Giang Cảnh Xuyên đeo bịt mắt, anh đang đắp chăn ngủ bù.
 
Sau khi Tô Yên xem đủ phong cảnh rồi thì xoay người lại, cô cũng bắt chước bộ dáng của anh, đắp kín chăn. Nghiêng đầu nhìn Giang Cảnh Xuyên, cô không nhịn được thò tay ra bóp bóp mũi anh, vừa định thu tay lại đã bị anh nắm chặt lấy rồi đan mười ngón tay vào nhau.
 
“Đừng nghịch ngợm, ngủ đi.”
 
Tô Yên bĩu môi, song cũng không làm loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, chẳng được bao lâu cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
 
Mười ngón tay đan chặt vào nhau không buông.
 
Máy bay hạ cánh, Giang Cảnh Xuyên kéo hai cái cái vali, Tô Yên đi theo bên cạnh anh. Vừa ra sân bay đã cảm giác một luồng gió nóng ập tới. Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt bọn họ, ngay sau đó một người trẻ tuổi da ngăm bước xuống, anh ta vừa tháo kính râm vừa nói với Giang Cảnh Xuyên: “Là Giang Cảnh Xuyên Giang tiên sinh sao? Robin tiên sinh bảo tôi tới đón hai người.”
 
“Ừm, làm phiền rồi.” Giang Cảnh Xuyên giúp đỡ đặt vali vào trong cốp xe, Tô Yên không dám lên xe một mình nên cô đứng chờ ở một bên, chờ Giang Cảnh Xuyên bận rộn xong mới cùng anh lên xe.
 
Giang Cảnh Xuyên giải thích cho Tô Yên: “Robin chính là người bạn anh quen ở nước ngoài, chờ lát nữa chúng ta sẽ đến khu biệt thự của cậu ấy.”
 
Sau khi nói xong, Giang Cảnh Xuyên nói với chàng trai trẻ tuổi: “Phiền cậu quá, trời nóng như vậy còn phải đến đây đón chúng tôi.”
 
Tô Yên phát hiện, Giang Cảnh Xuyên là người cực kỳ lễ phép. Lúc ra ngoài ăn cơm cùng nhau cũng rất lễ phép cảm ơn người phục vụ. Người như vậy luôn làm cho người ta yêu thích.
 
Cũng bởi vì lời này của Giang Cảnh Xuyên mà chàng trai trẻ tuổi nhiệt tình hơn rất nhiều: “Thời tiết hôm nay đặc biệt nóng, ngày mai sẽ bắt đầu thoải mái hơn.”
 
“Đây là vợ tôi.” Giang Cảnh Xuyên gật đầu, giới thiệu với cậu trai trẻ, từng hành động của anh đều coi cậu chàng như một người bạn bình thường mà không phải chỉ là tài xế tới đón người.
 
Cậu trai trẻ quay đầu lại cười với Tô Yên: “Chào cô, cô có thể gọi tôi là Leo.”
 

Khi nói chuyện với nhau mới biết được Leo vẫn là học sinh, cậu ta tận dụng kỳ nghỉ đi làm thêm. Vốn dĩ làn da cậu ta còn rất trắng nhưng mấy ngày nay bận quá nên cứ thế phơi nắng thành người Châu Phi.
 
Giang Cảnh Xuyên ghi nhớ trong lòng. Sau khi tới biệt thự, anh cho Leo một ít tiền boa. Ngay từ đầu Leo còn cảm thấy ngượng ngùng không chịu nhận bởi vì cậu ta đã nhận tiền lương nhưng Giang Cảnh Xuyên rất thích sự thành thật của cậu ta nên anh nói nếu tiếp đó anh muốn đi nội thành thì sẽ gọi điện mời cậu ta làm tài xế. Trong lòng Leo cực kỳ cao hứng, bởi vì cặp vợ chồng trẻ tuổi này vung tay rất hào phóng, cậu ta rất thích du khách như vậy.
 
Biệt thự của Robin ở gần bờ biển, mặc dù lúc này rất nóng bức nhưng gió biển thổi vào người cuối cùng cũng xua đi một chút buồn bực.
 
Đi vào biệt thự liền phát hiện bên trong đã được quét tước sạch sẽ, tủ lạnh có trái cây tươi mới, thậm chí còn có một ít rau và đồ ăn trong lò vi sóng, hiển nhiên là Robin đã cho người đi xử lý tốt.
 
“Bạn của anh thật là tốt.” Tô Yên mở phòng ra, khăn trải giường các kiểu đều đã được thay, cô nằm trên giường cảm thán một câu.
 
Bạn bè tri kỷ như vậy thật sự không nhiều lắm.
 
Giang Cảnh Xuyên không nói chuyện, anh bấm một dãy số, dùng tiếng Anh nói chuyện với đầu bên kia. Tô Yên đoán là anh gọi điện cảm ơn Robin.
 
Tuy rằng đã ngủ trên máy bay nhưng lúc này hai người đều mệt mỏi, tắm rửa một chút rồi chợp mắt, chờ đến chạng vạng mặt trời xuống núi rồi lại ra ngoài ăn.
 
Hai người trực tiếp ngủ một giấc đến khi trời tối, lúc tỉnh lại đều đói bụng. Giang Cảnh Xuyên tìm được bản đồ Leo để lại cho bọn họ, nhìn qua một lượt rồi nói với Tô Yên :“Gần chỗ này có chợ đêm, nếu không chúng ta qua đó ăn nhé?”
 
Tô Yên đương nhiên là không có ý kiến. Hai người ra khỏi cửa, quả nhiên sau khi mặt trời lặn nhiệt độ liền giảm xuống, nơi đây lại là ở bờ biển, giờ phút này gió biển thổi tới không nóng một chút nào, vừa ngủ dậy cảm giác thần thanh khí sảng. Giang Cảnh Xuyên mở hướng dẫn ra, hai người thong dong đi trên con đường nhỏ. Nơi này có rất nhiều người bản địa, có người cả đời cũng chưa từng ra khỏi đảo, cũng có một số người vùng khác ở lại phát triển sự nghiệp du lịch, người nào người nấy đều rất nhiệt tình, đi trên đường gặp nhau cũng sẽ cười chào hỏi.
 
Tô Yên thấy phong cảnh ở đây thật sự rất tuyệt. Gần đây cô mới học được cách đăng bài trên vòng bạn bè nên để cho Giang Cảnh Xuyên đi trước vài bước, cô ở phía sau chụp một tấm ảnh bóng lưng Giang Cảnh Xuyên. Kỹ thuật chụp ảnh của Tô Yên đương nhiên là không thể trông đợi gì, cô chụp bức ảnh này quả thật không tồi.
 
Cô cúi đầu đăng lên vòng bạn bè, không để ý rằng Giang Cảnh Xuyên cũng đang cầm điện thoại chụp ảnh cô.
 
Tô Yên đăng lên vòng bạn bè như thế này —— Nơi này rất đẹp 🌝.
 
Rất nhanh liền có người bình luận.
 
Tần Huyên: Ảnh và cap mâu thuẫn nghiêm trọng.
 
Giang Tinh Tinh: Hành vi show ân ái này là muốn sỉ nhục người khác chứ gì?
 
Vạn Dập: Đi chơi vui vẻ nhé.

 
Tần Trạch Vũ: Đây là chỗ nào? Ra ngoài chơi sao? Ủa aloo, sao không ai nói cho tôi vậy nè.
 
Giang Cảnh Xuyên đăng lên vòng bạn bè bức ảnh Tô Yên cúi đầu chơi điện thoại, kèm theo dòng cap —— Vợ thật đẹp 🌝.
 
Tần Huyên và mấy người Giang Tinh Tinh chỉ dám bỉ ổi làm loạn trong vòng bạn bè của Tô Yên, nhìn thấy bài đăng của Giang Cảnh Xuyên cũng muốn phỉ nhổ một chút nhưng không dám, chỉ có thể yên lặng bấm like.
 
Vòng bạn bè của Giang Cảnh Xuyên có không ít người trong giới, vào buổi tối mọi người ra ngoài xã giao, lướt đến bài đăng này thì nhao nhao tỏ vẻ như mình đã say.
 
Vì sao chứ? Bởi vì bọn họ có một dự cảm không tốt, đây là lần đầu tiên Giang Cảnh Xuyên đăng bài lên vòng bạn bè, về sau không phải thằng nhãi này muốn dấn thân vào con đường khoe vợ một đi không trở lại chứ?
 
Bọn họ không muốn ăn cẩu lương! Không muốn đâu!
 
Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên có quan hệ tốt, hoàn toàn yên tâm lớn mật bắt đầu khịa nhau, có thể nói là nói ra tiếng lòng của mọi người.
 
—— một chân đá bay bát thức ăn cho chó này, đề nghị cậu xích chó lại 🌝.
 
Hai người đi vào chợ đêm, tìm một quán nhỏ chuẩn bị ăn cơm tối. Người ở đây không tính là nhiều cũng không tính là ít, ông chủ là dân bản xứ, sẽ không nói tiếng Trung, Giang Cảnh Xuyên thuần thục dùng tiếng Anh gọi món rồi định chuẩn bị ngồi xuống với Tô Yê. Đúng lúc này, có hai cô gái cũng đứng trước quầy hàng gọi món, có lẽ là có hơi khẩn trương cho nên nói không rõ ràng, nói chuyện lắp ba lắp bắp làm ông chủ nghe không hiểu. Cả ba người đều rất sốt ruột. Lúc hai cô gái nói không được cũng thốt ra hai câu tiếng Trung. Giang Cảnh Xuyên không nhìn nổi nữa, anh nói với ông chủ yêu cầu của bọn họ, sau đó anh lại nói với hai cô gái: “Đã nói với ông ấy yêu cầu của các cô rồi.”
 
Hai cô gái rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong đó một cô gái tóc ngắn sau khi nhìn rõ bộ dáng của Giang Cảnh Xuyên thì không dời mắt nổi.
 
Giang Cảnh Xuyên lễ phép gật đầu với hai cô, sau đó ôm lấy Tô Yên đi vào trong tiệm.
 
Cô gái tóc dài đẩy đẩy cô gái tóc ngắn, hiếu kỳ nói: “Cậu làm sao vậy?”
 
Cô gái tóc ngắn ôm ngực, vẻ mặt kích động: “Tớ hình như…… hình như gặp được chân ái rồi.”
 
“Không phải cậu đang nói tới cái người vừa rồi chứ, anh ấy đã có bạn gái, cậu không thấy sao?” Cô gái tóc dài cảm thấy thật buồn cười nhưng lại sợ bạn tốt thật sự sa vào nên bắt đầu giội nước lạnh.
 
Cô gái tóc ngắn không thèm để ý nói: “Kết hôn còn có thể ly hôn, cái này thì tính là gì chứ, dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực mới là chân lý, không nói nữa, đi thôi, chúng ta đi theo ghép bàn với bọn họ, tớ đảm bảo ngay lập tức sẽ có thể xin số điện thoại anh ấy.”
 
Khi hai cô gái đứng ở trước bàn bọn họ, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đều có chút khó hiểu, bởi vì trong tiệm còn rất nhiều bàn trống.
 
“Chúng tôi có thể ngồi đây được không?” Cô gái tóc ngắn ngọt ngào cười nói, không đợi Giang Cảnh Xuyên trả lời đã lôi kéo bạn tốt ngồi xuống. Cô ta ngồi đối diện Giang Cảnh Xuyên, khóe mắt liếc Tô Yên một cái, lúc ấy liền ngơ ngẩn, cũng không còn tự tin nữa. Nhìn lại Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cô ta cảm thấy cho dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ anh, chỉ có thể không ngừng thầm cổ vũ chính mình.
 
Đẹp thì sao chứ, nhìn nhiều cũng sẽ chán thôi.
 
Cô gái tóc dài có lẽ đang cảm thấy xấu hổ cực kỳ, cô ấy không nói lời nào, cúi đầu không ngừng uống nước trái cây.
 
Cô gái tóc ngắn nghĩ đủ biện pháp nói chuyện với Giang Cảnh Xuyên: “Vừa rồi cảm ơn anh nhé, em còn có một người bạn nhưng cậu ấy không chịu ra, cho nên chỉ có hai đứa gà mờ chúng em, nếu không có anh thì có lẽ không ăn được cơm tối rồi, cảm ơn anh nha.”

 
Người đàn ông ngồi đối diện cô ta thật sự là cực phẩm trong cực phẩm mà, vai rộng eo thon, nhìn bằng mắt thường ít nhất cũng phải 1 mét 8 trở lên, ngoại hình tuyệt đẹp, mấu chốt nhất là toàn thân phát ra khí chất khiến cho người ta mê muội không thôi.
 
Cô ta không thể bỏ lỡ một người như vậy, tuyệt đối không thể.
 
Giờ phút này trên mặt Giang Cảnh Xuyên đã không còn đầy ý cười như trước nữa, anh thu lại ý cười, lễ phép mà xa cách nói: “Không cần khách sáo.”
 
“Phát âm của anh làm sao lại tốt như vậy? Ai, nếu em bằng một nửa của anh thì tốt rồi, như vậy đi đâu cũng không phải sợ.” Cô gái tóc ngắn một tay chống cằm, ánh mắt sùng bái nhìn Giang Cảnh Xuyên, không hề che giấu lòng yêu thích của mình.
 
Tô Yên ngược lại cảm thấy cô gái này khá buồn cười, tuổi còn trẻ mà mắt bị mù, thế mà không thấy cô đang ngồi bên cạnh, cứ như vậy trắng trợn táo bạo câu dẫn Giang Cảnh Xuyên, là quá tự tin sao, hay là cực kỳ cực kỳ tự tin?
 
Giang Cảnh Xuyên chỉ ừm một tiếng, anh nhìn sang phía Tô Yên, thấp giọng hỏi: “Em có đói bụng không? Có lẽ rất nhanh là có thể ăn cơm rồi.”
 
Lúc này cô gái tóc ngắn mới chú ý tới Giang Cảnh Xuyên đeo nhẫn cưới, nhất thời cũng không nói gì nữa.
 
“Vẫn ổn. Em không đói lắm.”
 
Không bao lâu sau, đồ ăn bốn người gọi đều được mang lên. Cô gái tóc ngắn và cô gái tóc dài liền nói chuyện riêng của bọn họ, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đều không có thói quen nói chuyện khi ăn cơm, cho nên tốc độ ăn cơm nhanh hơn hai cô gái kia rất nhiều. Lúc gần ăn xong, cô gái tóc ngắn đột nhiên hỏi: “Hai người cũng tới đây du lịch sao?”
 
Lúc này cô ta thông minh, không hỏi Giang Cảnh Xuyên mà là hỏi Tô Yên.
 
Tô Yên biết cô gái này ôm tâm tư gì, nhưng cũng không muốn làm người ta mất mặt được, cô cười gật đầu: “Ừm, du lịch hưởng tuần trăng mật.”
 
Nét mặt cô gái tóc ngắn có chút không nhịn được nữa, nhìn thấy nhẫn cưới còn đang an ủi bản thân có lẽ là nhẫn đôi, lúc này nghe Tô Yên nói như vậy, trong lòng thật lạnh thật lạnh. Cô ta nhìn thoáng qua Giang Cảnh Xuyên, chỉ cảm thấy coi như xảy ra một chút tình cảm mong manh ngắn ngủi với người như vậy cũng sẽ không phụ lòng gặp được chân ái, vì thế khẽ cắn môi nói: “Chúng em cũng tới du lịch, không bằng chúng ta kết bạn đi?”
 
Tô Yên ngẩn ra, cô gái này làm sao vậy nhỉ?
 
Lời nói còn chưa nói ra miệng, Giang Cảnh Xuyên đã không nhanh không chậm chặn lời cô, anh mỉm cười nói: “Ngại quá, chúng tôi tới nơi này một thời gian rồi, sáng mai sẽ bay về nước.”
 
Ý này chính là không thể nào kết bạn.
 
Tô Yên nghẹn cười trong lòng, cô cảm thấy Giang Cảnh Xuyên quả thực cơ trí gợi cảm ghê gớm.
 
“Vậy…..” Chờ lát nữa cùng uống một ly, cô gái tóc ngắn còn muốn nói gì.
 
Trong lòng cô gái tóc ngắn suy nghĩ cái gì Giang Cảnh Xuyên rất rõ ràng. Anh rất khó chịu với người như vậy, nếu không biết đối phương có người yêu thì về tình cảm có thể tha thứ nhưng biết rõ anh đã kết hôn, hơn nữa vợ anh còn ngay bên cạnh, loại hành vi này không phải chỉ là táo bạo và liều lĩnh.
 
Giang Cảnh Xuyên không kiên nhẫn nghe hết, anh kéo Tô Yên lên, lễ phép gật đầu một cái với cô gái tóc dài, sau đó nói: “Chúng tôi đi trước, các cô cứ từ từ dùng bữa.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận