Lần đầu tiên Chu Lộ nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp như vậy ở ngoài đời thì không khỏi ngây người, nửa ngày cũng không nói được câu nào. Cuối cùng vẫn là bạn trai tức giận trừng cô ấy một cái rồi cười xin lỗi với Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên: “Ngại quá, cô ấy là…… ừm, hội viên lâu năm của Hiệp hội ngoại hình.”
Ý của anh ta chính là, chỉ cần nhìn thấy mỹ nhân, mặc kệ là nam hay nữ thì cô ấy đều không thể dời chân dời mắt.
Lời này chọc cười Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên, đôi tình nhân này vừa nhìn thì đã biết là người rất hòa đồng..
Từ trước đến nay kiểu người nhiệt tình và thân quen này vẫn là dễ hòa hợp nhất. Chỉ chốc lát sau, cả bốn người đã vùi ở ghế sô pha cùng nhau xem phim điện ảnh. Cặp tình nhân này nam tên là Từ Kiến Bình, là một lập trình viên cao cấp, nữ là Chu Lộ, gần đây đang giúp người khác phát triển. Hai người là bạn cùng trường, yêu đương được vài năm đang chuẩn bị kết hôn nhưng trước khi kết hôn bọn họ muốn đi hưởng tuần trăng mật đã. Nếu chuyến đi này cực kỳ vui vẻ sẽ kết hôn, còn nếu trong lúc này vẫn chưa thể xác định thì phải xem lại.
“Thật ra chúng tôi tới xem nhờ TV, TV trong biệt thự đều là tiếng Anh, chúng tôi cũng không biết phải làm sao.”
Bộ phim mà Giang Cảnh Xuyên tìm đương nhiên không phải hoa tiền nguyệt hạ nhi nữ tình trường*, Tô Yên và Chu Lộ đều không thích xem. Thế nhưng Từ Kiến Bình lại vô cùng cảm thấy hứng thú với bộ phim này. Hai người đàn ông ngồi cạnh nhau uống bia xem phim điện ảnh, thỉnh thoảng còn thảo luận một chút.
*Ý là phim tình cảm nam nữ.
Chu Lộ và Tô Yên liếc nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không có năng lực xem loại phim này, cho nên hai người phụ nữ liền ngồi ở một bên nói chuyện phiếm.
“Các em mới kết hôn sao?” Chu Lộ vừa ăn đồ ăn vặt vừa tò mò hỏi.
Cô cảm thấy Tô Yên trông như một người vô cùng dịu dàng, thật không khéo là cô ấy lại không hề có sức chống cự lại với một em gái như vậy.
“Cũng không tính là mới ạ, đã kết hôn được nửa năm rồi.” Tô Yên cũng rất thích Chu Lộ, cô thích những người ngay thẳng, tuy rằng có đôi khi kiểu người này có thể nói chuyện làm người ta phát cáu nhưng nhưng dù sao cũng tốt hơn loại người đầu óc tâm cơ nhiều.
“Chồng em thoạt nhìn đúng là tinh anh đấy, à phải rồi, em làm gì đó?”
Tô Yên ngẩn ra, nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Em không làm việc.”
“Vậy thì là nội trợ sao? Chị thật sự rất bội phục những người vợ ở nhà làm nội trợ, còn vất vả trả giá hơn đi làm nhiều.”
“Cũng không hẳn là vậy……” Vất vả ư? Chẳng vất vả chút nào, như vậy có được coi là nội trợ không nhỉ?
“Nhà các em ai làm việc nhà?” Chu Lộ cũng chuẩn bị kết hôn cho nên cô ấy rất mẫn cảm với những việc như việc nhà, cô ấy muốn xin chút kinh nghiệm từ chỗ Tô Yên để về sau dùng trong cuộc sống hôn nhân của mình.
“Không biết, chắc là dì trong nhà làm.”
Chu Lộ vừa nghe lời này thì cảm thấy có chút không thích hợp, tiếp tục hỏi: “Quần áo là ai giặt? Cơm là ai nấu?”
Tô Yên nỗ lực nhớ lại một chút, cô bẻ bẻ đầu ngón tay trả lời: “Quần áo chắc là cũng là người làm trong nhà giặt, cơm là dì trong phòng bếp làm.”
Đậu má! Chu Lộ cảm thấy mình thật là ngu xuẩn đến tận cùng. Có người vợ như hoa như ngọc như thế, nếu cô ấy là Giang Cảnh Xuyên thì cô ấy cũng sẽ không để cô làm việc nhà đâu, đương nhiên là phải nuôi dưỡng thành đóa hoa xinh đẹp. Chẳng qua từ trong lời nói của Tô Yên có thể biết được, nhà bọn họ có lẽ là rất có tiền.
“Uổng công chị lúc nãy còn đau lòng cho em.” Chu Lộ không hề ghét mỹ nữ, ngược lại trong lòng còn thích nhiều hơn một chút.
“Đau lòng cái gì?” Tô Yên bật cười không thôi.
“Chị và lão Từ nhà chị đều đã bàn bạc xong, về sau chị quét dọn vệ sinh và giặt quần áo, anh ấy thì nấu cơm rửa bát. Dù sao nếu chị ở nhà làm nội trợ thì chắc chắn sẽ không may mắn như em, nghĩ đến chuyện phải nấu cơm rửa bát, chị thà ở bên ngoài bôn ba nuôi gia đình còn hơn.” Chu Lộ nhìn bộ dáng được chăm sóc rất kỹ của Tô Yên, cảm thán trong lòng.
Trên đời này người giống như Tô Yên đã ít lại càng thêm ít.
Cuộc sống vẫn còn hà khắc với phụ nữ lắm, tuy rằng nói nam nữ bình đẳng đã nhiều năm nay nhưng có lẽ phải rất lâu rất lâu sau mới có thể chân chính thực hiện được.
Tô Yên tò mò hỏi: “Vậy chị làm việc có mệt không?”
“Mệt chứ.” Chu Lộ xụi lơ trên sô pha, nghĩ tới công việc lại cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Công việc giống như một ngọn núi đè trên người cô ấy, mặc dù ra ngoài du lịch nhưng vẫn như bị thứ gì đó kìm hãm: “Gần đây chị đang giúp một người làm triển lãm gốm sứ, theo ý kiến của chị, chị hy vọng có thể lấy thêu thùa làm chủ đề tô điểm, khổ nỗi chị mắc chứng cưỡng chế thì thôi đi, đối phương cũng mắc chứng cưỡng chế, lại không muốn kiểu thêu thùa trên thị trường này, thật là phiền chết đi được, đi chơi cũng không bớt lo.”
“Gốm sứ cùng với thêu thùa sao?” Tô Yên giật mình.
Chu Lộ gật đầu, “Thực ra là đối phương làm cho ông nội anh ta, ông nội anh ta làm gốm sứ, triển lãm cũng coi như là quà sinh nhật cho ông ấy. Cái này cũng đã mất mấy tháng, hơn nữa vấn đề khác lại nhiều, chuyện thêu thùa này còn không biết lúc nào mới có thể giải quyết xong. Chờ lần này chị trở về sẽ nhờ người đi tìm tú nương* thời trước xem sao, có lẽ là chẳng mấy hy vọng.”
*Tú nương là chỉ những người phụ nữ làm nghề thêu.
Tô Yên nhất thời xúc động liền buột miệng thốt ra: “Em có thể thử xem.”
Vừa nói ra miệng cô liền hối hận, ánh mắt Chu Lộ sáng lên: “Thật á? Ôi, chị có mang đồ đến đây tìm linh cảm, em thật sự biết làm sao?”
Lời đã nói ra cũng không thể thu lại, hơn nữa đúng thật là cô có hơi ngứa tay nên gật gật đầu: “Em biết một chút nhưng cũng không phải cực kỳ thành thạo đâu, chị đừng ôm quá nhiều hy vọng nhé.”
Trước kia ở khi còn ở trong cung, hoạt động giải trí vốn dĩ đã ít, mỗi ngày còn ngủ sớm dậy sớm, ngoại trừ ăn cơm thì thời gian còn lại thật sự quá nhiều. Cô vì muốn giết thời gian và cũng vì rèn luyện kỹ năng của mình mà không có việc gì liền đánh đàn viết chữ, nếu không thì là thêu túi tiền cho Hoàng Thượng. Cho đến khi xuyên đến đây, cho dù mọi thứ đều rất mới lạ nhưng suy cho cùng cũng không phải thứ cô quen thuộc, dần dà cô có chút nhớ nhung những hoạt động mà cô cho là nhàm chán kia.
Nói trắng ra là cô vẫn muốn chứng minh bản thân mình hữu dụng, ngoại trừ vẻ bề ngoài này, ở phương diện khác cô cũng không kém.
Chu Lộ hứng thú bừng bừng xông ra ngoài, không lâu sau đã mang kim chỉ và đồ thêu đến. Hành động này đương nhiên là hấp dẫn Giang Cảnh Xuyên và Từ Kiến Bình.
Dưới ánh mắt của ba người, Tô Yên có hơi ngượng ngùng: “Nhìn em làm gì?”
Giang Cảnh Xuyên kinh ngạc hỏi: “Em biết cái này? Tại sao anh lại không biết?”
“Trước kia em học qua một chút thôi.” Thật ra hiện tại Tô Yên rất yên tâm thể hiện kỹ năng của mình cho Giang Cảnh Xuyên xem, bởi vì cô biết anh sẽ không đi hỏi người Tô gia.
Tô Yên là được Thái Hậu nuôi nấng. Lúc ấy Thái Hậu hy vọng cô có thể đính hôn với thế tử hoặc tướng quân, cho nên bà vô cùng nghiêm khắc trong việc giáo dục cô. Cho dù là dáng ngồi lễ nghi hay là cầm kỳ thư họa đều không kém công chúa cao quý nhất một chút nào.
Lúc này, lưng Tô Yên rất thẳng, thân mình ngồi trên sô pha cũng không bị mềm xuống, cô hơi cúi đầu, ngón tay trắng nõn thon dài kéo từng đường kim mũi chỉ trên tấm vải thêu.
Tư thái này không phải cố tình bày ra mà dường như nó đã thâm nhập vào cốt tủy.
Giống như cô từ trước đến nay đều là như vậy.
Ánh mắt Giang Cảnh Xuyên gian nan chuyển từ đôi tay qua khuôn mặt Tô Yên. Anh phát hiện bản thân mình thật ra cũng không hiểu rõ cô, mỗi khi anh cho rằng mình đã ở rất gần cô thì cô lại luôn mang đến cho anh kinh hỉ.
Chu Lộ cũng xem đến ngây người, cảm khái: “Nói thật, nếu em thay đồ cổ trang, chị sẽ cho rằng em là tiểu thư khuê các thời cổ đại đấy.”
Trong lòng Tô Yên lộp bộp, trên mặt cô lại nở nụ cười: “Nào có khoa trương như vậy chứ.”
Chỉ là lời này của Chu Lộ làm cô nhớ lại lúc trước, khi đó cũng là ngồi trước cửa sổ, bên ngoài trời mưa tí tách tí tách, bên cạnh là cung nữ phe phẩy cung phiến*, không dám phát ra tiếng. Trong phòng đốt đàn hương, cô ngồi trên ghế, cũng là thêu từng đường kim mũi chỉ như thế này.
Cuộc sống trước kia mặc dù buồn tẻ nhưng lại rất yên bình.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ xuyên đến một thế giới hoàn toàn khác, cho đến tận thời khắc này cô mới phát hiện, cô không phải là không nhớ nhà.
Cho dù nơi đó giống như một cái lồng sắt thật lớn nhưng bất tri bất giác, cô đã coi nơi đó thành nhà của mình.
Cô còn có thể trở lại sao? Nếu có thể trở về, cô còn muốn không?
Tô Yên không biết, cô lắc lắc đầu ném những cảm xúc khó hiểu ra phía sau.
Vốn dĩ Chu Lộ nói chuyện rất thẳng thắn, lúc này lại càng xúc động nói: “Chị cảm thấy mình ở trước mặt em chính là nha hoàn a ha ha ha ha, vẫn là kiểu con gái thô bạo, thật sự, loại khí chất này hoàn toàn không giống nhau.”
Từ Kiến Bình cũng gật gật đầu: “Đúng thế.”
“Này!” Chu Lộ bất mãn, hung hăng đạp anh ta một cái.
Từ Kiến Bình đau đến nhe răng nhếch miệng, chọc cho Tô Yên cười không ngớt.
Giang Cảnh Xuyên không nói gì, anh rũ mắt nhìn Tô Yên. Lời của Chu Lộ cũng là điều anh nghĩ, trước kia là anh xem thường Tô gia, loại khí chất này trên người Tô Yên càng lúc càng độc đáo rõ ràng, không hề giống với những người khác.
Anh nhớ tới khi còn nhỏ nhìn thấy bức tranh mỹ nhân trong thư phòng của ông nội, rõ ràng không giống Tô Yên một chút nào nhưng anh lại liên tưởng hai người làm một.
Suốt một buổi chiều Tô Yên không hề di chuyển, cô vẫn luôn hết sức chăm chú thêu thùa. Chu Lộ ngủ một giấc quay lại thấy bức thêu hoàn thành được một nửa, lập tức liền phấn chấn, “Chị vui đến phát khóc mất, không nghĩ tới ra ngoài một chuyến lại có thể giải quyết xong vấn đề nan giải này. Tiểu Yên, thứ em thêu chính là kiểu chị muốn, ừm…… nếu không em giúp chị đi?”
Thật ra Tô Yên rất khiêm tốn, đồ thêu của cô không phải là tốt nhất trong hậu cung nhưng cũng có thể coi là thành thạo.
Nghe được Chu Lộ nói như vậy, Tô Yên ngẩn ra. Cô đơn giản chỉ là ngứa tay muốn thử xem mà thôi, cũng không nghĩ làm cái này vì công việc.
“Tiểu Yên, chị biết em chắc chắn không thiếu tiền, giá tiền chị có thể trả cho em có lẽ còn không đắt bằng đồng hồ em đang đeo, chỉ là……” Chu Lộ tạm dừng một chút, giảo hoạt cười: “Em học cái này, chẳng lẽ không muốn được càng nhiều người yêu thích sao?”
Tô Yên nghe xong lời này thì trố mắt. Chu Lộ thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy đã biết cô bị hấp dẫn rồi.
Cô ấy không tiếp tục thuyết phục cô nữa mà đưa danh thiếp của mình cho Tô Yên: “Nếu không em cứ tiếp tục thêu đi, chị muốn xem thành phẩm. Về phần hợp tác em có thể suy xét một chút, về phương diện giá cả, chị nhất định sẽ tranh thủ cho em mức giá cao nhất.”
Trước đó Tô Yên chưa từng nghĩ sẽ ra ngoài làm việc, cũng chưa từng nghĩ những gì mình đã học ấy thế mà lại có đất dụng võ, hơn nữa còn có thể được người khác đánh giá cao kiếm lời.
Chu Lộ đi rồi, Tô Yên thêu đến hai mắt mệt mỏi nên cô buông đồ thêu xuống ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Giang Cảnh Xuyên đi đến ôm cô từ phía sau, cằm đặt trên đầu cô, anh nhẹ nhàng nói: “Làm sao bây giờ.”
“Hả?”
“Như Chu Lộ nói ấy, ở trước mặt em cô ấy như là nha hoàn, lúc này anh cảm thấy mình chính là thị vệ của em.”
Tô Yên dùng khuỷu tay chọc chọc anh, cô buồn bực nói: “Anh đừng giễu cợt em.”
“Anh nói sự thật mà.” Giang Cảnh Xuyên thở dài một hơi thật mạnh: “Chuyện Chu Lộ nói với em anh cũng biết, anh không phản đối em ra ngoài làm việc đâu, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Vẻ mặt Tô Yên rất là phức tạp: “Trước nay em chưa từng nghĩ mình có thể ra ngoài kiếm tiền, thật ra em cũng không muốn làm việc, bởi vì cảm giác rất mệt.”
Cô chỉ muốn sống một cuộc sống thoải mái mà thôi. Sở dĩ cô theo đuổi cuộc sống sinh hoạt này là bởi vì cô cảm thấy mình không thể kiếm tiền.
Giáo dục cô tiếp thu chính là dựa vào đàn ông, ở trong cung dựa vào Hoàng Thượng, đến bên này rồi, tư tưởng của cô cũng không thể ngày một ngày hai là có thể sửa được, cho nên cô dựa vào chồng mình.
Trên thực tế, cô cũng không cảm thấy cái này có gì không đúng.
Chỉ là hiện tại ngoài người đó ra, còn có người thưởng thức tài thêu thùa của cô, hơn nữa còn muốn cô giúp đỡ. Cô có thể nhờ vào nó mà kiếm được tiền lương không tồi, điều này làm sao có thể khiến trong lòng Tô Yên không xúc động được đây.
Giang Cảnh Xuyên nghe xong lời này chỉ cảm thấy buồn cười, anh xoa xoa đầu cô, ôm cô chặt hơn: “Không thèm nghĩ đến những chuyện đó nữa, chỉ cần em vui vẻ, muốn làm thì làm, không muốn làm thì không cần làm, rất đơn giản.”
“Ừm.” Tô Yên rầu rĩ trả lời.
“Đúng rồi.” Giang Cảnh Xuyên nhớ tới anh khi còn nhỏ theo bà nội xem mấy bộ phim cổ trang không hiểu lắm, giọng điệu tràn đầy mong đợi: “Thời cổ đại, mấy người tiểu thư cô nương đó không phải sẽ đưa khăn tay tự thêu cho người trong lòng sao? Em cũng thêu cho anh cái khăn tay, được không?”
“Anh muốn à?” Tâm thần Tô Yên chợt lóe, đúng vậy, sao cô lại quên mất, cơ hội ôm đùi tốt như vậy không thể dễ dàng bỏ qua được. Lúc trước bị bỏ lỡ, luôn cảm thấy hai thời đại khác nhau, những cái cô học trước kia có thể vô dụng nhưng hiện tại xem ra vẫn có ích.
Giang Cảnh Xuyên hơi cúi đầu, anh ôm eo cô, hôn một cái lên sườn mặt cô: “Muốn.”
Tô Yên ừm một tiếng: “Khi nào trở về em sẽ thêu cho anh, anh sẽ mang theo bên mình sao?”
“Đương nhiên.”
Khi đó tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng anh cũng bị tình tiết này làm cảm động. Từng đường kim mũi chỉ toàn bộ đều mang theo tâm ý của cô, so với thư tình hay hôn môi còn làm tâm người ngứa ngáy khó nhịn hơn.
Đồ Tô Yên thêu rất đơn giản, giữa trưa ngày hôm sau cô đã thêu xong. Chu Lộ qua đây nhìn thành phẩm càng thêm quyết tâm muốn kéo Tô Yên qua hợp tác.
Cô ấy chụp ảnh rồi gửi tới WeChat của người nào đó, sau đó lại đắc ý dào dạt gửi một tin nhắn: “Cái này thế nào? Tôi cảm thấy rất không tệ.”
Chẳng được bao lâu, người nọ đã phản hồi: “Cô tìm được ở đâu? Không tồi.”
Thật ra hiện tại trên thị trường cũng có nhiều món đồ thêu tinh xảo, chỉ là thiếu cảm giác năm tháng mà bọn họ cần, phải không được qua tạo hình, thứ bọn họ muốn không phải là đồ thủ công khắp nơi đều nhìn thấy được.
Chu Lộ gửi một biểu cảm đắc ý qua: “Khi đi du lịch gặp được một em gái, tôi đang thuyết phục em ấy tới hỗ trợ, có lẽ là có hy vọng.”
Lục Dạng đang tham gia một bữa tiệc, lúc nhận được WeChat, tâm tình bực bội cả một ngày cuối cùng cũng tốt lên một chút. Tình cảm của hắn và ông nội rất tốt, ông nội làm gốm sứ ngay từ đầu là vì mưu sinh, sau đó lại thành yêu thích, tuổi đã lớn cũng rất thích nghiên cứu cái này, ông thường xuyên ở lì trong xưởng đến quên cả ăn cơm. Rất nhanh đã tới tiệc mừng thọ của ông, Lục Dạng liền muốn cho ông nội một triển lãm gốm xứ, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của ông lão.
Trước đó Chu Lộ cũng tìm cho hắn không ít, hắn nhìn cũng có cảm giác giống như Chu Lộ, tinh xảo thì tinh xảo, đẹp thì đẹp nhưng lại thiếu cảm giác này.
Cụ thể cảm giác gì, hắn cũng không nói lên được, hiện giờ Chu Lộ gửi tới cái này đúng là thứ hắn muốn.
Chu Lộ hay lảm nhảm, sau khi được Lục Dạng khen một câu thì mở máy hát: “Tôi nói cho anh biết, em gái kia thật sự là mỹ nhân khó quên nhất mà tôi từng thấy, lớn lên đẹp thì không nói, đó là ba mẹ cho, mấu chốt là khí chất kia thật sự là…, anh không thấy được bộ dáng em ấy ngồi thêu đâu, nếu anh mà thấy không chừng sẽ rơi vào bể tình luôn ấy chứ. Chẳng qua thật đáng tiếc, em gái kia vậy mà đã kết hôn rồi, cũng may kia người đàn ông kia không tồi, nếu không tôi thật sự muốn biểu diễn dùng ngực đập bể tảng đá lớn để diễn tả nỗi buồn bực của mình.”
Lục Dạng không muốn dong dài với cô nữa, hắn chỉ nhìn thoáng qua tin nhắn rồi không đáp lại.