Trông anh rất có tiền nha!!

Cơn bệnh này của Tô Yên tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Qua mấy ngày cô đã khôi phục tình thần và khẩu vị. Hôm nay vừa mới tiễn Giang Cảnh Xuyên ra cửa đi làm, quay lại phòng ngủ đã nhận được điện thoại của Chu Lộ. 
 
Chu Lộ vẫn nhiệt tình như lúc trước, giọng nói rất có sức sống: “Tiểu Yên, hôm đó các em đi vội quá, xảy ra chuyện gì sao?”
 
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện này Tô Yên cũng không thể nói thật ra nên cô cười trả lời: “Không có gì, chỉ là công ty Cảnh Xuyên có chút chuyện cần về sớm giải quyết. Bọn chị thì sao, chơi thế nào rồi?”
 
“Không có việc gì là tốt rồi. Ở đây mưa liên tục mấy ngày, chị cảm thấy cũng chẳng có gì thú vị nên đã về với lão Từ nhà chị. Tiểu Yên, hôm nay chị gọi điện thoại cho em là muốn hỏi, chuyện kia em cân nhắc thế nào rồi?” Chu Lộ vẫn luôn đợi điện thoại của Tô Yên, nhiều lần cô ấy muốn gọi qua hỏi một chút nhưng nghĩ lại cảm thấy hai vợ chồng này đi vội vàng như vậy không chừng là xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không tiện quấy rầy, hôm nay thật sự là nhịn không được nữa.
 
Lúc Tô Yên bị ốm cũng nghĩ tới vấn đề này. Thật ra cô cực kỳ động lòng với lời đề nghị của Chu Lộ, không chỉ là bởi vì sản phẩm thêu của mình sẽ được người khác yêu thích, cũng không phải bởi vì có thể kiếm được tiền, mà càng bởi vì cô có thể thông qua kết giao với người khác mà hiểu biết hơn về thời đại này. Cô cũng biết, cứ luôn nhàm chán ở trong căn phòng này, cho dù hiểu biết tri thức lý luận đến đâu cũng không bằng ra ngoài trò chuyện với người ta.
 
Giang Cảnh Xuyên đã nói anh sẽ không can thiệp vào quyết định của cô. Có đôi khi Tô Yên cảm thấy, anh thật sự hy vọng cuộc sống công việc của cô phong phú hơn một chút.
 
Nghĩ đến đây, Tô Yên thấp giọng nói: “Chị có thể nói cụ thể hơn được không?”
 
Chu Lộ vừa nghe đã biết thái độ Tô Yên buông lỏng rồi, trong lòng vui vẻ, nhanh chóng lên tinh thần: “Thời gian tùy em sắp xếp, chẳng qua chị muốn em có thể ở phòng làm việc, như vậy chúng ta mới có thể thảo luận. Chúng ta còn khoảng hai tháng nữa, tuy rằng hơi vội nhưng chị đã nói với đối phương, thành phẩm sẽ không quá nhiều. Đối phương nói, anh ta muốn chất lượng chứ không phải số lượng, cho nên chị chuẩn bị thời gian cho em, bảo đảm sẽ không mệt. Em thấy sao?”
 
Trong hai ngày ở chung, vị hôn phu nhà mình đều nói Giang Cảnh Xuyên vừa thấy chính là tinh anh trong tinh anh, nghe nói còn là boss lớn, vậy cũng là người không thiếu tiền. Cô ây cảm thấy Tô Yên vốn không thiếu tiền, cô ấy chỉ muốn làm chút chuyện chơi chơi mà thôi, cho nên chắc chắn không thể làm bà cô trẻ này mệt mỏi bà.
 
Tô Yên nghĩ nghĩ nói: “Ngày nào em cũng ăn sáng và ăn tối với chồng em, mỗi ngày khoảng 8 giờ anh ấy ra cửa, về nhà trước 5 giờ, trong khoảng thời gian này em rảnh.”
 
“Mỗi ngày ở lại bao lâu cho em quyết định, chị không can thiệp công việc của em. Tiểu Yên, đãi ngộ phương diện này chị đã bàn bạc ổn thỏa với đối phương, chị cho anh ta nhìn đồ em thêu, anh ta rất hài lòng, có thể trả khoảng 3 đến 4 vạn tiền lương, em thấy thế nào?” Lúc này Chu Lộ đang rất hối hận, nếu trước kia cô ấy có thể học thêu thùa, hiện tại còn có thể kiếm tiền nhiều hơn tiền lương.
 
Ở thời đại này được một khoảng thời gian, Tô Yên cũng có chút khái niệm với tiền bạc. Một đơn làm ăn ba vạn đến bốn vạn, cô làm việc khoảng hai tháng, tương đương với một tháng hai vạn, đãi ngộ này đối với người bình thường là cực kỳ khả quan, chẳng qua trong lòng cô cũng biết, số tiền này còn không đắt bằng chiếc túi lúc trước Giang Cảnh Xuyên mua cho cô.
 
Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, tiền tự mình kiếm ra sẽ không giống vậy.
 
Tô Yên bắt được trọng điểm trong lời Chu Lộ vừa nói, cô chần chờ hỏi: “Chu Lộ, em muốn hỏi, đối phương là nam hay nữ vậy?”
 

“Nam, làm sao vậy?” Chu Lộ biết Tô Yên không quan tâm đãi ngộ tiền lương nhưng cũng không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này.
 
Tô Yên cắn cắn môi dưới, giọng nói tuy rằng nhẹ nhưng rất kiên định: “Chiếc khăn tay em thêu là ở chỗ anh ta sao?”
 
“Ừ.” Chu Lộ càng ngày càng mơ hồ, không rõ Tô Yên rốt cuộc muốn nói gì.
 
Tô Yên biết, những thứ cô thêu cho buổi triển lãm gốm lần này mang tính chất công việc. Chu Lộ cũng đã nói, đến lúc đó đều là thêu những bức lớn, lần trước cô thêu khăn tay, cho dù tư tưởng người nơi này cởi mở cỡ nào, Tô Yên vẫn cảm thấy khăn tay cô thêu chỉ có thể đưa cho chồng mình, nếu nó rơi vào tay người đàn ông khác, nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ cục.
 
“Vậy Chu Lộ, chị có thể lấy chiếc khăn tay kia về không, em tặng cho chị cũng được.” Tô Yên sợ Chu Lộ thấy mình làm ra vẻ,cô lại thấp giọng bổ sung thêm một câu: “Khăn tay sẽ khác.”
 
Có một số việc cần thiết phải tách biệt rõ ràng, nếu đồ cô thêu người nào cũng có thể mang bên người, vậy cũng quá là……
 
Chu Lộ suýt nữa cười ra tiếng nhưng bình tĩnh nghĩ lại, cô ấy cảm thấy Tô Yên có thể có băn khoăn như thế cũng bình thường. Chu Lộ cũng biết, con gái cổ đại rất coi trọng chuyện này, mặc dù Tô Yên không phải người cổ đại nhưng cô hiểu thêu thùa, hơn nữa còn thêu giỏi như vậy, trong lòng ít nhiều cũng để ý: “Yên tâm, đợi khi nào chị qua tìm anh ta sẽ lấy khăn tay về. Chị đây cảm ơn em trước nhé, khăn tay này chắc chắn chỉ có chị dùng, kể cả lão Từ nhà chị cũng không cho phép chạm vào.”
 
“Chu Lộ, cảm ơn chị nha.” Tô Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng Giang Cảnh Xuyên không nhất định để ý, tuy rằng người người ở đây không ngại điểm này nhưng cô vẫn cảm thấy, kiểu chuyện thế này vẫn là nên giữ vững nguyên tắc của mình thì tốt hơn.
 
“Không có gì, đúng rồi, chừng nào em mới rảnh thế? Đến lúc đó chị đưa em đi ăn cơm trò chuyện với đối phương một chút.” Chu Lộ cực kỳ để tâm đến mối làm ăn này, bởi vì thân phận của đối phương, nếu cô ấy làm tốt không chỉ được trả nhiều tiền lương mà về sau nói không chừng cũng sẽ có đơn hàng được giới thiệu đến tận cửa.
 
“Qua vài ngày nữa được không, mấy hôm trước em đổ bệnh, lúc này chồng em nhất định sẽ không cho em ra ngoài làm việc.” Tô Yên nói lời này tuyệt đối không phải show ân ái cũng không phải khoa trương. Giang Cảnh Xuyên quá để bụng tới chuyện cô bị bệnh lần này, mấy hôm nay chưa đến 4 giờ đã về nhà với cô. Theo mức độ để ý của anh như vậy, tuyệt đối sẽ không cho phép cô ra ngoài làm việc lúc này.
 
“Em ngã bệnh? Có nghiêm trọng không? Chị ở thành phố A, có muốn chị qua thăm em không?” Chu Lộ là thành viên thâm niên của hiệp hội ngoại hình. Bản thân nhan sắc của Tô Yên rất hợp khẩu vị của cô ấy, hơn nữa Tô Yên dịu dàng săn sóc, giọng nói lại mềm mại, quả thực khiến cho Chu Lộ yêu thích cực kỳ, cho nên cô ấy thật lòng quan tâm Tô Yên.
 
“Không cần không cần đâu, bây giờ em tốt hơn nhiều rồi. Chắc gần đây chị cũng rất bận, không phiền chị tới đây thăm em nữa, mấy ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau nha.”
 
Chu Lộ nghe lời này, xúc động nói: “Tiểu Yên, nếu chị là đàn ông thì tốt rồi.”
 
Đời này gặp được một em gái hợp khẩu vị mình như vậy thật là bi thương quá mà, bởi vì chính cô ấy cũng là một em gái TAT.

 
Tô Yên đầu tiên là sửng sốt nhưng sau đó liền hiểu ra lời Chu Lộ nói có nghĩa là gì, cô nhẹ giọng nở nụ cười.
 
Hai người tán gẫu mấy chuyện khác một chút rồi cúp điện thoại, hẹn nhau vài ngày nữa gặp lại.
 
Sau khi Chu Lộ cúp điện thoại liền nói với Từ Kiến Bình ở bên cạnh: “Anh đoán xem Tiểu Yên nói với em cái gì? Khăn tay trước kia em ấy thêu không phải ở trên tay Lục Dạng sao, em ấy biết được liền nói với em, muốn em lấy khăn tay về, tặng cho em cũng được, chỉ là không ở trong tay người đàn ông khác. Nói thật, có đôi khi em cảm thấy em ấy chính là đại tiểu thư khuê các thời cổ đại.”
 
Từ Kiến Bình trợn trắng mắt liếc cô ấy một cái: “Cô gái cổ đại mới gọi là thông minh, chắc em không biết, em ngẫm lại xem, cô gái cổ đại chỉ thêu khăn tay cho người trong lòng, người khác đều không có, đàn ông yêu nhất là cái này. Đáng tiếc kiểu truyền thống tốt đẹp này không thể lưu truyền tới nay. Thật là lãng phí.”
 
“Anh chính là thẳng nam ung thư*.” Tuy rằng Chu Lộ cảm thấy bạn trai nhà mình nói như vậy cũng có lý nhưng vẫn không nhịn được mắng một câu.
 
*Thẳng nam ung thư có nghĩa là sống trong thế giới quan, giá trị và thẩm mỹ của riêng mình, thường đề cập đến những người đàn ông có tư tưởng máy móc, họ thường bỏ qua giá trị của phụ nữ trong xã hội. Thẳng nam ung thư thường cho rằng trong quan hệ nam nữ, việc con trai làm là đúng còn phụ nữ thì phải ngoan ngoãn.( Baike)
 
“Em thì biết cái gì, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ thì đồ trong lòng đều là duy nhất.”
 
Chu Lộ còn muốn phản bác một chút nhưng lại không tìm được lời nào.
 
“Tô Yên là một người thông minh đấy.” Tuy rằng Từ Kiến Bình là đàn ông ngành kỹ thuật nhưng kỳ lạ chính là EQ người này vẫn luôn online: “Không nói cái khác, em có tin không, Giang Cảnh Xuyên yêu nhất bộ dáng đó của cô ấy.”
 
“Em rất tin.” Chu Lộ ôm ôm gối qua một bên cảm khái: “Em thích kiểu phụ nữ thông minh này.”
 
Từ Kiến Bình buông quyển sách trên tay, thò tay ra nhéo nhéo mặt Chu Lộ: “Anh thì thích kiểu ngu ngốc như em.”
 
“Này!”
 
Sau khi cúp điện thoại, Tô Yên cũng cảm thấy nhàm chán. Chợt nhớ tới vừa rồi nói chuyện với Chu Lộ, đại não lóe lên, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Cảnh Xuyên: “Hồi nãy em mới làm một việc, không biết có đúng không nữa.”

 
Giang Cảnh Xuyên vừa đến công ty liền nhận được một tin nhắn như vậy, anh nhanh chóng trả lời: “Chuyện gì vậy? Nói anh nghe một chút xem nào.”
 
Lần này Tô Yên gửi tin nhắn thoại: “Em đồng ý Chu Lộ rồi, mấy ngày nữa sẽ đi qua hỗ trợ. Chị ấy bảo khăn tay lần trước em thêu đang ở trên tay khách hàng, em liền hỏi chị ấy khách hàng là nam hay nữ, chị ấy nói là nam. Trong lòng em rất khó xử nên em nhờ Chu Lộ lấy về, dù sao cho chị ấy cũng được, chỉ là không thể giao vào tay người đàn ông kia. Anh nói xem chị ấy có thể cảm thấy em làm ra vẻ cực kỳ keo kiệt không?”
 
Giang Cảnh Xuyên vừa mới mở máy tính ra, anh nghe cô nói một tràng như vậy thì trên mặt càng thêm tươi cười, gửi lại một tin: “Ngoan.”
 
Anh quả thật bởi vì Tô Yên nói lời này mà vui vẻ lên rất nhiều. Thật ra bản thân anh cũng không thèm để ý chuyện này nhưng Tô Yên vừa nói ra như vậy, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
 
Anh cảm thấy vợ mình đúng là vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu.
 
Tô Yên nhanh chóng trả lời tin nhắn thoại: “Hy vọng Chu Lộ không để ý, hôm nào em sẽ mời chị ấy ăn cơm. Nhưng em thật sự cảm thấy khăn tay là đồ riêng tư, dù sao em cũng không thích khăn tay của em bị người đàn ông khác cầm. Hừ, em làm ra vẻ đấy.”
 
Lúc trợ lý tiến vào thì nhìn thấy một màn này ——
 
Giang tổng công chính nghiêm minh của bọn họ, đang cầm điện thoại nhếch môi cười đến vui vẻ.
 
Thật hận bản thân không thể bị mù.
 
Giang Cảnh Xuyên thấy trợ lý đi vào, vốn dĩ chuẩn bị trả lời bằng tin nhắn thoại, lúc này liền đổi thành văn bản: “Làm ra vẻ cũng đáng yêu nhất.”
 
Tô Yên nhìn tin nhắn WeChat, cuối cùng cô lại gửi một biểu tượng đống phân qua rồi không nhắn nữa, tiếp tục nằm xuống ngủ. Thật ra cô gần như đã khỏe hẳn, hôm qua vốn dĩ muốn hỏi chuyện Tô Vân giải quyết thế nào rồi nhưng Giang Cảnh Xuyên lại trốn tránh không nói, cô nghĩ, có lẽ là Giang Cảnh Xuyên có giúp đỡ, anh làm việc còn rất ổn thỏa, lúc này mới yên tâm.
 
Mặc dù không có cơ sở tình cảm gì với Tô Vân, nhưng Tô Vân cũng là chị họ của nguyên thân, hơn nữa quan hệ hai người cũng không tệ lắm. Cô tiếp nhận cơ thể của nguyên thân, cũng tiếp nhận người nhà của cô ấy, hiện tại người nhà cô bị người ta bắt nạt như vậy, hoàn toàn không cách nào không quan tâm.
 
Gần đến chiều, Tô Yên nhận được điện thoại của Lục Giai Doanh.
 
Quả nhiên, Lục Giai Doanh nói đến chuyện ăn cơm. Lúc này Tô Yên không từ chối nữa, hẹn trưa mai gặp nhau ở một nhà hàng. Vốn dĩ Lục Giai Doanh còn nói ngày mai để Lục Dạng tới đón cô. Xin thứ lỗi cho kẻ bất tài Tô Yên, cô không biết ở đây người khác phái ở chung như thế nào. Tô Yên có ý nghĩ của riêng mình, không phải cô hoàn toàn tránh tiếp xúc với người khác phái, chỉ là tốt nhất vẫn nên duy trì trong phạm vi tuyệt đối an toàn. Cô và Lục Dạng vốn dĩ cũng không thân, hơn nữa Lục Dạng lại là bạn cùng trường với Giang Cảnh Xuyên, để anh ta đến đón cô đi ăn hiển nhiên là đã vượt qua phạm vi có thể tiếp thu.
 
Buổi tối Tô Yên nằm trên giường với Giang Cảnh Xuyên, cô nói chuyện này. Giang Cảnh Xuyên đang nhắm mắt dưỡng thần trả lời: “Lục Dạng này khá là đáng tin cậy, em đi ăn bữa cơm cũng không vấn đề gì, chẳng qua đúng lúc chiều mai anh cũng không có việc gì, đến lúc đó em gọi điện thoại anh qua đón em, thuận tiện chào hỏi Lục Dạng một chút.”
 

Vốn dĩ đang nói, Giang Cảnh Xuyên lại giống hệt hôm qua, anh đẩy Tô Yên ra, đứng dậy đi vào phòng tắm. Tô Yên ở trên giường cười giống hệt hồ ly.
 
Chờ Giang Cảnh Xuyên đi ra, Tô Yên liền ôm gối trêu ghẹo: “Giang tiên sinh đúng là chính nhân quân tử mà, chỉ sợ em hết bệnh rồi, anh lại ngã xuống thôi.”
 
Giang Cảnh Xuyên nhất định là có ham muốn, chẳng qua mấy ngày nay cũng không dám làm gì cô, chỉ có lúc không nhịn được mới đi tắm nước lạnh. Ở chung với Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên xem như càng ngày càng hiểu biết người này, đừng nhìn lúc này anh rất phóng đãng, thật ra lại là người tự chủ rất mạnh.
 
“Chờ em hết bệnh xem anh thu thập em thế nào.” Giang Cảnh Xuyên nằm ở trên giường, kiên quyết không hề chạm vào Tô Yên một chút.
 
Bởi vì cuối cùng người thua thiệt vẫn là anh.
 
Tô Yên cảm thấy những lúc như thế này đã hiếm lại càng hiếm, cho nên phải biết quý trọng. Vì thế cô cố ý di chuyển thân thể, dựa vào bên cạnh Giang Cảnh Xuyên, thò tay ra sờ sờ cơ ngực anh, đôi tay ngọc chậm rãi hạ xuống, sờ đến cơ bụng, còn muốn đi xuống thêm chút nữa, Giang Cảnh Xuyên đã bắt được tay cô, trong mắt tràn đầy bất mãn và giãy giụa: “Anh khuyên em nên thành thật một chút.”
 
“Em chỉ muốn mát xa cho anh thôi mà.” Tô Yên bày ra vẻ mặt vô tội nhìn anh.
 
“Không cần.” Vợ yêu ở bên, vốn dĩ cô đã rất hấp dẫn với anh, huống chi đã cấm dục mấy ngày, Giang tiểu đệ thật là không thể trêu chọc được.
 
“Thật không đó? Anh xác định?” Tô Yên nhân lúc Giang Cảnh Xuyên không chú ý liền nhanh chóng di chuyển xuống, khổ nỗi ở trước loại chuyện này, da mặt cô vốn dĩ không dày bằng Giang Cảnh Xuyên, vừa mới chạm vào Giang tiểu đệ cô liền có chút thẹn thùng, chỉ dám nhẹ nhàng đè đè, sau đó liền muốn rút tay về.
 
Bị trêu chọc như vậy, Giang Cảnh Xuyên chán nản, chỉ trách bản thân không hề có định lực khi đối mặt với cô. Anh xoay người đè cô dưới thân, vùi đầu vào ngực cô, hít sâu mấy hơi rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Em chờ đấy.”
 
Tô Yên trong chuyện này chính là hổ giấy, cô không sợ hãi chút nào, còn đặc biệt khoe khoang nói: “Em chờ anh.”
 
Trưa hôm sau, Tô Yên ngồi xe đến nhà hàng đã hẹn với Lục Giai Doanh. Vừa vào đến cửa đã thấy Lục Giai Doanh đứng chờ ở một bên. Cô ấy tiến lên kéo tay Tô Yên, hưng phấn nói: “Ba mẹ em và anh họ đang ngồi chờ trong phòng bao, em sợ chị không tìm thấy chúng em nên đứng đây đợi chị. Chị Tô, em nói cho chị biết nha, đồ ăn nhà hàng này cực kỳ ngon, chắc chắn chị sẽ thích.”
 
Giang Cảnh Xuyên không mua quà, trong lúc chờ chuyến bay Tô Yên đã mua không ít đồ vật ở cửa hàng miễn thuế, coi như là quà cho người thân, bạn bè.
 
Cô mua cho mình mấy thỏi son môi và nước hoa. Hôm nay trước khi ra ngoài liền mang thỏi son chưa mở đi đưa cho Lục Giai Doanh, cười tủm tỉm nói: “Quà cho em, chị cảm thấy màu này rất hợp với em.”
 
Lục Giai Doanh đột nhiên dừng bước, cầm son môi, cảm động cực kỳ, nhất thời không nhịn được ôm lấy Tô Yên: “Chị Tô, chị thật là tốt quá đi, vậy mà còn nhớ mang quà về cho em. A! Màu này em siêu siêu thích!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận