Trong phòng làm việc, Chu Lộ có cô em gái nhận điện thoại cũng sẽ nói vài câu tiếng anh, Giang Tinh Tinh cũng biết, Giang Cảnh Xuyên cũng biết, có phải bên cạnh cô ai cũng biết mà chỉ có cô là không biết không?
Bây giờ cô biết ghép vần, biết dùng điện thoại, cũng biết đăng lên vòng bạn bè nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có một cảm giác không thật với thời đại xa hoa trụy lạc này.
Từ nhỏ cô đã biết, sức mạnh và lòng tự tin của con người đến từ những thứ mình có.
Cô không nhịn được mà tưởng tượng đến một khung cảnh, cô đi theo Giang Cảnh Xuyên đến London, nếu như vào lúc anh bận rộn hoặc là người khác dùng ngôn ngữ nói chuyện với cô thì cô lúng túng biết bao nhiêu?
Con người mà, cho dù lúc nào cũng không thể sống quá yên tâm thoải mái.
Tô Yên gần như lập tức thầm hạ quyết tâm, cô cũng muốn học cái này, ít nhất những điều phổ biến ở nơi đây, cô đều học được toàn bộ.
Rời khỏi nhà cũ, trong lòng Tô Yên còn đang suy nghĩ chuyện này, dọc theo đường đi cũng không nói lời nào, trong lòng Giang Cảnh Xuyên cũng suy nghĩ lời mẹ mình nói, anh chủ động phá vỡ yên lặng: "Tại sao em không nói chuyện?"
"A... " Tô Yên phục hồi tinh thần lại, lập tức đã nghĩ tới một đề tài, cô cười hỏi: "Em vừa nghĩ, ba hình như rất kinh ngạc với chữ thư pháp của em, là anh nói cho ông ấy biết sao?"
"Lúc trước chúng ta đi du lịch, ba đi qua Giang thị, cũng đi qua phòng làm việc của anh, cảm thấy rất hứng thú với chữ viết của em, hôm nay ba gọi anh tới thư phòng cũng hỏi cái này, anh đoán là ba muốn cướp đấy nên anh nói cho ba biết đây là em viết thì ba không nói chuyện nữa." Nói tới chuyện này, trong giọng nói Giang Cảnh Xuyên mang theo sự vui vẻ, "Ba anh khi còn bé từng học thư pháp nhưng mà chữ ông lại khó coi, về sau thì viết ít đi, hôm nay biết chữ kia là do em viết, có lẽ trong chốc lát vẫn chưa thể tỉnh hồn lại."
"Vậy em có cần viết mấy bức chữ cho ba không?" Tô Yên hỏi.
"Không cần, do ba thấy mất mặt mũi đấy, luyện nhiều năm như vậy, kết quả còn không viết tốt bằng tiểu nha đầu như em, ba có lẽ rất buồn bực." Trong giọng nói của Giang Cảnh Xuyên tràn đầy ý cười trên sự đau khổ của người khác, người khác không biết nhưng anh biết, ba mình vẫn còn có một chút ý kiến với Tô Yên, cho nên Giang Cảnh Xuyên rất vui lòng khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của ba nhà mình.
Tô Yên biết Giang Cảnh Xuyên đang khoa trương, chữ của cô mặc dù không khó coi nhưng cũng không được xem là quá đẹp, chỉ là trước kia Hoàng Thượng luôn thích luyện chữ cùng cô, được hắn chỉ điểm mấy lần, lúc này mới có chút tiến bộ.
Nhưng mà cho dù thế nào, trong lòng cô vẫn rất hân hoan tự hào.
Coi như bây giờ cô kém người nơi đây những mặt khác nhưng bằng tư chất của cô, cô tin rất nhanh sẽ đuổi kịp.
Lái xe được nửa đường, Giang Cảnh Xuyên đột nhiên mở miệng nói: "Em có muốn đi xem chung cư trước kia anh ở không?"
Hi Sơn biệt thự là phòng cưới của cô và anh nhưng sau khi kết hôn anh rất ít khi qua đêm ở bên kia, cho dù qua đêm cũng đều ở phòng cho khách, phần lớn thời gian, Giang Cảnh Xuyên đều ở trong chung cư của mình, khoảng thời gian này anh cũng chưa vào ở, chỉ là chung cư của anh cũng trong vùng này, đột nhiên anh hứng khởi nhắc tới cho Tô Yên.
Tô Yên đương nhiên không có ý kiến gì, cô cũng biết, sau khi cưới Giang Cảnh Xuyên đều ở bên ngoài nên cô cũng có chút tò mò với nơi ở của anh.
Rất nhanh đã đến chỗ chung cư của Giang Cảnh Xuyên, khu vực nơi này không tệ, vừa nhìn cũng biết giá nhà cao.
Nơi này bảo mật cũng không tệ, ra vào tiểu khu đều phải cà thẻ mới có thể đi vào, Giang Cảnh Xuyên dừng xe xong thì nói với Tô Yên: "Thật ra ở xung quanh đây đều là minh tinh, trước đó anh từng nhìn thấy."
Bên trong chung cư vô cùng yên tĩnh, lục hóa* cũng làm khá tốt, người không biết còn tưởng rằng đang đi dạo công viên.
*绿化: làm xanh (một khu vực nào đó), nghĩa đen tăng cường cây cối màu xanh để làm đẹp và đáp ứng nhu cầu cảnh quan,...
Cô đi theo Giang Cảnh Xuyên tiến vào tòa nhà, vào thang máy, rất nhanh thì đến chung cư của anh, Giang Cảnh Xuyên ấn mật mã, cửa liền mở ra.
Phòng không phải rất lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, còn có một ban công lớn, một gian phòng làm phòng ngủ, một gian phòng làm thư phòng, nói tóm lại, một người ở đây rất thoải mái, cũng khó trách trước đó Giang Cảnh Xuyên nguyện ý ở đây.
Trong nhà trang trí rất đơn giản, không có đồ dư thừa, trông rất sáng sủa.
Giang Cảnh Xuyên mở tủ lạnh to, anh hỏi: "Em muốn uống gì không?"
"Anh có những gì vậy?" Tô Yên đi tới, nhìn thấy trong tủ lạnh chỉ có nước suối, mặt đen lại hỏi.
Cô còn có lựa chọn khác sao?
"... Chỉ có nước suối."
Mấy phút sau, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên ngồi trên ghế ở sân thượng hóng gió trò chuyện, bầu không khí hài hòa.
"Một mình ở đây thì anh có cảm giác gì?" Tô Yên đột nhiên hỏi.
"Không có cảm giác gì." Giang Cảnh Xuyên hơi dừng, anh cười cười nói: "Đương nhiên, bây giờ mà để anh một mình ở đây, anh sẽ từ chối."
Trước kia anh thích yên tĩnh, sau khi tan việc thì về đây, công việc vẫn như trước, không có ai quấy rầy anh, anh có thể chuyên tâm dồn chí làm việc.
Nhưng mà bây giờ một lần nữa trở về cuộc sống một mình, anh chắc chắn sẽ từ chối.
"Đúng rồi, nếu không hôm nay chúng ta ở đây, được chứ?" Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói.
Tô Yên ngẩn ra, "Ở đây của anh có tẩy trang không?"
"Hả, cái gì?"
"Có sữa rửa mặt, mỹ phẩm dưỡng da còn có dưỡng mắt không?"
"..."
"Có kem nền, kem chống nắng, son môi không?"
"..."
Giang Cảnh Xuyên đầy ngơ ngác, Tô Yên đứng dậy khẽ mỉm cười: "Vậy nên em từ chối qua đêm ở đây."
Cô tới thời đại này, học được nhanh nhất là trang điểm, không có tẩy trang không có mỹ phẩm dưỡng da không có đồ trang điểm mà muốn cô ở đây một buổi đêm? Đùa gì thế.
Giang Cảnh Xuyên càng phát hiện phụ nữ thật khó hiểu nên chỉ yên lặng đuổi theo bước chân của cô vợ đại nhân, rời khỏi chung cư.
Trước khi Giang Cảnh Xuyên đi công tác, anh gặp mặt Tùy Thịnh một lần, không vì điều gì khác, chỉ sợ Vương Tư Kỳ lại làm loạn, khi không lại làm điều ngu ngốc, anh nhờ Tùy Thịnh trông coi giúp, nếu Vương Tư Kỳ lại chạy đến chỗ Tô Yên nói gì đó, đến lúc đó người xui xẻo là anh.
Đóa hoa đào nát này Giang Cảnh Xuyên thật sự không muốn, trước kia không phải anh chưa gặp phải tình huống tương tự nhưng những cô gái đó khác với Vương Tư Kỳ, anh chỉ cần tuân theo nguyên tắc không cần để ý, sau một khoảng thời gian, những cô gái đó cũng sẽ không tìm đến anh.
Còn Vương Tư Kỳ thì sao, biết rất rõ ràng anh đã kết hôn, còn lặp đi lặp lại nhiều lần muốn tiếp cận anh, anh cũng không xác định cách làm kia có còn tác dụng không.
Tùy Thịnh nghe vậy, bật cười một tiếng, "Tôi cũng đã nói mà, cô ta cũng không phải là đèn đã cạn dầu, xem như tôi cũng được mở rộng tầm mắt."
"Tôi thật sự hết cách, bây giờ cô ta nhắn tin gọi điện thoại, tôi đều không nghe, cũng không thể ngày nào cũng dọa cô ta để cô ta không nên có tâm tư khác với tôi sao?"
"Tuyệt đối đừng, nếu thật sự làm như vậy, còn đúng như ý nguyện của cô ta, cô ta chỉ mong cậu liên lạc với cô ta nhiều hơn, bây giờ chỉ hy vọng dưới sự lạnh nhạt của cậu, cô ta có thể nhanh chóng hiểu rõ." Tùy Thịnh khoát khoát tay, "Được rồi, không nói đến cô ta nữa, càng nói cô ta đầu tôi càng đau."
Anh ta chán ghét Vương Tư Kỳ không phải ngày một ngày hai, nếu như Giang Cảnh Xuyên có những biện pháp khác thì cũng sẽ không tìm tới Tùy Thịnh.
Nhưng một người đàn ông có thể làm gì một người phụ nữ, nên nói cũng nói rồi, cũng cắt đứt liên lạc, hiện tại cũng chỉ có thể đề phòng những chuyện chưa xảy ra.
"Hiện tại cậu và Tô Yên thế nào? Nói thật, cậu và tôi đều hiểu rõ, tôi có phải cần chuẩn bị quà ra mắt cho con gái tôi không đây." Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên đúng là anh em, đều thích con gái, căn bản không hề nghĩ tới con trai.
"Không nhanh như vậy đâu." Giang Cảnh Xuyên cũng chưa từng nghĩ muốn che che giấu giấu với bạn tốt, "Bây giờ tôi lại không muốn nhanh chóng có con, qua một thời gian ngắn rồi nói sau."
Tùy Thịnh có chút thất vọng, cả một nhóm anh em của anh ta cũng chỉ có Giang Cảnh Xuyên quyết định, còn tưởng rằng có thể sớm sinh ra một cô con gái xinh xắn tinh xảo cho anh ta yêu thương chứ.
"Ba mẹ cậu không thúc giục cậu sao? Thôi đi, bây giờ tôi chưa kết hôn, mẹ tôi đánh bài thấy người khác nói cháu trai cháu gái, hâm mộ đỏ ngầu cả mắt, trong khoảng thời gian này tôi cũng không dám đến gần bên mẹ tôi, chỉ sợ mẫu thượng* phát uy thì hài cốt tôi cũng không còn." Chủ nghĩa độc thân đã ngấm trong xương Tùy Thịnh, anh ta vô cùng không hiểu với việc ban đầu Giang Cảnh Xuyên dễ dàng bước vào nấm mồ hôn nhân , đương nhiên anh ta sẽ không nói ý nghĩ của mình cho ba mẹ nghe, chỉ sợ ba mẹ không chịu nổi lại muốn cầm dao chém anh ta.
*Mẫu thượng: là kính xưng mẹ trong tiếng Nhật, dùng cho mẹ mình hoặc mẹ người khác. Tương tự còn có phụ thượng.
Giang Cảnh Xuyên liếc anh ta một cái: "Đây là chuyện của chính tôi, thúc giục cũng vô ích."
"Nói cho cậu một tin xấu, mẹ tôi sắp xếp cho tôi một bữa xem mắt, tôi chuẩn bị đường chạy, đúng lúc không phải cậu phải đi London công tác sao, mang tôi đi cùng với, tôi sẽ tự trả tiền."
Giang Cảnh Xuyên cẩn thận đánh giá Tùy Thịnh, anh chậm rãi nói: "Tùy Thịnh, có một số việc nên buông xuống thì để xuống đi."
Tùy Thịnh nghe lời này, chậm rãi thu lại ý bất cần đời trên mặt, lắc đầu, "Cậu không hiểu đâu."
Thật ra trước kia Tùy Thịnh không phải có bộ dạng như bây giờ, anh ta cũng có cô gái mình yêu, chẳng qua là thuở thiếu thời không hiểu mà quý trọng, dùng một phương thức sai lầm với người mình yêu, còn tưởng rằng mình rất cao thượng, cuối cùng cô gái kia thương tâm tuyệt vọng đi xa tha hương, Tùy Thịnh tìm những nơi có thể tìm được cũng không tìm được cô ấy.
"Tôi không nói cậu nhất định phải bắt đầu cuộc sống mới, chẳng qua là, cậu tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt , bây giờ cậu còn đang tìm cô ấy không?" Giữa đàn ông rất ít khi đề cập tới chuyện tình cảm của nhau, Giang Cảnh Xuyên cũng chỉ từ chi tiết nhỏ không đáng kể mà nhìn ra Tùy Thịnh vẫn nhớ mãi không quên.
Tùy Thịnh trầm mặc chốc lát, nói: "Không tìm được, có lúc tôi cũng hoài nghi cô ấy đã chết rồi."
Lại là một hồi yên lặng, Giang Cảnh Xuyên thật sự không giỏi an ủi người khác, đặc biệt là phương diện cảm tình.
"Nhưng cho dù có chết, tôi cũng phải đến nhìn mộ bia của cô ấy." Tùy Thịnh lại khôi phục dáng vẻ trước kia, uống một ly rượu, "Cho nên là, cậu nên thật quý trọng Tô Yên, trên đời này người có thể tìm được một người mình thích rất không dễ dàng."
Giang Cảnh Xuyên nghiêm túc nhẹ gật đầu.
Thật ra thì trong mấy anh em, chỉ có tình cảm của anh là khá thuận lợi, anh đã thấy nhiều người bởi vì có người không có người có mà hành hạ lẫn nhau, khiến tình cảm vốn đơn thuần trở nên phức tạp hơn, nói trắng ra là, đều tự mình tìm lấy, cũng bởi vì như vậy, nên anh cố gắng đơn giản hóa tất cả với Tô Yên.
Những chuyện khác nhỏ mọn cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, về mặt tình cảm mà lại lòng dạ hẹp hòi với người yêu, vậy cũng đừng trách khi bị tình yêu tra tấn.
Cho nên anh không so đo với Thẩm Bồi Nhiên, không so đo với thái độ lúc trước của cô, chỉ vì anh biết mình muốn là gì.
Ông nội và ba từ nhỏ đã từng dạy anh, biết mình muốn gì mới là bước thành công đầu tiên.
Đang lúc nói chuyện thì điện thoại của Tùy Thịnh reo lên, sau khi anh ta nhận điện thoại thì nói với Giang Cảnh Xuyên: "Lát nữa lão Lục tới, cậu không ngại chứ?"
Lão Lục là một biệt danh, Giang Cảnh Xuyên cũng không nhớ nổi rốt cuộc tên cậu ta là gì.
Chỉ biết là cậu ta có quan hệ không tệ với Tùy Thịnh, trước kia gia cảnh của lão Lục cũng rất tốt, nếu không cũng sẽ không quen biết với Tùy Thịnh, chẳng qua là nghe nói sau đó bởi vì một ít chuyện, nhà lão Lục sụp đổ, khiến người khác bội phục là lão Lục không những không gượng dậy nổi mà còn bắt đầu lại từ đầu, bây giờ có mở một công ty nhỏ, càng ngày càng phát triển hơn.
Lão Lục rất nhanh đã tới, Tùy Thịnh đạp cậu ta một cái, cười mắng: "Những ngày qua chết ở đâu mà phát tài vậy? Ngay cả một bóng người cũng không thấy."
"Này này này, Giang tổng đang ở đây đấy, cậu cho tôi chút mặt mũi được không?" Lão Lục né tránh Tùy Thịnh, lên tiếng chào hỏi với Giang Cảnh Xuyên.
Chờ sau khi ngồi xuống, lão Lục mới nói với Tùy Thịnh: "Những ngày qua bận bịu làm ăn đấy, cậu biết Lục Dạng chứ, tôi muốn hợp tác một hạng mục với cậu ta."
Tùy Thịnh chỉ chỉ Giang Cảnh Xuyên, "Lục Dạng? Cảnh Xuyên cậu biết chứ?"
Giang Cảnh Xuyên gật đầu: "Trước kia ở nước ngoài từng là bạn học."
Lão Lục cũng không thấy lạ khi Giang Cảnh Xuyên biết Lục Dạng, làm Giang Cảnh Xuyên thoải mái là lão Lục cũng không mở miệng nhờ anh giúp đỡ làm quen, nghĩ lại cũng phải, bạn mà Tùy Thịnh công nhận thì không có vấn đề ở phương diện nhân phẩm.
"Tôi gần đây đang ra sức nịnh bợ cậu ta đấy." Lão Lục gắp một đũa thức ăn, cười ngây ngô nói: "Hôm qua cuối cùng cũng làm được."
Đây chính là điểm mà khiến Tùy Thịnh thưởng thức, rõ ràng lão Lục có thể mượn mối quan hệ của Tùy Thịnh để làm việc nhưng cậu ta hết lần này tới lần khác đều không cần, Tùy Thịnh cũng từng hỏi cậu ta, lão Lục nói làm ăn là làm ăn, bạn bè là bạn bè, không thể nhập làm một, cậu ta cũng chưa từng nghĩ muốn để bạn bè giúp cậu ta.
Nhớ tới điều gì đó, lão Lục thở dài một hơi, để đũa xuống, "Hôm qua cũng không biết thế nào, cuối cùng lại có chút không vui, xem ra tôi phải ra sức thêm, Tùy Thịnh, cậu giúp tôi phân tích chút, xem tiếp theo tôi nên làm gì."
"Cậu nói đi."
"Thật ra thì cũng không phải chuyện lớn, ngày hôm qua đi ăn với một đám người, người ngồi bên cạnh Lục Dạng cũng không cẩn thận làm đổ rượu trên người cậu ta, vốn Lục Dạng không tức giận nhưng cậu ta lấy khăn tay ra, nhìn thấy khăn tay ướt, lúc ấy sắc mặt không tốt, còn hơi chút tức giận, cậu nói xem tôi có khó xử không, chẳng lẽ tôi đi mua lại cho cậu ta một cái khăn tay?" Lão Lục vẫn còn đang thầm mắng.
Giang Cảnh Xuyên ngắt lời cậu ta: "Là khăn tay gì?"
Anh còn nhớ Tô Yên từng nói với anh, lúc ấy cô thêu khăn tay cho Chu Lộ, Chu Lộ lại lấy đi cho khách hàng, sau đó còn nói để cho Chu Lộ cầm về, mà người khách hàng kia chính là Lục Dạng.
Lão Lục không nghĩ tới Giang Cảnh Xuyên sẽ hỏi vấn đề như vậy, hơi sửng sốt, lần này cậu ta trở nên nghiêm túc, "Chỉ là khăn tay bình thường, hình như còn thêu hoa gì đó, dù sao Lục Dạng rất để ý."
Tùy Thịnh không quan tâm mà nhún vai, "Hay là của bạn gái tặng, chuyện này không cần phải nói xin lỗi, nếu không còn có vẻ Lục Dạng lòng dạ hẹp hòi, hai ngày nữa thì cậu lại mời cậu ta đi ăn một bữa cơm, có lẽ sẽ không sao."
Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, sắc mặt cũng trầm xuống.