Khi Giang Cảnh Xuyên về đến nhà, Tô Yên đang chuẩn bị vali hành lý cho anh, thật ra chuyện như vậy có thể để cho dì Vương hoặc người giúp việc khác làm nhưng Tô Yên cảm thấy chuyện liên quan tới Giang Cảnh Xuyên vẫn trong phạm vi năng lực của cô tiếp nhận được thì cô vẫn tự mình làm.
Anh dựa vào cửa, nhìn động tác không mấy thành thục của Tô Yên đang xếp quần áo, trong chốc lát các cảm xúc trong lòng cùng dâng lên, Giang Cảnh Xuyên đi tới, anh ôm lấy cô từ phía sau lưng.
Bởi vì Tô Yên đưa lưng về phía anh cho nên không nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt Giang Cảnh Xuyên.
Nếu như cô có thể đọc hiểu được cảm xúc mà nói thì cô sẽ biết đây chính là lòng ham muốn chiếm hữu.
"Anh làm gì vậy." Tô Yên nghĩ tới hai ngày nữa anh sẽ rời đi, trong lòng cô cũng có chút lưu luyến, lúc này cô cũng không có giãy giụa, mặc cho anh ôm.
Ở chung lâu như vậy, Tô Yên đã dần dần quen thuộc hương vị trên người anh, cái ôm của anh.
Đầu Giang Cảnh Xuyên tựa vào cổ cô, buồn bực nói: "Anh hơi không muốn đi công tác, rõ ràng trước kia cũng không cảm thấy gì."
"Vậy anh có muốn em nói với Chu Lộ không, em có thể đưa công việc tới London làm, như vậy cũng không thất tín với chị ấy, cũng có thể ở bên anh." Tô Yên biết Giang Cảnh Xuyên sẽ không chọn đề nghị này nhưng cô cần phải nói như vậy, cô phải truyền đạt cho anh một tin rằng anh còn quan trọng hơn tất cả.
Giang Cảnh Xuyên trầm mặc một hồi, anh lắc đầu, "Không cần đâu, dù sao anh cũng rất nhanh sẽ về, em làm việc cho tốt.”
Dù trong lòng đã kết luận Lục Dạng có tình cảm khác với cô nhưng điều này không có nghĩa là anh phải lấy lòng ham muốn chiếm hữu biến thành cảm xúc tiêu cực mà phát tiết trên người cô.
Cô cũng không biết gì, đương nhiên, anh cũng sẽ không để cô biết.
Từ đầu tới đuôi, cô cũng không có tình cảm gì khác với Lục Dạng, anh tin rằng cô sẽ không có, lòng tín nhiệm của anh không chỉ treo ở trên miệng mà nói, như vậy, tất cả cảm xúc tiêu cực, tất cả lòng ham muốn chiến hữu mà dẫn tới sự bất mãn, đều để một mình anh tự tiêu hóa thôi.
"Cảnh Xuyên, anh sao vậy?" Tô Yên nhạy cảm nhận ra anh hơi lạ.
Rất không được bình thường, nếu như bình thường mà nói, Giang Cảnh Xuyên sẽ ôm cô nói không muốn đi công tác thế nhưng tâm tình anh lại không phải như vậy, giọng điệu cũng không phải như thế, cô cảm thấy anh như đang kiềm chế gì đó vậy.
Đây không phải là một tín hiệu tốt, thần kinh Tô Yên cũng bắt đầu cảnh giác, cô đang suy nghĩ, điều mà anh đang kìm nén có phải có liên quan tới cô không?
Theo lý mà nói bây giờ cô không còn gì bận tâm về sau nữa, Thẩm Bồi Nhiên cũng đã xuất ngoại, vậy thì đó là gì chứ?
Giang Cảnh Xuyên không phải là một người lẫn lộn cảm xúc giữa công việc và thời gian riêng tư, đầu Tô Yên có hơi loạn, cô dứt khoát không nghĩ gì nữa, chờ Giang Cảnh Xuyên trả lời.
Anh biết cô là người rất thông minh cũng rất nhạy cảm nhưng chuyện này anh thật sự không thể nói.
Một mặt là anh không có hào phóng như vậy, còn giúp tình địch có khả năng tồn tại nói ra yêu thích mà hắn đang che giấu.
Mặt khác là anh không hy vọng Tô Yên có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào, anh nhìn ra được, cô thật sự rất thích công việc lần này, một khi cô biết Lục Dạng có tâm tư khác với cô, cô cũng sẽ có áp lực, đây không phải là điều anh muốn thấy.
Cho nên cho dù thế nào, anh cũng không để Tô Yên biết tâm tư của Lục Dạng.
"Không có gì, chỉ là một ít chuyện khiến anh cảm thấy rất khó giải quyết, em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt." Anh cười an ủi cô.
Lúc này Tô Yên mới thở dài một hơi, nghe giọng điệu này thì không có quan hệ tới cô rồi, vậy cũng tốt.
"Về mặt công việc làm ăn của anh thì em không hiểu nhưng có một số việc nếu nói ra sẽ tốt hơn, ít nhất trong lòng anh sẽ khoan khoái hơn rất nhiều."
Không biết vì sao, trong lòng Tô Yên cũng thoải mái hơn, Giang Cảnh Xuyên gần như không có thiếu sót gì nhiều, không đề cập tới những tật xấu trên người anh không ảnh hưởng toàn cục thì anh rất ưu tú, đều cho cô một cảm giác không thể diễn tả được, bây giờ cô phát hiện, anh cũng có phiền não, đột nhiên cô thấy khoảng cách với anh càng gần thêm.
Trên đời này không có người nào là hoàn mỹ, bọn họ chỉ thể hiện mặt không hoàn mỹ cho người gần gũi nhất.
Giang Cảnh Xuyên ôm cô, cọ cọ, "Vợ à, anh cảm thấy chúng ta chắc chắn sẽ bên nhau cả đời, vừa nghĩ như vậy, trong lòng anh đã thoải mái hơn."
Đúng là thư thái hơn rất nhiều, cho dù Lục Dạng có thật sự có tâm tư với cô hay không thì cũng không quan trọng như vậy, không có thì tốt nhất, có thì đó cũng coi như Lục Dạng xui xẻo, chắc chắn hắn sẽ không có được.
Anh và cô còn có một đời người dài như vậy phải cùng trải qua, chuyện bây giờ gặp phải, mặc kệ Vương Tư Kỳ hay là Lục Dạng, chút sóng gió kia cũng không cần để ý, nếu như anh không có bản lĩnh đối phó hai người kia thì lấy gì mà muốn hứa hẹn cả đời?
Tô Yên cười cười, cô vươn tay ra sờ sờ gương mặt anh, lấy một giọng điệu nhẹ nhàng chưa bao giờ có nói: "Đó là đương nhiên rồi, rất nhiều lần em đều lấy lý do như vậy tha thứ cho anh đấy."
"Em có ý gì?" Giang Cảnh Xuyên thoáng buông lỏng cô ra, anh nhíu mày hỏi.
Tô Yên đỏ mặt ghé vào bên tai anh nói đôi câu, lúc này Giang Cảnh Xuyên mới lần nữa cười ra tiếng.
"Vậy sau này em phải tiếp tục không ngừng tha thứ cho anh đấy."
Vào buổi tối, Tô Yên phối hợp hơn bao giờ hết, cho dù cô tự xưng là kiến thức lý luận phong phú biết bao nhưng thực chất bên trong cũng không phải người cởi mở, trong chuyện này cô vẫn rất ngượng ngùng, Giang Cảnh Xuyên bởi vì cô chủ động phối hợp mà rất nổi hứng, dày vò đến gần rạng sáng mới ôm cô đi tắm rửa.
Tô Yên đã không còn sức lực, cô như một con chim nhỏ ngoan ngoãn nằm trong ngực Giang Cảnh Xuyên, cảm giác được tay anh chầm chậm rời xuống, cô không tình nguyện mở to mắt, vô cùng đáng thương mà nói: "Em mệt chết đi được, không cần nữa đâu."
Giang Cảnh Xuyên bật cười, mặt dày vô sỉ buông tay, "Vợ à, cho dù bây giờ em có muốn thì anh cũng không còn sức nữa."
... !!
Tô Yên xấu hổ giận dữ nhìn về phía anh,cô hận không thể đánh anh mấy cái cho hả giận.
"Đương nhiên, nếu như em thật sự rất muốn... " Mắt thấy anh lại muốn nói mấy lời đáng xấu hổ, Tô Yên vội vàng lấy tay che miệng anh, cô cắn răng nghiến lợi nói: "Anh im miệng!"
Giang Cảnh Xuyên rất thích nhìn Tô Yên lộ ra vẻ mặt như vậy. Thật ra trước kia anh đều không nghĩ tới một ngày mình sẽ nói lời như vậy, chỉ có thể nói, ở phương diện này, đàn ông đều không học cũng biết.
Mặc dù không có một lần nữa nhưng Giang Cảnh Xuyên vẫn giở trò với Tô Yên lần nữa, cuối cùng chơi đùa đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Yên đỏ bừng lúc này mới hài lòng ôm cô trở về giường ngủ.
Tô Yên rất nhanh đã ngủ, Giang Cảnh Xuyên làm thế nào cũng không ngủ được, anh nhìn dung nhan đang ngủ trong ngực, vừa thích mà cũng vừa mâu thuẫn.
Anh thích, đàn ông khác cũng thích.
Xã hội này cũng không có nhiều người hiểu được ranh giới cuối cùng của đạo đức, cũng sẽ có người không để tới thân phận đã kết hôn của cô mà thích cô.
Như Thẩm Bồi Nhiên.
Lục Dạng có phải người thứ hai không, anh cũng không biết.
Bỗng nhiên Giang Cảnh Xuyên cảm thấy áp lực trên người mình rất lớn, trước kia xung quanh cuộc sống thường ngày của anh chỉ là công việc và vợ, có lẽ sau này phải tăng thêm một hạng mục, đó chính là trừ họa.
Đóa hoa đào nát của anh, anh muốn tự mình giải quyết, tình địch của anh, anh cũng phải bất động thanh sắc bóp chết trong trứng nước.
Đúng là áp lực như núi nhưng mà cũng hết cách, ai bảo anh thích cô chứ.
Sáng ngày hôm sau lúc tỉnh lại, đã chín giờ, Tô Yên xuống lầu nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên thế mà vẫn còn ở nhà, cô kinh ngạc không thôi, "Hôm nay anh không đi làm à?"
Ngoài hai ngày nghỉ ra, Giang Cảnh Xuyên gần như đều bền lòng vững dạ mà đi làm vào lúc khoảng tám giờ.
Nhưng hôm nay không phải hai ngày nghỉ, cũng không phải ngày lễ.
Cô cũng có lúc ngủ đến chín mười giờ, mỗi lần tỉnh lại, Giang Cảnh Xuyên đều đã ra ngoài đi làm, cô không biết các tổng tài khác làm gì nhưng người như Giang Cảnh Xuyên rất gò bó bản thân.
Giang Cảnh Xuyên buông tạp chí trong tay xuống, anh cười với cô, "Ngày mai anh sẽ phải đi London, hôm nay sẽ ở bên cạnh em, bên công ty anh cũng đã giao phó xong rồi."
"Bên cạnh em?" Tô Yên ngồi xuống, cô nhận lấy sữa bò dì Vương đưa tới, uống một hớp.
"Đi làm cùng em, anh nghĩ Chu Lộ chắc sẽ không để ý có người nhà cùng đi chứ?" Giang Cảnh Xuyên thu tạp chí lại, anh chủ động phết mứt hoa quả lên trên bánh mì của cô.
"Nhưng mà anh ở đó sẽ không sợ nhàm chán sao, anh lại không xem phim truyền hình." Tô Yên đương nhiên hy vọng Giang Cảnh Xuyên sẽ đi làm với cô nhưng suy nghĩ lại, anh ở đó cũng chỉ ngồi, ngồi mấy giờ liền, vậy cũng quá nhàm chán.m
Giang Cảnh Xuyên ý vị sâu xa nói: "Sao lại nhàm chán chứ, anh có thể trò chuyện với Lục Dạng."
"Nhưng hôm nay có thể anh ta cũng không nhất định sẽ đi." Tô Yên không hề nghĩ ngợi cứ như vậy mà trả lời.
"Cậu ta mấy ngày nay từng đi đến không?" Giang Cảnh Xuyên cúi đầu tiếp tục lật tạp chí, anh làm bộ như lơ đãng hỏi.
Tô Yên nghĩ nghĩ, "Hai ngày nay cũng có đi, hình như là đang thảo luận chuyện triển lãm với Chu Lộ, huống chi, Lục Dạng còn rất quan tâm tới ông nội anh ta."
Giang Cảnh Xuyên nghe lời này chỉ cảm thấy đau gan.
Quan tâm cái lông!
Lục Dạng đang có mưu đồ gây rối!
Cho dù trong lòng bực bội biết bao, nụ cười trên mặt Giang Cảnh Xuyên cũng không đổi, anh còn rất tán thành mà gật đầu, "Cũng đúng, vậy nếu như hôm nay cậu ta cũng tới thì anh cũng sẽ gặp cậu ta, trước đó cậu ta từng hẹn anh ăn cơm, cũng không thể bỏ qua được."
"Em nói với anh này, trong phòng làm việc của Chu Lộ có một cô gái, cô ấy thích Lục Dạng đấy." Thực chất bên trong Tô Yên vẫn ham bát quái, "Thật ra em cảm thấy về mặt ngoại hình của hai bọn họ cũng rất xứng đôi, đúng rồi, không phải quan hệ của anh và Lục Dạng cũng không tệ sao, anh đi hỏi anh ta xem có bạn gái chưa."
Giang Cảnh Xuyên bực bội, "Anh phải đi hỏi cậu ta chuyện này sao?"
Tô Yên liếc anh, "Nhờ anh đi hỏi chút thôi, em rất coi trọng cô gái kia, em đang nghe ngóng tình báo."
"Chẳng lẽ em lại còn muốn tác hợp cho bọn họ?" Giang Cảnh Xuyên thuận miệng, hỏi.
Tại lúc sắp phát điên, trong lòng anh cũng thoải mái hơn nhiều, xem ra Lục Dạng vẫn rất có chừng mực, ít nhất không để cho Tô Yên nhìn ra tâm tư của hắn.
"Cũng không phải tác hợp, em cảm thấy người như Lục Dạng cũng không tệ lắm, cô gái kia cũng không tệ, vậy giúp đỡ hỏi thăm cũng có sao đâu."
Vốn trong lòng Giang Cảnh Xuyên còn đang rất thoải mái, vừa nghe thấy vợ nhà mình khen Lục Dạng cũng không tệ, anh lại muốn bùng phát lên, anh đè nén cảm xúc, hỏi: "Tại sao em cảm giác được cậu ta cũng không tệ?"
Tô Yên cảm thấy lời anh hỏi thật sự khó hiểu, "Lời này không phải anh nói sao, trước đó anh từng nói, người như Lục Dạng cũng không tệ mà."
Cái gì gọi là lấy đá đập chân mình, chính là đây.
Nhớ lại mình vậy mà không chỉ một lần đánh giá Lục Dạng không tệ, Giang Cảnh Xuyên cần hít sâu hai cái mới bình phục lại tâm tình.
Giang Cảnh Xuyên lặng lẽ thở dài trong lòng, "Được rồi."
Anh đã không còn gì để nói , chỉ là ghi nhớ về sau tuyệt đối sẽ không khen bất kỳ phái nam nào trước mặt vợ đại nhân nữa.
"Lục Dạng là ông chủ, anh ta cũng không có vẻ kiêu ngạo gì, mỗi lần tới đều mang một ít đồ ăn, Chu Lộ là người thẳng thắn, có lúc chị ấy nói em cũng không muốn nghe mà anh ta cũng không tức giận."
Giang Cảnh Xuyên thật muốn mắng một câu tâm cơ.
Anh không biết có phải bởi vì biết được tâm tư của Lục Dạng với vợ mình không, tóm lại, hiện tại tất cả những gì Lục Dạng làm, anh thấy đều có tâm cơ khác.
Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ, anh cười nói: "Về mặt nhân duyên thì Lục Dạng mạnh hơn anh nhiều, lúc ở nước ngoài anh và cậu ta cùng hợp tác một hạng mục, khi đó mỗi ngày sau khi làm xong công việc thì về chung cư, còn cậu ta đều đi tham gia party với bạn bè, đến cuối cùng lúc anh về nước cũng chẳng có mấy người bạn."
Anh cũng không phải cố gắng bôi đen mình, chuyện này anh sẽ không làm.
Bởi vì anh nói thật, khi đó anh không có hoạt động gì sau giờ làm việc, mỗi ngày xong việc thì về chung cư nghỉ ngơi, còn hoạt động ngoài giờ của Lục Dạng lại phong phú, chỉ một điểm này, anh thề với trời anh không thêm mắm thêm muối.
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, cô hỏi: "Vậy khi đó anh đều không kết bạn sao?"
Giang Cảnh Xuyên gật đầu thật mạnh, "Thật sự anh không có ý nghĩ đó, tình huống ở nước ngoài em có thể không biết, họ còn cởi mở hơn trong nước rất nhiều, anh lại không thích giao thiệp với người khác nên dứt khoát về chung cư học tập."
Anh là một bé ngoan.
Ngoan hơn bất kỳ ai.
Không giống như một số người ngày nào cũng thay đổi bạn gái.
"Vậy anh biết Lục Dạng có bạn gái không?" Tô Yên hỏi, "Ngày hôm qua em còn nói với cô gái kia rằng sẽ giúp cô ấy hỏi thăm, cũng đã đồng ý với cô ấy rồi."
Giang Cảnh Xuyên đâu có quan tâm Lục Dạng có bạn gái hay chưa, ngay cả Tùy Thịnh có bạn gái chưa anh cũng không biết.
Xem như anh không thể nói xấu tình địch nhưng cũng không thể nói tốt.
"Bây giờ anh cũng không biết nhưng trước kia Lục Dạng ở nước ngoài từng có bạn gái, tình cảm khi đó cũng khá tốt, cũng không biết bây giờ đã chia tay chưa. Anh nhớ trước khi anh về nước, khi đó bạn gái cậu ta là một cô Nhật Bản, bây giờ thì anh không biết."
Anh nói sự thật, Lục Dạng là người có vốn liếng, chơi nổi, về mặt tình cảm chưa bàn về việc nghiêm túc nhưng cũng không coi là phóng đãng, xem như là người bình thường.
Tô Yên nhẹ gật đầu, "Vậy nếu như hôm nay anh gặp anh ta thì thuận miệng hỏi một câu nhé, em cũng đồng ý với người khác rồi."
"Anh biết, việc này em cứ yên tâm đi."
Giang Cảnh Xuyên lại không muốn đối đầu với Lục Dạng, không chỉ là bởi vì từng có quan hệ bạn cũ với đối phương, nếu như có thể, anh hy vọng Lục Dạng biết khó mà lui, bỏ đi tâm tư không nên có.
Thật ra anh vốn có thể khiến Tô Yên không cần đi tới phòng làm việc, cho dù là thêu thùa thì cũng có thể làm ở nhà nhưng anh không muốn làm như thế, trong phạm vi hiểu biết của anh, đây là biểu hiện không tôn trọng vợ.
Cô nên có vòng tròn sinh hoạt của cô, anh cũng nên đối mặt với những chuyện này.
Anh không có tư cách cũng không có quyền lợi nhốt cô bên trong phạm vi của anh.
Về sau, có lẽ anh sẽ còn gặp phải những chuyện tương tự, bởi vì vợ anh có đủ mị lực, có lẽ từ giờ trở đi, anh phải nên học làm sao không đánh mà thắng để xử lý những tình địch tiềm ẩn này.
Lúc Giang Cảnh Xuyên và Tô yên xuất hiện tại văn phòng Chu Lộ, đúng lúc Lục Dạng cũng ở đó.
Chu Lộ ăn bánh ngọt Lục Dạng mang tới, cô ấy nói với Giang Cảnh Xuyên: "Cái đó, Giang tổng, tôi không để ý đâu, anh cứ tùy ý."
Rồi cô ấy nói với Tô Yên: "Hôm nay Lục tổng chúng ta đưa bánh ngọt tới, mùi vị cũng không tệ, em nếm thử xem."
Lục Dạng không nghĩ tới Giang Cảnh Xuyên sẽ đến, hắn bỗng sững sờ nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, hắn đi tới trước mặt Giang Cảnh Xuyên, vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Giang tổng một ngày trăm công ngàn việc, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
Nếu như có thể, Giang Cảnh Xuyên thật rất muốn vỗ tay cho Lục Dạng.
Tượng vàng Oscar cũng nên giao cho hắn.
Bây giờ cơ bản đã có thể xác định Lục Dạng thật sự có tâm tư với vợ anh, vừa rồi anh chú ý khi anh và Tô Yên cùng lúc tiến vào, Lục Dạng nhìn Tô Yên đầu tiên, tầm mắt dừng ở trên người cô mấy giây.
Lúc này lại có thể giả bộ như không có chuyện gì mà đi đến chào hỏi anh.
Giang Cảnh Xuyên cũng không thể không bội phục hắn.
Nhưng không phải ai cũng ngu ngốc, Giang Cảnh Xuyên cũng cười với Lục Dạng, nói: "Lời này phải là tôi nói với cậu chứ, sao cậu cũng có thời gian rảnh tới đây vậy?"
Vẻ mặt Lục Dạng vô cùng tự nhiên, Giang Cảnh Xuyên suýt nữa cũng cho là mình vừa rồi bị mù mắt.
"Cũng sắp tới tiệc mừng thọ của ông nội tôi rồi, chuyện này quan trọng hơn công việc nhiều, người nhà quan trọng hơn công việc."