Giang Cảnh Xuyên chú ý lúc Lục Dạng nói lời này, có một em gái trong phòng làm việc sáng mắt lên, rõ ràng là bị lời của Lục Dạng làm cảm động, cũng may vợ anh cũng không có phản ứng gì.
Lục Dạng nói như vậy thật sự không có cảm giác hài hòa.
Kỹ năng diễn xuất của Giang Cảnh Xuyên cũng không kém, trước kia không có chỗ để anh biểu diễn, anh bất đắc dĩ mà cưng chiều chỉ chỉ Tô Yên, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, "Tôi cũng sắp đi công tác, thừa dịp lúc này còn có thời gian thì bên cạnh cô ấy nhiều hơn chút, cậu nói đúng, vợ quan trọng hơn công việc."
Chu Lộ vừa ăn bánh ngọt vừa kêu gào: "Này này này, tại sao lại muốn tới đây ngược cún chứ! Còn có để cho người sống hay không!"
Giang Cảnh Xuyên đột nhiên thấy Chu Lộ thuận mắt hơn nhiều, anh cười tủm tỉm nói: "Tôi đang nói thật mà."
Tô Yên bởi vì câu nói kia Giang Cảnh Xuyên mà tâm thần rối loạn, anh nói, cô quan trọng hơn công việc.
Thật ra thì cho tới bây giờ Tô Yên cũng không muốn so sánh tính quan trọng với sự nghiệp của đàn ông, cô nghĩ, đạo lý này là cửu ngũ chí tôn kia dạy cô, đối với đàn ông có dã tâm mà nói, cho dù có thích một người phụ nữ thì vẫn không quan trọng bằng giang sơn sự nghiệp của hắn.
Cô không biết Giang Cảnh Xuyên đến cùng là nói thật hay nói dối, ít nhất giờ khắc này cô rất cảm động, cho dù anh có thể nói dối nhưng cô cũng rất vui vẻ.
Chí ít, lúc này anh khiến cô cảm thấy cô là người rất quan trọng.
Giang Cảnh Xuyên lặng lẽ nhìn Lục Dạng, anh tiến lên một bước, nắm lấy bả vai Tô Yên, anh cười nói với Chu Lộ: "Trước đó luôn muốn tới nhưng mà không có thời gian, cả ngày hôm nay tôi đều rảnh, buổi trưa thì cùng nhau ăn một bữa."
Chu Lộ cũng hăng hái, cô ấy chớp chớp mắt, "Bỗng dưng vô cớ mời ăn cơm là có điều gì muốn xin nhờ tôi sao?"
"Đó cũng không phải, Tiểu Yên của chúng tôi trước kia cũng chưa từng làm việc, có một số việc phải cần cô giúp đỡ chăm sóc, sau khi từ London về, vợ chồng tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa cơm, được chứ?"
Chuyện này như tìm lý do giao con nhỏ cho cô giáo nhà trẻ vậy nhưng thật ra phụ nữ nghe cũng cảm thấy vui vẻ.
Tô Yên cũng không phải ngốc, lúc Giang Cảnh Xuyên nói lời này, cho dù cô có xấu hổ thì ở trước mặt mọi người cũng phải phối hợp với anh.
"Gì vậy chứ, anh xem em là người bạn nhỏ à." Mặc dù không thích nói như vậy nhưng Tô Yên chắc chắn Giang Cảnh Xuyên thích nghe.
Giống như anh thích cô khoe ân ái trong vòng bạn bè vậy.
Giang Cảnh Xuyên coi như đã khắc chế, giọng anh thấp hơn nhiều nhưng bảo đảm Lục Dạng có thể nghe được, "Em chính là người bạn nhỏ."
Chu Lộ hỏi Lục Dạng và một cô gái khác: "Bây giờ tôi ném hai người này xuống lầu, hai người có ý kiến gì không?'
Cô gái phì cười nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Yên đều là hâm mộ.
Cô ấy cảm thấy Tô Yên quá hạnh phúc, cuộc sống không buồn không lo, vốn không cần bôn ba cũng đã có thể vô tư không lo, ngay cả làm việc cũng chỉ là giết thời gian, đơn thuần mang tính chất vui chơi, còn có quan hệ với chồng cũng ngọt ngào như vậy, sao có thể không khiến người khác hâm mộ.
Bỗng chốc cô ấy không thể khống chế nhìn về phía Lục Dạng, cô ấy thích người này, cũng hy vọng có thể có may mắn ở bên cạnh hắn.
Lục Dạng vươn tay ra, "Tôi vẫn không nên phát biểu ý kiến, tránh cho bị trả thù."
Lúc Chu Lộ thảo luận việc thêu thùa với Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên gần như có thể xác định Lục Dạng chắc chắn có ý đồ với vợ mình.
Thật ra thì chuyện này trên căn bản không có quan hệ gì với Lục Dạng, hắn nhiều lắm là ra quyết định thôi, rõ ràng tất cả những việc này có thể gọi điện thoại.
Lục Dạng cũng không phải là người rảnh rỗi gì, hắn rất bận rộn, rõ ràng có thể nói chuyện qua điện thoại mà còn cố ý đi một chuyến, vì sao?
Nhất định là muốn gặp người nào đó.
Ở đây có ba người phụ nữ, Chu Lộ thì không thể nào, cô gái kia cũng không thể nào, bởi vì tầm mắt Lục Dạng đều không dừng lại trên người các cô.
Trong lòng Giang Cảnh Xuyên rất mâu thuẫn, một mặt anh cảm thấy Lục Dạng có tâm tư với Tô Yên cũng không kỳ quái, mặc dù Tô Yên đã là vợ anh nhưng anh cũng phải thừa nhận, Tô Yên vẫn là một lực hấp dẫn với phần lớn đàn ông.
Mặt khác từ bản năng của phái nam, anh không muốn bất kỳ kẻ nào ngấp nghé vợ mình.
"Anh có khát không?" Tô Yên đột nhiên mở miệng hỏi, cô vô cùng tự nhiên đưa cốc của mình cho Giang Cảnh Xuyên.
Cô ý thức được Giang Cảnh Xuyên không được bình thường, cô đoán có thể liên quan tới việc hai người chia xa sau đó.
Nghĩ lại cũng phải, ngay cả cô cũng không nỡ xa anh, anh thì càng khỏi phải nói.
Chỉ nghĩ như vậy, đáy lòng Tô Yên vô cùng mềm mại, cô không tự giác mà muốn làm một ít chuyện đáp lại sự lưu luyến của Giang Cảnh Xuyên.
Trái tim Giang Cảnh Xuyên nhảy lên, anh hết sức khắc chế dời tầm mắt đang ở trên người Lục Dạng, cũng vô cùng tự nhiên nhận lấy cốc của cô, uống một hớp nước.
Giữa anh và cô có thể nói là chẳng phân biệt gì nhau, hai người nương tựa lẫn nhau, liều mình mà triền miên, tất cả thân mật đều trên cái cốc này.
Đúng, bọn họ uống chung một cốc cũng không có gì bất ngờ.
Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa anh và Lục Dạng, anh có thể quang minh chính đại ôm cô có được cô, mà Lục Dạng chỉ có thể giữ lại chiếc khăn tay kia.
"Sắp đến giờ cơm rồi, nếu không tôi và Lục Dạng đi tới phòng ăn trước chờ mọi người, tôi thấy người đi làm rất nhiều." Giang Cảnh Xuyên đột nhiên mở miệng nói.
Lục Dạng không muốn đi nên nói: "Gọi điện thoại đặt chỗ là được rồi."
"A, tôi biết có một nhà hàng mùi vị rất ngon nhưng không biết số điện thoại cũng không biết đặt chỗ ngồi, nếu không thì Lục tổng và Giang tổng hãy đi trước đi, chúng tôi bên này rất nhanh sẽ làm xong." Chu Lộ nói tên nhà hàng và vị trí địa lý xung quanh một lần.
Đều đã nói như vậy, Lục Dạng cũng chỉ phải cùng ra ngoài với Giang Cảnh Xuyên.
Sau khi hai người đi, cô gái kia đột nhiên gục xuống bàn, kêu: "Khí thế chồng của Tiểu Yên quá mạnh mẽ, em vừa rồi cũng có chút khẩn trương."
"Hai tổng tài ở đây khí thế có thể không mạnh mẽ sao?" Chu Lộ cũng vui vẻ nói đùa với cô em kia, "Em nói chồng Tiểu Yên đẹp trai hay là Lục tổng nhà em đẹp trai?"
Cái vấn đề này... Thật sự khiến người ta khó mà trả lời.
Cô gái quấn quít nửa ngày, cắn răng nói: "Vẫn là Lục tổng đẹp trai. Em thích Lục tổng hơn."
Tô Yên tiếp xúc với các cô mấy ngày, cũng bắt đầu quen biết, lúc này cô cũng mở miệng nói theo, "Vì sao? Rõ ràng chồng chị hơi bị đẹp trai đấy."
Chuyện này lại phải tranh luận một cuộc.
"Một người là đàn ông đã kết hôn, một người là đàn ông chưa lập gia đình, chị tùy tiện hỏi người khác xem, rốt cuộc thì ai có sức hấp dẫn hơn." Cô gái cũng không phục.
Đang lúc Tô Yên muốn phải phản bác, cô gái lại có chút mất mát nói: "Em cảm thấy Lục tổng không thích em."
Có được chú ý không, có được thích không, thật ra người biết rõ ràng nhất là chính mình.
Tô Yên cũng không tiện nói gì, đây là chuyện của người khác, cô chỉ cần nghe là được, vẫn không nên phát biểu ý kiến, cũng không mù quáng cổ vũ người khác.
"Nhưng mà không sao, từng thích một người như vậy, cũng coi như em kiếm được lời." Cô gái rất nhanh đã khôi phục tinh thần, nghĩ tới sự mất mát vừa rồi, càng nghĩ càng cảm thấy mình may mắn, người như cô ấy, đời này có thể được gặp mấy người như Lục Dạng chứ?
Tô Yên học dáng vẻ của Giang Cảnh Xuyên, sờ lên đầu cô gái, "Đúng thật là kiếm được lời."
"Tiểu Yên, chị không nên nói như vậy, rất thiếu đòn đấy." Cô gái lại khôi phục hoạt bát lúc trước, "Chị đúng là người thắng cuộc rồi, em không muốn chị an ủi đâu, chị chỉ cần cho em vận may từ người chị là được rồi."
Tô Yên bật cười không dứt, thế này sao lại là có vận may chứ.
Người có được cuộc sống mình muốn, hơn phân nửa đều dựa vào cố gắng của mình.
Một bên khác, Giang Cảnh Xuyên và Lục Dạng rất nhanh đã tìm được nhà hàng mà Chu Lộ nói, nhìn từ phía ngoài thì nhà hàng trông vô cùng giản dị nhưng lúc này người tới lại rất nhiều, bọn họ đến cũng vừa khéo, đúng lúc còn thừa một gian phòng cuối cùng.
"Cậu sắp đi công tác sao?" Lục Dạng ngồi xuống, tùy ý hỏi.
Có lời không thể nói ở trước mặt Chu Lộ nhưng vẫn có thể nói với Lục Dạng, Giang Cảnh Xuyên cười nói: "Ừ, vốn vợ tôi nói muốn đi cùng tôi nhưng cô ấy đã đồng ý với Chu Lộ rồi nên cũng hết cách, cũng may, đi mấy ngày rồi sẽ về."
Lục Dạng trầm mặc chốc lát, hắn ngẩng đầu lên cười nói, "Đúng là lúc nào hai người cũng ân ân ái ái mà."
Thật sự muốn ân ân ái ái đấy, nhất là trước mặt người như cậu.
Giang Cảnh Xuyên cười, "Sau này cậu kết hôn rồi cũng sẽ như vậy, như đã từng nói, trước kia ở nước ngoài không phải cậu cũng như thế sao, tôi khi đó có nói gì cậu đâu?"
Lục Dạng không thể phủ nhận mà cười cười, không nói gì.
Chuyện cho tới bây giờ nếu như Lục Dạng vẫn không thể nhìn ra sự việc bất thường thì hắn coi như sống vô dụng rồi, Lục Dạng là một người rất biết nói chuyện trời đất, hôm nay lại đặc biệt yên lặng, chắc chắn có vấn đề.
"Nói đến đây, cô bạn gái người Nhật trước kia của cậu thế nào? Còn bên nhau không?"
Lục Dạng nghiêm túc nhìn qua Giang Cảnh Xuyên, đột nhiên hỏi: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Trong lòng Giang Cảnh Xuyên lộp bộp, anh nắm hai tay lại, cười nói: "Bị cậu phát hiện rồi, được rồi, tôi nói thật, là vợ tôi nhờ tôi hỏi."
Lục Dạng khó có khi khẩn trương, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên.
Giang Cảnh Xuyên nhìn thấy phản ứng này của Lục Dạng, rõ ràng sắc mặt không thay đổi nhưng nụ cười trên mặt lại sâu hơn.
"Vợ tôi giúp người khác hỏi, chính cậu cũng biết chứ." Giang Cảnh Xuyên cũng không tin Lục Dạng không nhìn ra cô gái trong phòng làm việc kia thích hắn, đàn ông đều không ngốc.
Lục Dạng tạm thời không nói gì, đúng vậy, hắn biết cô gái kia thích mình.
"Không." Lục Dạng thản nhiên nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên.
"Cô bạn gái người Nhật trước kia của cậu thì sao?" Giang Cảnh Xuyên hỏi.
"Cậu nói người kia à, sớm đã chia tay, bây giờ đâu có tâm trạng yêu đương, cậu cũng không phải không biết tình cảnh hiện tại của tôi." Lục Dạng cười khổ.
Cậu biết tình cảnh hiện tại của mình, vậy cậu còn thích vợ tôi? Có còn là người không?
"Nếu ông Trần đã giao công ty cho cậu, vậy chắc chắn là ông tin tưởng cậu, cậu cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, nếu như tôi có thể giúp đỡ, cậu cứ việc nói." Ở phương diện này, Giang Cảnh Xuyên vẫn rất đồng tình với Lục Dạng, trong khoảng thời gian này chỉ sợ hắn cũng không dễ chịu, một mình cầm quyền công ty trong lúc giao thế là lúc khó khăn nhất.
Ông Trần đương nhiên thông minh cũng nghĩ thoáng nhưng nếu con trai và cháu trai mỗi ngày đều nhắc mãi bên tai, thời gian dài cũng sẽ nghi ngờ.
Nhưng Giang Cảnh Xuyên tuyệt đối tin tưởng Lục Dạng, mặt khác tạm thời không nói, cũng không nói tới đạo đức của hắn, về phương diện làm việc, thủ đoạn và năng lực của hắn vô cùng lợi hại, nếu Lục Dạng đã nắm được Trần gia thì tuyệt đối sẽ không giao lại nữa.
Con người chính là như vậy, không quan tâm anh thưởng thức Lục Dạng thế nào, Lục Dạng chỉ cần có một chút tâm tư mơ ước vợ anh, vậy anh sẽ chán ghét hắn trong nháy mắt.
Lục Dạng nhìn Giang Cảnh Xuyên, trước kia hắn hâm mộ người này, người này được ông trời ưu ái, vừa ra đời cái gì cũng đã có, cũng không cần tranh giành thì đã dễ dàng có thứ mình muốn.
Nhưng mà khi đó hâm mộ thì hâm mộ, không hề có tâm tư khác.
Sau khi về nước, trong tiệc mừng thọ của ông ngoại nhìn thấy tình cảm giữa anh và vợ tốt như vậy, hắn chỉ đơn thuần hâm mộ, cũng không chút để ý tới Tô Yên.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, có thể là lần gặp mặt ở bãi đỗ xe đó? Hắn cũng cảm thấy hành động của mình là điên rồ, nếu không tại sao lại đặt ánh mắt lên một người phụ nữ đã kết hôn?
Hắn loáng thoáng biết là nguyên nhân gì, cũng tìm được mấu chốt nhưng duy chỉ không biết nên làm sao để dời đi sự chú ý của mình.
Lục Dạng thích người như thế nào? Hắn thích phụ nữ xinh đẹp dịu dàng hào phóng, khéo hiểu lòng người lại có chút thú vị.
Rất không khéo chính là bây giờ hắn thấy Tô Yên lại vừa khéo phù hợp với tiêu chuẩn này, phù hợp với tiêu chuẩn chọn người của hắn nhất.
Cô bị hắn âm thầm truyền tới rất nhiều tính cách hắn muốn hắn thích, sau đó từ từ cắm rễ trong lòng hắn.
Lục Dạng biết, có lẽ bản thân Tô Yên cũng không phải như hắn nghĩ nhưng hắn vẫn không chế nổi mà nhìn về phía cô.
Ban đầu chẳng qua là đơn thuần thưởng thức mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ phải lấy tâm tư như vậy tới gần cô nhưng lúc hắn có đề phòng thì hắn đã không còn biện pháp để khống chế mình.
Từ lúc bắt đầu thì hâm mộ Giang Cảnh Xuyên cho tới bây giờ chỉ còn ghen tị.
Thật ra thì Lục Dạng cũng biết rõ lòng mình, hắn không biết làm gì, cũng không có khả năng làm gì, mơ ước vợ của Giang Cảnh Xuyên thì sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào đối với hắn, thậm chí sẽ còn mang đến phiền toái không nhỏ.
Cho nên, cho dù mê luyến trong lòng một ngày một sâu, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ làm gì đó thay đổi tình huống trước mắt.
Hắn không thể đối đầu với Giang Cảnh Xuyên.
Lúc càng thêm mê luyến, hắn cũng càng thêm lý trí.
Càng đến gần cô thì càng hiểu rõ, hắn và cô nhiều nhất cũng chỉ có thể như vậy, ôn hòa mà chào hỏi, may mắn thì còn có thể ngồi cùng bàn ăn bữa cơm, chỉ thế thôi.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Lục Dạng rơi vào trầm mặc, mặc dù anh không rõ ràng hắn cụ thể đang suy nghĩ gì nhưng anh biết, tóm lại cũng không phải là điều khiến hắn vui vẻ.
"Cảm ơn cậu." Sau một hồi trầm mặc Lục Dạng mở miệng nói.
Ngay từ đầu đúng là muốn trở thành bạn cùng hợp tác với Giang Cảnh Xuyên nhưng bây giờ một tơ một hào ý nghĩ như vậy hắn cũng không có.
Hắn không cam lòng cũng sẽ không làm như vậy.
Ít nhất ở trong thế giới của hắn, hắn cũng có kiêu ngạo của mình.
Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn biết, Lục Dạng còn thông minh hơn Thẩm Bồi Nhiên, anh cũng có thể biết được, Lục Dạng sẽ không làm gì nhưng có lúc Giang Cảnh Xuyên hy vọng tình địch có thể ngu ngốc hơn một chút, giống như Thẩm Bồi Nhiên vậy, dứt khoát thổ lộ ra tất cả tình cảm, vậy sau khi thổ lộ xong thì sao? Đó chính là buông tay.
Có người buồn bực không lên tiếng mới khiến cho người phiền não, bởi vì không biết đối phương rốt cuộc có buông tay không, hay là nói vẫn luôn giữ trong lòng cả đời.
Lục Dạng sẽ không làm gì, anh cũng sẽ không làm gì.
Anh chỉ có thể âm thầm quan sát Lục Dạng, một khi người này vươn móng vuốt giấu trong bóng tối ra thì anh sẽ chém đứt nó.
Trong gian phòng, hai người đàn ông cũng không nói gì, bầu không khí không phải quái dị nhưng cũng không quá thoải mái.
Lục Dạng đột nhiên mở miệng: "Lần trước quá bận rộn, chưa kịp nói với cậu, hôm nay cũng đúng dịp, không nghĩ tới người Chu Lộ trăm ngàn cay đắng tìm được lại là phu nhân của cậu. Nhưng mà nói thật, tôi cũng rất khiếp sợ, Giang phu nhân thêu thùa tốt như vậy, xem ra lần này cũng là tôi may mắn."
Hắn không đề cập tới chuyện thêu thùa còn được, vừa nói tới đã khiến Giang Cảnh Xuyên bực bội.
Nghĩ tới người này cất giấu chiếc khăn tay vợ anh thêu, không chừng trong lòng đang suy nghĩ chuyện không nên, mấu chốt nhất là, anh vẫn không thể làm gì, cũng không thể trực tiếp nói Lục Dạng giao khăn tay ra chứ?
Cũng không thể đi hỏi Tô Yên rằng Chu Lộ có lấy lại khăn tay không?
Tô Yên thông minh như vậy, đến lúc đó nhất định cô sẽ có nghi ngờ, đây không phải là điều anh muốn thấy.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Lục Dạng, anh cười cười cũng không nói lời nào.
Tại sao?
Anh sợ mình vừa mở miệng chính là hai chữ ——
Mẹ nó.