Lần đầu tiên Tô Yên khát vọng nhanh chóng hoàn thành công việc trên tay như vậy, nhanh chóng lấy được tiền thì cô có thể sớm mua được quà tặng cho Giang Cảnh Xuyên.
Về đến nhà, nằm ở trên giường, Tô Yên không thể nhịn được, cô lấy giấy và bút ra bắt đầu lập kế hoạch nên làm gì sau khi có lương.
Kế hoạch có rất nhiều, cô phát hiện đến lúc đó tiền có thể sẽ không đủ, cô xoắn xuýt nhìn danh sách, cuối cùng gạch chéo lên trên đôi giày muốn mua.
Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên, nhắc nhở có tin Wechat gửi tới.
Cô ấn mở ra xem, là Giang Cảnh Xuyên gửi tin nhắn tới.
Giang Cảnh Xuyên: "Em đã ngủ chưa?"
Tô Yên: "Em chưa ngủ."
Giang Cảnh Xuyên: "Lần này may mà không đưa em theo, thời tiết rất xấu."
Tô Yên nhìn điện thoại, cuối cùng khẽ cắn môi đánh hai chữ "Nhớ anh", sau khi gửi xong thì để điện thoại một bên, nằm trên giường cách điện thoại xa xa, giống như như vậy thì có thể giảm bớt một chút cảm xúc thẹn thùng.
Còn không biết Wechat có chức năng gỡ tin nhắn không, Tô Yên có chút hối hận, cho tới bây giờ cô đều chưa trực tiếp nói như vậy trên Wechat.
A a a a...
Điện thoại di động vang lên mấy lần, cô thấy chết không sờn mà bò lên, cố gắng cầm lấy điện thoại, cô ấn mở ra xem, trên mặt tràn đầy ý cười.
Giang Cảnh Xuyên: "Anh muốn đặt trước vé máy bay lập tức trở về!"
Tô Yên: "Không cần đâu, anh làm việc thật tốt, em ở nhà chờ anh."
Cô ôm gối ôm lăn lộn hai vòng trên giường, cảm thấy cuộc sống cứ trôi qua như vậy là tốt nhất.
Cô không muốn suy nghĩ rốt cuộc đang ôm tình cảm gì với Giang Cảnh Xuyên, cô chỉ cần biết sẽ luôn bên anh là đủ rồi.
Cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không làm, giống như bây giờ cũng rất tốt.
Giang Cảnh Xuyên: "Công việc của em bây giờ thế nào?"
Tô Yên: "Cũng ổn, thật ra mỗi ngày em làm việc cũng không lâu, Chu Lộ còn vô cùng tốt."
Giang Cảnh Xuyên cầm điện thoại, cau mày, anh hơi chần chờ rồi gửi một tin nhắn: "Đúng rồi, trước đó không phải em muốn tác hợp Lục Dạng với cô gái cùng phòng làm việc của em sao? Tình huống thế nào rồi?"
Anh hoàn toàn có thể cho người đi nhìn chằm chằm nhưng anh không muốn làm như thế, mặc kệ Lục Dạng có tâm tư gì, mặc kệ Lục Dạng có làm gì, anh cũng không thể làm như vậy, bởi vì đây là biểu hiện của sự không tín nhiệm.
Anh càng tình nguyện từ miệng Tô Yên mà biết được tình trạng gần đây của cô.
Tô Yên: "Mấy ngày nay Lục tiên sinh đều không tới, trước mắt chưa đi đến triển lãm nhưng mà cô gái đó nói, cô ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ ở bên cạnh Lục tiên sinh."
Nghe cô nói Lục tiên sinh, trong lòng Giang Cảnh Xuyên vô cùng thoải mái.
Đúng, hắn chỉ có thể là Lục tiên sinh.
Lại nghĩ lại, Lục Dạng cũng không phải người không có chừng mực, có lẽ trong lòng hắn cũng hiểu rõ.
Chỉ cần Lục Dạng không đi gặp vợ nhà mình, Giang Cảnh Xuyên quyết định buổi tối sau này sẽ không mắng hắn nữa.
Giang Cảnh Xuyên: "Buổi tối em ngủ có ngon không?"
Tô Yên nhìn tin nhắn này thật muốn mắng người, cô hiểu Giang Cảnh Xuyên, nếu như cô nói cô ngủ không ngon, chắc chắn anh lại muốn nói mấy lời đáng xấu hổ.
Người này chính là như vậy, đừng thấy bình thường biểu hiện của anh rất đứng đắn, thật ra anh vô cùng vô sỉ.
Tô Yên: "Ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, vô cùng ngon."
Giang Cảnh Xuyên: "Không có em, anh ngủ không ngon."
Tô Yên: "Cũng chỉ có mấy ngày."
Giang Cảnh Xuyên: "Ừ, anh nhịn thêm."
Lời nói này...
Tô Yên không định trả lời lại liền giả bộ ngủ.
Trong chốc lát, điện thoại lại vang lên.
Giang Cảnh Xuyên: "Đếm từng ngày trôi qua, tiếp tục nhịn thôi."
Giang Cảnh Xuyên: "Báo cáo tình huống với lãnh đạo, hai ngày này hễ có trường hợp có phụ nữ, anh gần như đều không chớp mắt, có người có ý đồ bắt chuyện với anh, không có kết quả."
Tô Yên phì cười: "Làm tốt lắm."
Cô vẫn đánh giá thấp trình độ mặt dày vô sỉ của Giang Cảnh Xuyên.
Bởi vì anh rất nhanh đã gửi tới một tin nhắn: "Anh ngoan như vậy, sau khi trở về có phải em nên thưởng cho anh không?"
Tô Yên: "Được, ban thưởng cho anh một trăm đồng."
Giang Cảnh Xuyên: "Anh không phải người nông cạn như vậy, không bị đồng tiền ăn mòn, xin cho anh những phần thưởng khác."
Tô Yên thua trận đầu tiên: "Anh trở về rồi nói!"
Nhất định phải nói mấy lời đáng xấu hổ trên Wechat thế sao?
Giang Cảnh Xuyên cũng biết vợ nhà mình da mặt mỏng, không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa.
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi Tô Yên hết bận thì đi ăn cơm cùng Giang Tinh Tinh, chuẩn bị buổi tối xem phim, tình cảm giữa phụ nữ đúng là không thể hiểu được, tóm lại, không biết bắt đầu từ lúc nào, tình cảm của cô và Giang Tinh Tinh cũng không tệ, ít nhất Giang Tinh Tinh nguyện ý nói một chút chuyện tình cảm với cô.
"Chị dâu, chị có thể nhờ anh em mua giúp em mấy món đồ không?" Giang Tinh Tinh kéo tay Tô Yên nói.
"Em có thể trực tiếp nói với anh em."
Giang Tinh Tinh thè lưỡi, "Em ngại nói với anh em lắm, mà em có nói thì không nhất định anh ấy sẽ mang về, chị nói chắc chắn anh ấy sẽ mua, đây chính là điểm khác nhau giữa vợ và em gái đấy."
“Được rồi, lát nữa em nói với chị, buổi tối chị sẽ nói cho anh em."
"Chị dâu tốt quá đi!" Giang Tinh Tinh cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng đột nhiên cô ấy cảm thấy Tô Yên cũng không tệ lắm, nói chuyện với chị ấy cũng thoải mái, còn không cần lo lắng chị ấy sẽ nói chuyện của cô cho người khác biết, nói thật, không phải nên kết bạn với những người như vậy sao?
Rất nhanh thì đến cửa nhà hàng, Giang Tinh Tinh bắt đầu tranh công, "Nhà hàng này làm ăn rất tốt, cũng rất khó để đặt trước, hôm nay em nhờ bạn em đặt giúp đấy, nghe nói mùi vị không tệ."
Thật ra thì Tô Yên cảm thấy ăn ở đâu cũng giống nhau nhưng nếu Giang Tinh Tinh đã nói như vậy, cô cũng không thể thờ ơ, "Đi với em cuối cùng sẽ được ăn ngon."
Vừa đi vào nhà hàng, được người phục vụ dẫn vào trong, tuyệt đối không nghĩ tới lại gặp phải Vương Tư Kỳ.
Vương Tư Kỳ là tới xem mắt, cô ta nhỏ hơn Giang Cảnh Xuyên hai tuổi, từ năm ngoái bắt đầu bị người trong nhà để mắt tới, chẳng qua tính tình cô ta cố chấp, vẫn luôn từ chối nhưng mà lần này làm sao cũng không thể chối đẩy được, hơn nữa tính tình gần đây của cô ta cũng không được tốt lắm, coi như đi giải tỏa, Giang Cảnh Xuyên không thích cô ta, bây giờ lại tránh cô ta, cô ta cũng không phải là người không có tự tôn, thầm nghĩ, chỉ cần thấy mặt thôi, nếu cảm giác không tệ thì lui tới một thời gian để cho Giang Cảnh Xuyên nhìn.
Đối phương là người du học về, mặc dù xí nghiệp trong nhà thua kém Giang thị nhưng cũng không tệ, lại vì là con trai độc nhất cho nên lần này về nước thì bị người nhà Vương Tư Kỳ để mắt đến.
Hai nhà sau mấy lần tiếp xúc đã quyết định lần xem mắt này.
Lần này Vương Tư Kỳ đi xem mắt vẫn mang theo chút tức giận, sau khi nhìn thấy đối phương, thì sự tức giận này đã tiêu tan, bởi vì dáng dấp của đối phương cũng không tệ, đối mặt với một người đẹp trai, Vương Tư Kỳ cũng không thể đen mặt mãi.
Người du học về rất có phong độ lịch sự, trong lúc trò chuyện cũng rất để ý đến cảm thụ của cô ta, nói chuyện khôi hài, tóm lại Vương Tư Kỳ dần dần cảm thấy là một bữa tối vui vẻ.
Nào biết bữa ăn tối còn chưa kết thúc thì cô ta nhìn thấy Tô Yên, nụ cười bỗng chốc cứng lại.
Cho dù trước kia hai người xảy ra chuyện gì, lúc này gặp nhau, còn thấy đối phương cũng không thể giả bộ như không nhìn thấy, huống chi Giang Tinh Tinh còn ở bên cạnh.
Vương Tư Kỳ vẫn cảm thấy cô ta chỉ thua Tô Yên ở vẻ bề ngoài, ở các mặt khác, cô ta cũng có thể trực tiếp nghiền ép cô.
Cho dù lúng túng, lúc này có đang giận thì về khí chất lễ nghi, cô ta cũng sẽ không thua đồ tiện nhân không phóng khoáng này được.
Nghĩ tới đây, Vương Tư Kỳ mỉm cười đứng lên, gật đầu cười với Tô Yên.
Giang Tinh Tinh cũng thấy Vương Tư Kỳ, cô ấy cùng đi với Tô Yên, "Chị Tư Kỳ, sao chị lại ở đây?"
Vương Tư Kỳ không trực tiếp trả lời vấn đề của Giang Tinh Tinh mà nói với Tô Yên: "Tô tiểu thư, thật là trùng hợp."
Tô Yên khẽ mỉm cười , "Vương tiểu thư."
Giang Tinh Tinh nhìn người đi du học về kia, chớp mắt cười nói với Vương Tư Kỳ: "Chị Tư Kỳ, đây là bạn trai của chị phải không?"
Trong lòng Vương Tư Kỳ căng thẳng, lúc vừa muốn giải thích, người du học về kia cũng đứng lên, vô cùng thân sĩ vươn tay tới Tô Yên, "Không phải, tôi và Vương tiểu thư chỉ là bạn bè bình thường."
Nói xong lời này, hắn lại tiếp tục nói: Chào em, tôi là Tống Uyên."
Tô Yên không muốn bắt tay hắn chút nào nhưng biết lúc này mình không bắt tay chào hỏi sẽ ra vẻ mình rất không lễ phép, cô đưa tay nhẹ nhàng cầm tay Tống Uyên rồi nhanh chóng buông ra, "Chào anh."
Tống Uyên lại bắt tay chào hỏi với Giang Tinh Tinh.
Tô Yên kéo tay Giang Tinh Tinh rồi cười với Vương Tư Kỳ và Tống Uyên, "Chúng tôi không quấy rầy hai người nữa, chúng tôi đi trước đây."
Vương Tư Kỳ miễn cưỡng cười một tiếng.
Sau khi Tô Yên và Giang Tinh Tinh rời đi, lúc này cô ta mới ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa thì bùng nổ, Tống Uyên vẫn còn đứng nhìn chằm chằm hướng các cô rời đi, còn thiếu điều không đi theo.
Rất may Tống Uyên nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hắn cười xin lỗi với Vương Tư Kỳ, cũng ngồi theo xuống.
"Hai vị tiểu thư vừa rồi là bạn cô sao?" Tống Uyên hơi dừng, hỏi.
Giọng Vương Tư Kỳ cũng lạnh mấy phần, "Không xem là bạn."
Tống Uyên ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng rất trực tiếp cũng rất đơn thuần, hắn nghiêm túc suy tư chốc lát rồi nói với Vương Tư Kỳ: "Vương tiểu thư, mặc dù nói như vậy rất không lễ phép nhưng tôi cho là che giấu càng không lễ phép hơn, tôi cũng không có ý định xem mắt nhưng nói chuyện với Vương tiểu thư rất vui vẻ, tôi muốn chúng ta có thể trở thành bạn tốt, cô cảm thấy thế nào?"
Nghe lời này, Vương Tư Kỳ không biết là mất mát hay thoải mái, cô ta mỉm cười gật đầu.
Đương nhiên được, vốn cô ta cũng chưa từng nghĩ muốn đi xem mắt.
Tống Uyên tựa như thở phào nhẹ nhõm vậy, "Vương tiểu thư, thật may là chúng ta có chung ý nghĩ, như vậy... " Hắn dừng lại một chút, "Cô có thể nói cho tôi tên của vị tiểu thư vừa rồi không"
Vương Tư Kỳ sững sờ.
"Là tiểu thư mặc chiếc váy đỏ." Tống Uyên mong đợi nhìn Vương Tư Kỳ.
Mặc váy màu đỏ là Tô Yên, Vương Tư Kỳ thiếu chút nữa tức giận mà ngã ngửa.
Giang Cảnh Xuyên không thích cô ta, có thể nhưng trước mặt đối tượng hẹn hò, cô ta cũng có kiêu ngạo của mình, cô ta coi thường hắn nhưng hắn thế mà không coi trọng cô ta mà lại thích Tô Yên?
Vậy làm sao có thể không khiến người khác nổi giận chứ?
Sau khi Vương Tư Kỳ tỉnh táo lại, trong nội tâm vô cùng đau xót, cô ta nhìn Tống Uyên, hỏi: "Anh thích cô ta?"
Tống Uyên cũng không tiếp tục cơ trí bình tĩnh và khôi hài như vừa rồi mà còn có chút tiếc nuối nhưng vẫn thành thật gật đầu, "Tôi nghĩ đây là nhất kiến chung tình."
Nhất kiến chung tình cái ****!
Có mà thấy sắc nảy lòng tham!
Không ai biết được bi phẫn trong lòng Vương Tư Kỳ, cô ta tự hỏi vẻ ngoài của mình cũng rất đẹp, tại sao một người hai người đều thích Tô Yên chứ ? Bởi vì Tô Yên đẹp hơn cô ta?
"Là bởi vì cô ta xinh đẹp phải không?"
Vương Tư Kỳ liếc qua ly rượu đỏ, cô ta nghĩ, nếu như Tống Uyên gật đầu, cô ta có thể không nhịn được mà hất rượu đỏ lên mặt hắn không.
Nhịn xuống!
Nhịn xuống!!
Tống Uyên nhẹ gật đầu, lại lắc đầu, "Cô ấy đúng là rất đẹp nhưng khí chất lại đẹp hơn."
Vương Tư Kỳ thật sự rất muốn đề nghị Tống Uyên đi khoa mắt và khoa não mà khám bệnh, cô ta thấy ánh mắt mong đợi của Tống Uyên, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ anh phải thất tình rồi bởi vì cô ta đã kết hôn."
Nhìn dáng vẻ không thể tin của Tống Uyên, trong lòng Vương Tư Kỳ rất vui thích.
Buổi tối đó, cô ta không vui cũng không thể không kéo người khác theo sao?
Cô ta biết, cô ta nên nói cho Tống Uyên một tin của Tô Yên, thậm chí còn nên nói cho hắn, hôn nhân của Tô Yên cũng không hạnh phúc, sau đó giật dây Tống Uyên theo đuổi cô, tốt nhất làm loạn cho Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên tối mày tối mặt.
Cô ta nên như vậy nhưng bây giờ cô ta không vui thì phải kéo theo người khác không vui cùng cô ta! Ngay lập tức! Ngay bây giờ!
Người khiến cô ta không vui cũng đừng mong mình sẽ tốt hơn.
Thấy ánh mắt của Tống Uyên ảm đạm xuống, lúc Vương Tư Kỳ cho rằng hắn vẫn sẽ tiếp tục như vậy thì Tống Uyên lại khôi phục dáng vẻ tươi cười trước đó, "Thật đáng tiếc, nhưng mà không sao, tôi nghĩ chắc cô ấy rất hạnh phúc."
"Vì sao?" Vương Tư Kỳ theo bản năng mà hỏi.
"Cô ấy khiến người khác cảm giác rất thoải mái, một người có hạnh phúc hay không thật ra có thể nhìn thấy được, nếu cô ấy đã kết hôn rồi, vậy thì quên đi."
Vương Tư Kỳ làm bộ lơ đãng cười nói: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói cho dù cô ta kết hôn anh cũng sẽ không buông bỏ chứ."
Tống Uyên hơi nghi hoặc nhìn Vương Tư Kỳ, buông tay nói: "Cô ấy có người yêu, tôi nên chúc cô ấy hạnh phúc."
Vương Tư Kỳ cười cười, cô ta cũng không nói lời nào, chẳng qua là không còn hứng thú để tiếp tục trò chuyện với Tống Uyên.
Trước kia Giang Tinh Tinh cũng biết Vương Tư Kỳ thích anh trai nhà mình, đây là chuyện rất kỳ quái, bình thường nếu như một cô gái thích một người, cùng là con gái nên rất dễ nhìn ra được.
Trước kia ai thích anh trai, cô ấy đều biết nhưng cô ấy không nói.
Vài ngày trước mẹ kéo anh trai vào phòng nói chuyện, cô ấy đi qua nghe được vài câu, hình như có liên quan tới Vương Tư Kỳ.
Giang Tinh Tinh vẫn còn hứng thú với chuyện này, cô ấy đi hỏi mẹ Giang, đương nhiên mẹ Giang sẽ không nói cụ thể nhưng Giang Tinh Tinh vẫn nghe ra được một số thông tin.
Vừa rồi cô ấy cũng nhìn ra, Vương Tư Kỳ hình như có chút địch ý với chị dâu nhà mình, cho dù cô ta có che dấu nhưng vẫn không thể nào lừa gạt được cô ấy.
Giang Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn Tô Yên ngồi ở đối diện đang hé miệng ăn, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ.
Cô ấy lấy điện thoại ra rồi gửi cho Giang Cảnh Xuyên một tấm ảnh, "Anh, mua giúp em cái này, có được không?"
Không bao lâu, Giang Cảnh Xuyên đã nhắn lại: "Nhưng anh không rảnh."
Mé...
Giang Tinh Tinh bĩu môi: "Em đang cùng ăn cơm với chị dâu này, vừa rồi ở nhà hàng còn gặp chị Tư Kỳ, theo em đoán, chị ấy đang xem mắt."
Rất nhanh, Giang Cảnh Xuyên nhắn tới: "Em muốn cái gì?"
Trong lòng Giang Tinh Tinh a một tiếng.